*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
khốn, có ai không, làm ơn giúp tôi.
- La đi, rồi sẽ chẳng có ai đến cứu em đâu
Dục vọng đã trào đến tận cổ, giọng hắn đã khàn đục, cúi xuống định gặm nhắm đôi môi cánh đào của cô.
RẦM...!!! Cánh cửa bật tung, nhanh như chớp hắn bị một đòn ngã xuống đất. Thiên Vương vội vàng chạy đến ôm lấy cô. Cởi chiếc áo vest khoác lên cho cô rồi bế cô rời đi. Tên thanh niên kia bị Nam Cung bắt được đem trói lại đưa về nhà chờ xử lý.
Tiểu Như với chút sức lực cuối cùng nhẹ giọng:"Thiên Vương, anh đến rồi!"
Hắn cúi xuống nhìn cô không khỏi đau lòng, chỉ chậm một chút thôi. Ngồi vào xe, Tiểu Như bắt đầu rạo rực cô tưởng như muốn xe rách y phục, Thiên Vương biết cô đã bị bỏ thuốc không cách nào khống chế được cô liền cúi xuống hôn lên đôi môi cánh đào. Tiểu Như được hôn cảm thấy dễ chịu liền đáp lại anh. Nụ hôn mãnh liệt đến mức anh thấy cô hết oxi rồi mới rời ra. Tiểu Như sau nụ hôn trở nên yên lặng một chút.
Về tới nhà, anh cúi xuống bế cô lên lầu đi vào phòng anh, đặt cô xuống giường, giúp cô đắp chăn rồi quay lưng toan bước vào phòng tắm. Bỗng cánh tay anh bị cô kéo lại, Tiểu Như bắt đầu vặn vẹo:
- Thiên Vương, ở lại với em.
Anh bước lại cúi xuống nhẹ nhàng gỡ tay cô ra:
- Tiểu Như, e bị bỏ thuốc rồi, nhắm mắt đi ngủ ngày mai sẽ tỉnh.
Tiểu Như lắc đầu vặn vẹo, gương mặt đỏ hồng lên, hơi thở bắt đầu dồn dập túm lấy cổ áo anh kéo sát lại gần rồi hôn. Dục vọng nhẫn nhịn nãy giờ bị cô phá vỡ, giọng khàn đục ghé sát tai cô mà thì thầm:
- Tiểu Như, là em quyến rũ tôi đấy.
Nói xong, hắn lấy tay xé toạc chiếc váy vứt xuống đất, cơ thể mỹ miều hiện ra. Lọn tóc xoã tung trên ga giường, gương mặt vì nóng mà ửng hồng lên, làn da trắng buốt, khuôn ngực đẫy đã do thuốc mà phập phồng trước mặt hắn. Hắn điên cuồng cúi xuống hôn lấy cô, Tiêu Như vừa được giải thoát khỏi chiếc váy liền cảm thấy thoải mái đưa tay lên ôm cổ hắn hôn đáp trả. Nụ hôn rời đến xương quai xanh, xuống đến nơi đẫy đà nhất của cô mà cắn mút. Tiểu Như khẽ rùng mình rên lên một tiếng càng kích thích hắn. Xé bỏ nốt lớp quần áo cuối cùng, hắn nhẹ nhàng tách chân cô ra từ từ đi vào. Tiểu Như vì đau liền nhăn mặt lại, móng tay bấu chặt vào hông hắn. Biết là lần đầu của cô, hắn cúi xuống hôn khẽ thì thâm bên tai cô:
- Thả lỏng ra Tiểu Như
- Đau, Thiên Vương
Thiên Vương mút lấy đôi môi của cô, nhẹ nhàng mà ra vào. 2 cơ thể hoà quyện vào nhau tạo nên một cảnh xuân mê hoặc. Không biết đêm ấy hắn đã muốn cô bao nhiêu lần, chỉ biết khi cả 2 chìm vào giấc ngủ trời đã bắt đầu hửng sáng.
