Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 112






Biên tập: Sunny
Hiệu đính: Xiaoxin
Khương Vũ rón rén bước chân trên những bậc thang, nhẹ chân đi xuống tầng.
Trong phòng bếp, Tạ Uyên găm con dao phay sắc bén trên thớt, sau đó lấy nước nước nóng làm ấm hai gói sữa bò, rồi lại quay sang nướng bánh mì.
“Bố, bố đã về rồi ạ?” Cô gái nhỏ ghé vào tủ bát bên cạnh bàn nở nụ cười với ông.

Mái tóc dài đen nhánh của cô rủ xuống nơi đầu vai, làn da có vẻ hơi tái nhợt.
Tạ Uyên đưa tay nhéo gương mặt cô rồi hỏi: “Làm sao mà sắc mặt con không được tốt vậy, mấy ngày nay con ăn cái gì?”
“Cơm hộp ạ.”
“…”
Tạ Uyên bóc cho Khương Vũ một quả trứng gà rồi đặt vào trong đĩa, đưa tới trước mặt cô.

Sau đó rót hai cốc sữa, một cốc đưa cho cô: “Ăn sáng đi.”
“Vâng ạ.”
“Cũng đã hai mấy tuổi đầu rồi mà vẫn không biết tự nấu cơm.” Tạ Uyên vừa nướng bánh mì vừa càu nhàu: “Còn muốn bố phải tới chăm sóc con à.”
“Con sẽ tự chăm sóc mình.”
“Tự chăm sóc mình mà ngày nào cũng ăn đồ ăn ở ngoài?”
“Hồi đó mẹ không cho con học nấu cơm mà, mẹ nói nhiệm vụ của con là học cho thật giỏi, không phải làm việc nhà.”
Tuy rằng bề ngoài Tạ Uyên tỏ ra bất mãn nhưng trong lòng ông phải thầm cảm ơn với Khương Mạn Y.
Trước đây, điều kiện kinh tế của bà ấy thiếu thốn nhưng cho dù như vậy bà ấy cũng không để cho Khương Vũ phải chịu thiệt thòi.

Không bắt con bé phải làm việc nhà, đưa con bé tới trường tư học rồi còn học cả ba lê nữa.
Bà ấy đối xử với Khương Vũ có lẽ còn tốt hơn con gái ruột của mình.
“Sau này con phải đối xử tốt với mẹ con đấy.”
“Đây là chuyện đương nhiên rồi ạ.”
Khương Vũ thấy thái độ Tạ Uyên hoà hoãn, cô dè dặt nói: “Bố, kết quả thi nghiên cứu sinh đã có, anh ấy thi…”
“Bố biết.” Tạ Uyên ngắt lời cô: “Không cần vội vàng báo tin vui, với chỉ số thông minh của thằng bé, điểm thi như thế này rất bình thường, không có gì phải kiêu ngạo.”
“Yêu cầu của bố đối với anh ấy quá cao.”

“Yêu cầu của bố đối với con rể còn cao hơn.

Nó vẫn chưa với tới đâu, còn kém xa lắm.”
“Hì.” Khương Vũ le lưỡi, quyết định tranh thủ hỏi đến cùng.
“Bố, nghe nói gần đây bố đang yêu đương phải không ạ?”
“Ừ, con đã từng gặp dì ấy rồi đấy, Liễu Diệp.”
“Oa! Là thật ạ?” Khương Vũ ngạc nhiên nói: “Vậy thì quá tốt rồi!”
Cô rất lo lắng cho Tạ Uyên, sợ rằng từ sau khi mẹ cô mất ông cứ nhất định thui thủi một mình.

Hiện giờ thấy ông đã chịu mở lòng đón nhận người khác.

Thật lòng Khương Vũ cũng cảm thấy vui.
“Buổi trưa dì ấy sẽ tới nhà ăn cơm, con và dì ấy coi như chính thức gặp mặt nhau.
“Ôi trời! Sao bố không nói sớm, con còn chưa trang điểm với thay quần áo này!”
Khương Vũ nói xong chạy biến về phòng mình, Tạ Uyên gọi với theo cô: “Gọi cả thằng bé đang trốn trong tủ quần áo ra đây…”
“Á…”
Năm phút sau, Cừu Lệ nghiêm chỉnh đứng trước mặt Tạ Uyên.
Chiều cao hai người cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm, đều cao một mét tám bảy.

