Hầu hết những học trò khác trong ban đều xấu hổ đến mức mặt đỏ tại hồng, nhất là những người ngồi xung quanh Nhạc Thính Phong. Ngày thường họ là những người được câu trợ giúp nhiều nhất, tất cả đều không dám nhìn cậu, cảm thấy không biết nói gì cho phải cả.
Lâm Trầm nhìn quanh bốn phía, tiếp tục nói: “Những lời tôi nói hôm nay là muốn thể hiện cho các cậu thấy rõ thái độ của tôi. Cô nữ sinh kia quyết định tự sát, quả thực khiến người ta phải tiếc hận, nhưng chuyện này không phải là lỗi của Nhạc Thính Phong, là bạn của cậu ấy, tôi vĩnh viễn đứng về phía cậu ấy, vĩnh viễn tin tưởng cậu ấy.”Lâm Trầm ngồi xuống, cả đám Mạnh Hoành liền đứng dậy nói, bọn họ cũng vậy, mặc cho kết quả có ra sao thì bọn họ sẽ đểu đứng về phía Nhạc Thính Phong.Chủ nhiệm lớp nâng tay ý bảo bọn họ im lặng: “Thầy cảm thấy những lời mà bạn học Lâm Trầm vừa nói đều rất chính xác. Các em hãy tự suy nghĩ cho kỹ, tự hỏi bản thân đi, mọi chuyện đừng nhìn từ một phía như thế”Thầy chủ nhiệm lớp dạy dỗ đám học trò trong lớp một chút rồi đi ra ngoài, bên ngoài vẫn còn Lộ Tu Triệt và hai nam sinh kia cần phải xử lí. Vừa ra khỏi cửa lớp, thầy chủ nhiệm đã trông thấy ba người bọn họ đều đang nghiêm túc đứng ở hành lang, cũng không tiếp tục đánh nhau nữa.Thầy chủ nhiệm lớp còn chưa kịp mở miệng thì một trong hai cậu nhóc mặt đầy vết mực do Lộ Tu Triệt vẩy kia nói: “Thầy giáo, chúng em biết sai rồi, chúng em không nên nói linh tinh về Nhạc Thính Phong, chúng em đã hiểu rõ mình ngu xuẩn ra sao, chúng em sẽ xin lỗi Nhạc Thính Phong.”“Đúng vậy đúng vậy, chúng em quả thực rất áy náy, trước kia dù sao chúng em đã nhận được sự giúp đỡ không nhỏ của cậu ấy, vậy mà kết quả lại là khi vừa xảy ra chuyện, chúng em đã... Thật sự là đáng sợ!”Hai người cứ thế tôi một câu cậu một cầu, đứng đó kiểm điểm, không ngừng nói mình sai rồi, nói đến mức thầy chủ nhiệm lớp cũng không biết nên nói gì nữa.“Các em đã nhận thức được sai lầm của bản thân thì hãy nhanh chóng đi rửa mặt, thay quần áo rồi tiếp tục đi học đi”Nói xong, thầy chủ nhiệm lớp nhìn về phía Lộ Tu Triệt, sắc mặt không tốt chút nào, nói: “Lộ Tu Triệt...”Ông mới vừa gọi tên Lộ Tu Triệt ra, hai nam sinh kia đã sốt ruột nói: “Thầy giáo, chuyện vừa rồi là lỗi của chúng em, không thể trách Lộ Tu Triệt được, là do chúng em nói những lời quá đáng, giờ ngẫm lại, chúng em cảm thấy mình bị như vừa rồi là xứng đáng.”“Đúng vậy ạ, thầy giáo, hai chúng em thật sự rất đáng đánh, đáng mắng, chúng em có lỗi với Nhạc Thính Phong, chúng em rất hổ thẹn với những gì mà cậu ấy đã giúp đỡ chúng em trong hai năm qua, hai chúng em... quá vô sỉ rồi” “Thầy giáo, nếu thấy muốn trách phạt thì hãy trách phạt chúng em đi, thầy đừng trách phạt Lộ Tu Triệt”Hai người bọn họ nói vô cùng chân thành tha thiết, giống như họ đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ vậy. Nói xong hốc mắt cả hai đều ửng đỏ.Thầy giáo cảm khái nói: “Các em có thể hiểu được sai lầm của bản thân như thế thì cũng chưa muộn, nhớ kỹ, về sau nếu gặp phải chuyện gì thì đầu tiên cần phải không để bị người xung quanh ảnh hưởng, cần phải tự suy nghĩ, tự phán đoán vấn đề”Hai người bọn họ cảm động gật đầu, tỏ vẻ về sau chúng em nhất định sẽ làm vậy, sẽ không nói lung tung về mấy chuyện thị phi.Thầy giáo đuổi hai người họ đi, chỉ giữ Lộ Tu Triệt lại. Tuy rằng hai người đã nói rằng lỗi là do mình, nhưng thấy chủ nhiệm lớp vẫn cho rằng cách hành xử của Lộ Tu Triệt vẫn có phần xúc động.Ông dạy dỗ Lộ Tu Triệt vài câu, cậu đứng đó vô cùng thành thật nghe, hơn nữa cũng rất phối hợp với hầy giáo, tỏ vẻ mình đã hiểu, về sau nếu gặp phải loại chuyện thế này thì nhất định sẽ xử lý tốt.Chủ nhiệm lớp để Lộ Tu Triệt vào lớp, nhưng trước khi đi cậu vẫn nói một câu: “Em biết chuyện này là trách nhiệm của em, nhưng mà em không hối hận, lần sau nếu có người chửi bới Nhạc Thính Phong như vậy, em dù có thận trọng lo lắng cỡ nào thì vẫn sẽ ra tay”Nói xong, mặc cho ánh mắt kinh ngạc của thầy chủ nhiệm, Lộ Tu Triệt cúi đầu đi vào lớp.