* * * * *
Tiểu Như tỉnh dậy đã quá chiều, cả người cô đau ê ẩm như bị xe lu nghiến qua. Cô mệt mỏi mở mắt bỗng hình ảnh đêm qua ùa về. Cô đi dự tiệc với Thiên Vương, rồi bỗng nhiên cô chóng mặt, bị đưa vào một căn phòng, và rồi hắn phá cửa vào bế cô đi và...Tiểu Như đỏ bừng mặt, nhìn vào trong chăn, cô chẳng một mảnh vải che thân đâu đấy còn lưu lại chút dấu vết, cô liền bật dậy thấy hắn đã nhàn nhã ngồi đấy hút thuốc, người chỉ mặc một cái áo choàng tắm để lộ ra vòm ngực rắn chắc với nhiều vết thâm tím như muốn nói rằng hôm qua cô rất là phối hợp với hắn. Tiểu Như xấu hổ, kéo chăn lên che mặt. Hắn chậm rãi đưa điếu thuốc xuống nhàn nhạt nói:
- Đừng nói với tôi, em đã quên hôm qua em quyến rũ tôi như thế nào.
- Rõ ràng anh biết em bị bỏ thuốc mà vẫn cố tình, đó là lợi dụng biết không (cô xấu hổ phồng má lên quát hắn, hắn cứ làm như hắn là người thiệt thòi chứ không phải là cô)
Bị cô quát anh có chút giật mình rồi khẽ cười, bước đến bên cạnh xoa đầu cô:
- Dậy tắm rửa rồi xuống ăn cơm, em đã ngủ gần 1 ngày rồi.
Đợi hắn đi ra, Tiểu Như liền quấn khăn vội vàng chạy về phòng đóng sập cửa lại. Hắng nghe thấy không khỏi lắc đầu mỉm cười.
* * * * *
Sáng hôm sau, tại nhà riêng của Nam Cung, hắn đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa, quỳ trước mặt hắn là tên thanh niên bẩn thỉu tối hôm đó. Nhận được điện thoại của Nam Cung, Thiên Vương vội phóng xe lao tới. Bước vào thấy tên khốn khiếp kia mặt hắn đã tối sầm lại. Nam Cung cười nhạt nói:
- Ngồi xuống uống ly nước đã, không cần khẩn trương như thế.
Hắn từ từ ngồi xuống, vắt chéo chân, châm điếu thuốc điềm đạm hút.
- Nghe qua thì có vẻ như Tố Quyên sai bảo. Tôi nói rồi, nó yêu cậu đến phát điên mất, chỉ cần là đứa nào lại gần nó sẽ chặt đứt hết. (Nam Cung thở dài nói)
- Tay nào của mày đã chạm vào cô ấy (Thiên Vương đem ánh mắt sắc lạnh nhìn vào kẻ đang run rẩy trước mặt)
Tên thanh niên kia sợ hãi, lắp bắp không nói thành lời. Hai bàn tay hắn run rẩy bấu vào nhau)
- Chặt hai tay nó, rồi để nó về nói với chủ nó ĐÂY CHỈ LÀ CẢNH CÁO, nếu còn một lần nữa sẽ không đơn giản là 2 tay đâu.
Nói rồi hắn dập tắt điều thuốc, đứng dậy đi về. Nam Cung dõi mắt nhìn theo thở dài: "Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân".
- Nghe rõ chưa, đem nó xuống kho, xử lý cho sạch sẽ.
Hắn nói với mấy đứa em rồi bước lên lầu, chỉ nghe loáng thoáng phía sau tiếng la hét van xin của tên thanh niên.
Thiên Vương lái xe trở về nhà, tâm tình đang không tốt lại thấy cô đang lúi húi lau chùi. Hắn nhíu mày bước đến kéo tay cô:
- Em đang làm trò gì vậy?
- À, dù sao hôm nay em cũng nghỉ học nên cũng phải làm việc thôi (Tiểu Như vô tư trả lời)
(Bây giờ mình chuyển sang anh em cho tình cảm nhé ;))
Mặt hắn trở nên xám xịt, cô gái này toàn làm những việc ngớ ngẩn:
- Anh mất tiền thuê họ là để họ làm gì
- Chẳng phải trước anh bảo em có thể làm gì cũng được tháng anh sẽ trả lương cho em sao. Dù sao em cũng không ở đây mãi được, cũng phải làm trừ cho hết nợ để dọn đi mà.
