Bộ Bộ Liên Hoa

Bộ Bộ Liên Hoa - Chương 31




Edit: mèo mỡ

Beta: Socfsk

Màn đêm buông xuống, Phi Tiên lâu nằm giữa thành Lạc Kinh như một đóa anh túc khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, đẹp đẽ rực rỡ trong màn đêm.

Trong gác yên tĩnh và đẹp nhất Phi Tiên lâu, Sở Tích Chi ban ngày ra ngoài đi một chuyến giờ đã sớm tắm rửa xông hương, thay y phục xong.

Nàng biết mọi sở thích của nam nhân kia. Cho nên hợp ý. Dùng mùi hương nhan thanh nhã nhất, chải mái tóc dài mềm mại như tơ gấm, búi lỏng ở sau, khuôn mặt không có son phấn, trên người mặc nghê thường bằng lụa tơ tằm thêu xuân thụy Hải Đường nhẹ nhàng. Tuy không lộ, nhưng lại ôm vừa bộ ngực đẫy đà của nàng, bờ eo mềm mại cùng cặp mông đẹp mượt mà.

Đã hơn nửa năm hắn không đến chỗ mình rồi. Ngay từ đầu phải đi giải quyết việc chung phía Tây bắc, hắn đã từ chối thỉnh cầu muốn đi cùng của nàng. Cuối cùng đợi đến lúc hắn trở lại, nàng lại nghe tin hắn cưới vợ.

Hắn vốn là người vô tình, nàng biết điểm này. Dù là thời điểm họ thân mật nhất trước đây, đôi mắt hắn nhìn nàng, cũng vĩnh viễn là dục vọng nhiều hơn yêu. Có lúc, nàng tự nói với mình, cứ chấp nhận như vậy thôi. Nhưng thời gian càng lâu, nàng lại càng không cam lòng... bởi vì nàng yêu hắn, từ lần đầu tiên nhìn thấy, nàng đã yêu.

Nàng biết mấy ngày nữa hắn sẽ đến phủ Hưng Khánh, hơn nữa sẽ không dẫn Thế tử phi của hắn đi. Mấy lần đưa tin không có hồi âm, nàng quyết định đánh cược một lần cuối cùng. Để biết được hành tung của Thế tử phi họ Tiết kia, nàng thậm chí còn dùng một số tiền lớn mượn một viện nhỏ của dân trong ngõ gần cửa vương phủ, là để có thể theo dõi nàng ta. Trời không phụ người có lòng, sáng sớm hôm nay rốt cuộc cũng biết nàng ta lên xe ngựa ra ngoài, cho nên nhất quyết ngồi trong kiệu trước đầu ngõ đợi.

Nữ nhân trời sinh đã thích so sánh. Huống chi là nữ nhân chiếm được nam nhân của mình. Cuối cùng khi nhìn thấy Thế tử phi, Sở Tích Chi thấy hơi mất mát.

Nàng luôn tự phụ với dung mạo của mình, nhưng không thể không thừa nhận, vị Thế tử phi kia hơn một bậc so với mình. Nhưng rất nhanh, nàng đã dằn lòng xuống. Dù tiếp xúc ngắn ngủi với vị Thế tử phi này, nhưng Sở Tích Chi đã nhìn ra vẻ mặt nàng ta lạnh nhạt, nhưng trên trán mang theo vẻ cao ngạo và thanh cao mơ hồ.

Cao ngạo, thanh cao, mỹ nhân trong mắt người khác nhìn mà nói, là một kiểu khen. Nhưng đối với mỹ nhân chiếm được nam nhân mà nói, thì chưa chắc. Nàng cao ngạo, nàng thanh cao, chứng tỏ nàng không hiểu, hoặc là không muốn lấy lòng nam nhân. Mà Hoắc Thế Quân, tuyệt đối hắn sẽ không thích nữ nhân như vậy, dù nàng ta có đẹp như tiên nữ chốn Bồng Lai đi chăng nữa. Cứ việc nàng có cố hết sức lấy lòng, chưa chắc kết quả đã được như ý muốn.Nhưng ít ra, đưa tình cảm của Hoắc Thế Quân đối với vị Thế tử phi này lên bàn cân, tuyệt đối sẽ không nặng hơn mình.

