Buổi Chiều Ấy, Gặp Được Em Là Định Mệnh

Buổi Chiều Ấy, Gặp Được Em Là Định Mệnh - Chương 10




tôi nhất định sẽ trả lại.



James ngồi trước màn hình tivi nhìm chằm chằm vào tin tức.



Tại biệt thự nhà hắn.



- Nhiên Nhiên, rốt cuộc em vì sao mà quay về?



Ả nhìn vào tin tức trên tv tự cười giễu mình, hắn thì ra đã biết từ sớm rồi



- Thiên Vương, anh không tò mò 5 năm qua em đã sống như thế nào ở Anh sao?



- Nhiên Nhiên, là em bỏ anh đi chứ anh không hề ép em đi.



- Phải, là em bỏ anh đi, chính vì thế nên giờ em rất hối hận. Năm ấy vì nghe lời dụ dỗ từ hắn mà rời bỏ anh đi những tưởng cuộc sống sẽ thay đổi ai ngờ hắn là vì muốn trả thù anh nên mới lên tất cả kế hoạch như vậy. Em đã từng chạy trốn nhưng lại bị hắn bắt được liền đem về đánh đập, mỗi tối lại phải làm công cụ cho hắn phát tiết. Thiên Vương, kẻ hại gia đình hắn là anh vậy tại sao em lại là người gánh chịu. (Ả hồi tưởng lại tất cả mà khóc lóc)



- Nhiên Nhiên em có thể nói với anh mà.



- Thiên Vương, anh không hiểu, em cả đời này vĩnh viễn không thoát được hắn. Thiên Vương, trở về lần này vốn tưởng được cùng anh mà hạnh phúc nhưng có lẽ là em quay trở lại quá muộn, em biết anh vốn đã thay đổi rồi chỉ là em vẫn không buông bỏ được chấp niệm này. Chuyện đã như vậy, Thiên Vương anh đi tìm cô ấy đi, sự việc lần đó thật không phải là do cô ấy gây ra.



- Nhiên Nhiên, em có biết em đã làm gì không (Hắn gắt lên, Nhiên Nhiên ngày nào hắn biết không phải là cô gái âm mưu, thủ đoạn như vậy).



- Thiên Vương, thật xin lỗi. Có lẽ em nên đi rồi (nói rồi ả liền bước ta ngoài)



Hắn ở đấy, đầu óc quay cuồng, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Hình ảnh ngày ấy hiện về, hắn ám ảnh thật sự. Ả nói ra làm gì, thà để hắn cứ mãi hiểu lầm cô còn hơn biết được sự thật này khiến hắn day dứt không thôi.



* * * * *



5 tháng sau



Từ sự việc đấu thầu lần trước, hắn lần lượt tra ra được 1 số cổ đông cũng đã hưởng lợi không ít từ tên James và tất nhiên hắn sẽ lọc ra hết những thành phần đó. Công ty quay trở về quỹ đạo, ngày 1 phát triển hơn. Tiết trời đã chuyển mùa, thành phố đã bắt đầu đón những cơn mưa. Người ta nói mưa bao giờ cũng làm mọi thứ trở nên nhạt nhoà và nỗi nhớ lại kéo dài ra. Đúng vậy, hắn giờ đây ngồi trong xe thẫn thờ nhớ đến cô. Mãi đến khi tiếng còi xe đường sau thúc dục hắn mới biết đèn đã chuyển sang xanh. Đường phố càng ngày càng đông, trời mưa lại khiến mọi người thêm hối hả. Bỗng 1 bóng người lướt qua đầu xe của hắn, hắn ngỡ ngàng, mái tóc ấy, vóc dáng ấy. Dừng xe gấp, hắn mở cửa bước xuống chạy theo mặc trời cứ đổ cơn mưa:



- Tiểu Như



Hắn cố gọi to nhưng người ấy vẫn không quay đầu lại, lí trí hắn càng thúc dục phải nhanh lên, hắn không thể để mất cô được nữa, cánh tay vươn ra phía trước chạm tới bờ vai mảnh mai ấy, căng thảng mà xoay lại:



- Tiểu Như



- Xin lỗi, anh nhầm người rồi (cô gái lịch sự mà trả lời)



Hắn thờ thẫn đứng đấy, ngửa mặt lên trời để mặc cho mưa phả vào mặt, hắn nhớ đến mức đâu đâu cũng thấy hình bóng cô:



- Tiểu Như, ngày hôm nay thành phố có mưa, không đủ lớn, không đủ sa sầm nhưng đủ làm sướt sũng cả tâm hồn anh. Là anh đợi em hay là đợi thời gian xoá mờ đi ký ức. Em có biết khi đã chạm đến cuộc đời 1 ai đó, đã tạo định mệnh cho 1 ai đó thì tuyệt đối không được cứ thế im lặng mà biến mất như vậy sẽ giết chết 1 cuộc đời dẫu cho họ vẫn còn tồn tại ở thế giới này. Tiểu Như, anh thật sự rất nhớ em!"



