[BL] U Mê

Chương 50: Trốn chạy.




Tử Kỳ vào lúc đó không còn quan ngại việc có người lạ theo dõi mình nữa, hắn cứ nhất quyết chạy ngược về chỗ hồ Suối Voi để tìm Minh Trang. Mặc cho quãng đường từ Hang Thầy quay trở lại chỗ hắn muốn không hề gần chút nào cả. Anh thì làm sao để hắn ta một mình bỏ đi như vậy, chạy theo hắn là điều duy nhất anh có thể làm trong lúc gấp rút.

"Ban nãy anh có báo cho thầy quản sinh trước khi đi chưa?"

Dừng lại nơi tảng đá có đặt đôi dép quen thuộc trước đó, lúc này hắn hớt hải quay sang hỏi anh, gương mặt bắt đầu lộ rõ vẻ lo lắng khó giữ bình tĩnh.

"Tôi, tôi chưa kịp báo..."

"Sao anh không báo? Thay vì chạy theo tui đến đây sao anh không gọi cho thầy quản sinh trước đi!"

"..."

Có lẽ thâm tâm anh lúc này biết sự nóng giận của hắn bắt đầu từ việc đột ngột không nhìn thấy Minh Trang ở đó nữa. Nhưng hình như hắn không biết anh vì lí do gì lại gấp gáp chạy theo mình như vậy thì phải.

"Tử Kỳ... chúng ta nên ra ngoài liên hệ với bên quản lí để trợ giúp thôi, không nên tự ý đi một mình đâu! Nguy hiểm lắm!"

Hai từ "nguy hiểm" kia của anh khiến hắn đột nhiên quay lại, có lẽ đây là lần đầu tiên từ khi gặp nhau mà anh nhìn thấy biểu cảm của hắn kì lạ như vậy. Anh không biết thật sự ý nghĩa của đôi mắt kia là gì, chỉ cảm thấy từ ánh mắt đó khiến nội tâm anh nghẹn lại đau nhói.

"Đó là do anh chưa thích ai nên anh không hiểu, nếu người mà anh thích đang gặp nguy hiểm, anh có thể bỏ mặc họ để tìm người khác tới giúp hay không? Thật lòng thích người ta thì ngay cả nguy hiểm của bản thân cũng không quan tâm đến đâu!"

"Thật lòng thích?"

Ba từ đó hiện đối với anh rất khó để mà tiếp nhận, chẳng phải anh từng nghe hắn nói cái câu không chắc chắn bản thân mình quá thích Minh Trang hay sao? Những lời hắn nói ra anh đều ghi hết vào lòng, từng chữ cũng không hề quên đi nhưng có phải là hắn đã quên trước anh hay không?

"Không phải cậu nói cậu không thích Minh Trang đến mức đó sao?"

"Anh đúng là... chẳng lẽ anh chưa thật sự thích người ta quá nhiều thì anh có thể bỏ mặc người ta được hả?"

"..."

Sự im lặng này của Lam Tuyên đi kèm với một đôi mắt ủ dột khiến hắn có chút không nỡ nặng lời, nhưng sau đó vẫn dứt khoát quay lưng đi. Dường như những gì hắn quyết định lúc này sẽ không bị bất kì ai thay đổi.

"Tử Kỳ..."

Vậy mà anh vẫn cố chấp nắm lấy cánh tay hắn giữ chặt vào thời điểm đó, anh chỉ trách bản thân không đủ can đảm để nói thật lòng mình ra với hắn. Sợ nói rồi thì hắn sẽ không quay lại lần nữa, sợ nói rồi thì đẩy khoảng cách giữa hai người họ xa hơn, có lẽ anh chỉ đành lòng dối lừa bản thân mình bằng một câu chậm rãi nói với hắn.

"Cậu là em của tôi, tôi cũng lo lắng cho cậu mà!"

"..."

Câu nói kia khiến ánh mắt hắn chợt rạng rỡ cười nhưng nụ cười như thế chắc cũng chẳng đủ cho những gì anh trông mong. Đã vậy rồi mà cái tên ngốc nghếch ấy còn nỡ buông tay anh ra, nỡ nói thêm mấy lời khiến anh đau lòng.