- Em thật sự muốn đi thế à (tâm tình trở nên tồi tệ hơn, giọng hắn bực bội nói rồi quay lưng bước lên lầu)
- Sớm muộn rồi cũng phải đi, vậy nên đi sớm khi trái tim em còn biết nghe lời. (Tiểu Như nhìn bóng lưng của hắn nói nhỏ, âm lượng chỉ đủ để cô nghe thấy)
Buổi tối, hắn không xuống ăn cơm mà ở trong thư phòng. Tiểu Như ăn xong liền nấu cho hắn bát cháo đem lên. Gõ cửa phòng, cô khẽ gọi:
- Thiên Vương, anh đã không ăn gì rồi, em nấu một bát cháo đem vào cho anh.
Một hồi cũng chẳng thấy ai trả lời, cô nhẹ mở cửa bước vào. Hắn đang ngồi làm việc cũng chẳng dời tầm mắt nhìn cô. Tiểu Như lại gần đặt bát cháo lên bàn rồi quay ra khẽ đóng cửa lại bước về phòng.
Cô trằn trọc, nằm mãi chẳng ngủ được. Khó hiểu, tại sao hắn lại nổi giận khi cô muốn dọn đi chứ. Tình cảm của hắn mơ hồ khiến cô không an tâm, cứ kề cận bên hắn ngộ nhỡ đến một ngày cô không quay lại được hắn lại đẩy cô đi thì sao. Đang suy nghĩ vẩn vơ, cửa khẽ có tiếng động cô vội vàng nhắm mắt. Hắn nhẹ nhàng bước vào, ngồi xuống cạnh giường nhìn cô ngủ. Đưa tay lên vén vài lọn tóc rũ xuống mặt, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn môi cô thì thầm: "Tiểu Như, em không thể không đi sao." Nói rồi giúp cô đắp lại chăn xong quay lưng đi. Nghe tiếng cửa đã đóng lại, Tiểu Như từ từ mở mắt, suýt chút nữa tim cô đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn đây là muốn níu cô ở lại ư? Tại sao? Hắn cũng thích cô sao? Vậy Nhiên Nhiên là ai? Sao hắn lại nhầm cô với cô gái đó? Tiểu Như đặt ra bao nhiêu câu hỏi, lăn lộn mãi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
* * * * *
Sáng mai cô thay đồng phục xuống lầu, nhìn chẳng thấy hắn đâu. Hỏi ra mới biết hắn đã đến công ty từ sáng sớm, hắn cũng đã căn dặn tài xế đưa cô đi học, rồi đón cô về. Buổi tối cũng không thấy hắn về ăn cơm, lại mình cô lủi thủi ăn xong r ra xem tivi, đọc báo nhìn lại cũng 12h rồi, vậy mà hắn vẫn chưa về. Bà quản gia đứng bên cạnh lo lắng:
- Tiểu thư đừng chờ cậu chủ về nữa, cô hãy đi nghỉ mai còn đi học.
- Cháu đâu chờ anh ấy về đâu. Muộn rồi bác Lưu cũng đi nghỉ đi.
Cô bực bội nói rồi vùng vằng đi lên lầu đóng sập cửa lại. Bà quản gia lắc đầu mỉm cười "đúng là tuổi trẻ".
Tiểu Như tức giận trong lòng, rốt cuộc là hắn đi đâu mà không thèm về. Một ngày không gặp cô thực sự rất nhớ hắn.
1 rưỡi sáng hắn lái xe từ công ty trở về. Bà quản gia hớt hải chạy ra mở cửa:
- Cậu chủ về rồi, Như tiểu thư đợi cậu mãi vừa mới đi ngủ rồi.
- Muộn rồi, bác cũng đi ngủ sớm đi
Bước lên lầu, dừng chân trước cửa phòng cô, định mở cửa nhưng hắn chợt rụt tay lại. Cả ngày hôm nay hắn đang cố tránh mặt cô, bây giờ mà vào gặp hắn sẽ không tự chủ mà hôn cô mất. Tựa cửa hút tàn điều thuốc, hắn bước về phòng.
Sáng dậy, cô mở cửa thấy tàn thuốc dưới đất liền biết đêm qua hắn đã về, tâm trạng trở nên vui vẻ, chạy xuống lầu:
- Bác Lưu, đêm qua anh ấy về ạ? Anh ấy đâu rồi bác.
- Cậu chủ vừa mới đi làm rồi thưa tiểu thư.