- ------



Miền Tây nước Pháp, có một cô gái với gương mặt nhỏ nhắn nhưng tràn đầy nghị lực, đôi mắt đã trải qua những sóng gió mà trở nên mê hồn hơn, bàn tay nhỏ nhắn vì vất vả làm việc mà đã xuất hiện nhiều vết chai sần



- Tiểu Như



- Mạt Mạt, sao cậu lại tới đây?



- Haizz, bụng cậu đã to như vậy rồi sao lại còn làm việc nặng nhọc như vậy. Giờ mình mới hiểu tại sao Lăng Hy lại bảo mình sang đây chăm sóc cậu. Tiểu Như, Lăng Hy anh ấy có thể lo cho cậu sao cậu lại cứ phải nhất quyết như thế.



- Mạt Mạt, ngày đó nhờ có anh ấy mình mới giữ lại được Tiểu Niệm, nếu mình còn dựa dẫm anh ấy như vậy thì thật là không trả được hết ơn (cô đưa tay lên xoa xoa cái bụng đã lớn)



- Lấy thân mà báo đáp thôi (Mạt Mạt khẽ cười nhỏ)



- Mạt Mạt, cậu đừng đùa như vậy nữa (cô nhíu mày lườm sang Mạt Mạt)



- Tiểu Như, không phải cậu không biết anh ấy là toàn tâm toàn ý với cậu chứ. Hay cậu vẫn chưa quên được hắn.



Nhắc đến hắn, khoé mắt cô lại đỏ, yêu 1 người có thể chỉ cần 1 giây, nhưng để quên 1 người có lẽ sẽ phải là cả đời.



- Tiểu Như, nếu thật sự còn yêu hãy cho hắn 1 cơ hội, mọi chuyện đã sáng tỏ rồi, An Nhiên cô ta cũng đã rời đi, mà hắn ngày nào cũng đến nhà mình hỏi han về cậu, cứ nói dối hắn như vậy thật không ổn chút nào.



- Mạt Mạt, cậu đừng nói nữa. Ai dám chắc sẽ không xuất hiện 1 An Nhiên thứ 2 nữa.



- Thôi được rồi, Tiểu Như. Cậu ngồi xuống đây đi, để mình làm nốt cho.



Mạt Mạt đi tới dìu cô ngồi xuống ghế, bông bụng cô chợt quặn thắt lại, Tiểu Như túm chặt tay Mạt Mạt:



- Tiểu Như, cậu sao vậy?



- Mạt Mạt, bụng mình đau quá, mình cảm thấy nước ối đã chảy ra rồi



- Sao thế được, chẳng phải còn 1 tháng nữa mới sinh sao?



- Mạt Mạt, đau quá.



- Được, được...Tiểu Như gắng lên, mình đưa cậu ra xe



Tại bệnh viện, Mạt Mạt đi qua đi lại trước cửa phòng thủ thuật, bác sĩ bảo cô có nguy cơ sinh non nên sẽ dùng phương pháp sinh mổ để lấy đứa bé ra, sẽ có nguy cơ tử vong rất cao. Mạt Mạt lo lắng chỉ biết cầu trời.



Ngày hôm ấy, trời mưa rất to, sấm sét đánh mạnh vào khung cửa, hắn giật mình tình giấc, trong giấc mơ ấy hắn thấy cô đang quằn quại vì đau đớn, tim chợt siết chặt lại, là giấc mơ hay là sự thật:



- Tiểu Như, em rốt cuộc là đang ở đâu?



* * * * *



5 năm sau:



- Tiểu Niệm, con rốt cuộc học được cái tính ương ạnh này của ai hả.



Cô cầm cây roi vụt nhẹ lên tay Tiểu Niệm, đi học mà cứ vài ba ngày lại thấy cô giáo báo cáo là đánh bạn học.