"Anh đi tìm người tới giúp đi, tui đi một mình không bị cọp ăn sống đâu mà lo! Lo cho đáng cái đi!"

"Nhưng mà..."

"Đi đi, dây dưa quài bực bội ghê nha!"

"..."

Soạt!

Thời điểm hai người đứng ở bãi đá trên bờ hồ nửa dứt khoát nửa dây dưa, có một tiếng động lớn từ phía rừng cây phát ra khiến họ giật mình, cả hai cùng ngoái nhìn về vị trí phát ra tiếng động đó.

"Chị Minh Trang hả?"

Tử Kỳ lớn tiếng hỏi to, giọng của hắn vang vào trong khoảng rừng vắng dội ngược trở lại, nhưng kì lạ ở chỗ chẳng có ai đáp lời cả.

"Chị Trang!"

"Tử Kỳ..."

Soạt!

"Anh quay lại gọi người giúp đi!"

Soạt!

Tiếng kéo lê một thứ gì đó dưới nền cỏ trong khu rừng khiến sự chú ý để tâm của hắn dồn hết về đó. Trong cái màu xanh rêu âm u như vậy, hắn nhìn thấy giống như có ai đó đang kéo lê một chiếc bao tải màu xanh, hoang mang và nghi ngờ đẩy từng bước chân của hắn dần dần trở nên nhanh hơn.

"Ai đó?"

Nhưng dù hắn có gọi thật to giọng mình để hỏi, người kia chỉ chầm chậm quay đầu nhìn ra, sau đó càng gấp rút hơn nữa kéo sự nặng nề trong chiếc bao kia vào sâu trong sự âm u của rừng.

"Anh Tuyên, em thấy có gì đó không đúng, anh chạy ra chỗ quản lí khu này báo đi!"

"Nhưng mà..."

"Đi nhanh đi!"

Lần này hắn không dây dưa đàm phán nữa, chỉ quyết định chạy thật nhanh về hướng đó, quyết định bỏ qua tất cả những nguy hiểm để đối diện với suy nghĩ tò mò của mình. Anh không kịp để chạy theo hắn vì những phân vân trong lòng còn chưa thể quyết định được. Đến lúc giật mình nhìn lại một khoảng xa mà hắn bỏ anh đi mất, cái cảm giác chơi vơi sợ hãi lại quay trở về bao bọc lấy toàn thân anh.

"Ai đó! Đứng lại!"

Tử Kỳ cho rằng người lạ mặt kéo chiếc bao tải có ý đồ xấu, hắn nhất định đuổi theo lên đoạn đất cao, từng nhịp tim lo sợ dồn dập đập dưới lồng ngực chỉ vì những lần thoắt ẩn rồi lại thoắt hiện mà bóng người kia đang chạy trốn đi.

"Đứng lại..."

Hắn chạy theo một đoạn thì từ trong túi áo của người đó rơi ra một bao thuốc lá, bởi vì cúi nhặt bao thuốc lên nên Tử Kỳ mới phát hiện ra có gì đó kì lạ trong chiếc bao tải mà người kia đã kéo đi. Ban đầu hắn còn nghĩ xa xôi đến mức cho rằng người đó đã làm hại đến Minh Trang, nhưng bao tải dù to cũng không thể nhét vừa một người vào và kéo lê đi như vậy. Thậm chí quan sát kĩ hắn còn nhận thấy vật trong bao tải giống như có cạnh, nói đúng ra là cạnh của một tảng đá khá to.

"Nó đang có ý gì..." – hắn tự hỏi bản thân như vậy, chân ngập ngừng định sẽ dừng lại. Người kia thấy hắn không chạy theo sau nữa thì ngoái đầu nhìn, biểu cảm giống như thích thú sự truy đuổi của hắn.

"Nó muốn mình đuổi theo nó... nó bị khùng hả ta?" – thầm đoán ra mục đích của kẻ lạ mặt, Tử Kỳ quyết định không tiếp tục đuổi theo.

Nhận thấy sự dừng lại của hắn lúc này bắt đầu có những ngờ vực, đối tượng kia liền thả cái bao tải đang nắm ở trên tay, chầm chậm từng bước chân sột soạt trên cỏ tiến về phía hắn.