Mặt cô xụ hẳn xuống, bữa sáng cũng chẳng đụng tới, bước ra xe đi học luôn. Hôm nay cũng vậy, hắn chẳng buồn về ăn cơm. Cô cũng không thèm đợi ăn xong liền đi thẳng lên lầu. Trằn trọc một lúc cô nghe thấy tiếng xe, biết được hắn đã trở về, liền vui vẻ chạy xuống. Nụ cười còn chưa kịp tắt đã thấy hắn ôm eo một cô gái đi vào, người nồng nặc mùi rượu. Ả ta mặc một cái váy hai dây cổ trễ lòi hết cả bộ ngực. Thiên Vương thấy cô, ánh mắt loé lên tia mong nhớ một chút rồi nhanh biết mất. Hắn quay sang hôn ả bên cạnh rồi thì thầm vào tai ả nói gì đó.
Ả ta đỏ mặt càng dính chặt lấy hắn đến mức ngực sắp nổ tung ra, dìu hắn đi lên lầu. 2 người họ đi qua cô như không thấy cô vậy. Tim cô chợt nhói lên, hốc mắt đã chuyển sang đỏ. Cô bước theo lên lầu, trước phòng hắn, bọn họ còn chẳng thèm đóng cửa. Hắn và ả ta đang dây dưa trên ghế, tiếng cười thích thú của ả khiến tâm can cô quặn lại. Tức giận cô quay về phòng đóng cửa "RẦM" thật to như muốn để cho hắn nghe thấy.
Thiên Vương thấy vậy nết mặt bỗng chốc thay đổi, đấy con ả ngã xuống dưới đất, ả hơi giật mình mới vừa rồi chẳng phải còn rất tốt hay sao:
- Thiên Vương à, anh sao vậy? (Ả đứng dậy lao đến trước ngực hắn dính chăt lấy mày hôn hít)
- Cút ngay trước khi tao mất bình tĩnh
Ánh mắt sắc nhọn nhìn thẳng vào ả, xung quanh toát ra luồng khí lạnh rợn người, ả ta hoảng sợ vơ vội cái túi rồi cắm đầu bỏ chạy. Hắn cảm thấy ghê tởm liền chạy vào nhà tắm súc miệng. Bước sang trước cửa phòng cô, hắn có thể nghe được cô đang khóc. Tim hắn cũng đau, mấy ngày qua hắn đã suy nghĩ về chuyện này. Hắn đối với cô là gì đến hắn cũng không rõ được vậy nên hắn nghĩ không nên cho cô một chút hy vọng nào cả.
Quay đi, hắn rút điện thoại gọi cho Nam Cung và Lăng Hy đến bar DIAMOND.
- Thiên Vương à, trông cậu hôm nay thiếu khí chất quá. (Nam Cũng nhìn hắn mà giễu cợt).
- Hình như tớ đã động lòng với cô ấy rồi! (Hắn cầm ly rượu lên uống hết một hơi rồi mông lung nói)
- Vì cô ta giống An Nhiên? (Lăng Hy bình thản hỏi)
- Mới đầu tớ cũng nghĩ là vậy nhưng sau này mới nhận ra cô ấy thật sự không giống Nhiên Nhiên một chút nào. Tính cách của cô ấy rất dễ thu hút mọi người. (Hắn mơ hồ nhìn vào khoảng không nghĩ đến cô mà nói)
- Vương à, mọi chuyện cũng đã qua rồi. An Nhiên cũng đã bỏ đi được 5 năm rồi, cậu cũng nên để tảng đá đó xuống mở rộng trái tim mình ra. Biết đâu cô ấy có thể chữa lành cho cậu. (Lăng Hy tay lắc lắc ly rượu nhìn hắn)
- 2 cậu thật là sến sẩm, cũng chỉ là phụ nưz thôi mà, có cần phải đau lòng vậy không. Vương à, mình nghĩ cậu nên để mọi chuyện tự nhiên đi, đừng gượng ép bản thân quá. Tình cảm là thứ không cưỡng cầu được.(Nam Cung nhấp ly rượu bên tay đã ôm một ả).
3 người, mỗi người một ly rượu một tâm tư.
Nghe thấy tiếng xe rời đi, cô bước đến bên cửa sổ nhìn cho tới khi đã khuất tầm mắt. Tiêu Như đưa tay quẹt đi hàng nước mắt:
- Có lẽ đến lúc mình phải đi rồi.
