Bố Y Quan Đạo

Chương 106: Phát biểu




- Trưởng phòng Điền, chúng ta thường nói kế hoạch trăm năm trồng người, lấy giáo dục làm gốc, mà căn bản của giáo dục cũng nằm ở tố chất và năng lực của đội ngũ giáo viên. Đây là một trường tiểu học tốt trong huyện Ung Bình chúng ta, không ngờ năng lực và tố chất lại kém cỏi như vậy.

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Điền Lãng đang tức giận hổn hển, lời nói của hắn rõ ràng có chút điềm báo không mấy tốt đẹp.

Điền Lãng chợt khựng người lại, vẻ mặt trở nên nóng bừng bừng nhưng không dám đối mặt với Trương Thanh Vân. Tên mập họ Ngô vừa nhìn thấy Điền Lãng thì lập tức đứng dậy, vẻ mặt hắn trở nên tươi roi rói:

- Cậu, người...

- Anh im miệng cho tôi, cậu quả thật làm mất mặt các thế hệ trồng người trước nhân dân, ngày mai anh không cần phải đi làm, tạm thời cách chức để anh ở nhà tĩnh tâm trở lại.

Vẻ mặt Điền Lãng trở nên xanh mét, lão hét lớn, lúc này chỉ hận không thể chết ngay tại chỗ. Đứa cháu ngu xuẩn này đã đẩy một người cậu như lão đến đầu sóng ngọn gió, nếu để lại ấn tượng về phương pháp dùng người không khách quan của chính mình cho Trương Thanh Vân thì sau này rõ ràng không có quả ngọt để ăn, chính mình cũng coi như xong.

Tên mập bị những lời nói của Điền Lãng làm cho ngây ngẩn cả người, hắn kinh ngạc sau nửa ngày mà vẫn không nói nên lời. Tên mập đứng trong văn phòng mà cảm thấy tay chân thừa thãi, những lớp thịt trên mặt giống như ngưng tụ lại, vẻ mặt hoàn toàn biến dạng.

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn nhìn về phía Điền Lãng làm lão cảm thấy xương sống tê rần. Điền Lãng lập tức phản ứng trở lại, đây là trường học, nếu tạo ra tình huống quá lớn cũng không được tốt lắm. Nhưng tiếng hét của lão đã truyền xuống dưới lầu, đám thầy cô giáo bên dưới lập tức chạy lên xem náo nhiệt.

Khi đám người tập trung lại ngày càng nhiều thì Điền Lãng cũng không dám tùy tiện xua đuổi, lão quay sang nhìn Trương Thanh Vân, người ta vẫn đang ung dung ngồi uống trà, đang cầm báo cáo nghỉ hưu đọc rất chăm chú giống như không quan tâm đến tình cảnh xung quanh.

- Nếu tất cả mọi người đều đã tập trung lại thì tôi cũng xin nói vài lời, hôm nay huyện ủy và phòng giáo dục đến thị sát công tác của trường chúng ta. Gặp gỡ chính thức không bằng ngẫu nhiên, chúng ta sẽ mời lãnh đạo lên nói vài lời.

Mã Vân thấy tình cảnh quá mức xấu hổ thì đột nhiên đứng ra giảng hòa, lão dùng những lời nói đơn giản để giải thích với những thầy cô giáo đang vây quanh, không hề che giấu bất kỳ điều gì.

Trương Thanh Vân dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Mã Vân, sau đó hắn lại thầm gật đầu. Mã Vân xử lý tình huống rất linh hoạt, rất ổn thỏa. Lão xoay chuyển vấn đề rất tốt, nếu không để đám người xì xào bàn tán tạo ra những tin đồn thất thiệt thì không biết tình cảnh ngày hôm nay sẽ có kết quả gì.

- Chủ nhiệm Trương, trước tiên anh nói với mọi người vài câu được không? Anh là lãnh đạo huyện ủy...