"Anh là ai?"

"..."

"Anh định làm gì?"

Tử Kỳ lùi dần về phía sau, hắn lớn tiếng hỏi thêm vài câu nhưng người đó chỉ nhìn chằm chằm không hề đáp lại. Để tâm đến bàn tay dính đất của tên lạ mặt, hắn mới nhận định được người đó đúng là vừa bê một tảng đá to bỏ vào trong bao, sau đó kéo đi. Mục đích chắc chắn là cố tình dụ để hắn chạy theo.

"Nhưng tại sao nó lại làm vậy?" – nội tâm hắn dâng lên hàng đống hoang mang, càng lùi về phía sau thì bước chân của kẻ lạ mặt kia càng tiến về hắn, chầm chậm rồi nhanh dần, cảm giác giống như sắp rơi vào một cuộc truy đuổi.

"Anh định làm gì? Anh là ai?"

"..."

Quả nhiên đoán không lầm ý đồ xấu đó, hắn kinh hãi mở to mắt nhìn bàn tay của tên lạ mặt, thấy đối phương đang từ từ lôi một con dao gấp trong túi quần ra.

Bịch! Bịch! Bịch!

Lúc đó phía sau hắn truyền tới mấy tiếng giẫm liên hồi dưới nền đất, giống như tiếng bước chân vội vàng của ai đó đang chạy tới. Nhưng hắn lại chẳng kịp ngoái nhìn đã cảm nhận cổ tay mình chạm vào một chút mềm mại da thịt của anh.

"Chạy đi!"

Lam Tuyên chạy tới kéo hắn thoát khỏi một pha nguy hiểm, chạy đi rồi thì hắn mới biết hóa ra từ ở chân đồi, anh cũng bị ba bốn tên khác bao vây, đuổi bắt. Chỉ là so với việc chạy lên trên này, rõ ràng nếu chạy ngược ra chỗ đường đi để mà tìm kiếm sự trợ giúp của người khác, thì có lẽ sẽ an toàn hơn cho anh rất nhiều.

"Sao anh lại chạy lên đây? Sao không chạy đi tìm người giúp mình đi..."

"Anh không thể nào bỏ mặc em như vậy được!"

"Anh Tuyên..."

Kiểu đáp này đã khiến cho hắn thấy lòng cảm động, bởi vì trước giờ anh rất hiếm khi xưng hô thật tử tế như vậy. Nhưng có lẽ cũng hợp lí thôi, hắn đã từng nói rằng thứ gì hiếm có thì sẽ cảm thấy thu hút hơn mà.

"Bọn nó là ai vậy? Anh có đoán ra được không?"

"Không biết nữa... nhưng có cảm giác vài gương mặt rất quen..."

"Em cũng thấy vậy, nhưng mà..."

Thời điểm gấp rút này vừa chạy vừa trao đổi cũng không tiện, bởi vì dù hai đứa có khỏe mạnh và dai sức đi nữa, lại bị cả đám đông thanh niên đuổi theo thế này, rừng cây vừa cao vút vừa chen thêm nhiều cỏ lá dưới chân hóa thành cản trở, đất sườn đồi chỗ thấp chỗ cao khó lòng đoán được.

"Ui!"

Mấy lần anh hụt chân suýt ngã, nhưng mỗi lần cố gắng đứng dậy chạy tiếp thì lại cảm thấy đám đông đằng sau sắp đuổi tới rồi. Bao vây cả hai đứa hiện tại không chỉ là cây và cỏ, còn rất nhiều sự hiện diện của đám đông đuổi bắt, anh có cảm giác ngột ngạt và sợ hãi mấy lần bước chân của tên gần nhất suýt đụng phải mình.

"Tử Kỳ!"

Tên khốn đó đưa tay ra muốn chụp lấy cánh tay hắn, anh ngoái đầu nhìn lại vừa thấy đã ngay lập tức dùng sức kéo hắn xuôi về phía mình.

"Úi!"

"Cẩn thận!"

Lúc này hắn và anh ngã dúi dụi xuống mặt cỏ, mấy chiếc lá bén nhọn và những thân cây có gai xước vào khắp nơi trên cánh tay anh.