Cô quay lưng lại thu dọn một chút hành lý. Quần áo hắn mua cô để lại hết, nó vốn dĩ không thuộc về cô. Nhẹ nhàng đi xuống mở cửa. Cô nhìn lại ngôi nhà lần cuối mỉm cười rồi bước tiếp.
Hắn ngồi một lúc không biết vì rượu hay linh cảm khiến hắn bỗng nhớ cô vô cùng. Gọi thanh toán rồi đưng dậy ra về mặc kệ luôn 2 đứa bạn đã bị hắn lôi kéo đến đó. Trên đường hắn đã suy nghĩ, Nam Cung có lẽ nói đúng, mọi chuyện xứ để thuận theo tự nhiên vậy.
Về tới nhà hắn lao thẳng vào phòng cô gọi tên nhưng căn phòng trống trơn, chỉ còn một mảnh giấy trên bàn.
"Thiên Vương à, có lẽ đến lúc em phải đi rồi. Thật sự rất cảm ơn anh thời gian qua đã giúp đỡ và chăm sóc em, em vô cùng cảm kích. Nhưng có lẽ chúng ta có duyên mà không phận, em đành cảm ơn trời đã tặng cho e quãng thời gian tươi đẹp này. Thiên Vương, nếu kiếp sau em được gặp anh sớm hơn em sẽ yêu anh nhiều hơn kiếp này. Tạm biệt!
À, giúp em gửi lời đến bác Lưu nhé, cảm ơn bác và hy vọng bác không giận vì sự ra đi đươnfg đột này!"
Hắn điên cuồng gào thét:
- Bác Lưu, bác Lưu...
- Có chuyện gì vậy cậu chủ (bà quản gia đang ngái ngủ liền vội chạy ra ngoài)
- Tiểu Như đâu, cô ấy đi đâu rồi? Tiểu Như đâu rồi.
- Cô ấy chẳng phải vẫn ở trên phong hay sao? (Bà quản gia ngơ ngàng nói)
Hắn vứt luôn lá thư xuống đất chạy vội ra xe phóng đi vun vút. Bà quản gia cúi xuống nhặt tờ giấy lên, ứa nước mắt:
- Con bé ngốc này!
Hắn điên cuồng lao đi trong đêm, tìm kiếm tất cả mọi nẻo đường nhưng chẳng thấy bóng dáng ấy. Hắn quay về với một tâm trạng vô vọng và bất lực. Mệt mỏi, hắn nằm gục trên ghế sofa: "Tiểu Như, em đã đi đâu vậy!"
* * * * *
Tiếng dọn dẹp của người giúp việc khiến hắn tỉnh dậy. Vội vàng chạy lên phòng cô mở toang cửa. Thì ra không phải là mơ, cô đi thật rồi. Hắn rút điện thoại gọi cho Lăng Hy:
- Phiền cậu giúp tớ tìm cô ấy.
Nói xong hắn liền tắt máy đi về phòng tắm.
Phía bên kia, sau khi nhận điện thoại hắn liền biết cô ấy mà Thiên Vương nhờ tìm là ai. Hắn nhấc điện thoại gọi cho ai đó khoảng 15 phút sau có tin nhắn báo về. Hắn liền chuyển tin sang cho Thiên Vương "số 53, đường abcxyz, ven thành phố C"
Nhận được tin nhắn, Thiên Vương liền thay quần áo ra xe đi thẳng đến đó. Hắn đứng từ xa nhìn cô, trông cô nở nụ cười vui vẻ, hoạt bát, bán từng ly kem cho các em nhỏ khiến hắn cảm thấy an tâm phần nào. Có lẽ đây mới là tính cách của cô. 1 tuần liên tiếp, Thiên Vương đều lái xe đến chỗ đó đứng nhìn cô, thỉnh thoảng còn cho tiền mấy đứa nhỏ bảo nó đến mua kem của cô. Hết hàng, Tiểu Như bắt đầu dọn dẹp, mặt cô hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Hắn bước xuống xe, tiến lại gần, Tiểu Như thấy bóng người, vội vàng ngẩng đâu lên:
- Xin lỗi quý khách, chúng tôi đã hết...!
Cô hoảng hốt nhìn hắn, không tin vào mắt mình.
- Chơi nấy đủ rồi, về nhà thôi Tiểu Như!
