Bụi Xưa

Chương 41: Đọc thuộc pháp quyết




Chiếc giường đầu tiên là do ta tự đóng, có thể nhìn thấy toàn gỗ và rơm khắp nơi, sau này ngủ thấy rất khó chịu nên ta mua bừa một chiếc giường nhỏ, ta ngủ trên đó mấy năm, mặc dù nó cũng không nát lắm, nhưng lần trước ta lỡ làm gãy mép giường rồi, hắn thì luôn nằm ngủ ở mép ngoài, nhỡ bị cứa trúng thì sao.

Sau này bọn ta còn ngủ chung với nhau, trong tương lai hắn sẽ lấy lại tu vi, hình thành Kim Đan, có khả năng bọn ta sẽ làm loạn khi song tu, nói không chừng lúc ân ái bọn ta sẽ làm sập giường, hơn nữa chiếc giường này hay rung lắc, nó phát ra tiếng kêu cót két và rất ồn, ta nghe thôi cũng đã thấy khó chịu.

Ta suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng quyết định đổi sang chiếc giường mới!

Ta đã thảo luận với hắn về chuyện đó vào sáng sớm ngày hôm sau, nhưng hắn nói muốn đi theo ta, ta vừa nghe xong thì lo lắng.

Chuyện này sao mà được, ngày hôm qua ngực hắn đau như vậy, sao có thể cùng ta chạy xa như vậy, nhất định hắn sẽ khó chịu.

“Ta đi mua một chiếc giường mới.” Ta để lại mấy viên đan dược vào chiếc cốc trên bàn, “Nếu ngươi thấy trong người không thoải mái thì uống nhé.”

Vẻ lo lắng hiện lên trong mắt hắn: “Ngươi luyện được một viên đã mệt như vậy, không cần cho ta quá nhiều…”

“Ta không mệt!” Ta nhét đan dược vào trong tay hắn, lẩm bẩm nói: “Ngươi nhắc ta mới nhớ, ta còn phải đi mua thêm linh dược…”

Ở đây tuy có trồng một ít linh thảo nhưng cũng phải mua dự phòng, cơn đau ngực của hắn xuất hiện ngày càng thường xuyên, có dư cũng tốt, về sau để dành cho ta dùng nữa, chuyện đó nói sau đi…

“Ngươi định đem giường về bằng cách nào?” Hắn lại đứng dậy, nhất quyết muốn đi theo ta.

“Thì ta cho vào túi này!” Ta vỗ túi trữ vật bên hông, lấy ra một quyển sách song tu nhét vào trong ngực hắn, đỏ mặt nói: “Ở nhà đọc kỹ cái này đi, ngươi phải thuộc kỹ pháp quyết!”

“Hửm…” Hắn sửng sốt một chút, lại cười ha ha, cầm quyển sách lên lật vài trang, ánh mắt hắn có chút mê mang, “Phải đọc thuộc hết sao?”

Ta chỉ cho hắn mấy câu pháp quyết đơn giản, “Cái này, cái này nữa, ngươi nhớ cả phần chữ nhỏ bên dưới, tốt hơn hết là ngươi nên đọc hết chúng!”

Hắn vùi đầu lật thêm vài trang, nhìn thoáng qua, “Ngươi đi chừng nào về?”

Mặc dù trong sách không nói nhiều về cách song tu, nhưng đối với người như hắn hiện tại không biết tu luyện là gì, nhất định là mù mịt.

Ta suy nghĩ một chút: “Khi nào ngươi đọc được một nửa cuốn thì lúc đó ta sẽ trở lại.”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt mang theo ý cười, “Nếu ta đọc xong mà ngươi vẫn chưa trở về thì sao?”

“Sao ngươi có thể niệm nhanh như vậy?” Ta không tin, bởi vì ta đã lén đọc cuốn sách này vào hai ba ngày trước.

Hắn gật đầu, vẻ mặt bất lực, hắn bèn cất sách vở, phủ màn che mặt xuống cho ta, tiễn ta ra ngoài cửa, ta đi được vài bước bèn quay lại nhìn hắn lần nữa.

Hắn đứng trước mảnh đất trồng rau mầm và linh thảo, đang vẫy tay tạm biệt ta.

“Nếu ngươi đọc xong mà không cũng không sao,” điều mà ta quan tâm là thân thể hắn nên ta hướng về phía hắn hét lên, “Ngày mai ngươi làm lại giống vậy là được.”

Hắn vẫn gật đầu, dịu dàng nhìn ta trong mắt chứa đựng tình cảm ôn nhu.