- Mẹ, là các bạn ý trêu Tiểu Niệm, nói Tiểu Niểm là đồ con hoang. Mẹ sao không hỏi Mà đã đánh Tiểu Niệm. Mẹ, tại sao Tiểu Niệm lại không có ba.



Tiểu Niệm bị mẹ đánh có chút uất ức vưaf khóc vừa nói. Cô thấy vậy liền đau lòng ngồi xuống ôm lấy Tiểu Niệm, nước mắt đã chảy dài 2 hàng:



- Tiểu Niệm có yêu mẹ không?



- Tiểu Niệm rất yêu mẹ, rất thương mẹ. Mẹ đừng khóc nữa, Tiểu Niệm xin lỗi, Tiểu Niệm không cần baba nữa, Tiểu Niệm chỉ cần mẹ thôi.



- Tiểu Niệm ngoan, mẹ xin lỗi đã đánh Tiểu Niệm.



- Tiểu Niệm không đau, mẹ đừng khóc nữa.



Lăng Hy bước vào đã bắt gặp cảnh tượng này, ánh mắt trở nên dịu dàng:



- Tiểu Niệm, có phải con lại bắt nạt mẹ nữa phải không?



- Thúc thúc, không phải con. (Thằng bé thấy Lăng Hy bước tới liền chạy vòng ra sau lưng cô)



- Lăng Hy, sao anh lại đến đây?



- Tiểu Như, anh đã tìm được ba em rồi.



Hắn dịu dàng nhìn cô nở nụ cười cưng chiều, Tiểu Như nghe vậy sững sỡ đôi mắt đã long lanh nước, chạy đến ôm chầm lấy anh:



- Lăng Hy, thật cảm ơn anh.



- Tiểu Như, đã đến lúc em nên quay về rồi!



Cô mỉm cười nhìn hắn khẽ gật đầu. Tiểu Niệm chạy đến túm lấy tay cô:



- Mẹ, có phải Tiểu Niệm sắp có gia gia không?



Cô cúi xuống bế Tiểu Niệm mà cưng chiều:



- Phải, mẹ và Tiểu Niệm sẽ về với gia gia.



Sân bay Tân Thiên Phát



5 năm sau trở lại mảnh đất này cô vốn đã bình tâm rồi. Thời gian sớm đã hoá những điều yêu thương trở thành những câu chuyện bình thường. Sân bay hôm ấy có một cô gái với mái dài lượn sóng tung bay trong gió, cô mặc một chiếc váy màu trời nở nụ cười mị hoặc, đôi mắt đã từng phủ 1 lớp sương mờ ngày ấy giờ đã trở nên sắc sảo và trưởng thành. Cô sau khi sinh Tiểu Niệm liền trở nên xinh đẹp và mặn mà hơn nhiều. Cái đẹp đấy là vẻ đẹp của người phụ nữ từng trải, đã nếm đủ mùi vị của cuộc đời mà trở nên chín chắn hơn. bên cạnh dắt theo một cậu bé có đôi mắt to mang màu hổ phách, lông mi cong dài, 2 má phúng phính, miệng cười toe toét:



- Tiểu Niệm sắp được gặp gia gia rồi.



- Lăng Hy, ba em giờ đang ở đâu?



- Anh đã mua 1 căn nhà cách trung tâm thành phố không xa. Tiểu Như, đợi anh 1 chút, anh đi lấy xe.



Cô khẽ gật đầu rồi cúi xuống nói với thằng bé:



- Tiểu Niệm ngoan không được chạy lung tinh nhé.



- Dạ, thưa mẹ



Cách đó không xa, 2 bóng lưng quay về phía nhau. Hắn đứng đấy, tay đút túi, tay mâm mê điếu thuốc nhìn lên bầu trời. 5 năm nay, hắn ngày nào cũng đúng giờ ra nhìn máy bay hạ cánh, hắn vốn là trông chờ cái gì. Tiểu Niệm rón rén lùi về phía sau, chạy ra chỗ hắn cũng ngước mặt lên nhìn trời:



- Thúc thúc là đang tìm cái gì vậy?



Hắn giật mình cúi xuống nhìn thằng bé, đôi mắt ấy làm hắn 1 chút ngỡ ngàng, hắn ngồi xuống nắm lấy tay thằng bé, cảm giác có chút gàn gũi:



- Nhóc con, mẹ cháu đâu mà lại để cháu chạy lung tung thế.