Cú ngã này cứ giống như một bước hụt vậy đó, cả hai đứa đều trở mình hướng ánh mắt hoảng loạn về phía đám người trước mắt. Bọn chúng đứa thì cầm dao gấp, đứa khác còn có cả súng chích điện ở trên tay.

"Hahaha..."

Nhưng mà đáng sợ nhất không phải là những điều mắt đã thấy, đáng sợ nhất với cả hai đứa là những hoang mang vô định trong lòng. Ít ra nếu như bị tấn công, anh và hắn đều cần phải biết rõ ràng lí do.

"Tử Kỳ..."

"Á, thầy Hùng... tụi em ở đây nè!"

Cuối cùng đến giờ phút này thì anh cũng nhận ra nhỉ? Cái trò diễn sâu của hắn thật ra cũng có giá trị lắm đó. Bởi vì hắn diễn quá nhiệt tình, đám người kia ai nấy cũng tin là có thầy Hùng ở phía sau thật. Đồng loạt ba bốn người ngoái đầu nhìn thử, kết cục là lúc quay đầu lại đã không còn thấy hai đứa nằm sóng soài trên đám cỏ kia nữa.

"Tụi nó đâu mất rồi?"

"Bên đây nè anh!"

Từ "bên đây" mà một trong bốn tên đó chỉ dẫn thật sự chỉ có chiếc dép anh đã vứt ra mà thôi. Chiếc dép đó là anh cố tình nhặt lại của Minh Trang bỏ dưới bờ hồ kia, ban đầu anh chỉ có ý định sẽ đem cất đi nhưng lại bị cái đám người kia rượt cho chạy đến sườn đồi. Hiện tại bằng một chút diễn sâu của hắn cộng với sự thông minh vốn có của anh, cuối cùng cũng có thể đánh lạc hướng những kẻ xấu.

"Tụi nó là người của ba thằng Bảo... em thấy trên tay thằng kia có hình xăm giống cái thằng đã xịt hơi cay em lắm..."

"Suỵt..."

Tiếng thì thầm của hắn được anh ngăn lại bằng hành động đưa ngón tay ngăn ở trước miệng. Hai đứa vốn dĩ chưa hề chạy ra khỏi chỗ đó, chỉ cách điểm ngã xuống có vài bước chân, nhưng may mắn là lại ở đằng sau một thân cây đủ to để nấp.

Ring!

Vậy mà trớ trêu thay miệng hắn vừa ngưng, chiếc điện thoại bên trong túi quần lại inh ỏi reo một hồi chuông dài.

"Má... đứa nào vậy không biết..."

"Tắt đi!"

Lúc đó hắn vốn dĩ định đem điện thoại ra để tắt đi, nhưng lại nhìn thấy trên màn hình là cuộc gọi của Nhất Linh, đắn đo ngắn ngủi trong vài giây cuối cùng, Tử Kỳ lại gạt nút nhận cuộc gọi.

"Hello Tử Kỳ, đi thực nghiệm vui không cục cưng?"

"Vui cái con khỉ á, em đang bị người của ba thằng Bảo dí chạy tuột quần đây nè!"

"Người của ba thằng Bảo sao lại ở đó?"

Đầu bên kia Nhất Linh nghe cũng thấy lạ, nhưng câu hỏi của anh không được hắn tử tế đáp, bởi vì thời điểm đó Lam Tuyên phát hiện ra có vài tiếng bước chân đang dần di chuyển tới gần chỗ mà bọn họ ẩn nấp.

Xẹt!

Tiếng tia xẹt phóng ra từ cây súng điện cũng rõ ràng hơn sau những khe khẽ.

"Chạy thôi!"

Anh nhắc hắn một câu, Tử Kỳ nhanh chóng hét lớn vào loa thoại.

"Anh Linh... gọi cho quản sinh giúp em với! Tụi nó dí đến nữa rồi... anh Linh, tụi nó có bốn người... nói tụi em... á... tụi em đã chạy vô khu rừng kế bên hồ Suối Voi... nha anh..."

