Công Tôn Dạ Uý sâu khi đăng ký kết hôn, có hỏi Hoắc Uyển Ngưng một câu:“Tiểu Ngưng, em có muốn tổ chức hôn lễ không?”
Kỳ thực chuyện này khiến hắn có hơi phân vân, trước kia kết hôn theo lợi ích nên việc hôn lễ do hai bên gia đình sắp xếp, hắn đối với hôn lễ đó vừa qua loa, bằng mặt không bằng lòng. Bây giờ hỏi lại cô một lần, chỉ cần cô muốn, thì làm một cái hôn lễ đình đám nhất Đại Hải Ngụy Thành hắn cũng chiều. Nào ngờ Hoắc Uyển Ngưng chỉ mỉm cười tươi roi rói, ôm lấy hắn làm nũng, nói:“Thôi anh, không cần hôn lễ nữa… đã qua một lần rồi, nghi thức suy cho cùng cũng là nghi thức thôi. Em cần bình yên bên anh.”
Hắn đau lòng, trái tim xây xát như cọ vào làn gai nghìn mũi nhọn. Hai cánh tay dài ôm lấy cô, thì thầm:“Được, nghe em.”
Sau đó một tuần, hai người sắp sếp đi bồi dưỡng tình cảm riêng. Hoắc Uyển Ngưng chọn một hòn đảo du lịch đẹp đẽ riêng tư, Công Tôn Dạ Uý thuê một khách sạn Năm Sao để hai người tá túc, thoải mái nghỉ dưỡng. Đi bảy ngày sáu đêm, mỗi ngày đến một nơi, hạnh phúc thư thái bên nhau. Mỗi một nơi một bức ảnh, một nụ hôn yêu chiều ngọt ngào, thế đã đủ rồi.
Hai đứa nhỏ gửi gắm sang nhà ông bà nội chơi suốt thời gian ba mẹ đi chơi, xem đó là “Tuần trăng mật” đi. Hai ông bà vui không kể siết, mỗi người ôm một nhóc cưng, bảo hai người đi bao lâu cũng được.
Cặp đôi Phong Dực Hàn Ly thì tất bật chuẩn bị lễ cưới, bận không ngóc mặt lên nổi. Công Tôn Dạ Uý và Hoắc Uyển Ngưng tính hết rồi, hai người đi tuần trăng mật về vừa hay kịp ngày đám cưới của họ.
…
Đêm thứ hai tại đảo, gió lạnh rít mạnh vào không khí, cuồn cuộn từ ngoài biển đi vào không theo quy luật nào, mang theo cái lành lạnh và mùi mặn mà của biển cả. Nơi này thoáng đãng, mây ít khuất dạng chừa sân khấu cho trăng tròn nhô cao. Ánh sáng dịu nhẹ hắt xuống mặt biển êm ả vỗ vào bờ, thơ mộng hữu tình, những vầng nước long lanh mang theo ánh sáng từ trên cao. Lạ thay trời ít sao, một số vị tinh tú còn thức, lấp lánh mờ mịt trên trời, uể oải như cũng sắp muốn đi ngủ.
Phòng 222 khách sạn sáng trưng, bên trong một đôi nam nữ phiêu diêu khoả thân ôm ấp nhau, trao nhau những cái chạm môi nồng thắm, những cái va chạm da thịt nóng bỏng đầy mỹ cảm.
“Hộc…Dạ Uý, kiềm chế một chút nào.” Hoắc Uyển Ngưng thở dốc, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt cổ hắn, cố gắng bám chặt để không đuối sức. Giọng nói kiều diễm nỉ non gọi tên hắn, cầu hắn nhẹ nhàng chầm chậm một chút.
Trái lại tên đàn ông vạm vỡ thô bạo kia rất xung sức, lời nói dứt khoát của cô gái dưới thân bị hắn nghe thành tiếng mèo kêu nhỏ xíu, nghe không lọt vào tai chữ nào. Vành tai đỏ khêu gợi, cười đầy thích thú. Hắn khẽ động hông thúc mạnh một cái vào thân dưới Hoắc Uyển Ngưng, nam căn mạnh mẽ vươn sâu vào hang động ẩm ướt, da thịt bên trong nóng ấm không bị khô khan.
Hoắc Uyển Ngưng giật mình, co chân đu vào hông hắn, lần này không mộng mị nửa thức nửa mơ nữa, hoàn toàn tỉnh táo cảm nhận hết mọi khoái cảm. Cô nằm ngửa đầu ra sau, Công Tôn Dạ Uý thấy thì cười nhạt, cúi đầu đặt lên cánh môi hồng hào một nụ hôn, đầu lưỡi nghịch ngợm hăm he tách mở răng cửa, đột kích vào khoang miệng liếm láp. Hắn hôn sâu, thưởng thức sạch sẽ mọi mỹ vị bên trong, còn cô đã mất dần sinh khí hơi thở không ổn định, hắn từ từ thả ra, kéo ra sợi chỉ bạc mong manh lấp lánh.
“Mèo nhỏ à, sao em tuyệt vời quá, anh cưỡng không nổi.”
Hoắc Uyển Ngưng đỏ mặt, trừng to mắt hít lấy hít để không khí, thanh quản hoạt động tuôn ra một câu nói nhẹ nhàng:“Anh cưỡng không nổi, chỉ cương nổi thôi đúng không!?”