Ta không chịu nổi ánh mắt này của hắn được nữa, nên ta bèn bỏ chiếc mũ che mạng xuống mà chạy lại ôm lấy hắn, ta ngượng ngùng làm ra vẻ không phải luyến tiếc, mà giống như chuyện muốn hỏi hắn và nói: Ngươi muốn ăn gì không? Sẵn tiện ta mua cho ngươi luôn.”

Hắn ôm ta thật chặt: “Ta muốn ăn ngươi, ta đi với ngươi được không…”

Tai ta đỏ bừng, nhưng ta vẫn kiên quyết không đồng ý: “Không được, lồng ngực ngươi sẽ đau đấy.”

Hắn thở dài: “Ngươi đi bao lâu…”

“Ta sẽ trở về trước khi mặt trời lặn…”

Ta cùng hắn lưu luyến thật lâu, lại quyến luyến bước từng bước rời đi, mãi cho đến khi ta đi xa không còn thấy bóng dáng hắn, ta mới sử dụng thần chú đi đến trấn xa.

Ta vừa đi vừa cười.

Chao ôi, hắn thực sự bám dính lấy ta.

Vốn tưởng rằng đây là chuyện đơn giản, ai biết ta muốn làm giường lớn, lại còn chỉ định làm từ gỗ sinh mộc, tìm kiếm mấy chục dặm xung quanh cũng không có người nào đồng ý làm.

Ta không hiểu: “Chỉ là khúc sinh mộc mà thôi, sao không làm được?”

Chủ quán cứng họng một hồi, bật cười nói: “Văn tự này của tiên sư, khúc nhạc này toàn hương mộc được tôi luyện bởi linh khí, trạng thái rắn chắc linh hoạt thuộc loại trường sinh bất lão, ngàn vàng khó mua được một tấc, chỉ có ít đại gia tộc uy danh muốn có thể diện sẽ dùng gỗ này làm nội bài đeo bên hông cho đệ tử trong môn..”. Hắn nói xong duỗi hai ngón tay rộng không đến hai tấc, vẻ mặt đau khổ: “Cái này mà dùng làm giường… Chuyện này là ta lần đầu tiên nghe nói, làm sao có nhiều khúc sinh mộc như vậy được…”

Sau khi nghe những điều này, ta thực sự cho rằng người này đang nói dối ta, ta đã ngủ trên khúc sinh mộc hàng chục năm, nhưng cuối cùng hắn lại nói với ta rằng khúc sinh mộc này rất khó mua, và nó còn làm nội bài đeo bên eo… Không phải tất cả thẻ bài đều được làm bằng ngọc phỉ thúy sao? Nó có thể xua đuổi tà ma, trừ quỷ, còn có thể nạp vật, nhưng hơi mỏng… Chiếc nhẫn của Thương Hành cũng làm từ ngọc phỉ thúy, chiếc giường ta ngủ cũng là do sư huynh tặng.

Trong nhất thời ta không thể nói, sau đó ta nhận ra Thương Hành giàu có và quyền lực biết bao, sư huynh của ta hào phóng như thế nào, còn ta ngây thơ đến nhường nào.

Ta không dám nói nhiều vì sợ bị lộ, nên ta chỉ nói muốn đổi sang gỗ xuân lê, ta vừa hỏi vừa có ý muốn hắn làm liền vì ta đang cần gấp nên tiền bạc không là vấn đề, ta muốn ngày mai tới lấy.

Ta cảm thấy chán nản, vì vậy ta chỉ mua một ít linh thảo và một ít thức ăn dọc đường, vừa đi vừa ăn chúng.

Vốn dĩ ta định đổi bồn tắm khác, nhưng lại nghĩ nếu đổi sang loại lớn hơn thì khi đi lấy nước sẽ vất vả, đi tới đi lui cũng mệt.

Huống chi, cái bồn hiện tại cũng không nhỏ, còn to hơn cái ban đầu ta từng mua, một người hoặc hai người ngồi vào thì cũng rộng, nhưng đối với hắn thì hơi chật.

Nói gì chứ chật một chút cũng được…

Ta đi đến chỗ kết giới, mùi thơm của đồ ăn xộc thẳng vào mũi, ta vừa ngửi đã biết món tối nay là thịt heo giòn chua ngọt và sườn kho tộ mà ta thích nhất, phần lớn cơn buồn bực trong lòng cũng biến mất hơn phân nửa.

Hắn vẫn đang yên lặng đọc sách, thấy ta quay trở về thì hơi kinh ngạc, “Thật trùng hợp, lúc ngươi trở về thì ta vừa mới làm bữa tối.” Hắn mỉm cười đứng dậy, “Để ta xem ngươi đã chọn được gì rồi?”

Dù đã có cơm ăn, có người ôm nhưng ta vẫn thấy hơi buồn vì chưa mua được chiếc giường như ý ta muốn, thứ mình mong chờ mà không có, làm sao ta không thất vọng cho được?