Thằng bé đưa 1 ngón tay lên mồm hắn ra hiệu nói nhỏ rồi chí về hướng của cô, hắn nhìn theo là 1 cô gái có dáng người mảnh mai, mái tóc xoăn dài thật giống cô, hắn khẽ cười bản thân, hắn đã yêu cô đến nỗi nhìn ai cũng thấy giống. Thằng bé cầm tay hắn lay lay:



- Thúc thúc, thúc thúc chưa trả lời Tiểu Niệm, thúc thúc tìm gì trên đó vậy.



Hắn ngước mắt nhìn lên vô thức mà trả lời



- Tìm lại trái tim



- Thúc thúc trả lời kì quá, thôi Tiểu Niệm quay trở lại đây không mẹ sẽ mắng Tiểu Niệm mất, tạm biệt



Nói rồi thằng bé liền lon ton chạy lại chỗ cô:



- Thúc thúc kia rất kì quái, cứ đứng đấy nhìn lên trời Tiểu Niệm hỏi thúc thúc tìm gì, thúc thúc liền bảo tìm lại trái tim



Thằng bé giật giật tay cô chỉ về hướng phía sau. Tiểu Như quay lại chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng ấy dần đi khuất.



- Tiểu Như, lên xe đi (Lăng Hy lái xe đi tới)



- Tiểu Niệm, về với gia gia thôi.



Xe dừng trước 1 căn nhà khá to và đẹp, Tiểu Như nhìn 1 chút không khỏi nhíu mày:



- Lăng Hy, anh không cần phải phô trương như thế, chỉ cần mua 1 căn nhà nhỏ đủ để 3 người ở là được.



- Tiểu Như, em là không tính đến cả anh sao? (Anh khẽ cười quay sang nhìn cô)



- LĂNG HY. Anh đừng đùa vậy nữa



- Tiểu Như, anh không đùa, trước sau như vậy, anh vẫn sẽ đợi em cho dù hết cả cuộc đời này.



Anh nhìn cô với ánh mắt cưng chiều, thanh âm phát ra dịu dàng mà đi vào lòng người. Cô nhìn thẳng và gương mặt ấy, dưới ánh nắng của buổi sớm mai đôi mắt của anh bỗng trở nên đẹp lạ thường. Cô biết, cô hiểu và cô cũng cảm nhận được sự chân thành từ anh chỉ là trái tim có 1 vết sẹo không muốn ai đụng tới, cô giờ đã không còn hão huyền với cái gọi là tình yêu rồi, đối với cô bây giờ chỉ cần 1 cuộc sống an yên với ba và với Tiểu Niệm là đủ.



- Lăng Hy, có những thức không thể nói trước được va tình cảm cũng vậy. Cả cuộc đời của anh chắc chắn sẽ không dành để đợi em. Lăng Hy, thật sự rất cảm ơn anh.



Cô cúi xuống dắt tay Tiểu Niệm đi vào, cô đâu biết được lời cô nói lại sẽ hiệu nghiệm về sau, chỉ là nó lại vốn không đơn giản như cô nghĩ. Anh đứng đấy dõi theo 2 bóng hình quen thuộc thầm khẽ cười:



- Tiểu Như, em rốt cuộc vẫn là không quên được cậu ấy.



Cô cùng Tiểu Niệm đi ra phía vườn, ở đấy lại là những hàng tường vy nở rộ và 1 chiếc xích đu màu trắng đang vô thức mà đung đưa. Xa xa đã thấy thấp thoáng 1 dáng người quen thuộc, nước mắt cô khẽ rơi, đã lâu lắm rồi cô đã không gặp được ông, vậy mà giờ trông ông đã già đi nhiều, mái tóc đã điểm màu bạc, ông lom khom trồng những chậu hoa nhỏ mà bàn tay đã run lên vì sức yếu. Cô nắm tay Tiểu Niệm đi tới:




- Ba



- Gia gia (thằng bé thấy cô gọi như vậy cũng liền nhanh nhảu chào theo)



Chậu hoa rơi xuống đất vỡ toang, bàn tay run rẩy mà túm chặt tà áo khẽ xoay người lại, gương mặt đã hằn lên nhiều nếp nhăn, đôi mắt có chút khắc khổ mà bắt đầu rưng rưng ngấn lệ:



- Tiểu Như.



