Boss Là Nữ Phụ

Chương 1363: Đại vương tuần núi (23)




Lần đó Thời Sênh cảm nhận được linh khí, có lẽ chính là lúc họ tiến vào đây.

Chỉ là, cô cũng chỉ có thể cảm nhận được linh khí ở lúc đó mà thôi.

“Nơi đây không có linh khí, tại sao các ngươi lại cưỡi kiếm được?”

Ba tên ngẩn người, “Có chứ, ở đây có linh khí…”

Một tên trong đó dường như nhớ ra điều gì, “Tuyệt Linh bí cảnh chỉ nhằm vào yêu thú, không có tác dụng với con người.”

Thời Sênh: “…” Dám coi thường cô không phải là người đúng không, tiên sư khỉ, khó sống vãi đạn.

Thời Sênh liếc nhìn ba thanh niên kia, “Là người thì giỏi lắm đấy.”

Ba thanh niên: “…”

Họ cũng đâu có nói cô không phải là người đâu.

Đã được chứng kiến sức mạnh của Thời Sênh, họ không dám lên tiếng nữa. Trước đây những người thú họ gặp đều vô cùng yếu đuối, chỉ một ngón tay đã giết được rồi. Nhưng người thú này lại mạnh đến mức họ giận sôi máu chỉ tay lên trời hỏi liệu có phải mình gặp phải người thú giả rồi không.

Triều Nhất dẫn người thú đuổi đến, thấy ba tên ăn mặc gần giống như thủ lĩnh nhà mình đang bị trói lại, liền hỏi ngay: “Thủ lĩnh, có chuyện gì vậy? Bọn chúng…”

Họ đã nhìn thấy pháo hoa Thời Sênh bắn trên trời. Họ chưa từng thấy thứ đó, nhưng rõ ràng là từ hướng Thời Sênh phát ra, cho nên họ mới vội vã quay trở lại.

Đám người thú phía sau cảnh giác nhìn ba tên thanh niên kia.

Ba tên thanh niên: “…” Bây giờ người phải cảnh giác là bọn họ rõ chưa hả?

Thời Sênh kể lại đại khái sự tình cho Triều Nhất nghe.

“Ý của thủ lĩnh là… ngoài thế giới này của chúng ta còn có một thế giới khác nữa sao?” Triều Nhất nghe xong thấy hơi choáng váng, “Nếu đúng như họ nói thì tại sao lại không có người thú nào lưu truyền lại chuyện này chứ?”

Nếu họ vốn dĩ đến từ bên ngoài thế giới này, thì đám người thú ban đầu vào đây lẽ nào không ghi chép lại sự kiện đó sao?

“Làm sao ngươi biết là không có chứ?” Thời Sênh nhíu mày nhìn hắn.

Nơi này chẳng qua chỉ là một khu vực xa nhất mà thôi, tương đương với một vùng núi xa xôi hẻo lánh.

Bí mật quan trọng chắc chắn là phải nằm trong tay đám bô lão cấp trung ương quản lý, sao có thể để cho đám lâu la tép riu như các ngươi biết?

Ngốc quá là ngốc.

Triều Nhất bị Thời Sênh nhìn khinh bỉ: “…”

Tuy không biết thủ lĩnh đang khinh bỉ mình chuyện gì, nhưng chắc chắn thủ lĩnh đúng.

***

Thời Sênh lệnh cho Triều Nhất xử lý ba người kia, Triều Nhất mờ mịt hỏi cô xử lý thế nào.

Ba người này vừa rồi còn đang định giết cô, tất nhiên cô sẽ không để chúng sống sót rời khỏi thế giới này gây rắc rối cho cô rồi.

Giải quyết xong ba người này, Triều Nhất ném xác ra một cánh đồng hoang vu.

Rất lâu sau khi họ đi, một bóng người từ trong từ trong cánh đồng hoang chui ra, tìm đến nơi Triều Nhất vừa ném xác.

Lâm Thất Thất giơ hai tay che miệng, trong đôi mắt tràn ngập sự khiếp sợ.

Đây là con người sao?

Thực sự có con người…

Cô thử bắt mạch cho ba người đó, nhưng họ đều đã chết.

Thanh kiếm đó của Linh Khê chắc chắn cũng là của con người, có nhiều thay đổi xảy ra với cô ta như vậy, chắc chắn là có liên quan đến con người.

Trong đầu Lâm Thất Thất nhanh chóng chuyển động. Cô ta không nén được nỗi sợ hãi, nhặt một thanh kiếm bên cạnh một cái xác lên, khi cô quay người không cẩn thận đá trúng hông của một cái xác, một cái túi nhỏ bị văng ra ngoài, đồ đạc bên trong cũng lăn ra theo.

Bên trong có một chiếc nhẫn, vô cùng cũ kỹ, xám xịt, như đã bị bụi trần phủ kín cả trăm năm rồi.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Thất Thất lại lấy chiếc nhẫn đó ra.

Một trận gó lạnh thổi tới, cỏ hoang khẽ động, quét qua cổ Lâm Thất Thất. Da đầu Lâm Thất Thất tê dại. Cô ta kinh hãi lùi về phía sau một bước, tay ấn phải thanh kiếm trên mặt đất, cứa thành một đường trên tay.

Máu tươi chảy vào chiếc nhẫn, lấy máu nhận chủ thành công.

Chiếc nhẫn chủ động đeo lên tay cô ta. Lâm Thất Thất có làm thế nào cũng không tháo nhẫn ra được.