Như vậy là tốt rồi, ít nhất, trong lòng nàng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Nàng thay đồ xong, yên tĩnh ngồi trước cây cổ cầm, yên lặng đợi thật lâu.Rốt cuộc khi nàng đợi đến mức lo lắng thấp thỏm và tuyệt vọng, chợt nghe thấy tiếng bước chân.

Đó là tiếng bước chân của hắn, nặng nề, mạnh mẽ. Vừa vào tai, nàng đã nhận ra.

Nàng mở to mắt, đôi tay đặt lên cây đàn trên bàn, nhìn về tấm bình phong gỗ lim màu anh thảo lưu ly ngũ sắc bên cửa, chờ người nam nhân đi vào, hai má đã đỏ lên.

Cuối cùng nàng thấy hắn xuất hiện. Tay áo bào màu xanh rộng rãi, một đôi ủng đen, không khác gì tưởng tượng của nàng. Nhưng hắn chỉ dừng ở cửa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng, vẻ mặt không thấy vui, cũng không thấy giận.

Nàng biết hành động của mình hôm nay không hề đúng chút nào. Nàng đã chuẩn bị để đón cơn giận của hắn. Nhưng chỉ cần hắn đến, dù là nổi giận lôi đình, nàng cũng không sợ. Giờ hắn tới thật, lại lạnh nhạt như vậy, trong lòng nàng chợt khẽ run rẩy. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cuối cùng lộ ra nụ cười đẹp nhất với hắn, chậm rãi đứng lên, chân thành đến chỗ hắn, đến trước mặt hắn, dán sát vào lồng ngực hắn, đôi tay ôm lấy eo hắn, ngửa đầu nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng chàng đã tới."

Hoắc Thế Quân không nhúc nhích, vẫn đứng thẳng, liếc mắt nhìn nhau nàng, chợt mở miệng nói: "Ai cho phép ngươi to gan như vậy? Chạy đến cửa chặn nàng!"

Giọng hắn rất trầm, trong ánh mắt cũng không còn sự giận dữ. Nhưng nàng lập tức nghe ra, khi hắn nói lời này, trong lòng tràn đầy tức giận.

Nàng chợt nổi lên một tia tuyệt vọng, không phải vì hắn chỉ trích, mà là hắn nhắc tới "Nàng" bằng giọng điệu kia... Mặc dù vẫn kiềm chế, ẩn nhẫn, nàng vẫn có cảm giác, dường như "Nàng" kia được hắn bảo vệ ở trong hàng rào. Người bên ngoài rào, đừng ai mơ tưởng, dù là liếc mắt nhìn cũng không được.

Nàng kìm nén sự run rẩy trong lòng, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, dùng giọng nói mềm mại nhất nói: "Thiếu Hành... Đã rất lâu chàng không tới thăm thiếp rồi. Thiếp rất nhớ chàng... Nhớ đến mức không ngủ yên... Thiếp nghe chàng trở lại, chàng lại cưới vợ mất rồi, thiếp thật sự vui thay cho chàng... Nhưng chàng vẫn không tới thăm thiếp... Thiếp lại nghe mấy ngày nữa chàng phải đi, thiếp rất muốn gặp chàng một lần... Thiếp nhờ người gửi thư cho chàng, lại không có hồi âm, cho nên thiếp mới đánh bạo làm như vậy... Thiếp không làm như vậy, thì bây giờ chàng sẽ nhớ tới thiếp, tới nơi này gặp thiếp sao?"

Nàng nói xong câu cuối cùng, đôi mắt mỹ lệ nhìn hắn chằm chằm đã ầng ậc nước mắt. Nhìn đến khi hắn hơi nhíu mày nhìn mình, vẫn không nói câu nào, nháy mắt, một giọt lệ trong suốt cuối cùng cũng lăn xuống trên mặt nàng đẹp như viên hải châu.

