Bụi Xưa

Chương 28: Đạo lữ của sư tôn




“Thỉnh vị đạo hữu này dừng bước.” Cố Khinh nói, đi lên phía trước.

Ta không quan tâm, vẫn như cũ đi về phía trước, hắn chạm nhẹ đôi ủng tằm, thân như quỷ mị di chuyển qua trước người ta, lục lạc bên hông lại không đinh một tiếng.

Ta âm thầm kinh hãi, mười năm không gặp, thuật bước ảo ảnh đã tốt như vậy.

Cánh tay phải hắn ngăn trước mặt ta, ánh mắt thẳng tắp nhìn ta, như thể là có thể xuyên qua tấm màn đen nhìn thẳng vào gương mặt ta, hắn nói: “Đạo hữu xin dừng bước…”

Ta đổi giọng, lạnh lùng mở miệng: “Ngươi là cái thứ gì mà dám cản ta.”

Hắn bị ta làm cho kinh ngạc, lông mày dựng lên một chút, sau đó một tia nghiêm nghị lóe lên, quản sự bên cạnh vội vàng đi lên: “Hôm nay là một ngày trọng đại như vậy, ngồi phía dưới người đều là tiên nhân từ phương xa tới, thỉnh hai vị chớ đi…”

Cố Khinh buông tay, vỗ mộc kiếm bên hông hắn, hắn chỉ là một quản sự nhỏ mà thôi, tự nhiên không dám đắc tội hắn nên lập tức ngậm miệng không nói. Cố Khinh cười nói: “Tiền bối chớ trách, ta chỉ thấy tiên quân dáng người phi phàm, định là xuất sắc hơn người, muốn kết bạn làm quen.”

Ta không nói lời nào, chỉ biết làm ngơ để giữ thể diện cho hắn, để hắn không biết độ thâm sâu của ta, hắn sẽ không dám làm gì vì kiêng kỵ.

Nhưng ta vẫn đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của hắn, hắn thừa dịp ta đi ngang qua hắn, vươn tay kéo cổ tay ta. Ta nhất thời không chú ý, động tác của hắn nhanh như tia chớp, may mà ta thoát kịp, nhưng lại có một luồng khí từ dưới lên trên, sắp vén tấm màn đen của ta lên.

Ta quay đầu sang một bên, chuẩn bị chụp lấy tấm màn đen đang bay bằng trái tay của mình.

Một lực kéo ta lại, khiến ta đột ngột quay lại, chỉ để lại Cố Kinh ở phía sau.

Ta nắm lấy cánh tay rắn chắc và khỏe mạnh của hắn, vừa cảm thấy vừa tội lỗi vừa nhẹ nhõm, hắn áp vào gáy ta vuốt ve nhẹ nhàng, tay kia đặt tấm gạc đen xuống cho ta và kéo thẳng tấm khăn che mặt hơi xiêu vẹo.

Hắn đưa tay vào, đặt cằm ta trong lòng bàn tay, dùng ngón tay cái chạm vào mặt ta như để ta an tâm, rồi chạm nhẹ vào môi ta, như thể trao cho ta một nụ hôn trấn an.

Bọn ta ôm nhau khư khư, cử chỉ thân mật, nhìn thoáng qua có thể biết quan hệ giữa bọn ta là như thế nào, cho dù nam tu kết giao với nam tu không còn là chuyện khinh thường, nhưng vẫn gây phản cảm và thu hút sự chú ý.

Hơn nữa, Cố Kinh chán ghét điều này.

Quả nhiên, Cố Khinh không hề dây dưa, nói: “Mạo phạm, không biết vị này các hạ là…”

Ta trở tay đâm một kiếm, một đường lưỡi dao gió đánh thẳng Cố Khinh mặt, hắn thân hình chợt lóe lên, má phải của hắn rơi xuống một vết máu.

Nhưng đường kiếm thứ hai của ta ra tay nhanh chóng, làm bị thương cánh tay phải của hắn.

“Ngươi!” Hắn sờ soạng mặt, nhưng sợ là ta thâm sâu, nên có chút nghẹn khuất mà cúi đầu nhận lỗi.

Ta thật sự tức giận, cũng là vì muốn dọa hắn kinh sợ.

