Bổn Tọa Thấy Trên Trời Có Con Chim Sắt

Chương 1-2: Thiên nộ




Đọa Thiên tôn giả.

Đó là một cái tên không ai trong Tu chân giới chưa từng nghe qua. Dù là không phải là người tu chân, hẳn là đã từng nghe qua một lần. Một số nói hắn là thiên tài vạn năm khó gặp, hầu hết nói hắn là kẻ bỉ ổi khốn nạn. Thậm chí có càng nhiều người lấy tên hắn để dọa trẻ con.

"Nếu không ngoan thì sẽ bị Đọa Thiên tôn giả bắt đi, làm mồi cho ác quỷ."

Đó là câu nói mà bọn trẻ con sinh sống ở thời này nghe nhiều nhất. Thậm chí khi bọn họ già rồi, vẫn có thể lấy câu nói đó mà dọa cháu của họ được.

Bởi vì người tu chân sống lâu kinh khủng.

Đọa Thiên tôn giả sống đã ngót nghét vài trăm năm. Hắn nổi danh bởi vì khả năng luyện khí không ai sánh được, nhưng đồng thời, hắn cũng khét tiếng bởi vì những chuyện mà hắn làm trong quá khứ cũng độc ác không ai sánh bằng. Giết người phóng hỏa, chuyện khốn nạn hơn hắn cũng có thể làm ra được.

Người trong tu chân giới có phẫn nộ không?

Phẫn nộ!

Có muốn diệt trừ hắn không?

Rất muốn!

Có diệt được không?

...

Nhiều người nghiến răng nghiến lợi đáp:

Không được!!!

Đọa Thiên chính là một tồn tại như thế đấy. Hắn khiến cho người ta hận thấu xương, nhưng không ai trừ bỏ được hắn.

Hiện tại, hắn đã đạt tới cảnh giới cao nhất của Tu chân giả, chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể phi thăng. Chưa kể tới, hắn còn là luyện khí sư đỉnh cấp. Những pháp khí mà hắn làm ra dù chưa thể hủy thiên diệt địa, nhưng cũng có thể khiến cho người cầm nó xưng bá một phương. Chỉ cần như vậy thôi cũng đã có thể khiến cho nhiều kẻ tình nguyện trả giá đại giới.

Người mà hắn bán pháp khí cho dù không có nhiều, thế nhưng ai nấy đều uy danh lừng lẫy, thực lực mạnh mẽ. Mà chính những người mạnh mẽ đó, vào thời khắc các đại tông môn muốn diệt trừ hắn, lại không thể tham gia.

Không phải bọn họ từ chối tham gia, mà là vào lúc đánh tới hang ổ của hắn rồi, vũ khí của bọn họ phản chủ, lập tức quay lại đánh chính chủ nhân. Chỉ khi bọn họ rút đi, pháp khí mới chịu quay về. Nếu như vậy, ngươi bảo còn đánh đấm cái gì nữa. Dần dà, cũng chỉ có những người chướng mắt Đọa Thiên và những đại tông môn cùng trưởng lão chưa từng nhận được vũ khí của hắn mới tham gia vào chiến dịch.

Đương nhiên, lần nào cũng thất bại thảm hại. Thế nhưng thất bại dường như không thể cản bọn họ cứ mỗi 50 năm lại kéo tới Quỷ Linh cung để làm phiền Đọa Thiên.

Quỷ Linh cung là nơi Đọa Thiên đích thân xây nên. Đó là một tòa cung điện nguy nga ngập tràn hắc khí. Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho người ta khó chịu tới nghẹt thở.

Bao quanh Quỷ Linh cung là một cái rừng ngập tràn những loại ma thú quái dị. Chưa kể tới, bao quanh toàn bộ khu vực còn có một tầng kết giới vô cùng mạnh mẽ.

Tầng tầng lớp lớp bảo hộ đã khiến cho việc xông vào Quỷ Linh cung khó hơn lên trời rồi, đừng nói tới việc giao thủ với Đọa Thiên. Nhưng điều này cũng chưa từng giảm đi nhuệ khí của đám danh môn chính phái. Nguyên nhân nói ngoài miệng là vì dân trừ hại, bảo vệ chính nghĩa, báo thù cho những người chết dưới kiếm của Đọa Thiên. Nhưng ai ai cũng ngầm hiểu, cái bọn họ nhắm tới sau cùng là kho báu bên trong Quỷ Linh cung.

