Huyết Liên, trong truyền thuyết tu chân giới, là một đóa hoa chỉ sinh trưởng ở nơi máu chảy thành sông, thi hóa thành núi, oán khí ngập trời. Vào đêm huyết nguyệt, Huyết Liên tắm ánh trăng đỏ rực, từng lớp từng lớp cánh hoa tách ra, mang theo vẻ đẹp yêu dã tới cực điểm.
Sách cổ truyền rằng, Huyết Liên được nhật nguyệt nuôi dưỡng, đã sớm trở thành tiên thảo chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Huyết Liên có thể tước đi tính mạng của một Độ Kiếp kì, cũng có thể cho một kẻ phế vật hóa thành Thiên Linh căn. Tất cả, cũng chỉ dựa vào cái duyên. Không chỉ có vậy, Huyết Liên tuy mang trong mình sức mạnh có thể xoay chuyển mạng sống, lại là nguyên liệu cực kì tốt. Bất kể là luyện đan, luyện khí hay vẽ phù, chỉ cần thêm cánh của Huyết Liên, đồ luyện thành đảm bảo sẽ là bán tiên phẩm.
Chỉ dựa vào điểm này, Tu chân giới liền điên cuồng truy lùng Huyết Liên. Nhưng truyền thuyết chính là như vậy hình thành. Vạn năm đã qua, đã bao mùa huyết nguyệt, Huyết Liên thủy chung vẫn chưa từng một lần xuất hiện. Có thể bởi vì không có kẻ nào chạm được vào Huyết Liên mà còn sống. Cũng có thể là kẻ đó đã đem theo Huyết Liên phi thăng. Cũng có thể vì oán khí quá nặng của Huyết Liên, kẻ chạm vào đã bị Thiên đạo đánh chết.
Hàng ngàn suy đoán, nhưng thủy chung không ai tìm ra chân tướng, bởi vì tới nay, Huyết Liên, vẫn chỉ là truyền thuyết.
Lại có người nói rằng, Huyết Liên, chung quy vẫn là tồn tại giống như truyền thuyết giống nhau. Mà xưa nay vẫn chưa có ai tìm được, đơn giản là bởi vì Huyết Liên cũng giống như linh bảo, đang đợi chờ một người phù hợp với nó. Dù tàn ác, nhưng Huyết Liên vẫn chính là trong miệng mọi người tiên thảo, nào có giống như thực vật bình thường.
Nếu đã vậy, nếu có một ngày, có kẻ tìm ra được Huyết Liên, lại được nó công nhận, chứng tỏ rằng kẻ đó chính là Thiên Đạo chi tử, cũng là kẻ có thể xoay chuyển càn khôn, phá vỡ cục diện bế tắc của Tu chân giới. Mà vào thời điểm đó, tân thời nhật nguyệt, nhất định sẽ chiếu rọi trên lục địa tu chân.
Đọa Thiên bước ra khỏi đại môn, trường bào trên người tung bay trong làn gió. Hắn hướng về phía sau tòa bảo thạch điện mà đi, từng bước vô cùng thong thả.
Đi khoảng một khắc, Đọa Thiên hơi dừng lại, nghiêng đầu nghe tiếng kẽo kẹt từ bộ xương của đàn họa mi nhỏ phát ra, khẽ ngâm nga theo, giống như đó là một khúc ca mà hắn thực thích thú. Đọa Thiên rẽ sang bên, cầm một túi thịt vụn còn dính máu vứt xuống hàn đàm, trong mắt hiện ra cưng chiều nhìn mấy con toàn thân đầy máu đớp lấy. Nhìn những miếng thịt cá đang đeo lủng lẳng trên khung xương khẽ đung đưa khi chúng đớp lấy thịt, Đọa Thiên sẽ toát ra tiếng cười thoải mái.
Hắn phủi phủi bụi đất không tồn tại trên người, đứng dậy. Đi thêm một lát, Đọa Thiên chạm tới một lớp cấm chế. Hắn thản nhiên bước qua, sau đó, đập vào mắt chính là khung cảnh khu vườn đang trở nên hỗn loạn. Đọa Thiên thở dài nhìn đám Huyết Liên đang tranh nhau mấy khúc xương còn dính thịt, lại nhìn cầu mắt và não văng tung tóe trên đất, khẽ mỉm cười.
