Búp Bê Của Đế Thiếu

Chương 80





Cát Diệp bất đắc dĩ bị lôi lên phi cơ riêng của Đế gia.

Cô ngồi ngoan trên ghế, im lặng để Đế Thiết Thành tập trung trao đổi với đối tác bằng laptop.
Có lẽ sự xuất hiện của cô trong chuyến công tác này chỉ là giống như một cục sạc di động cho anh nạp năng lượng mỗi khi mệt mỏi.

Cô cần ngoan ngoãn một chút, ngọt ngào một chút, vậy là đủ để hoàn thành nhiệm vụ.
Tiếp viên đưa đến vài món ăn nhẹ, Cát Diệp cũng lẳng lặng ăn, thấy rất ngon nên gọi thêm một xuất rồi hài lòng đắp chăn, ngả lưng xuống ghế và đánh một giấc dài.
Ngẫm lại mới thấy, quá khứ cô cơ cực bao nhiêu thì giờ đây nhàn hạ bấy nhiêu, thậm chí là nhàn gấp ba, gấp năm lần.
Gặp được Đế Thiết Thành đúng là bước ngoặt thay đổi hoàn toàn cuộc đời Cát Diệp.
"Cảm ơn anh..." Cát Diệp khe khẽ nói mớ giữa giấc ngủ.
Đế Thiết Thành ngừng tay đánh máy, dịu dàng nhìn cô rất lâu rồi anh lẩm nhẩm đáp lại:
"Không có gì thưa em."
Vài giờ đồng hồ trôi qua...
Khi kết thúc chuyến bay, Đế Thiết Thành không nỡ đánh thức Cát Diệp dậy.

Anh cẩn thận bế cô lên và ngồi vào ô tô để tới căn hộ riêng.
Còn cô búp bê thì vẫn li bì say ngủ, khi tỉnh dậy thấy mình đã nằm trong chăn ấm nệm êm từ lúc nào.

Đế Thiết Thành đang ở đó, chống cằm bên mép giường và kiên nhẫn chờ đợi.
"Ồ...em lỡ ngủ quên mất.

Anh chưa đi làm à?" cô khẽ dụi mắt.
Anh nhéo đôi má mềm của Cát Diệp, thủ thỉ:
"Tôi không muốn để em phải thức giấc một mình.


Vậy giờ thì xin phép em, tôi đi nhé?"
Ân cần quá mức rồi.

Cát Diệp cười khúc khích, hôn nhẹ lên má anh rồi vẫy tay tạm biệt.
Hiện giờ cô đang ở trong một căn hộ sang trọng nhưng cũng vô cùng quen thuộc.

Nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, Cát Diệp sáng mắt nhận ra nơi này.
Chẳng phải là Paris hoa lệ đây sao?
...oOo...
Chiều ngày hôm sau, trên đường trở về căn hộ...
Thư kí Hiển khổ tâm gượng cười, vừa cầm lái vừa nói với sếp:
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.

Ngài không cần quá lo lắng."
Đế Thiết Thành không hấp thụ nổi lời ấy, mặc cho bao nhiêu người trấn an, anh vẫn thấy lòng mình nôn nao như lửa đốt.
"Lỡ như em ấy từ chối thì tôi biết phải làm sao? Biết đâu em lại chưa sẵn sàng, hay có thể em sẽ không thích khoa trương? Ôi trời..." anh vò đầu trong lo lắng.
"Thôi nào, dù ngài có muốn hay không thì kế hoạch vẫn đang diễn ra đúng như dự định.

Mọi thứ đều được chuẩn bị kì công suốt mấy tuần nay và giờ đã hoàn thiện rồi."
"Phải, quả thật đã đến nước này thì không thể chỉ vì lo sợ mà hủy bỏ được nữa."
Đế Thiết Thành thở dài, thấy chiếc xe đang giảm tốc và đỗ lại ở sảnh chính tòa chung cư cao cấp.
Anh bước xuống xe, ôm theo một bó hoa hồng rực rỡ và lên căn hộ của mình.

Gõ cửa ba hồi, anh gọi:
"Búp bê ơi."
Cát Diệp đang lăn dài trên sô pha đọc sách, nghe giọng Đế Thiết Thành liền chạy ra mở cửa.
"Mừng Đế thiếu đã về."
"Xem tôi có gì cho em này." anh giơ bó hoa lên.
Cát Diệp hào hứng nhận lấy và thích thú ngắm hoa.

Đế Thiết Thành luôn tạo bất ngờ như vậy, sao mà cô không mê cho được chứ.
"Cảm ơn anh yêu, hôm nay anh ngọt ngào thật đấy." cô vui vẻ cười đùa.
Đế Thiết Thành ấm lòng khi được thấy Cát Diệp hạnh phúc, anh tự nhiên nổi chút lòng tham, khoanh tay hỏi:
"Vậy có phải tôi rất đáng được nhận thưởng không nhỉ?"
Hiểu được tình ý của anh, Cát Diệp nhanh chóng vờ như đi tìm lọ cắm hoa để chạy thoát thân trong khi Đế Thiết Thành vẫn đứng đó, nhướng mày nhìn cô như chờ đợi.
"Đừng nhìn em với ánh mắt như vậy chứ.