Ta ôm cổ hắn, buồn bã nói: “Ta chưa thấy được thứ mình thích…”

“Vậy ngươi đã mua một thứ mà ngươi không thích?”



“Cũng không phải là ta không thích, ngày mai ta sẽ đi lấy…” Ta không muốn hắn đi theo ta đi lấy đồ, nê ta liền lấy túi giấy dầu ra, đem đồ ăn vặt đã mua cho hắn, nói: “Ta mua cho ngươi cái này, ngon lắm…”

Hắn cầm lấy một cái rồi ăn, tiếp đó cúi xuống hôn lên khóe miệng của ta, chậm rãi nói: “Ừm… Ăn ngon thật.”

Đầu lưỡi hắn vói vào vừa liếm vừa hôn, xoắn đến nỗi trong miệng ta cũng cảm thấy được vị ngọt, hắn cười nói: “Có muốn hỏi ta về pháp quyết không?”

“Ngươi xem xong rồi?”

Hắn gật đầu.

Nhanh như vậy sao! Ta cầm lấy cuốn sách trong tay hắn, cẩn thận chọn vài câu đơn giản, rồi hỏi thêm một vài câu khó, nhưng hắn không cần suy nghĩ đã mở miệng nói ra, lời nào cũng đúng!

Ta hơi thất vọng, lại ngạc nhiên và xen chút ghen tị, thậm chí ta còn lo lắng.

Giường chưa kịp mua nữa! Ta đọc cũng chưa thuộc hết…

Huống chi… Kỳ thực căn bản là ta không biết song tu làm sao, cũng không biết nhiều về nó lắm, lúc hắn ở Thương Hành cũng chưa từng dạy ta, rõ ràng đây là căn bản cũng như trọng yếu giống đạo kiếm pháp, hắn tùy tiện ném cho ta mấy quyển sách, hắn cũng chưa từng nói qua, huống gì là dạy cho ta, hắn chỉ dạy ta kiếm pháp và luyện đan thuật, hiện tại hắn đã quên hết thảy mọi chuyện, hắn càng muốn cùng ta sờ soạng, thậm chí muốn nhiều hơn.

Chính vì không hiểu nên ta mới không nhận ra rằng mình suy nghĩ quá đơn giản, cho đến khi cần không biết nên làm sao.

Nếu như hắn có tu vi, vậy thì việc song tu của ta và hắn có lẽ chỉ nhẹ nhàng tình cảm, nhưng hiện tại hắn không có hoàng kim đan dược, hắn chỉ là một người bình thường, song tu tức là pháp quyết và pháp khí hỗ trợ cho nhau, phương pháp này là rất thần bí… Không biết thiên phú hiện tại của hắn như thế nào, lỡ như song tu thất bại thì phải làm sao bây giờ?

Ta mải mê suy nghĩ quên cả việc phải ăn cơm, chỉ im lặng ghi nhớ pháp quyết, đũa gắp không đúng chỗ, mãi đến khi hắn hỏi cơm ăn không ngon, khi ấy ta mới buông đũa để điều chỉnh tâm tư và nghiêm túc dùng bữa.

Ta vừa thu dọn chén bát để rửa vừa nghĩ, ta nghĩ sao hắn giỏi quá, làm cách nào chỉ trong nửa ngày mà hắn có thể ghi nhớ kỹ như vậy, điều này càng khiến ta bối rối.

Lúc đầu ta khá quen thuộc với việc ghi nhớ nhưng khi so với hắn, ta cảm thấy mình quá non, ta lắng nghe tiếng nước chảy từ bếp, cẩn thận lấy cuốn sách ra, quay lưng về phía cửa bếp, ngồi trên giường thầm niệm nó.

Nếu lát nữa ta mê muội mà quên mất phải niệm bối quyết thì xấu hổ quá, nhưng đọc nhầm thì còn tệ hơn. Lỡ như phản ứng của linh lực quá dữ dội thì ta không thể tiếp tục. Ta phun ra máu trước mặt hắn có lẽ hắn đối việc song tu càng ghê tởm, sau này muốn thuyết phục hắn song tu cùng ta càng khó khăn hơn…

Ta cau mày đưa tay lật vài trang sách vừa nghiêm túc suy nghĩ.

Những điều này về sau sẽ ổn, cần có thời gian làm quen, vấn đề sẽ rất đáng sợ nếu dọa hắn.

——————–

————

Tiểu kịch trường ①

Giang Mặc ( nghi hoặc ) ( cầm quyển sách song tu ): Quyển sách này nhỏ thế? Ít chữ vậy?

Lâm Trần ( buồn rầu ): Có phải ta đã tạo áp lực quá lớn cho hắn không, nếu hắn không thể học thuộc hết thì sao?