Pháp khí mà Đọa Thiên luyện không có hàng ngàn thì cũng có hàng trăm. Chỉ cần chiếm được, vậy thì việc thực lực tăng mạnh hẳn là trong tầm tay.

Với mục tiêu đó, cứ 50 năm, Đọa Thiên lại được nhìn thấy một đội quân vây quanh kết giới Quỷ Linh cung. Nhưng sau 1 tháng không phá được trận pháp, bọn chúng lại nhụt chí quay về.

Nhưng vây công này, danh môn chính phái dường như rất có tự tin với chính mình.

Nghe nói là có một vài vị Đại trưởng lão đã xuất quan.

Đi đầu lần này sẽ là ba trưởng lão nghiên cứu trận pháp. Mỗi một người trong số đó đều là trưởng lão Đại Thừa kì và Độ Kiếp kì. Có một người còn sắp chạm tới vách tường phi thăng. Một người phá trận, hai người canh giữ, khi có biến có thể lập tức bổ khuyết cho nhau.

Có sai lầm lần trước, lần này, kế hoạch của đoàn người chính là trực tiếp đem khu rừng bí ẩn kia đốt trọi để mở đường. Dù là pháp khí hay sinh vật, chưa từng nghe nói có thứ gì có thể tồn tại được dưới Minh Tiên Diễm hỏa.

Lần vây công này, cả tu chân giới hừng hực chí khí, nguời từ khắp nơi đổ về, mong muốn góp một phần sức lực diệt trừ đại ma đầu Đọa Thiên. Chỉ sau ba tháng, nhân số của liên minh đã trên vạn người. Có thể nói, tứ đại tông môn lần này đưa ra vốn gốc, mong muốn chính là đem Quỷ Linh dọn sạch không còn bóng dáng của ma đầu.

Hi vọng của lần này được đặt trên người kha khá thiếu niên trẻ tuổi. Người thứ nhất là thiên tài tu chân trăm năm có một. Mới ba mươi tuổi, y đã sắp bước vào Nguyên Anh. Thực lực Nguyên anh trong liên minh không thiếu. Thiếu chính là một Nguyên Anh có Minh Tiên Diễm hỏa, hơn nữa còn là một Kiếm tu. Người thứ hai, chính là cháu gái của Tông chủ Vân An tông, đã đạt tới Nguyên Anh hậu kì, là một Luyện khí sư bát cấp. Vũ khí mà nàng luyện ra nổi danh khắp Tu chân giới, đương nhiên, còn khó mà sánh bằng Đọa Thiên. Thứ ba, là một nhóm thiếu niên trẻ tuổi gồm sáu người. Năm người trong số đó là Nguyên Anh kì. Sở trường của năm người đó lần lượt là Luyện đan, Luyện khí, Trận pháp thuật, Kiếm thuật và Phù thuật. Dù họ không thuộc tứ đại tông môn, nhưng danh tiếng trong tu chân giới cũng đã không phải ngày một ngày hai. Thiếu niên còn lại trong nhóm đó, là hậu duệ của Linh tộc, có khả năng tấn công vào thần trí của một Hợp thể kì. Nếu có điều kiện thích hợp, thậm chí có thể khiến cho một Đại Thừa kì ăn mệt.

Anh tài lớp lớp xuất hiện khiến cho lần vây công này trở nên thập phần đáng chú ý. Những người trẻ tuổi lần này có cơ hội đứng ngang hàng với các trưởng lão của Tứ đại tông môn, với cùng một mục đích chính là đem mầm họa Đọa Thiên diệt trừ.

Đem chiến lược chỉnh lý xong một lần, đã là chuyện của ba tháng sau.

Ngày hôm đó, trời ùn ùn kéo tới mây đen. Những đám mây che khuất cả mặt trời mang theo hơi nước nặng trịch cứ chậm rãi trôi trên đầu mọi người, chần chừ không chịu đổ xuống. Một trong số bốn tông chủ của tứ đại tông môn đi lên trước, đem kiếm rút ra. Một cột sáng chói mắt từ trong kiếm của vị này phóng ra, đem cả Quỷ Linh thắp sáng. Đây chính là tín hiệu khai chiến của Liên minh với Quỷ Linh cung, cũng là khiêu khích đánh thẳng vào mặt Đọa Thiên. Nếu hắn không đi ra, chính là trở thành một tên rùa rụt đầu không dám chấp nhận khiêu chiến.

