Cậu vẫn giống như trước, tóc mái dài che khuất ánh mắt, khắp người tỏa ra sự lạnh lùng.
Cậu nhìn nam sinh vừa lên tiếng, hỏi: “Theo ý của cậu thì cái gì là đúng, cái gì là sai?” Nam sinh nọ không trả lời, Lâm Trầm lại hỏi: “Nhạc Thính Phong đồng ý với cô gái kia, nói chuyện yêu đương với cô ta chẳng lẽ chính là chuyện đúng sao?”Đám Nhạc Thính Phong nhìn Lâm Trầm, có chút kinh ngạc, bởi vì không ai ngờ rằng người đầu tiên đứng ra trong bọn họ lại là Lâm Trầm. Bình thường cả ngày Lâm Trầm khó nói được vài câu, ấy vậy mà hôm nay lại chủ động mở miệng.Nam sinh kia liền biến sắc mà lắc đầu: “Tớ không hề nói như vậy, chẳng qua tớ chỉ nghĩ là làm người không thể lạnh lùng như vậy được... Cậu ta... cậu ta đã không thích, muốn cự tuyệt người ta thì chỉ cần nói không thích là được rồi, cần gì phải làm tổn thương người ta như thế? Nếu không phải vì cậu ta nói những lời đó thì cô bé đó cũng sẽ không về cắt cổ tay tự sát, Nhạc Thính Phong chính là gián tiếp giết người”Đám Mạnh Hoành tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, tên này bình thường luôn bày ra bộ dạng tốt bụng, thường xuyên chạy tới nói chuyện với bọn họ hay tìm Nhạc Thính Phong hỏi bài. Thật không ngờ đáy lòng cậu ta lại đen tối như vậy!Mạnh Hoành đang muốn đứng lên thì Lâm Trầm đã lạnh lùng nói: “Lạnh lùng ư? Lí Sâm, cậu có tư cách gì mà nói Nhạc Thính Phong lạnh lùng. Học sinh trong lớp chúng ta đều học cùng với nhau từ hai năm nay, không hề phần ban chuyển lớp, tôi hỏi các cậu, từng người một trả lời cho tôi, trong số các người có ai chưa từng nhận được ưu đãi gì từ Nhạc Thính Phong hay chưa? Các cậu tìm cậu ấy hỏi bài, cậu ấy đã mấy lần từ chối?”Giọng nói tràn ngập khí phách của Lâm Trầm vang lên rõ mồn một, đây là lần đầu tiên suốt hai năm nay, kể từ khi nhập học cậu nói nhiều mà nói to đến vậy. Lời nói của cậu, mỗi từ, mỗi câu đều khiến đám học trò trong lớp cảm thấy vô cùng xấu hổ.Lâm Trầm quét mắt nhìn bốn phía: “Các cậu... còn các cậu nữa, tất cả mọi người, không trừ một ai đều từng được hưởng ưu đãi từ Nhạc Thính Phong, nhưng cậu ấy chưa một lần nào đòi hỏi ngược lại từ phía các cậu cả. Vì thế các cậu yên tâm, thoải mái cho rằng cậu ấy học giỏi thì phải có trách nhiệm lớn, cậu ấy phải làm như vậy cho các cậu hả? Haha... Thật là buồn cười mà, dám giương mặt dày vô sỉ lên coi mọi chuyện là lẽ đương nhiên, bản thân mình ngu xuẩn mà không biết, rõ ràng là lấy oán trả ơn mà còn tự ra cái vẻ rằng bản thân mình là chính nghĩa đạo đức, khoác cái mác biện hộ, đơm đặt bịa chuyện linh tinh. Vừa rồi không phải Lí Sâm luôn miệng nói là cha mẹ các cậu cho các cậu đến trường là muốn các cậu học cách làm người, cách xử sự, biết phân rõ sai đúng, trái phải hay sao? Nếu nói đây là những gì mà hiện giờ các người học được thì tôi đây quả thực cảm thấy đau lòng thay cho cha mẹ các cậu đó...”Thầy chủ nhiệm lớp nghe những lời này của Lâm Trầm thì không nhịn được mà gật đầu, âm thầm cảm khái, rõ ràng đều là học sinh với nhau mà thật sự là khác biệt. Nếu tương lai có người nào đó nói với ông rằng hai học trò này của ông đã đạt được thành tựu vĩ đại thì ông cũng sẽ không lấy làm kỳ quái.Không một ai có thể phản bác lời nói của Lâm Trầm, cậu nhóc Lí Sâm vừa rồi còn ăn nói hoành tráng thì giờ đã xám xịt ngồi xuống ghế, không hề mở miệng.