Boss Lạnh Lùng: Chồng À, Cưới Thôi!

Chương 11




Tắm biển cả một buổi chiều dài, tối hôm đó Vạn Ninh lôi Quý Diệp ra ngoài ăn tối.

Bọn họ ban đầu định ăn luôn tại nhà hàng của khu nghỉ dưỡng, nhưng sau đó chẳng hiểu kiểu gì Vạn Ninh lại đổi ý, cô muốn cùng Quý Diệp khám phá chợ đêm ở Bali.

Quý Diệp vốn không định đi vì đã bay cả ngày dài, nhưng Vạn Ninh nài nỉ mãi, cô cũng chậc một tiếng rồi thay quần áo ra ngoài.

Để thuận tiện cho việc đi bộ, Quý Diệp mặc khá đơn giản, cô chỉ mặc một chiếc áo quây hai dây cùng với quần short bò, xỏ thêm đôi sandal là xong. Vạn Ninh thì mặc một chiếc váy dài màu xanh.

Hai cô gái đi tới chợ đêm Bali đã là gần bảy rưỡi tối.

Nơi này đông đúc nhộn nhịp không khác khu chợ đêm ở Dung Thành là bao.

Vạn Ninh rất hào hứng, bản thân cô cũng vốn là con người có tâm hồn ăn uống, cô lôi Quý Diệp hết hàng này đến hàng khác, ăn đến mức suýt không thở được nữa thì thôi.

Cô xoa xoa bụng: "Chẹp, đồ ăn đây tuy không hợp khẩu vị tao lắm nhưng tạm chấp nhận."

Quý Diệp dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn, rồi tới khúc không hợp khẩu vị dữ chưa?

Không hợp mà ăn muốn ná thở vậy á hả?

"Hờ hờ hờ, cái bụng của mày bây giờ ai nhìn vào không biết còn tưởng đang mang bầu bốn tháng đấy."

Khóe miệng Vạn Ninh khẽ giật giật.

"Thôi nín giùm đi, tao cả người mảnh mai xinh đẹp thế này, mới ăn có tí, bầu là bầu như thế nào hả! Mày ăn cũng có đâu ít hơn tao đâu mà chê."

Lượng đồ ăn Quý Diệp hốc vào cũng không thua kém gì Vạn Ninh, chỉ là dạ dày cô vì chuyện từ hồi bé mà hỏng mất rồi, ăn bao nhiêu cũng không béo nổi. Vạn Ninh biết, cô thấy vừa thương vừa ghen tị, cô cũng muốn ăn nhiều không béo như thế, nhưng cô không muốn đánh đổi sức khỏe như vậy...

"Được được, đi dạo đi cho tiêu cơm."

"Đi ra biển đi, tao muốn chụp ảnh, đêm nay trăng sáng đẹp phết."

Lòng vòng vài phút cuối cùng cũng ra đến bãi biển.

Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu lên mặt biển đen, bầu trời rộng lớn bao la, quả thật rất đẹp.

Quý Diệp khoan khoái hít một hơi thật sâu, làn gió biển thổi vào làm khẽ tung bay tóc cô.

Vạn Ninh đằng sau lưng, lẳng lặng chụp một tấm bóng lưng của Quý Diệp, up lên với caption: Đêm nay cảnh rất đẹp, chỉ thiếu mỗi một người nữa cùng ngắm.

Trong phút chốc lượng tương tác bài viết tăng vọt.

Vạn Ninh méo xệch mặt, sức hút của con bạn cô lạ thật đấy, bóng lưng thôi mà, có cần gần 100 like trong 3 phút không?

Bình luận nhao nhao:

[Uầy uầy, nhìn bóng lưng là biết đại mỹ nhân]

[Tiểu Ninh, ai đấy cho xin in4 với?]

[Trời đất, cô ấy còn tuyển người yêu không? Tôi xin slot với?]

Trong lòng Vạn Ninh khẽ kiêu ngạo một hồi, mấy người còn lâu mới xứng với cục cưng nhà cô nhé.

Quý Diệp bỗng chốc quay đầu lại hỏi: "Mày có định chụp không đấy? Muốn chụp thì lăn xác qua đây cho tao, lẹ lên."

"Ô kê ô kê, tới đâyyy."

.....Chụp choẹt liên một hồi, quay trở về đã là mười giờ.

Quý Diệp dù đã mệt gần chết nhưng cô vẫn cố lết xác vào vệ sinh cá nhân, skincare, lấy đại trong vali một cái mặt nạ, chả thèm quan tâm đầu nào với đầu nào, trực tiếp ngủ luôn.

Tinh thần Vạn Ninh rất phấn chấn, cô lướt lướt điện thoại một hồi rồi mới skincare, tắt điện thoại rồi đi ngủ.

Ngày mai còn rất nhiều thứ phải chơi, ngủ để dưỡng sức đã.

...

Định hẹn nhau sẽ dậy ngắm bình minh, thế quái nào ngủ tới tám giờ mới dậy.

Cả hai đều bật dậy gần như cùng một lúc, khuôn mặt nghệt ra.

Vạn Ninh đờ đẫn một hồi rồi mới nói: "Không sao, hôm nay không ngắm được bình minh thì để mai. Nào, dậy đê, tao đưa mày đi massage."

Quý Diệp ngáp ngáp: "Massage?"

"Đúng, đặt bộ trọn gói tốt nhất của nơi này luôn."

"Đi ăn sáng đi đã, tính sau."

...Sau buổi massage, cả người Quý Diệp muốn mềm ra rồi, thoải mái chết đi được! Nhưng khá mất thời gian, chiều mất rồi còn đâu, thôi ra biển tắm.

Tắm táp chán xong lại ăn tối. Vạn Ninh hôm nay bỗng nhiên lười, cô muốn nằm trong phòng, bảo Quý Diệp muốn đi đâu thì đi.

Quý Diệp gật gật, cô ra ngoài đi dạo một vòng xem sao.

Khác với bãi biển chung như hôm qua, khu resort này có bãi biển tư nhân trải dài nên khá ít người, yên tĩnh. Quý Diệp một mình đi bộ trên con đường cát vàng này, mải mê đến nỗi không biết mình đã đi được một đoạn khá xa rồi.

Vì cô vừa đi vừa nghe nhạc nên cũng không để ý, lúc nhận ra thì phát hiện bản thân đã đi đến một nơi nào rồi, chỗ này giống với rừng hoang sơ hơn.

Cô định nhấc bước chân quay người lại, chợt nghe thấy có tiếng sột soạt trong bụi cây gần đó....