Đương nhiên, Đọa Thiên sẽ không có chuyện không đi ra. Nửa khắc sau, một đạo phi kiếm từ Quỷ Linh cung phóng ra, chém tan thân thể của một tu sĩ Hợp thể. Cùng với đó, Đọa Thiên cũng hiện thân. Trường bào tung bay trong gió, khí thế ngất trời của kẻ đã giết không biết bao nhiêu mạng tu sĩ, uy áp của kẻ bề trên cùng với nét ngạo nghễ trên khuôn mặt như được chính thần tiên cắt gọt. Phải thừa nhận, trong một giây đó, những người có thể nhìn thấy hắn đều đánh mất một nhịp thở.

– Đọa Thiên, những ngày hoành hành của ngươi nên kết thúc ở đây rồi.- Lão giả đứng đầu rút kiếm cùng pháp bảo ra, một bộ sẵn sàng ứng chiến.

– Ngược lại, bản tôn muốn hỏi một chút, bản tôn khi nào thì hoành hành ngang ngược không biết phải trái. Bản tôn chỉ là muốn an an ổn ổn nuôi sống gia đình, chính là tu sĩ danh môn chính phái các ngươi không những mua đồ bổn tôn luyện chế, còn ngày ngày tới tìm bản tôn phiền toái.

– Đọa Thiên, ngươi làm cái gì chính ngươi biết rõ. Trăm năm trước, cũng ở nơi này, ngươi khiến cả ngàn tu sĩ chết mất xác, thậm chí một người cũng không thể trở lại. Tay nhuốm máu nhiều người như vậy, ngươi có thể là một kẻ tốt đẹp đáng được chúng ta bao dung hay sao?

– Ồ. Theo bản tôn nhớ, những kẻ đó không phải tự nhiên mà chết. Rõ ràng, chúng tới là muốn mạng bản tôn, thậm chí còn muốn đồng loạt bạo thể. Chẳng lẽ bản tôn chính là phải đứng im đợi chúng phân thây.

– Đọa Thiên, dù có nói gì đi chăng nữa, sự thực ngươi còn đứng ở đây chính là bằng chứng rõ nhất cho những tội ác năm đó. Chưa kể tới những pháp khí nghịch thiên mà trời đất không dung, chính ngươi, thiên địa cũng không thể chứa.

– Nói một hồi, các ngươi chính là vì cung điện của bản tôn mà tới?- Đọa Thiên nở nụ cười nhạo, trong lòng nói chữ Quả nhiên.

– Hừ, tới đây nhắm tới chiến lợi phẩm thì thế nào. Đọa Thiên, xem đó như là trả công cho vệc chúng ta dã thay trời hành đạo đi. Ngươi, cùng đống pháp khí kia của ngươi, vẫn nên hoàn toàn biến mất thì mới tốt.

– Nếu đã vậy, thì tới đi.

Đọa Thiên ngạo nghễ nâng kiếm. Thế nhưng, chưa để hắn làm ra động tác nào, từ bầu trời đen ngòm, những tia sét bắt đầu xuất hiện.

– Đọa Thiên tôn giả. Nhìn xem. Cuối cùng, ngươi lại tới một bước đường này. Thiên đạo cũng đã giáng xuống thiên phạt, ngươi nói xem.

Lần này những kẻ danh môn chính phái kia vô cùng đắc ý. Kết giới cùng cấm chế bọn họ đã phá được. Vốn nghĩ là cần thêm một chút sức lực cùng nhân lực mới có thể thắng được, ai dè trời lại giúp bọn họ.

Có người còn nghĩ, tầng cấm chế xung quanh Quỷ Linh cung chính là để Đọa Thiên tránh né lôi kiếp.

Thực ra đúng là như vậy.

Đọa Thiên đã vượt qua cảnh giới Độ kiếp kì từ lâu, chỉ là hắn vẫn luôn chần chờ không muốn độ kiếp. Nguyên nhân thì hắn không muốn nghĩ tới. Nhưng lần này đương nhiên là khỏi cần phải tránh nữa. Dù sao thì hắn cũng không muốn dây dưa với lũ người này nữa.

Nghĩ thì cũng tiếc cho đám nhỏ. Nhưng không sao. Đám nhỏ nhà hắn đã trưởng thành, có thể ra ngoài tự lập được rồi. Dù chúng có muốn xưng bá ở Quỷ Linh cung, vậy thì xác của lũ người này hẳn là cũng ăn được một thời gian dài đấy.