Cô vội vàng quay mặt đi, khoé mắt đã rưng rưng nước:
- Sao anh lại biết em ở đây mà đến, anh đi về đi. Cuộc sống em mới vừa yên ổn
Thiên Vương túm tay, xoay người cô lại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:
- Em ổn nhưng anh không ổn chút nào!
- Anh, tại sao lại không ổn chứ? (Giọt nước mắt giữ không được liền chảy dài xuống thành 2 hàng)
Thiên Vương chậm rãi đưa tay lên gạt nước mắt cho cô dịu dàng và ân cần:
- Mỗi ngày về tới nhà không thấy em chờ, anh liền không ổn. Mỗi ngày đều đứng đấy nhìn em nắng mưa mà làm việc, anh liền không ổn. Ngày ngày anh đều nhớ đến em, nhưng em lại ở đấy sống an yên, anh liền không ổn. Tiểu Như, những ngày qua anh thật sự không ổn chút nào
- Chẳng phải anh đã có ai đó hầu hạ rồi đấy sao? Sao lại phải chạy đến nơi đây để nói với em những lời này chứ? (Nước mắt cô càng dữ dội hơn, từng giọt cứ thi nhau rớt xuống, lời nói cũng đã bắt đầu nghẹn ngào)
Hắn thấy cô như vậy không khỏi đau lòng, kéo cô lại gần tựa vào ngực hắn:
- Tiểu Như, đối với việc ai đó hầu hạ anh mà chẳng phải em, anh cũng liền thấy không ổn. Em có phải hay không chính là muốn anh sống không yên yên ổn ổn nên mới rời đi.
Nước mắt cô đã làm ướt đẫm vòm ngực của hắn. Thiên Vương nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô đẩy ra, liền cúi xuống gắt gao hôn lấy bờ môi đã run lên vì khóc, đến lúc cảm nhận được cô đã nín, hắn lưu luyến mà rời đi:
- Tiểu Như, về với anh đi.
Ánh mắt hắn dịu dàng, len lúi chút gì đó là sự khẩn cầu. Tiểu Như nhìn ra được sự chân thành xen lẫn mệt mỏi ở trong hắn, không khỏi đành lòng mà gật đầu.
Xe chạy về trên con đường quen thuộc, Tiểu Như thơ thẩn nhìn ra ngoài, những ngày rời đi cô suy nghĩ rất nhiều, đêm nào cô cũng nhớ hắn mà ướt đẫm cả gối. Mới thôi mà cô đã đau lòng như thế này rồi, liệu sau này có phải sẽ đau đến chết đi sống lại không. Lần này quay lại có thật sự là đúng?
Xe dừng trước cổng biệt thự, cô bước xuống nhìn thật lâu, bà quản gia bước đến, đôi mắt rưng rưng mà ý cười:
- Như tiểu thư, mừng cô đã về.
Tiểu Như xúc động mà ôm chầm lấy bà, nức nở:
- Bác Lưu, thật xin lỗi vì đã đi mà không kịp nói gì với bác
- Không sao, tiểu thư về là đã tốt rồi (bà quản già cười cười vỗ lưng cô, khoảng thời gian cô sống ở đây tuy không lâu nhưng bà biết cô là người lương thiện, sớm đã coi cô như con gái rồi)
Hắn nhìn cảnh đấy mà trong lòng nhẹ nhõm đi phần nào. Cùng bước vào nhà, cô đi thẳng lên lầu về phòng của mình, căn phòng vẫn thế, đồ đạc vẫn nguyên vị trí giống như trước khi cô đi. Hắn nhẹ nhàng bước đến sau lưng ôm lấy cô thì thầm:
- Hằng ngày anh vẫn cho người lau chùi và dọn dẹp nhưng không được di chuyển cái gì để anh cảm nhậc được em vẫn còn ở đây. Còn nữa, thời gian qua e nghỉ học, anh cũng đã xin phép rồi, em bây giờ có thể đi học bất cứ lúc nào.
Hắn nắm lấy bả vai cô, xoay người cô lại, cúi xuống nhìn cô dùng hết sự chân thành của mình: "Tiểu Như, anh xin lỗi!"