Đợi đến khi tất cả thầy cô giáo đều đã tập trung vào trong văn phòng thì Mã Vân lập tức sắp xếp để mọi người yên lặng, sau đó lão tiến lên mở lời với Trương Thanh Vân. Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện

Trương Thanh Vân khoát tay, hắn đang định từ chối thì Điền Lãng lập tức tiến lên với vẻ mặt cầu xin:

- Chủ nhiệm Trương, anh đại nhân đại lượng xin bỏ qua cho tiểu nhân, vấn đề lần này tôi sẽ làm kiểm điểm với lãnh đạo, tất cả mọi người đều đang đợi anh giảng giải vài câu, anh chỉ cần nói vài lời là được.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, lúc này rõ ràng Điền Lãng không xuống đài không được, rõ ràng lão muốn Trương Thanh Vân hắn là người kết thúc. Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì cũng chỉ biết đứng dậy. Điền Lãng dù sao cũng là một lãnh đạo của ngành giáo dục, dù phạm phải sai lầm thì cũng chỉ phải kiểm điểm với các lãnh đạo mà thôi, cũng cần phải giữ gìn hình tượng cho lão trước mặt thầy cô và nhân dân.

Những thầy cô giáo trong văn phòng đều nhìn về phía Trương Thanh Vân, một người thanh niên như vậy mà là lãnh đạo huyện, điều này làm cho tất cả mọi người phải kinh ngạc. Tất nhiên bọn họ cũng cảm thấy nghi ngờ, một tiểu tử miệng còn hôi sữa thì biết gì về giáo dục, chắc chắn tám phần là được đề bạt nhờ có bối cảnh.

- Chào tất cả thầy cô, thật ra hôm nay tôi cũng không phải đến trường học để kiểm tra, chẳng qua chỉ vừa đúng dịp mà thôi. Mọi người không biết tôi nhưng chắc chắn biết cha tôi, cha tôi là thầy giáo Trương Đức Giang, các cô các chú là bạn đồng nghiệp của bố tôi, nếu dựa theo vai vế thì mọi người còn là trưởng bối của tôi.

Trương Thanh Vân tiến lên dùng giọng khách khí nói.

- Trời!

Trong đám thầy cô giáo chợt vang lên những tiếng hô kinh ngạc, vẻ mặt mọi người lập tức được thả lỏng, cũng có vài vị thầy cô châu đầu ghé tai vào nhau. Trương Thanh Vân nói câu đầu tiên đã kéo gần khoảng cách với tất cả mọi người, vì vậy mà cảm tình của mọi người với hắn cũng tăng lên.

Trương Đức Giang là một giáo viên công tác cần cù chăm chỉ, là một người hiền lành được các bạn đồng nghiệp yêu mến. Không ngờ một Trương Đức Giang cực kỳ hiền hòa lại có một đứa con làm lãnh đạo huyện, điều này thật sự nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người. Chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt tươi cười và sự chân thành của Trương Thanh Vân thì tất cả những điều đáng nghi ngờ của các thầy cô giáo đều đã tan biến sạch, tất cả đều tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết, giống như nhìn thấy con cháu của mình có được thành công, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Trương Thanh Vân dùng hai tay đè xuống tỏ ý bảo mọi người yên lặng, đợi đến khi không còn người nào mở lời xì xào thì Trương Thanh Vân mới tiếp tục nói:

- Trường Nhất Hoàn cũng là một trong những trường tiểu học tốt nhất của huyện Ung Bình chúng ta, tất cả con cháu của nhân dân trong thị trấn có hơn một nửa được học vỡ lòng ở đây, đây là nơi mà mọi người đều cảm thấy tự hào nhưng cũng sinh ra rất nhiều trách nhiệm và áp lực.

- Giáo dục chính là căn bản của quốc gia, thế hệ trẻ thơ là tương lai của đất nước, mọi người đang gánh trên vai một trách nhiệm rất vinh quang, hơn nữa còn là gánh nặng lâu dài...

- Bốp, bốp, bốp!

Những tiếng vỗ tay vang lên rất nhiệt liệt, tất cả mọi người đều vui cười nhìn Trương Thanh Vân, mọi người càng nhìn càng thấy lãnh đạo huyện quả nhiên tài trí hơn người, hơn nữa còn nói ra những lời làm người ta kích động. Người thanh niên này rõ ràng không giống với những quan chức khác, bọn họ đứng lên nói chuyện thì toàn bới móc, không hiểu bất kỳ thứ gì, nói chuyện đạo lý thì chẳng đâu ra đâu làm người khác phản cảm.