Thế nhưng nhìn Tạ Uyên có vẻ khỏe khoắn hơn một chút, Cừu Lệ trông có vẻ cao gầy.
“Cháu chào chú Tạ.”
“Tới đây.”
Cừu Lệ vâng lời bước tới, Tạ Uyên trực tiếp cầm con dao phay đang cắm ở trên thớt lên.
Khương Vũ thấy vậy giật mình hốt hoảng kêu lên: “Bố, bố định làm gì vậy?”
Tạ Uyên liếc mắt, đổi hướng con dao, đưa đằng chuôi cho anh.
Cừu Lệ cầm lấy chuôi dao, rồi nghe ông chậm rãi nói: “Làm con rể nhà tôi là quan trọng nhất là lên được phòng khách thì cũng phải xuống được phòng bếp.

Cho dù tương lai sau này có bao nhiêu thành tựu đi chăng nữa thì phòng bếp mới là chiến trường của con.”
Khương Vũ nhẹ nhàng thở ra, biểu cảm của Cừu Lệ ở bên cạnh cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Anh nắm chặt con dao phay trịnh trọng cam đoan với Tạ Uyên: “Cháu sẽ cố gắng học nấu cơm cho tốt ạ.”
“Giữa trưa chú có mời một dì tới nhà ăn cơm, cháu ở trong bếp hỗ trợ chú, nhân tiện chú cũng dạy cháu nấu cơm luôn.”
“Vâng ạ.”
***
Chẳng bao lâu sau thì Liễu Diệp tới nhà Tạ Uyên.

Tạ Uyên bưng hoa quả đã rửa sạch lên đặt trên bàn trà ở phòng khách.

Để Khương Vũ và Liễu Diệp trò chuyện với nhau, còn mình và Cừu Lệ thì ở trong bếp.
Cho tới bây giờ Khương Vũ chưa từng thấy Tạ Uyên lại ân cần chu đáo với ai đến như vậy, xem ra ông rất thích dì Liễu Diệp.
Ngoại hình Liễu Diệp rất thanh tú, có cảm giác giống như cô gái cầm ô giấy dầu đi mưa nơi ngõ nhỏ.

Chỉ là tính cách của dì ấy không có nét dịu dàng của con gái Giang Nam.

Dì rất thích cười, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, hoạt bát vui tươi.
Khương Vũ nói chuyện với dì ấy có thể cảm nhận được người phụ nữ này có sức quyến rũ như rượu hảo hạng để lâu năm.

Có thể khiến mùa đông tuyết tan, vạn vật tràn trề sức sống.
Cô cũng đã hiểu vì sao người bố độc thân bao nhiêu năm của cô đột nhiên lại thích dì ấy.
Liễu Diệp mang đến cho người khác cái cảm giác giống như Bộ Đàn Yên.
Mặc dù từ trước tới giờ Khương Vũ chưa từng gặp Bộ Đàn Yên lần nào.

Nhưng so với bất cứ ai, cô là người hiểu rõ Bộ Đàn Yên nhất.
Mỗi một bước nhảy, mỗi một vở vũ kịch của bà ấy Khương Vũ đều thuộc như lòng bàn tay.

Dù trên sân khấu hay ở ngoài đời, Bộ Đàn Yên không chỉ là mẹ ruột của cô mà còn là một người bạn.
“Dì Liễu, dì thích ba cháu ở điểm gì ạ?” Khương Vũ tò mò hỏi.
“Dì thích ông ấy…”

Đây cũng là lần đầu tiên Liễu Diệp suy nghĩ vấn đề này một cách nghiêm túc.

Trước kia đàn ông ưu tú theo đuổi bà cũng không ít, thế nhưng Liễu Diệp cũng không hiểu sao mình lại chẳng có cảm xúc.

Vậy mà bà và Tạ Uyên ngay lần đầu tiên gặp nhau đã rơi vào quan hệ mập mờ.

Hai người như nắng hạn gặp mưa rào sa vào tình yêu cuồng nhiệt.
“Dì thích ông ấy vì mang đến cho dì cảm giác thật giống như là hai người đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.”
Câu trả lời này lại rất khiến Khương Vũ cảm thấy lạ lẫm.

Bình thường câu trả lời đều là anh tuấn, tâm lý, nhiều tiền, chững chạc, chín chắn.
Tất nhiên Khương Vũ cũng có thể nhận ra được Liễu Diệp cũng không phải là một người phụ nữ bình thường.