Đã mười năm rồi mà hắn vẫn hành động liều lĩnh như vậy, bây giờ đứng trước mặt hắn là ta, nhưng nếu là một cao thủ thế tục khác, nếu hắn là đồ đệ của Sở Huyền Huyết thì sao?

Nước xa không giải được lửa gần, suốt ngày làm khó Thương Hành!

Tay ta hơi nắm chặt, ta cảm thấy nhẹ nhõm, hơi thở cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, ta nhìn Giang Mặc qua tấm màn che màu đen, mặc dù mơ hồ nhưng ta cũng cảm thấy hình như hắn vì hành động của Cố Kinh mà tức giận.

Hắn trầm mặc không nói, nhưng khí thế không kém ta, kéo ta đi về phía trước.

Tuy rằng sợ bị Cố Thanh phát hiện ra ta, nhưng lại càng sợ bị Cố Thanh biết hắn.

Tốt nhất là hắn đừng nói gì là được…



Cố Khinh không ngăn cản ta nữa, nhưng tiếng chuông của hắn vang lên sau lưng ta, tiếng chuông leng keng nghe có chút mất kiên nhẫn, Cố Kinh lạnh lùng nói: “Đừng rung chuông nữa! Nhận nhầm người thật là xấu hổ!”

Ta hơi kinh ngạc, thanh kiếm gỗ bên hông hắn nhận ra ta? Kiếm linh của hắn thật tốt…

Trước khi đợi ta bình tĩnh suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, Cố Khinh lại đi tới bên cạnh ta, tìm một chỗ ngồi cách đó không xa ngồi xuống, không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn ta với ý dò xét.

Giang Mặc điều chỉnh vị trí của mình và ngồi cạnh ta, rồi chặn tầm nhìn của Cố Kinh.

Hắn nắm chặt tay ta, tư thế tùy ý, mặc dù che kín như vậy, nhưng ta vẫn cứ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không có hứng thú với bất kỳ bảo vật nào, huống chi là đan dược giá cao.

“… Chiếc vòng tay bằng vàng là do Huyền Minh đệ tử Tôn Bắc Cầm chế tạo ra. Nó có thể chứa đựng linh lực của trời đất, tôi luyện tinh khí và huyết mạch của linh hồn. Nó là vũ khí cứu mạng của tiên nhân, và nó cũng có thể kéo dài tuổi thọ của những người không thể tu luyện…”

“Giá bốn vạn bạc châu.”

Ta nghe xong dao động, thứ này tuy rằng hơi quý, nhưng đệ tử Tôn Bắc Cầm chế tạo ra, tính ra cũng không quá đắt vậy.

Huống chi dùng cho sư huynh, vậy nhất định phải dùng loại tốt nhất!

Ta búng búng chỉ, linh lực giăng ra một tầng lưới trên bậc thang dài, hiện ra ánh sáng vàng lục.

“Quý các nhã gian thiên hào, mười vạn bạc châu…”

“Ấy ấy… Quý các nhã gian khôn hào, mười vạn năm vạn bạc châu…”

“Mười lăm vạn bạc châu…”

“Hai mươi vạn bạc châu…”

Ta siết chặt nắm tay, nhìn Cố Khinh nhìn như không làm gì mà thật ra đang hạ giá, hỏi Cố Khinh: “Các hạ đây là có ý gì?”

Rõ ràng Cố Khinh không hay cười, nhìn ta lúc nào cũng có vẻ hơi cứng ngắc, khóe miệng hơi khựng lại, nói: “Ta cũng có hứng thú, dùng cho thanh kiếm lúc nãy của ta,” hắn vỗ vỗ chuôi kiếm gỗ, lúng túng nói chuyện, “Tiên quân mua cho người bên cạnh sao?”

“Hai trăm vạn hạt bạc lần một!”

“Kỳ thực ta cảm thấy tiên quân rất giống ta một bằng hữu cũ, cho nên ta có suy nghĩ muốn kết giao làm bạn…”

“Hai trăm vạn hạt bạc lần hai!”

“Tiền bối, ngài không cần lạnh nhạt với ta, ta chỉ là tiểu bối, ta đã quen muốn làm gì thì làm…”

“Không biết tiền bối có biết Lâm Trần không?”

Ta căn bản không để ý đến hắn, vẫn không nhúc nhích, Giang Mặc nắm tay của ta chưa từng cử động một lần.