Trương Thanh Vân nói xong lời dạo đầu thì lập tức chuyển sang vấn đề xây dựng đội ngũ giáo viên, hắn yêu cầu đội ngũ giáo viên phải giữ vững sự trong sạch, nói ra chuyện đề bạt, kiểm tra và đánh giá đội ngũ giáo viên. Những vấn đề liên quan đến bổ nhiệm, công bằng, công khai, đãi ngộ, phúc lợi...Trương Thanh Vân đều nói ra rất rõ ràng.

Trong cuộc nói chuyện thì Trương Thanh Vân cũng vô tình sử dụng những tình tiết ưu thế mà mình biết được vài kiếp trước, hắn tiết lộ một vài tin tức về đãi ngộ và địa vị xã hội của giáo viên. Những giáo viên nghe thấy đều cảm thấy rất vui sướng, mọi người cũng vứt bỏ chuyện Điền Lãng và Ngô mập ra khỏi đầu. Chủ nhiệm Trương không phải đã nói rồi sao? Trong hàng ngũ giáo viên có những con sâu làm rầu nồi canh là chuyện rất bình thường, hơn nữa lãnh đạo cũng rất coi trọng về vấn đề này. Nếu lãnh đạo đã coi trọng thì vấn đề này chắc chắn sẽ dễ giải quyết, tên mập họ Ngô là một con sâu trong số đó, tất nhiên sẽ có chỉ thị xử lý thích đáng.

Sau khi Trương Thanh Vân nói hết lời thì Mã Vân lại để cho Điền Lãng lên tiếng. Điền Lãng là người tùy cơ ứng biến, lão biết rõ tình hình lúc này không bình thường nên nói chuyện rất ngắn gọn, tất cả lời nói đều rất có ích, khoảnh khắc sau những tiếng vỗ tay đã vang lên rất nhiệt liệt.

Sau khi hai vị lãnh đạo đều đã phát biểu thì Mã Vân lại nói thêm vài lời, sau đó lão mới để cho các giáo viên giải tán. Rất nhiều giáo viên trước khi bỏ đi đều nhìn về phía Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng gật đầu cười với bọn họ.

- Chủ nhiệm Trương, tất cả mọi chuyện đều đã xử lý xong, anh cũng không cần chạy đến phòng giáo dục, trưởng phòng Điền đã ký tên vào báo cáo, những thủ tục về vấn đề thầy Trương về hưu tôi sẽ sắp xếp người đưa đến tận nhà. Sau này thầy Trương có thể an tâm ở nhà bảo dưỡng tuổi thọ, thật sự là chuyện đáng mừng.

Sau khi mọi người giải tán thì Mã Vân cười ha hả nói.

Trương Thanh Vân vội vàng nhận báo cáo trong tay Mã Vân, hắn liên tục nói lời cảm tạ. Khi Trương Thanh Vân nghiêng đầu thì nhìn thấy tên mập họ Ngô, vẻ mặt tên này đang rất phức tạp, đang dùng ánh mắt khó thể tin nhìn Trương Thanh Vân. Khi thấy Trương Thanh Vân nhìn đến thì thân thể hắn chợt dựng ngược lên như sét đánh, sau đó hắn cúi đầu, cũng không có dũng khí tiến lên nói lời xin lỗi.

Điền Lãng trợn trừng mắt nhìn tên mập, sau đó lão dùng giọng điệu đầy toan tính nói với Trương Thanh Vân:

- Chủ nhiệm Trương, anh xem lúc này đã qua giấc trưa, tôi đã sắp xếp xong rồi, nếu không có gì thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Tôi đã dùng cơm trưa rồi, chiều nay huyện ủy còn có việc, tôi cũng không thể ở lại lâu, còn bữa cơm thì có thể tính sau.

Điền Lãng thật sự cảm thấy chóng mặt, sau khi trải qua tình cảnh náo loạn thì đã đến hai ba giờ chiều, lúc này còn ăn trưa gì nữa, rõ ràng ý đồ lôi kéo quan hệ trong lời nói của lão đã quá lộ liễu