Cô có chút ngỡ ngàng, hắn như vậy mà lại đi xin lỗi cô. Tiểu Như mỉm cười, kiễng chân, đưa tay lên khoác cổ hắn:
- Thật ra những ngày qua, em sống cũng không yên ổn, chỉ là thấy anh như vậy, em không nỡ giận. Nhưng còn cái chuyện ai đó hầu hạ anh, em còn phải suy nghĩ.
- Tiểu Như, cái đấy em không cần phải suy nghĩ. Bởi vì sau đấy anh đã đuổi cô ta đi rồi. Em có phải hay không là đang ghen.
- Thiên Vương, anh đừng nghĩ em quay lại với anh như vậy là anh có thể bắt nạt em. (Tiểu Như đỏ mặt chu mỏ lên nói)
- Rõ ràng là em quyến rũ anh như vậy, tại sao lại đổ cho anh bắt nạt em.
Dứt lời hắn cúi xuống nhẹ nhàng tách môi cô cố gắng hút lấy hết mật ngọt, Tiểu Như cũng chẳng phản kháng hơn nữa còn nhiệt tình hưởng thụ. Đến khi dục vọng trỗi dậy hắn mới buông cô ra, bê cô đi đến giường. Tiểu Như ngại ngùng ôm lấy cổ hắn:
- Thiên Vương, em yêu anh!
Hắn đặt cô lên giường, đè lên người cô mà mỉm cười:
- Tiểu yêu tinh, đây rõ ràng là em bắt nạt anh.
Hắn cúi xuống gắt gao hôn lấy cô, luồn tay vào trong hắn bắt đầu mớn trớn trên cơ thể đi đến bầu ngực căng tròn mà mạnh mẽ xoa bóp. Y phục đã vứt ngổn ngang trên đất, hắn điên cuồng mà ra vào:
- Thiên Vương, đừng dùng sức như thế
Tiểu Như vặn vẹo, gương mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập, vài lọn tóc xoăn tung xoã trên giường, trông cô như một đoá tường vy nở rộ. Thiên Vương cúi xuống gặm nhắm bờ mờ cô, giọng anh trở nên khàn đục:
- Như Như, nói em yêu anh!!
- Thiên Vương, em yêu anh!
Hắn lập tức gấp rút vào cơ thể cô. Sau trận kích tình mãnh liệt cả 2 chìm vào giấc ngủ.
Khoảng thời gian sau đó, cuộc sống của cả 2 khác là yên ổn. Ngày ngày anh vẫn đưa cô đến trường rồi đón cô về. Cơm ngày 2 bữa anh đều cùng cô ở nhà ăn, và tất nhiên tối đến 2 người lại chung một chỗ.
)
* * * * *
- Như Như dạo này cậu hơi kỳ lạ đó nha. Thi thoảng cứ ngây ngốc rồi cười một mình là như thế nào (Mạt Mạt thấy cô bạn thân của mình đang cười ngốc nghếch liền dí sát mặt hỏi)
- Mình có sao? (Tiểu Như đỏ mặt hỏi)
- Chả không, mặt cậu nó hiện lên rõ ràng 2 chữ TƯƠNG TƯ kìa. Khai mau, rốt cuộc là cậu đang qua lại với tên nào, mau nói mình biết đi.
- Làm gì có ai, Mạt Mạt cậu nghĩ lung tung rồi.
- Cậu giấu mình chứ gì, được rồi. Thì ra chỉ có mình xem cậu là bạn bè thôi (Mạt Mạt ra vẻ giận dỗi nói)
- Được rồi, Mạt Mạt. Mình nói, cậu đừng trẻ con vậy nữa.
- Vậy hắn là ai? Tên gì? Bao tuổi? Làm việc gì? Nhà ở đâu?
- Mạt Mạt...! Cậu là đang điều tra người ta hay là quan tâm mình?
- Mình chỉ là muốn tìm hiểu một chút xem con người hắn thế nào thôi, sợ hắn sẽ không tử tế với cậu.
- Mạt Mạt, cậu đừng lo. Anh ấy rất tốt với mình, mình cảm nhận được điều đó. Anh ấy tên Thiên Vương, 27 tuổi rồi (Tiểu Như bắt đầu hồi tưởng, kể lại hoàn cảnh làm sao gặp được anh, và anh đã giúp đỡ cô như thế nào)
- Nếu đúng hắn tốt với cậu như vậy, mình cũng không điều tra nữa. Nhưng mà phải cho mình