“Kim xuyến khí, quý các nhã gian khôn hào đến!”

Cố Khinh nhấp nhấp miệng, giơ tay phất tay áo bắt lấy kim xuyến khí cách đó không xa.

Tiếng la hét ồn ào ở phía sau, tất cả toàn bất mãn thái độ kiêu nhạo kia.



“Không cần tiên quân chi tiền,” Cố Khinh dâng kim xuyến khí lên bằng hai tay, “Xem như là tiểu bối nhận lỗi.”

Nhiều năm như vậy, tính nết của hắn cũng đã bớt đi ít nhiều, tuy vẫn ích kỷ nhưng vẫn còn tồn trong ánh mắt.

Ta cũng không thèm để ý, nhưng đồ vật này không muốn không cần cũng không được, ta chỉ cười lạnh một tiếng, nhận lấy kim xuyến khí, đứng dậy rời đi, bỗng nhiên Cố Khinh lại hỏi: “Tiền bối có từng nghe nói qua đệ tử của Sở Huyền Quyết?”

“Ngươi là Cố Khinh?”

“Đúng vậy.”

“Ta từng nghe qua thì như thế nào?” Ta dừng lại bước chân, quay đầu xem hắn, “Nói cho Sở Huyền Quyết biết đồ đệ của hắn dựa vào danh hào của hắn như chó cậy thế chủ, hống hách doạ người à?”

“…” Cố Khinh nghe xong lời này của ta thì sắc mặt tối sầm, tay đã chạm lên kiếm, đột nhiên dừng lại, chậm rãi buông tay xuống.

Hắn hít sâu một hơi, thở ra một hơi, “Tiền bối nói giỡn rồi,” hắn ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, “Ta chỉ là muốn hỏi một chút thôi.”

Cố Khinh nhìn người bên cạnh ta vài lần, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lại nhìn về phía ta, gằn từng chữ: “Chỉ là đã lâu lắm rồi ta chưa thấy sư phụ trở về Thương Hành, mất tích đã hơn một năm, cho dù sư tôn đã nói với ta là muốn tìm đạo lữ của hắn, nhưng hắn vẫn chưa trở về, cũng không có tin tức, kẻ làm đồ đệ ta thật sự rất lo lắng…”

Trái tim ta thắt lại.

Đạo lữ… Sư huynh có đạo lữ? Không có khả năng! Ta đây là cái gì!

Ta nắm siết chặt tay, “Nhưng ta chưa bao giờ nghe qua hắn có đạo lữ.”

“Hầy,” Cố Khinh làm bộ làm tịch mà thở dài, ánh mắt vẫn cứ dán chặt lên ta, “Tiền bối không biết cũng phải, đều là do những người cổ hủ kia che giấu, khiến cho thiên hạ đều hiểu lầm, lừa gạt làm chi, sự thật vẫn là…”

Cố Khinh chậm rì rì đi tới, hắn ánh mắt sắc bén bức người, phảng phất muốn nhìn xuyên mỗi một điểm yếu trong ta.

“Đạo lữ của sư phụ ra cũng chính là sư đệ đồng môn của hắn…” Giọng hắn nhẹ nhàng, tựa hồ lời hắn nói cũng không có gì to tát, lại không ngừng vang vọng bên tai ta.

“Cũng là tiểu sư thúc của ta, Lâm Trần.”

——————–

——

Tiểu kịch trường:

Mộc kiếm: Phải cười một cái, nói chuyện nhẹ nhàng một chút, lấy lòng y…

Cố Khinh: ( bị Lâm Trần khiêu khích ) ( Tức giận) ( tay sờ lên chuôi kiếm )

Mộc kiếm: Không được phép cử động.

Cố Khinh: ( buông ra tay ) nếu y không phải Lâm Trần, chẳng phải ta đã bị y nhục mạ sao ( nghiến răng nghiến lợi )

Mộc kiếm: ( nghiêm khắc ) nếu hắn là Lâm Trần, ngươi động thủ, đời này cũng đừng nghĩ gặp lại.

PS: Tôi thấy rất nhiều người đoán Cố Khinh thích Lâm Trần, hoặc là thích Sở Huyền Quyết.

Thật ra hắn không thích ai cả, bản tính của hắn là ghen ghét, không chiếm được liền phải hủy đi.