“Xin lỗi, tôi không cố ý, nhưng tôi không tháo nó ra được…” Lâm Thất Thất thực sự không thể tháo ra được, chỉ đành cúi đầu nói với cái xác đó, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, thực sự không phải là tôi cố ý lấy của anh đâu.”

Gió lạnh không ngừng thổi đến, trước mặt còn có ba xác chết, Lâm Thất Thất càng hoảng hốt, vội vã nhặt thanh kiếm dưới đất rồi bỏ chạy.

***

Từ sau khi Thời Sênh phát hiện ra ba thanh niên đó, liên tiếp có người thú gặp phải con người. Con người ra sức giết người thú, ép hỏi tung tích thần khí.

Khiến cho người thú không dám đi ra ngoài.

Người bên này của Thời Sênh mỗi lần ra ngoài đều có cô ngồi trấn, gặp phải con người thì chỉ có con người xui xẻo.

Thời gian con người vào đây là hai tháng, nhưng Thời Sênh phát hiện đã hai tháng trôi qua, nhưng cô càng lúc càng gặp nhiều con người hơn, những con người đó căn bản không hề rời đi.

Sau này Thời Sênh mới biết, hai tháng mà họ nói căn cứ theo cách tính thời gian ở đây là hai năm.

Thời gian ở thế giới bên ngoài và thời gian ở trong bí cảnh này chuyển động không giống nhau.

Mới đầu con người muốn tìm thần khí, nhưng không hề có được tin tức gì của thần khí. Ngược lại họ phát hiện ra trong bí cảnh có không ít linh thảo và linh thạch quý hiếm. Con người bắt đầu điên cuồng tìm kiếm những linh thảo và linh thạch này.

Nhưng những hành vi này trong mắt người thú được coi là thiểu năng.

“Thủ lĩnh, tại sao họ lại đi tranh giành đống cỏ đó làm gì?” Như Nguyệt và Thời Sênh đứng ở sườn núi nhìn đám người phía dưới đánh nhau, hiếu kỳ hỏi Thời Sênh.

Thời Sênh nghĩ ngợi, rồi nghiêm chỉnh trả lời, “Có lẽ là vì chúng muốn ăn cỏ.”

“Có ngon không?” Như Nguyệt nghiêng đầu, “Dưới đất có bao nhiêu là cỏ như vậy, tại sao họ cứ phải cướp chỗ cỏ đó, đám cỏ đó ăn ngon hơn à?”

Thời Sênh phiền muộn đáp, “Tư duy của đám thiểu năng ngươi không hiểu được đâu.”

Có lẽ là do đã gặp phải quá nhiều con người, nên các thể loại tin đồn bắt đầu lan truyền trong cộng đồng người thú. Mọi người đều biết cái lũ mặc quần áo kia chính là con người, khi gặp phải đám quân xâm lược kia thì phải chạy mau.

“Thủ lĩnh, đó là bộ lạc Bạch Hổ.” Như Nguyệt bỗng kéo vạt áo Thời Sênh.

Thời Sênh nhìn sang bên đó, Bạch An dẫn theo Lâm Thất Thất cùng mấy người thú nữa, va chạm với đám người đang tranh giành linh thảo kia, cách quá xa nên Thời Sênh không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng không bao lâu sau hai bên đã bắt đầu đánh nhau.

Trong tay Lâm Thất Thất có một thanh kiếm, khi cô ta vẫy kiếm mơ hồ thấy có linh khí.

Cô ta là con người…

Cho nên tác giả đại nhân để mặc cho con người vào đây, thực ra là để tặng ngón tay vàng cho nữ chính đại nhân đúng không?

Đừng có chơi xỏ nhau thế chứ!

Bây giờ Lâm Thất Thất giỏi lắm chỉ được coi là nhập môn, còn thua xa đám tu sĩ đó, mới chỉ mấy chiêu đã bị đám tu sĩ bắt được.

Họ uy hiếp Lâm Thất Thất, bắt Bạch An dừng tay.

Bạch An dùng đầu đụng tên tu sĩ đó. Lâm Thất Thất giãy giụa chạy thoát, nhanh chóng chạy về hướng Thời Sênh.

“Linh Khê, cứu ta…” Lâm Thất Thất hét lên với Thời Sênh.

Đám tu sĩ nhìn thấy phía xa có người, càng tăng tốc độ truy đuổi hơn.

Khi Lâm Thất Thất chạy đến dưới sườn núi, cô ta đã bị đuổi kịp, chật vật ngã xuống đất.

Đám tu sĩ dừng lại ở phía sau, cảnh giác nhìn một lớn một nhỏ đang đứng trên sườn núi.

Cô nương lớn hơn trông có vẻ mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc trang phục giống của con người, nhưng kiểu trang phục khác với bọn họ.

Cô nương nhỏ hơn dường như mới chỉ năm sáu tuổi, trên người mặc một bộ váy da báo, trông có vẻ vô cùng hoạt bát đáng yêu.

“Linh Khê, cứu ta, ca ca muội bị họ bắt rồi.” Lâm Thất Thất nói rất nhanh, vẻ mặt lo lắng, như thể đang thực sự cầu xin Thời Sênh cứu mạng.

Lâm Thất Thất biết Thời Sênh rất lợi hại. Nếu đám người này nhắm vào Thời Sênh, chắc chắn Thời Sênh sẽ ra tay, cô ta sẽ được cứu rồi.