"Thiếu Hành, chàng có thể không thích thiếp nữa... Nhưng chàng thật sự nhẫn tâm xóa hết quá khứ của chúng ta hay sao? Bốn năm... Bốn năm trước, lúc thiếp sắp bị làm nhục, là chàng đã cứu cả thiếp và chàng..."

Nàng nghẹn ngào nói.

Lần đầu tiên Sở Tích Chi gặp Hoắc Thế Quân là lần thứ năm trong năm đấy nàng bị đưa đến Phi Tiên lâu.

Xuất thân của nàng vốn rất tốt. Phụ thân Sở Tượng, vốn là Tiết độ sứ Quế Châu Tĩnh Giang, chỉ có duy nhất một đứa con gái là nàng. Nhưng năm nàng tám tuổi, Sở Tượng bị Chung gia làm hại, cửa nát nhà tan. Tiếp đấy, chính là khổ đường tình luyến kinh điển. Nàng theo trung bộc chạy trốn, trên đường bị lạc, bị người ta nhặt được.Thấy tướng mạo nàng xuất sắc, qua tay nhiều người bị dẫn vào Phi Tiên lâu trong kinh. Bị má mì nuôi năm, sáu năm, đổi tên thành Tích Chi, đến khi nàng mười bốn tuổi, đang chuẩn bị cho nàng, Hoắc Thế Quân tìm được nàng.

Hoắc Thế Quân là nhận ủy thác của người khác tìm nàng. Người nhờ hắn, là người chết trận khi bình định loạn Hoa Châu - Tiết độ sứ Hoa Châu Hồ Diệu Tông.

Hồ Diệu Tông và phụ thân Sở Tích Chi là huynh đệ kết nghĩa. Lúc Sở Tượng chết, hắn lại cách xa Hoa Châu, không thể trở về được. Người làm mang Sở Tích chạy trốn lại tìm được hắn, sau khi hắn biết nghĩa đệ còn có con gái may mắn còn sống sót, luôn tìm kiếm nhiều năm, nhưng vẫn không có chút tin tức nào. Cho đến khi hắn chết trận ở Hoa Châu, trước khi lâm chung giao việc này cho Hoắc Thế Quân. Hoắc Thế Quân đồng ý, cuối cùng cũng không phụ nhờ vả, tìm được Sở Tích Chi. Một năm kia, hắn mười tám, nàng mười bốn.

Theo ý Hoắc Thế Quân, dẫn nàng rời khỏi Lạc Kinh, đưa nàng về quê. Nơi còn có họ hàng bình thường của nàng. Nhưng nàng cự tuyệt. Nhiều năm sống kiếp thanh lâu, khiến nàng đã không còn là khuê nữ đại gia nữa rồi. Nàng không thể đồng ý với đề nghị của Hoắc Thế Quân hồi hương sống cuộc sống bình thường, hơn nữa quan trọng nhất là, nếu về quê, thâm thù đại hận của nàng, cả đời này vĩnh viễn sẽ không có cơ hội trả thù. Cho nên từ chối hắn, khăng khăng muốn ở lại Phi Tiên lâu. Cho nên sau này, cũng rất thuận nước đẩy thuyền. Hoắc Thế Quân thành người giám hộ nàng, một năm sau, cuối cùng nàng cũng được như nguyện, nữ nhân của hắn.

Ban đầu mọi thứ rất tốt. Hoắc Thế Quân có một đoạn thời gian, đối xử với nàng dường như là cần gì được nấy. Nàng cũng biết hắn và Chung gia không hợp nhau. Cho nên có một nam nhân mạnh mẽ như vậy để dựa vào, nàng thấy mình rất thỏa mãn. Nhưng dần dần, đến nơi này được một hai năm, nàng phát hiện ra hắn bắt đầu xa lánh mình. Đây không phải là điều nàng muốn thấy.Nàng càng muốn giữ lấy hắn, lại phát hiện hắn càng ngày càng xa mình hơn.