Cô chạy đến ôm chầm lấy ông mà khóc lóc:



- Ba, Tiểu Như thật sư rất nhớ ba. Suốt thời gian qua con vẫn nhờ người tìm tung tích của ba, thật may ông trời đã khônv phụ lòng người.



- Tiểu Như, ba thật xin lỗi, năm ấy là ba mù quáng đã đẩy con đến con đường ấy. Số tiền bán nhàn ấy ba cũng đem đi đốt vào rượu chè bài bạc rồi lại dẫn đến nợ nần, họ liền đưa ba đi làm khổ sai ở nước ngoài may nhờ có Lăng Hy cậu ấy, ba mới được quay về! Tiểu Như, là ba đáng trách, không làm trọn được bổn phận của mình, ba thật sự xin lỗi.



- Ba à, chuyện quá khứ qua rồi hay cho qua đi. Ba, đây là cháu ngoại của ba. Tiểu Niệm chào gia gia đi (cô cúi xuống kéo gia gia lên trước mặt ông)



- Tiểu Niệm chào gia gia.



Ông cúi xuống, bàn tay nhăn nheo và thô rÁp đưa lên ôm lấy gương mặt thằng bé:



- Cháu ngoại



Cả nhà 3 người đứng đấy cùng nở 1 nụ cười mãn nguyện. Cô lần này trở về liệu là đúng hay sai.



- Tiểu Như, cậu về mà không thèm nói cho mình sao? (Mạt Mạt từ sau bước đến)



- Mạt Mạt mình vốn là muốn cậu bất ngờ mà.



- Bất ngờ của khỉ, nếu không phải mình gọi điện cho Lăng Hy thì chắc cũng không biết cái bất ngờ này đâu



- Mạt Mạt đừng giận mình nữa, hôm nay ở đây cùng ăn cơm nhé.



- Tiểu Niệm chào dì Mạt Mạt (thằng bé thấy Mạt Mạt tới liền chạy lại ôm chầm lấy)



- Tiểu Niệm của dì thật là ngoan quá



Bữa cơm hôm ấy vô cùng ấm áp và vui vẻ.



Sau khi dọn dẹp và tiễn mọi người về, Cô cho Tiểu Niệm đi ngủ quay ra thấy ông vẫn đang ngồi ở ngoài hút thuốc, Tiểu Như bèn lấy 1 chiếc áo bước tới khoác lên cho ông:



- Ba à, trời đã khuya rồi, ở ngoài sẽ lạnh, ba nên đi nghỉ sớm đi. Còn nữa, sức khoẻ của ba không tốt cũng đừng nên hút thuốc nhiều.



- Tiểu Như, chuyện năm đó ba thật sự không dám đối diện với mẹ con ở trên trời, thật xin lỗi con.



- Ba à, chuyện đấy con sớm đã không để tâm rồi, hơn nữa bây giờ con đã có Tiểu Niệm, 3 người chúng ta 1 nhà vui vẻ là được.



- Tiểu Như, Lăng Hy đã kể hết mọi chuyện cho ba. Tiểu Niệm là con của tên đó?



- Ba à, con không muốn nhắc đến con người đấy, Tiểu Niệm trước giờ cũng không biết sự tồn tại của ba nó, vậy nên chúng ta cứ để thuận theo tự nhiên đi.



- Được rồi Tiểu Nhiên, dù sao ba thấy Lăng Hy đối với con rất tốt, con nên suy nghĩ 1 chút. Ba cũng đã già yếu rồi chắc cũng chẳng sống được bao lâu, chỉ là muốn tìm cho con 1 người tử tế để chăm sóc.



- Ba à, sao người lại nói linh tinh vậy, chúng ta chẳng phải vừa mới đoàn tụ sao. Muộn rồi để con đưa ba vào phòng nghỉ.



Ngày hôm sau, Tiểu Như xin được 1 công việc thư ký ở công ty Lam Thị (công ty này cũng khá là cường thịnh và có tiếng trong nước). Thật ra, công việc này vốn là Lăng Hy đã sắp xếp trước nhưng biết tính cô không muốn nhờ vả nên anh đành đi bí mật đi cửa sau. Hôm phỏng vấn cô cũng hơi khó hiểu tại sao tên giám đốc chỉ nhìn qua hồ sơ liền nhận cô vào luôn, nhưng cô cũng chẳng bận tâm nhiều bởi vì cô cần công việc này. Tiểu Như lấy điện thoại ra bấm số của Mạt Mạt:



- Mạt Mạt, hôm nay mình có hẹn đưa Tiểu Niệm đi chơi nhưng công ty có việc đột xuất, cậu giúp mình đưa nó đi được không. Nếu không nó sẽ giận mình mà không thèm ăn cơm mất.