Hắn cười ma mãnh, cái răng nanh nhỏ hiếm thấy được giấu kín bấy lâu nay lộ ra, trắng tinh yêu nghiệt.
“Vợ yêu thật thấu đáo nha, giỏi.”
Cô nghe không quan tâm, chồm lấy mặt hắn ôm ôm nói:“Dạ Uý, răng nanh, mau cho em xem!”
“Răng nanh gì cơ?”
“Răng nanh của anh, em xem xem, có phải tên cẩu thúi nhà anh ham muốn quá thực sự mọc răng nanh rồi không.”
Công Tôn Dạ Uý cười bắt lực, ôm lấy cô ép vào người, hai mảnh đồi núi xanh mơn mởn đầy đặn động vào bờ ngực rắn chắc của hắn, xương quai xanh ngại ngùng đo đỏ lên.
“Em bớt đi, đang ‘ôm’ anh mà động lung tung, có tin ông đây hứng lên kích thích quá làm chết em không?”
Hoắc Uyển Ngưng ngớ ra, cúi mặt xuống nhìn cậu em Công Tôn Dạ Uý đang căng cứng cắm sâu như cọc, tự nhìn tự ngại. Cô ngửa lưng ra nằm xuống, trong mắt hắn thì không khác gì sự mời gọi đầy quyến rũ. Thân lưng trắng trẻo, eo thon xinh xắn, rốn nhỏ hõm sâu bị hắn nhìn thật lâu. Ngón tay cái hắn liếm qua một cái, đưa lên sờ hõm rốn nhỏ ấy khen ngợi:“Đẹp thật.”
“Bỏ ra coi, em nhột chết đi được.”
Cô gào lên, hắn lập tức rút tay lại, cơ thể như bị thứ gì đó kích động đến hưng phấn tột cùng. Da thịt rần rần, khoái lác cao trào dâng lên nhấn chìm mọi loại lí trí.
Hắn áp xuống, ‘ăn’ gọn từ trên xuống dưới không chừa nơi nào, sắc mặt âm trầm bất thường. Ôm cô gái nhỏ vào lòng, hắn kê cằm lên bên vai phải của cô, ánh mắt lạnh lẽo suy nghĩ trong hư vô. Bàn tay to, khớp xương rõ rệt đẹp mê li, gân xanh lồm cồm dưới da; hắn nhẹ nhàng dịch chuyển lên xuống vuốt ve tấm lưng trần của cô, lại hôn vào cổ.
“Em đã là của anh, của một mình anh, suốt đời.”
Cô không hiểu cái gì, cứ ôm lấy bả vai hắn chạm môi đáp:“Ừm, em là của anh.”
Hai người cứ tiếp tục triền miên, vân vê nhẹ nhàng trêu chọc rồi lại cuồng bạo bước đến cửa tình hoang lạc. Dạo chơi mấy lần cũng đủ, êm ái bao bọc lấy, cực kỳ đằm thắm.
…----------------…
Đám cưới của Phong Dực Hàn Ly được tổ chức ngoài trời vào một ngày nắng ấm, trên một rừng hoa oải hương tím sắc lãng mạn. Hôn lễ không có quá cầu kỳ, nhìn đơn giản, diễn ra suôn sẻ hạnh phúc.
Cô nàng tinh nghịch thường ngày hôm nay đặc biệt nghiêm túc khoác lên lễ phục sang trọng quý phái. Thần sắc hồ khởi, đáy mắt không che đậy được sự mãn nguyện và mê đắm. Phong Dực bình thường đã phong độ lịch lãm, làm chú rể càng chú trọng ngoại hình và thái độ, hôm nay bớt mặt lạnh, hay mỉm cười nhìn ngắm cô dâu.
Công Tôn Dạ Uý và Hoắc Uyển Ngưng cũng đưa hai bạn nhỏ đi đến, ăn mặc sang trọng khí khái. Quân Hi cùng Danny được Hàn Ly nhờ rải hoa cưới cho cô dâu, hai nhóc cũng vui vẻ đồng ý.
Ngày hôm nay biết bao nụ cười mỉm chi hạnh phúc không muốn dập tắt, toàn bộ sự trân trọng và cưng chiều của hai người đàn ông đều trao hết cho hai người phụ nữ duy nhất đời mình.
Phong Dực nắm lấy bàn tay của Hàn Ly, trao cho cô một nụ hôn thắm thiết sâu lắng, cả hội trường hôn lễ đều nháo nhào lên, nhộn nhịp vô cùng. Anh ghé sát tai nói với cô nàng:“Hứa với anh rồi, sau hôm nay, sinh cho anh một bé.”
“Em biết rồi.”
“…”
Hoắc Uyển Ngưng mân mê ly rượu, ánh mắt đăm chiêu nhìn Công Tôn Dạ Uý:“Hạnh phúc rồi, ha anh.”
“Phải…Nhưng mà còn nữa, mấy năm em ở nước ngoài, không có liên lạc với gia đình đúng không?”
Hai người ngồi trong một bàn tiệc gần sân khấu mông lung phơi bày tâm tình, Hoắc Uyển Ngưng uống chứa nhiều, tất nhiên chưa say, nhưng mà mơ hồ nói:“Kệ đi, nhà đó có em trai em gái em là được rồi. Họ đâu có cần em nên em cũng không cần họ, em cần anh và con.”
Hắn không nói gì nữa, nép sát kéo cô tựa vào vai mình an ủi.
“Có anh đây…”