Mặc dù hoảng loạn và gấp gáp, lúc đó hắn cùng anh hai người nắm chặt tay nhau tiếp tục chạy đi. Nhưng vẫn sáng suốt đặt chiếc điện thoại gọn gàng vào túi quần, hắn đinh ninh như vậy là ổn, lòng cũng chắc vật bất li thân không sao mất được. Dù có chạy sâu vào rừng để trốn cũng có thể dùng điện thoại để liên lạc với bạn bè ở bên ngoài.

"Cẩn thận!"

Anh ở phía trước hắn vừa nắm chặt bàn tay đó kéo đi, chân cũng thoăn thoắt chạy không ngừng, có mấy lúc hắn cảm thấy mình bị anh kéo lê kéo lết khổ đến vô cùng. Không ngờ Lam Tuyên thân hình mảnh mai như vậy nhưng lực tay và sức chạy bền cũng rất đáng để ngưỡng mộ. Đó là còn chưa kể việc anh vừa chạy vừa dùng tay mình vén cỏ, khắp cánh tay đã xước đến hàng chục đường rướm máu.

"Mình không thể cứ chạy hoài được..."

Cách một đoạn khá xa so với đám kia, nhưng bọn chúng ba bốn người vẫn hùng hục chạy theo. Anh thấy sức của mình lúc này đang dần cạn đi, chân cũng bắt đầu mỏi nhừ ra, mồ hôi toát ướt đẫm lưng áo. Vật vã để thoát khỏi bọn chúng bằng cách cứ miệt mài chạy cuối cùng cũng cảm thấy không phải là cách hay.

"Mình đã chạy rất xa rồi..."

"Nhưng đám người đó vẫn không ngừng đuổi theo..."

"Giống như tụi nó cố ý đuổi tụi mình chạy vô rừng vậy..."

Hình như lúc này suy nghĩ của cả hai có sự tương đồng, lời hắn nói thầm sau lưng anh khiến mấy bước chân chậm dần có ý muốn ngưng.

"Nhưng không tìm cách tránh mặt trước thì tụi mình không có cách thoát khỏi đâu... tụi nó có vũ khí nữa!"

"Ừm..."

"Với lại em không chắc có bị xịt hơi cay nữa không!"

Rõ ràng là như vậy, anh cũng không muốn một trong hai phải xảy ra chuyện. Nhưng nhìn khoảng rừng già trước mắt dần dần tối đi khi ánh mặt trời hạ xuống. Hơi nước bốc lên tạo ra sự ẩm ướt khiến không khí trở nên khó thở. Anh biết nếu lạc vào rừng sâu, cơ hội để trở ra dù có đi nữa cũng rất khó khăn. Trong khi hai đứa bị đuổi đến hiện tại, ngoài Nhất Linh vẫn chưa liên hệ được với người khác.

"..."

Đã vậy, nếu qua đêm trong rừng thì số đồ ăn có sẵn trong túi anh mang cũng không quá nhiều. Nhưng vấn đề là cơn đau bụng tiêu chảy của anh chưa hẳn đã dứt, chạy một lúc dưới bụng đã âm ỉ đau, mồ hôi toát ra khiến cả người dần dần lạnh đi. Hắn cũng cảm thấy mặt của anh xanh lả, bàn tay bắt đầu lạnh ngắt và run lên.

"Anh ổn không?"

"Lo chạy đi!"

Dù có khựng lại vài ba giây, nhưng ý chí sống còn của anh và niềm mong muốn được nhìn thấy hắn an toàn vẫn nhiều vô kể. Anh thấy sự mệt mỏi đang bao trùm toàn thân mình, cũng thấy sự âm u của rừng vô cùng đáng sợ. Một người sợ bóng tối và sợ ngột ngạt như anh, có lẽ để tiếp tục nắm tay người quan trọng đối với mình chạy vào trong đó, anh đã làm bằng tất cả những thành thật nơi trái tim này. Lòng nghĩ đến những điều mà hắn vừa nói cách đây không lâu: "Nếu như thật lòng thích người đó, ngay cả nguy hiểm của bản thân cũng không màng tới đúng không?"

"Anh Tuyên, anh Tuyên cẩn thận!"

Giọng của hắn lúc này vừa mới hoảng hốt quát lên, đúng là sự âm u đã cản đôi mắt nhìn thấy một khoảng vực sâu phía trước. Chân của anh khi đó trượt xuống, tay đã ngay lập tức muốn buông hắn ra.