- Được rồi, Tiểu Niệm cứ để cho mình.



- Cám ơn cậu, Mạt Mạt.



Tại nhà cô.




- Tiểu Niệm, hôm nay dì Mạt Mạt sẽ đưa con đi chơi nhé.



- Mẹ đã hứa đưa Tiểu Niệm đi mà. (Thằng bé ủ rũ nói)



- Tiểu Niệm ngoan, mẹ của con còn phải vất vả đi làm để nuôi con, dì Mạt Mạt đưa con đi chơi không được sao? Tiểu Niệm không thương mẹ con sao?



- Tiểu Niệm rất thương mẹ, Tiểu Niệm sẽ đi chơi với dì Mạt Mạt.



- Tiểu Niệm ngoan lắm, giờ chúng ta sẽ đi khu vui chơi nhé.



- Dạ.



Con nít là thế, chỉ cần nghe đến khu vui chơi là đều phấn khích như vậy.



- Tiểu Niệm, con đã chơi hết trò ở đây rồi



- Dì Mạt Mạt, con muốn ăn kem (thằng bé chỉ vào quán kem ở bên đường)



- Được rồi Tiểu Niệm, con đứng đây chờ gì nhé.



- Dạ



Thằng bé này tính vốn nghịch ngợm, thấy Mạt Mạt đi là liền chạy lung tung. Bỗng 1 trái bóng từ đâu lao về phía nó, 1 giây sau đó nó liền được bế bổng lên xoay về hướng khác. Thiên Vương vốn đến đây để quan sát khu vui chơi này, chủ khu này vì thiếu nợ nên đã gán lại khu này cho hắn, ai ngờ lại thấy 1 thằng bé cứ lon ton chạy lung tung mà không để ý trái bóng đang lao về phía nó:



- Nhóc con, lần sau phải để ý chứ.



Đứa bé ngơ ngác quay lên nhìn hắn:



- Là thúc thúc? Thúc thúc cũng đến đây tìm trái tim sao?



Hắn khẽ cười, thì ra là thằng bé hôm đó, nó có trí nhớ thật là tốt:



- Nhóc con, mẹ con lại để con chạy lung tung rồi, giờ thúc thúc sẽ đưa con quay lại chỗ mẹ nhé.



Thằng bé liền gật đầu mà cười tươi.



Mạt Mạt sau khi mua kem quay lại liền không thấy Tiểu Niệm, cô sốt sắng chạy đi tìm, hoảng loạn bấm số gọi cho Tiểu Như:



- Tiểu Như, Tiểu Niệm biến mất rồi



Lời của Mạt Mạt nói như đánh xuống đầu cô:



- Mạt Mạt, Tiểu Niệm sao lại có thể... (giọng cô đã bắt đầu nghẹn lại



- Tiểu Như, nó đòi ăn kem mình liền chạy sang mua nhưng quay lại liền không thấy nó đâu (Mạt Mạt đã nức nở vừa khóc vừa nói)



- Bây giờ cậu đang ở đâu?



- Ở khu vui chơi trung tâm thành phố



Tắt máy, Tiểu Như liền xin phép nghỉ làm, cô vội vàng bắt 1 chiếc taxi đi thẳng tới khu vui chơi.



- Dì Mạt Mạt



Tiếng thằng bé gọi làm Mạt Mạt khẽ vui mừng, quay người lại phía sau:



- Tiểu Niệm, con rốt cuộc...



Lời chưa kịp ra hết, Mạt Mạt đã cứng họng, hắn lại đứng đấy bế Tiểu Niệm trên tay:



- Mạt Mạt, đã lâu không gặp.



Mạt Mạt đi tới giành lại đứa bé



- Tiểu Niệm, chẳng phải mẹ con đã dạy con không được theo người lạ sao?



- Là thúc thúc ấy vừa mới đỡ trái bóng giúp con.



Mạt Mạt để đứa bé xuống rồi đừng lên nhìn hắn:



- Vương tiên sinh, cảm ơn ngài. Chúng tôi còn có việc xin phép đi trước.



- Đứa bé này?



- Chỉ là con của chị gái tôi ở quê thôi



Hắn nhìn thắng bé có chút thơ thẩn.