Nghĩ tới đây, Đọa Thiên híp mắt, trong đôi mắt có ánh sáng lưu động. Dù những người ở bên dưới không nhìn rõ mặt hắn, thế nhưng trong khoảnh khắc hắn nở nụ cười, bọn họ cũng cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

- Hắn chuẩn bị làm gì đó, hãy cẩn thận!- Một trưởng lão cao giọng hét.

Đọa Thiên mỉa mai nhìn lên bầu trời. Dù hắn không làm gì thì mấy kẻ này cũng không sống được.

Dường như vị trưởng lão kia cũng phát giác được có điều không ổn. Ông ta ra hiệu.

- Lôi kiếp chuẩn bị giáng xuống. Tất cả mọi người rút lui, đừng để bị dính vào.

Tất cả mọi người ở đây đều biết cảnh giới của Đọa Thiên, thế nhưng có kẻ lại không nghĩ rằng chuyện này nghiêm trọng bao nhiêu. Lôi kiếp thường chỉ đánh vào kẻ đang độ kiếp, mà Đọa Thiên còn cách bọn họ xa như vậy.

Nhưng những kẻ coi thường kia lập tức bị vả mặt.

Một tia sét màu tím to bằng một cây cổ thụ xé mây mà xuống, mang theo âm thanh như muốn đập rách màng nhĩ.

Những người không chạy kịp lập tức bị những tia sét nhỏ xé làm đôi, thậm chí trực tiếp cháy thành than đen.

- Không thể nào! Hắn đứng xa chúng ta như vậy!

Vẫn có kẻ không thể tin được. Bọn họ nhìn những người đã bị tử lôi đánh chết, lại nhìn Đọa Thiên, người vừa gánh trọn một đạo tử lôi. Hắn hoàn toàn không có chút hề hấn nào. Ngoại trừ một chút bụi đất ở trên người, hắn vẫn đứng thẳng ở trên kiếm, khí thế không hề suy giảm.

- Hắn... có còn là con người nữa không?- Có người run rẩy nói.

- Đừng loạn.- Một vài trưởng lão gắng gượng nói.- Dù hắn trông như vậy, thế nhưng hẳn là hắn cũng chịu sát thương.

- Đúng thế. Để xem hắn có thể gánh được 7749 đạo tử lôi hay không.

- Trời sẽ thay chúng ta diệt trừ ma đầu này.

- Mọi người cẩn thận, đạo thứ hai chuẩn bị hạ xuống.

Đã có kinh nghiệm của lần thứ nhất, lần này những người kia vội vàng tự bảo vệ mình. Bọn họ hít một hơi khí lạnh nhìn lên bầu trời đen kịt. Đạo tử lôi thứ hai còn lớn hơn đạo đầu tiên. Tử lôi giáng thẳng vào thân ảnh thẳng tắp của Đọa Thiên, những tia sét nhỏ hơn bắn ra xung quanh, đốt tan nát khu rừng bao quanh Quỷ Linh cung. Những người đứng ở gần bị lực lượng sót lại của tử lôi làm cho hộc máu. Ngay cả các trưởng lão cũng cảm thấy đầu gối nhũn ra. Thế nhưng khi họ ngẩng lên, tư thế của Đọa Thiên chưa hề thay đổi.

Mặc dù nhìn như vậy, thế nhưng chỉ có Đọa Thiên mới biết là lúc này hắn đang cận kề cái chết như thế nào.

Hắn ngẩng đầu lên trời, nhếch môi mỉa mai.

Bản tôn sẽ kết thúc như thế này thật sao?

Thiên đạo, ngươi cũng quá nhàm chán rồi.

Nhưng hắn cũng mệt mỏi rồi.

Đọa Thiên nghe tiếng sấm rền, từ bỏ việc vận chuyển linh lực, nhắm mắt nhận mệnh.

Tia sét thứ ba bổ xuống. Uy lực của nó so với hai lần trước còn lớn hơn. Đám người bên dưới dù đã chạy xa vài dặm cũng vẫn có người bị đánh trúng. Phần lớn đã hộc máu.

Bọn họ chắc chắn, lần này Đọa Thiên không thể nào sống nổi.

Thế nhưng cảnh tượng ở Quỷ Linh cung lại khiến cho bọn họ không có cách nào tưởng tượng được.

- Huyết liên!- Không biết là ai đã hét lên.