Hoắc Thế Quân ngưng mắt nhìn gương mặt hoa lê đẫm mưa, băng tuyết trong mắt cuối cùng cũng hơi tan đi. Nàng lập tức cảm nhận được, nước mắt chảy ra nhiều hơn, thậm chí bắt đầu không thể ngăn được nghẹn ngào, cả đầu vai cũng hơi run run.

Cuối cùng Hoắc Thế Quân đỡ nàng đến tấm sạp mĩ nhân bằng gỗ tử đàn khắc hoa, thậm chí còn cẩn thận đưa nàng cái khăn màu trắng như tuyết.

Nàng hi vọng hắn có thể lau hộ mình, nhưng dường như hắn không có ý này. Cho nên tự nàng nhận lấy, dùng tư thái rất tao nhã nhấn xuống dưới mắt và khuôn mặt, nín khóc cười với hắn, vẻ mặt động lòng người.

Hoắc Thế Quân nhìn nàng, nói: "Ta biết nàng là nữ nhân thông minh, biết nên làm gì cho đúng. Lần sau, ta không hy vọng nghe được người nào nói cho ta biết, nàng chặn đường phu nhân ta, thậm chí chặn đến cửa vương phủ."

Hắn nói rất chậm, trong giọng nói cũng không mang tình cảm gì, trong đôi mắt lộ ra vẻ hơi chán ghét.

Sở Tích Chi co rúm lại. Nàng biết hành động này của mình đã chọc giận hắn. Cũng may xoay chuyển được tình hình, mà hắn cũng tới Tích Các này gặp nàng, coi như là từng bước từng bước đều trong dự liệu của nàng. Đương nhiên nàng biết mọi chuyện chuyển biến tốt thì nên kìm chế, cổ trắng lập tức hơi cúi xuống, đồng ý. Khóe mắt liếc thấy bả vai hắn hơi động đậy, hình như đứng dậy muốn đi, vội vàng tươi cười nói: "Thiếp mới soạn được một điệu múa mới, cũng đã soạn ra khúc nhạc mới, chàng ngồi xuống, thiếp diễn cho chàng xem, có được không?" Thấy hắn không đáp lại, lại giương mắt, sợ hãi nói, "Thiếp đã tập rất lâu rồi..."

Cuối cùng Hoắc Thế Quân nói: "Đã như vậy, vậy thì tấu khúc, không cần múa."

Sở Tích Chi hơi tiếc nuối. Dù nàng xưng là cầm vũ song tuyệt, nhưng tự phụ nhất thật ra vẫn là kỹ thuật múa của mình. Nữ nhân múa, càng có thể quyến rũ ánh mắt nam nhân hơn. Nhưng hắn đã nói vậy rồi, nàng đương nhiên không dám không nghe, cười cười, ngồi trước cây cổ cầm, nhẹ nhàng chậm rãi bắt đầu tấu khúc.

Hoắc Thế Quân đầu tiên còn ngồi, trong tiếng đàn róc rách, mệt mỏi của một đêm không ngủ dần dần tập kích, đột nhiên hắn thấy trong lòng phiền chán, thuận thế ngửa mặt nằm trên sạp mĩ nhân, khẽ nhắm mắt lại.

Tấu xong một khúc, Sở Tích Chi đứng dậy, gần như là im lặng đến bên sạp mĩ nhân, đưa tay cởi váy mình, lộ ra bộ ngực sữa mềm mại vểnh cao nửa hở vải vóc cũng không che giấu được. Sau đó nàng nhẹ nhàng linh hoạt bò lên giường, quỳ bên người hắn, tay mềm dò vào vạt áo hắn, rất nhanh, vạt áo mở ra. Nàng nhìn chằm chằm vào lồng ngực hắn, thở dài một tiếng, cúi đầu tới gần, đưa đầu lưỡi liếm một đầu nhũ của hắn, sau đó há mồm ngậm vào. Nàng dùng răng nhẹ nhàng gặm cắm. Nàng biết hắn sẽ cảm thấy hơi đau, hơi ngứa. Kiểu đau và ngứa này hỗn hợp cùng nhau, lập tức chui vào trong lòng của hắn, khiến hắn khát vọng hầu hạ của nàng nhiều hơn. Nàng muốn để hắn ở trên người mình, tìm được khoái cảm dục tiên dục tử trước kia... Nàng tin điều này. Thế tử phi rõ ràng là một tay mới, cho dù có mười người cộng lại cũng không phải là đối thủ của nàng.