- Mạt Mạt, Tiểu Niệm sao con chạy lung tung vậy.



Tiểu Như bước xuống taxi đã thấy bóng Mạt Mạt và Tiểu Niệm ở đấy, cô mừng đến nỗi chẳng thèm để ý thân ảnh phía trước mà liền chạy lại.



Mạt Mạt sững sờ cúi mặt xuống chửi thề "mẹ kiếp, xong rồi".



Thằng bé ôm chầm lấy coi chỉ tay về hướng của hắn:



- Là thúc thúc đấy đã giúp con.



Khoảnh khắc ấy 4 mắt nhìn nhau, đau thương chợt ùa về. Hắn sững sờ nhìn cô, gương mặt ấy ngày ngày hắn mong nhớ, bóng dáng ấy đêm đêm vẫn hiện về trong mơ, cô giờ đã trở nên đẹp hơn nhiều, giọng nói trở nên dịu dàng mà đong đầy cả một niềm thương nhớ



- Tiểu Như



Cô bình thản đứng lên, đối diện thẳng với hắn, ánh mắt có len lói 1 chủa xót xa nhưng rất nhanh lạnh trở lên lạnh nhạt, Tiểu Như nở 1 nụ cười nhạt:



- Vương tiên sinh, cảm ơn!



Nói rồi, cô liền dắt Tiểu niệm quay lưng đi.



3 từ "Vương tiên sinh" lạnh nhạt đến mức hắn tưởng như chỉ là gặp 1 người có gương mặt giống cô thôi. Mãi đến khi cô ngồi lên 1 chiếc taxi hắn mới hoàn hồn lại, vội vàng chạy ra xe đuổi theo. Hắn vốn chỉ là muốn đứng ở xa theo dõi cô, muốn biết cô sống như thế nào. Chiếc taxi dừng trước 1 ngôi nhà được thiết kế theo kiểu phương Tây, hắn ở góc ấy liền bắt bặp được 1 thân hình quen thuộc.



- Tiểu Như, Tiểu Niệm không sao chứ?



- Lăng Hy, Tiểm Niệm không sao, nó chỉ là chạy đi lung tung thôi.



- Nhận được điện thoại của Mạt Mạt anh liền chạy qua đây. Tiểu Niệm, lần sau không được như thế nữa, biết không? (Lăng Hy ngồi xuống cầm lấy tay thằng bé dịu dàng nói)



- Thúc thúc, Tiểu Niệm biết rồi.



- Tiểu Niệm ngoan, nếu không có chuyện gì vậy anh còn việc phải đi. Em vào nhà đi.



Tiểu Như khẽ gật đầu rồi dắt tay Tiểu Niệm cùng Mạt Mạt quay vào nhà. Đợi khi bóng cô đã khuất, Lăng Hy mới quay lưng trở lại xe nhưng không ngờ lại bắt gặp hắn. Thiên Vương từ từ bước tới, bàn tay đã siết chặt thành quyền, nhanh như chớp 1 đòn vung thẳng vào mặt Lăng Hy:



- Lăng Hy cái này là vì tình bạn bao năm qua cậu lại lừa dối mình



Hắn tiếp tục tung cái thứ 2 làm Lăng Hy lảo đảo, ngã xuống đất:



- Cái này là vì cậu lại dám động tâm với người yêu của bạn.



Lăng Hy đứng dậy phủi vạt áo, đưa tay lên lau vết máu ở khoé miệng, 1 giây sau đó liền vung nắm đấm thẳng hướng vào mặt hắn:



- Còn cái này mình thay Tiểu Như trả cho cậu. Trịnh Thiên Vương, cậu còn dám nói cô ấy là người yêu của cậu sao. Vậy ngày ấy khi An Nhiên quay lại là ai đã bỏ rơi cô ấy. Mình đã từng nói cậu nên có lựa chọn đúng đắn, lúc đấy cậu đã chọn An Nhiên vậy thì bây giờ cậu và Tiểu Như chẳng là mối quan hệ gì cả.



Thời gian qua hắn tìm cô khắp nơi, hắn còn nhờ cả người bạn thân mà hắn tin tưởng nhất vậy mà tất cả đểu quay lưng lại với hắn. Đôi mắt màu hổ phách giờ đã gằn lên từng tia đỏ, bàn tay siết chặt đến nổi gân xanh, hắn tức giận mà lao tới



- Trịnh Thiên Vương!



Cánh tay chưa kịp vung lên