Bây giờ mới là buổi chiều, đợi đến tối rồi tính sau được không Đế thiếu?"
Anh nghe cô ủy mị cầu xin mới cười xòa, chậm rãi đi với ôm eo cô:
"Đùa em một chút thôi.

Giờ tôi muốn đưa em đến một chỗ này."
"Là đâu ạ?"
"Cứ đi, rồi em sẽ biết."
Đế Thiết Thành dắt Cát Diệp rời khỏi căn hộ và cùng cô ngồi vào chiếc xế hộp.


Trời đang dần ngả sắc hồng.

Thời khắc hoàng hôn không còn bao lâu nữa sẽ xuất hiện.
Ngồi bên cô, anh thấy trong lòng lại càng nôn nao vô cùng.

Nỗi lo lắng xen lẫn hồi hộp đang xâm chiếm khắp tâm trí anh, khiến một cảm giác sốt ruột chưa từng có kéo đến như vũ bão.
Đi được một đoạn, Đế Thiết Thành bỗng lấy ra từ túi quần một sợi vải mềm, cẩn thận bịt mắt Cát Diệp lại.
"Tôi buộc có chặt quá không? Nếu khó chịu thì em cứ nói nhé." Đế Thiết Thành hỏi.
Cát Diệp lơ ngơ lắc đầu, tỏ ý không thấy đau.

Vừa lúc này xe đã dừng bánh, anh khẽ dìu Cát Diệp ra ngoài, một tay ôm vai cô, tay còn lại đan chặt năm ngón xinh xinh và dắt đi chầm chậm.
Cát Diệp chỉ biết nương theo anh mà bước, đến khi anh dừng lại mới được cho phép tháo bịt mắt.
Ngay lập tức, cô phải sững người choáng ngợp bởi khung cảnh nơi cả hai đang đứng.
Ngay phía đối diện là tháp Eiffel cao ngút trời, lộng lẫy, kiêu sa.

Hàng trăm ngọn nến đặt quanh chân tháp, dệt thành tấm thảm ánh sáng lung linh.

Dưới nền đất, cánh hoa hồng phủ kín và đỏ mịn như nhung.

Không trung được rót đầy bởi ánh hồng dịu dàng của hoàng hôn Pháp, điểm thêm phần ngọt ngào từ hàng bao bong bóng bay lững lờ.
Gió thổi nhè nhẹ, tầm mắt cô thu về phía trước, thấy nam nhân ấy đang đứng đó, toát lên vẻ căng thẳng, tuy nhiên ánh mắt anh ta vẫn vậy, một lòng hồ phẳng lặng, ôn nhu, không gợn sóng.
Mái tóc đen của anh rung rinh trong gió, được chải chuốt gọn gàng theo thường lệ.

Bộ vest anh đang mặc cũng do chính tay cô chọn vào sáng nay.

Nhìn trông thân thương kì lạ.
Anh im lặng một hồi, có lẽ vì đang bối rối, sau đó mới ngập ngừng mở lời:
"Búp bê à, em còn nhớ không? Hai ta ấy, đã bên nhau tròn 500 ngày, cũng đã ân ái tròn 100 đêm.

Vậy nên tất cả lần đầu, ta đều trao trọn cho nhau.


Giờ đây...tôi muốn được tặng lần cuối của mình cho em, búp bê của tôi..."
Đế Thiết Thành quỳ xuống trên cả hai đầu gối, lấy ra trong túi áo một hộp nhung vuông vắn.
Một chiếc nhẫn tinh xảo nằm gọn gàng trong hộp, tỏa ra hào quang sáng chói từ tâm điểm là viên kim cương xanh được đính trên đó, một sắc xanh ngọc bích như chứa cả đại dương bao la, một sắc xanh tựa như màu mắt Cát Diệp.
Cát Diệp đưa tay che đi khuôn miệng đang không thể khép lại vì ngạc nhiên tột độ.

Cô chẳng thể kiểm soát nổi nhịp tim mình, chẳng kiểm soát nổi cả những giọt lệ đang ừng ực sắp tuôn vì hạnh phúc.
Thế nhưng Đế Thiết Thành mới là người đang xúc động hơn gấp bội.

Tay anh run rẩy bởi lúc này chiếc nhẫn nhỏ tự nhiên lại nặng một cách kì lạ.

Toàn bộ cơ thể cao lớn sốt sắng nóng lên.
"Cát Diệp...em c...có...đồng ý...làm...à không không...ý tôi là em có..." anh ấp úng đến không nói được một câu hoàn chỉnh.
Hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh, Đế Thiết Thành nỗ lực thử lại một lần nữa:
"Tôi yêu em.

Liệu e...em..."
Tiếng cười khúc khích của cô đột ngột xen ngang bầu không khí hồi hộp, làm Đế Thiết Thành phải dừng lời và ngơ ngác nhìn cô.
Cát Diệp chậm rãi tiến về phía anh.

Cô ngang nhiên lấy đi hộp nhẫn từ tay anh, hơi khom lưng và nghiêng đầu hỏi:
"Đế thiếu, liệu anh có thể trở thành người đàn ông cuối cùng của đời em không?"
Sự nhát cáy của Đế Thiết Thành khiến Cát Diệp mất kiên nhẫn quá rồi.

Đã vậy thì cô đành thay anh thực hiện lời cầu hôn thiêng liêng này thôi nhỉ.