Hoắc Thế Quân cảm thấy nàng thận trọng dè dặt lấy lòng mình. Nếu không có sự kiện ngày hôm qua kia, có lẽ hắn sẽ thuận ý nàng. Nhưng đêm nay, tâm tình của hắn sa sút, càng ngày càng kém, vốn vẫn chưa bình tĩnh lại từ khi biết được cái tin ngày hôm qua, không còn chút hăng hái nào. Hắn nhịn một lát, theo môi nàng dần dần đi lên, mà tay nàng dần dần đi xuống, trong lòng càng buồn bực hơn. Cuối cùng, khi hắn cảm thấy môi nàng di chuyển đến cằm hắn, chạm được đôi môi hắn, mà đầu ngón tay nàng lặng lẽ dò vào lưng quần hắn, kiên nhẫn cuối cùng của hắn đã tới cực điểm. Hắn chợt mở mắt ra, tay giữ lấy cổ tay nàng, ngăn tay nàng, từ trên sạp mĩ nhân bật dậy.

"Không cần, ta còn có chuyện. Đi trước."

Hắn chỉ nói đúng một câu đấy, đứng lên, cúi đầu chỉnh quần áo mình.

Sở Tích Chi ngây ngẩn cả người, dường như không thể tương mắt nhìn hắn, thấy hắn đưa lưng về phía mình, không có ý quay đầu lại, cắn răng một cái, quỳ gối trên sạp mĩ nhân, từ sau ôm thật chặt eo hắn, nức nở nói: "Thiếu Hành, chàng thật sự không cần thiếp nữa sao? Thiếp biết chàng mới cưới Thế tử phi. Thiếp tuyệt đối sẽ không cản trở hai người. Nhưng nàng ấy không chấp nhận được thiếp, trước mặt chàng có nói gì, thì cầu xin chàng cũng nghĩ đến ngày xưa của chúng ta... Chàng biết thiếp chỉ thật lòng với một mình chàng..."

Hoắc Thế Quân tách tay nàng đang ôm lấy hắn, xoay người nhìn xuống nàng.

Quần áo còn xộc xệch, bộ ngực nửa lộ, dáng người đẹp như vậy, thế nhưng hắn lại như đang nhìn một con rối không có sinh mạng. Sở Tích Chi dần dần hơi hoảng sợ, cuối cùng sợ hãi hỏi: "Thiếu Hành, rốt cuộc chàng định thế nào?"

Hoắc Thế Quân khẽ lắc đầu, nói: "Tích Chi, ta vốn không muốn nói. Nàng đừng tự cho rằng mình quá thông minh, ta không phải người nàng có thể lừa gạt. Nàng và chỉ huy thành Bắc La - Bắc Yến, lén lút với nhau đã nhiều ngày rồi phải không?”

Gò má Sở Tích Chi vừa rồi còn đỏ hồng, bây giờ huyết sắc lập tức mất hết, trắng như người chết, đôi môi khẽ run.