Trên người dì ấy có một vẻ kiêu ngạo có thể xứng đôi với bất kì người đàn ông ưu tú nào.

Cảm giác nói chuyện phiếm với dì ấy, thật sự là rất kì diệu.
***
Trong phòng bếp, Tạ Uyên dạy Cừu Lệ làm món vịt hấp bia mà Khương Vũ thích nhất.

Cừu Lệ rất thông minh nên vừa học đã biết ngay.
Hai người không mặn không nhạt nói chuyện phiếm vài câu.

Mặc dù Tạ Uyên đã ra sức ngụy trang cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng Cừu Lệ là người nhạy cảm thì làm sao lại không nhìn ra được tâm sự cất giấu trong lòng, xem chừng ông còn muốn nói gì với anh.

“Chú Tạ, chú có chuyện gì cứ nói đi ạ.” Cừu Lệ dứt khoát nói rõ ràng: “Cháu và Tiểu Vũ như nhau.”
Tạ Uyên trầm ngâm một lúc, sau đó vỗ vai Cừu Lệ mấy cái, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lệ, đúng là chú có chuyện muốn nhờ đến cháu.”
“Chú cứ nói đi ạ.”
Tạ Uyên liền đem những suy nghĩ hoang đường của mình về Liễu Diệp nói cho Cừu Lệ: “Từ trước tới giờ chú không tin là A Đàn đã mất, có lẽ cô ấy vẫn chưa chết, chắc là có rất nhiều nguyên nhân nên không thể gặp nhau được.

Ngoại trừ gương mặt thì Liễu Diệp rất giống cô ấy.

Nhưng gương mặt của một người có thể thay đổi, không phải sao.”
Cừu Lệ nghe Tạ Uyên nói vậy, anh bình tĩnh, chăm chú nhìn biểu cảm của ông
Mong chờ, khát vọng, còn mang theo chút cố chấp.
Những lời này vừa là nói cho anh nghe hay cũng chính là Tạ Uyên nói cho bản thân mình nghe.
So với bất cứ ai, ông càng tin tưởng những lời này là sự thật, hoặc là… Ông hi vọng tất cả những chuyện này đều là thật
Cừu Lệ biết, đáp án đúng hẳn là giống như Khương Mạn Y nói ông đã sai rồi.
Nhưng Cừu Lệ không thể thốt nên lời.
Anh không phải kẻ ngốc, quan hệ giữa anh và Tiểu Vũ chỉ đợi Tạ Uyên gật đầu mới thực sự xác định.

Vì cái gật đầu này nên Cừu Lệ nhất định phải đứng về phía ông.
“Cháu có thể giúp chú thử ạ.” Cừu Lệ nói với Tạ Uyên: “ Giúp chú thăm dò xem quá khứ của dì ấy rốt cục đã xảy ra chuyện gì.”
Tạ Uyên đè mạnh lên bả vai anh.
***
Cả nhà hoà thuận vui vẻ ăn xong bữa cơm.

Liễu Diệp thấy Cừu Lệ chính là chàng thanh niên bà cho quá giang một đoạn đường tối đó, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
Bà có một sự yêu thích không nói lên lời, thi thoảng lại liếc mắt đánh giá anh.
“Tiểu Lệ là người ở đâu vậy?”
“Bắc Thành ạ.”
“Bố mẹ cháu làm gì vậy?”
“Bố cháu là… Mẹ cháu…”
Anh dừng rất lâu, rốt cục cũng không nói tiếp được nữa.
Khương Vũ lập tức giải vây: “ Bố mẹ cháu chính là ba mẹ của A Lệ, một người là ca sĩ, một người là tổng giám đốc.

Mẹ cháu thì dì Liễu lại càng quen, không cần phải giới thiệu đâu.”
Liễu Diệp cũng là một người phụ nữ thông minh, từ sắc mặt sa sầm của chàng thiếu niên, bà có thể lờ mờ nhận ra, bèn nói: “Hay quá, vậy cũng coi như người một nhà rồi.”

“Đúng vậy, chúng ta là người một nhà.”
Tạ Uyên nói với Liễu Diệp: “Tiểu Liễu, chẳng phải em nói với anh, kí ức của em không hoàn hảo sao.