- Tại sao Huyết liên lại bảo vệ cho ma đầu?

- Không thể nào!!!

Huyết liên trong truyền thuyết là con cưng của trời đất, là tồn tại tinh túy nhất, đã sớm không còn ai có thể nhìn thấy. Vậy mà bọn họ lại được chứng kiến ở đây, lại còn là trong hoàn cảnh như thế này nữa.

Đọa Thiên không cảm nhận được đau đớn như hắn dự liệu, trái lại là những âm thanh "chít chít" quen thuộc. Hắn có chút lạc lõng mở mắt ra.

Khi nhìn thấy ánh sáng đỏ bao quanh mình, hắn lập tức hiểu ra. Hắn lập tức nổi giận.

– Mấy đứa đang làm cái gì? Cút ra. Cút ra cho ta. Mấy đứa có nghe hay không?- Hắn gầm lên, hai mắt đỏ tới đáng sợ.

Đóa Huyết liên ngàn cánh xoay vòng, cản lại từng đạo tử lôi giáng xuống, mặc kệ ánh mắt của người đời, mặc kệ tiếng gầm đau đớn của Đọa Thiên. Chúng nó là thiên địa sủng nhi, là Thiên đạo chi tử, là bách hoa chi vương, thế nhưng chúng nó muốn chống lại Thiên đạo, để bảo vệ aba của chúng nó.

Aba, mấy trăm năm qua, cảm ơn.

Xin lỗi.

Đừng chết.

Aba xấu hoắc.

Đồ bóc lột.

Chúng con thích aba lắm.

Những tiếng "Chít chít" nho nhỏ mang theo thực nhiều ý nghĩa. Đọa Thiên đánh ra mấy đòn vào hư không.

– Mấy đứa cút ra. Ta không cần mấy đứa giúp. Con mẹ nó. Có nghe thấy không?

Không nghe.

Lão độc tài, không có nghe.

Ai thèm nghe lão.

Hừ. Áp bức mấy ngàn năm, hiện tại còn muốn sai khiến nhau à.

Cứ không tránh đó, lão làm gì được nào.

– Aba cầu xin các con, tránh ra.- Tiếng nói của Đọa Thiên càng ngày càng nhỏ. Hắn đã cảm nhận được lực lượng trong cơ thể dần dần xói mòn, cũng có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần. Lúc này đám nhỏ chạy ra làm cái gì chứ? Không phải chúng sẽ lãng phí mạng sống vì hắn sao? Không! Hắn không muốn! Hắn không muốn bất kì ai phải vì hắn mà chết nữa.

Mới không thèm nghe lão.

Hừ. Thứ ác độc.

Ai thèm nghe lời lão chứ.

Cầu xin cái gì.

Đọa Thiên tuyệt vọng, ánh sáng trong mắt hắn tắt đi, cả người ngã xuống. Hắn chính mình từ bỏ mạng sống, chỉ cầu mong thiên đạo đừng trút giận lên đám nhóc.

Aba!!!

Chợt, một tiếng "Chít" thật to vang lên. Đọa Thiên mãnh liệt quay đầu. Bay tới là một đóa Huyết liên có một con mắt.

– Tiểu Oa.- Đọa Thiên vươn tay, muốn đón lấy Tiểu Oa

Chợt, một tia sét nữa bổ xuống, nhằm Đọa Thiên mà đánh tới. Tiểu Oa nhổ thịt trong miệng ra, lao vào đóa Huyết Liên ngàn cánh sắp tiêu tán, nhào vào vòng tay Đọa Thiên.

Thiên phạt kết thúc, Huyết Liên tiêu tán, trời đất yên lặng. Không biết kẻ nào khởi xướng, các danh sĩ đứng ở đó bắt đầu điên cuồng phá trận, lao vào Quỷ Linh cốc.

Mười ngày mười đêm, bốn trăm người đột phá vào được Quỷ Linh cung, nhắm vào toàn bộ bảo tàng bên trong.

Tốn mất một trăm mạng mới đem phong ấn ở cửa mở ra, ba trăm tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên đem cả Quỷ Linh cung xới tung, phát hiện rằng, toàn bộ Quỷ Linh cung, ngoài một cái giường to thật to làm từ gỗ đàn hương vô cùng bình thường cùng một bộ bàn trà thì cái gì cũng không có.

___________

Tết rảnh rồi, làm mới hố thôi:>