Hoắc Thế Quân nhìn nàng, ngữ điệu rất chậm rãi, bình thườngnói: "Nàng làm chuyện gì, một phân một hào đều nắm trong bàn tay ta. Chỉ là ta không muốn nói thôi. Ta biết nhiều năm như vậy, dựa vào mấy lần nàng cự tuyệt ta mà nói, không chịu rời khỏi Phi Tiên lâu này, tâm tâm niệm niệm muốn báo thù. Chỉ cần còn ở trong lầu này một ngày, nàng vẫn còn có thể tiếp xúc được với những kẻ hiển quý trong thành Lạc Kinh này. Không sai, người ngoài cũng biết quan hệ giữa nàng và ta, phần lớn người khác đương nhiên sẽ không để ý tới nàng. Nhưng cũng có kẻ ham mê nữ sắc không muốn sống, như vị La đại nhân kia. Hắn cũng chỉ là một quan Lục Phẩm, có thể chạm được đến nữ nhân của Hoắc Thế Quân ta, chỉ sợ ngay cả trong mộng hắn cũng thấy mở mày mở mặt ấy chứ? Mà nàng bằng lòng, nhìn trúng hắn cũng là do hắn có quan hệ với người của Chung gia đúng không? Cho nên đừng nói thật lòng trước mặt ta. Ta không thật lòng, ta cũng không cần nữ nhân thật lòng. Hiểu chưa?"

Sở Tích Chi như nhũn hết cả người, chú ý tới ánh mắt hắn đang nhìn mình, dần dần trong lòng chợt như có một ngọn lửa bùng cháy, không sợ hắn, từ trên sạp mĩ nhân đứng thẳng người lên, run giọng nói: "Chàng nói không sai, ta âm thầm lại với hắn. Nhưng thân thể thiếp vẫn chỉ dành cho một mình chàng! Thiếp không thẹn với lương tâm! Thiếp nằm mơ cũng muốn báo thù, giết chết con chó già Chung Nhất kia! Trước kia thiếp cứ nghĩ rằng chàng sẽ giúp thiếp hoàn thành tâm nguyện, nhưng đã nhiều năm rồi, hắn còn sống rất tốt! Thiếp vừa nghĩ tới chuyện khi còn nhỏ, trong lòng thiếp đã rỉ máu! Nếu chàng không thể thay thiếp báo thù, vậy thiếp không thể làm gì khác hơn là tự mình tìm cách! Chẳng lẽ như vậy cũng sai? Chàng không chấp nhận nổi, phải không?"

Hoắc Thế Quân hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Nàng báo thù thì không sai, ta cũng không coi thường nàng, so với nàng, ta cũng không cao thượng hơn bao nhiêu. Ta vẫn còn nhớ câu nói kia, Chung Nhất sẽ có một ngày rớt đài, nhưng lúc nào thì chuyện này rất khó nói, ta cũng không thể đảm bảo được gì với nàng. Sau này, nếu như nàng còn muốn ở lại Phi Tiên lâu này một ngày, ta sẽ nuôi nàng một ngày. Nếu như nàng hoàn toàn nguyện ý để người ta thấy nàng là nữ nhân của ta, ta cũng sẽ không nói một tiếng không. Lúc nào thì nàng thay đổi ý nghĩ, muốn về quê, cũng chỉ cần nói một tiếng với ta là được, ta sẽ không ngại bảo vệ cả đời sau của nàng. Ta nói đến thế thôi, sau này tự giải quyết cho tốt."

Hoắc Thế Quân nói xong, xoay người sải bước đi.

Sở Tích Chi như sắp ngất, thân thể run dữ dội hơn, trợn tròn mắt, nhìn bóng lưng hắn, cuối cùng không nhịn được khàn khàn nói: "Hôm nay thiếp gặp vợ chàng! Không phải nàng nói trước mặt chàng là thiếp không tốt, nên chàng mới độc ác như vậy chứ?"

Hoắc Thế Quân như không nghe được gì, không hề dừng lại bước ra khỏi gian phòng lộng lẫy không kém nội thất trong khuê các của công chúa này.

Nước mắt Sở Tích Chi tuôn như suối.

Nàng đã sớm nghe nói thiên tính hắn lạnh bạc, tàn nhẫn vô tình. Ngày trước cảm thấy hắn sẽ không đối xử như thế với mình. Nhưng đến giờ phút này, nàng mới hiểu được, thì ra những truyền thuyết kia về hắn, đều là thật...