Vừa hay Cừu Lệ nhà chúng ta học chuyên ngành tâm lí học, em có muốn để cậu ấy giúp em hay không.”
“Hả? Cái này… có tác dụng hay sao, trước đây em cũng đã gặp qua không ít bác sĩ tâm lí, thế nhưng đều không có tác dụng gì cả.”
“Trình độ của Tiểu Lệ em có thể yên tâm, lần trước vụ án trọng án trộm cổ vật ở Hải Thành được phá cũng có sự tham gia của cậu ấy.”
“Lợi hại như vậy sao.”
“Cậu ấy rất giỏi, chắc là có thể giải quyết vấn đề của em.”
Tạ Uyên nhìn Cừu Lệ một lát, Cừu Lệ cảm nhận được ánh mắt của ông rất cháy bỏng.

Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa xuống khiến cho căn phòng chỉ còn ánh sáng lờ mờ.
“Dì Liễu, trước tiên dì ngồi trên ghế sa lon một lúc, giữ trạng thái thả lỏng.”
Liễu Diệp theo lời anh ngồi xuống ghế sa lon thư giãn.

Tạ Uyên nói chuyện cùng bà, mà Khương Vũ lại nhíu mày đưa mắt ra hiệu với Cừu Lệ muốn anh ra ban công.
“Vậy là anh và bố em kẻ xướng người hoạ, vậy rốt cuộc tình hình là như thế nào?”
“Lát nữa anh giải thích được không.”
“Không được.”
Khương Vũ biết thuật thôi miên của Cừu Lệ tốt đến cỡ nào, anh đã từng thôi miên cô ròng rã ba năm trời.
Nếu như hôm nay Cừu Lệ không nói rõ ràng rốt cuộc tình hình như thế nào, cô tuyệt đối sẽ không để Cừu Lệ cứ vậy mà thực hiện thôi miên với Liễu Diệp.
Chốc sau, Tạ Uyên cũng bước ra, nói thẳng với Khương Vũ: “Dì Liễu tám chín phần mười chính là mẹ của con, Bộ Đàn Yên.

Cho nên bố muốn Tiểu Lệ giúp bố xác nhận.”
Những lời hoang đường vô lí được thốt ra từ trong miệng Tạ Uyên khiến Khương Vũ phải kinh ngạc: “Bố, sao bố, sao bố có thể suy nghĩ như vậy.

Dì Liễu, dì ấy sao có thể là mẹ con được.”
“Không kịp giải thích đâu.” Tạ Uyên kiên định nói: “Cho dù hôm nay có như thế nào cũng phải biết rõ được chân tướng.”
“Nhưng mà bố, nhỡ may dì Liễu không phải là mẹ con, vậy bố có định chia tay với dì ấy không?”
Nét mặt Tạ Uyên trầm xuống, không có câu trả lời.
Ông chưa từng nghĩ tới kết cục như vậy, Liễu Diệp nhất định là bà ấy, linh cảm của ông nhất định không sai.
Tâm trạng Khương Vũ trùng xuống.
Cô cứ nghĩ rằng Tạ Uyên đã thoát ra khỏi cái lồng sắt của ông nên mới đến với Liễu Diệp.

Không ngờ rằng ông chẳng những không thoát khỏi ngục tù do chính mình dựng lên, mà lại càng ngày càng lún sâu hơn.
Người nên gặp bác sĩ tâm lí không phải là Liễu Diệp mà là Tạ Uyên mới đúng.
Khương Vũ nhìn về phía Cừu Lệ, bất đắc dĩ hỏi: “Cho nên anh cũng đồng ý?”
Cừu Lệ nắm tay nhìn trời: “Anh nhìn đôi mắt của dì Liễu có vẻ không được tự nhiên, khả năng là đã phẫu thuật.”
“…”
Câu này sao nghe quen tai đến vậy.
Cừu Lệ nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tóm lại anh tin tưởng phán đoán của bố Tạ.

Ông nhất định có lý do của riêng mình.”
Tạ Uyên: “Con trai ngoan.”
Cừu Lệ nghiêm túc nói: “Tiểu Vũ, xin em hãy tin tưởng bố.”
Khương Vũ nhìn bộ dáng chân chó mưu cầu sự sống của anh chàng này, cô đành câm nín không nói tiếng nào.
Được thôi, ngay cả tiếng “bố” cũng đã gọi rồi.
Xem ra là anh muốn nhận Tạ Uyên làm bố, bưng trà dâng nước, hầu hạ dưới gối.