Hắn nâng nâng bình máu trong tay, khẽ lắc. Lập tức, đám Huyết Liên liền vứt đống xương đi, xếp thành hàng chỉnh tề. Đọa Thiên lúc này mới cất tiếng. Tiếng nói của hắn cùng hàn đàm giống nhau, lạnh thấu xương, nhưng lại không tự chủ được mang theo cưng chiều.
- Aba đã nói như thế nào? Đồ ăn phải chia, không được vứt lung tung, không được lãng phí. Các con có biết aba đã phải tốn bao nhiêu thời gian quý báu bắt về tên Độ kiếp kì này cho các con không? Cư nhiên lãng phí như vậy. Nhìn này, cầu mắt sáng như vậy, ăn có thể mọc mắt như Tiểu Oa biết không?
Đọa Thiên chỉ vào phía một đóa Huyết Liên đang lén mút mút khúc xương bị đám Huyết Liên ném ra. Nghe nhắc tới tên mình, con mắt màu xanh của Huyết Liên lộn một vòng, sau đó khẽ nghiêng. Nó phát ra một tiếng "Chít" như đang hỏi vì sao aba lại đột nhiên điểm danh nó.
Đọa Thiên thở dài, lại chỉ tới đống não đã bị đám Huyết Liên đè bẹp ở một bên.
- Đó là não các con biết không? Là não của Đại thừa kì, bên trong có cái gì còn không biết sao? Còn dám dẫm nát. Các con bị chiều hư có phải không?
Từng tiếng "Chít chít" nho nhỏ vang lên, đám Huyết Liên cúi xuống, lộ ra đài hoa ở bên trong, như đang hối lỗi.
Đọa Thiên thở dài.
- Thôi thôi, aba không nhận nổi. Đây, máu của Thú Vương, uống đi.
Nói đoạn, hắn đem bình máu trong tay tưới lên đám Huyết Liên. Những tiếng Chít chít cao vút vang lên. Những giọt rơi trên cánh hoa lập tức bị hút đi. Còn những giọt rơi trên đất, chúng sẽ để dành từ từ mới hấp thu.
Đọa Thiên ngồi xuống giữa vườn hoa, được đám Huyết Liên bâu lấy. Hắn bật cười, ôm lấy chúng. Nhìn những cánh hoa đang tỏa ra ánh sáng đỏ nhè nhẹ như muốn nhỏ ra máu, Đọa Thiên vui sướng nói.
- Hôm nay thời tiết đẹp, nên thu hoạch đi thôi.
Lập tức, bên trong một mảnh loạn lạc. Đọa Thiên đã đặt tầng tầng cấm chế, Huyết Liên chỉ có thể di chuyển bộ rễ trong một khu giới hạn sao có thể thoát.
Và thế là, dưới bầu trời âm u nổi lên sấm chớp, hòa trong tiếng gió rít gào là những tiếng "Chít chít" đầy ai oán. Uhuhu, aba vừa mới mang về ba cái xác thúi đã muốn nhổ cánh hoa. Bóc lột!!! QAQ Bạo chúa QAQ
Hahaha, cuộc sống thực là mỹ mãn làm sao =~= Lại tới một đứa đi.
QAQ Chúng nó xấu quắc rồi QAQ
- -----------
Lời tác giả: Lại là một hố mới. Anh rất tâm đắc với bộ này ở khoản quân đội, nhưng lại cũng lúng túng nhất ở chỗ ấy, mong mọi người đừng chê, bởi vì anh vốn không có nhiều hiểu biết về mảng ấy.
Các yếu tố quân đội và chính trị gì gì đó trong truyện là để thúc đẩy cốt truyện, anh không hiểu về khía cạnh ấy lắm. Bối cảnh là tưởng tượng, luật pháp khác biệt, thế giới khác biệt, quân đội cũng khác biệt luôn. Hi vọng trót lọt.:>
Bộ này là một bộ có công thụ khá đặc biệt, sẽ không giống những bộ anh đã từng viết.:> Mọi người nhớ theo dõi truyện và ủng hộ anh nhé. =v=
- -----------
Truyện này và các truyện khác đăng trên trang đều là TỰ VIẾT. Mọi hành vi chuyển ver, mang đi nơi khác, sửa đổi nội dung đều không và sẽ không có sự cho phép của tác giả. Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad và wordpress Cảnh Thiệu gia.