"Anh Tuyên!"

Hắn chưa từng cố ý nắm chặt tay anh như vậy kể từ lúc hai đứa bị rượt vào rừng, có đâu cũng chỉ riêng mình anh nắm chặt và kéo hắn chạy theo mình. Nhưng giờ phút anh biết mình sẽ rơi xuống, bàn tay đó lại không muốn liên lụy kéo hắn theo.

"Anh Tuyên..."

"Tay tay... bỏ tay anh ra..."

"Em sẽ kéo anh lên!"

Sự cố ngoài ý muốn khiến chút sợ hãi trong đôi mắt kia của hắn muốn òa lên khóc, nhưng hắn lại chẳng thể khóc nổi. Bởi vì mồ hôi nơi bàn tay của anh làm giảm đi những ma sát, hắn càng cố gắng để kéo lên sức nặng nơi thân thể của anh lại càng nghịch ý trì xuống.

"Tử Kỳ... buông anh ra... tụi nó tới gần kìa..."

"Không!"

"Buông... anh... ra... mau chạy đi..."

"Em không buông..."

Phía sau hắn dưới từng đám cỏ, tiếng bước chân của tên khốn nào đó tiến lại gần, giọng điệu cười thích thú trước tình thế trớ trêu này, hắn căm phẫn để tai được nghe vài tiếng lẹt xẹt phát ra từ cây súng điện, lòng chợt nghĩ nếu rơi vào tay bọn chúng thì có lẽ sống cũng không bằng chết.

"Mày chạy hả thằng ngu... biết ở đây rừng thiêng nước độc không hả? Dưới chân tụi mày chỗ nào là vực còn không biết rõ... tụi tao chưa hề làm gì đâu nha... là hai đứa mày tự đi tìm đường chết chứ bộ!"

"Tử Kỳ... buông anh ra đi... tìm cách trốn đi... tìm cách gọi cho Nhất Linh đi..."

"..."

Anh nghĩ hắn sẽ nghe theo lời anh sao? Trước đó từng vì một cô gái ngay cả nguy hiểm cũng lao đầu tới, con người hắn rốt cuộc có phũ phàng để lại anh một mình rơi xuống chỗ vực sâu đó hay không? Lại còn chẳng đoán trước được đâu là điểm dừng dưới nơi đó, mặc cho anh lúc này có ra điệu bộ van xin đi nữa, hắn chắc chắn sẽ van xin ngược lại anh để mình được kéo anh lên.

"Aaaaa..."

"Anh xin em đó, bỏ tay anh ra đi... có chết thì chết một người cũng được! Em mà rơi xuống đây thì mẹ sẽ như thế nào!"

"Chết cái đầu anh chứ chết! Có chết thì chết cả hai, anh còn chưa có vợ, còn chưa mất trinh nữa mà đòi chết để được làm thần tiên một mình hả? Tui nhất định phải chết chung với anh aaaaa..."

"..."

"Aaaaa!"

Tử Kỳ gồng hết sức mình để kéo, nhưng không phải là kéo ngược anh trở lên vì hắn cũng biết rõ ở khoảng cách gần như vậy chắc chắn sẽ không làm sao thoát khỏi bọn khốn kia. Thế nên ngay lúc này, hắn chỉ cố dùng hai tay mình bấu vào tay anh, kéo ngược Lam Tuyên trở lại để vươn mình tới.

"Tử Kỳ..."

Đôi mắt anh hoảng hốt nhìn cách mà hắn liều lĩnh trườn tới, sau đó dùng hết sức để ôm lấy anh. Hắn bất chấp việc bản thân ngã dúi đầu xuống dưới vực sâu có thể gãy cổ đi nữa, nhưng đôi bàn tay đó vẫn ương ngạnh giữ chặt anh không buông.

"Hự..."

Thân người hắn phía trên nặng nề dồn xuống, Lam Tuyên bên dưới vươn tay đón lấy, anh ôm chặt hắn ta nhắm mắt thả người mình tự do rơi, cũng không biết hai đứa phải lộn mấy vòng mới có thể dừng lại được. Nhưng đến lúc lưng hắn chạm đất, cả người anh phía trên cũng đầy những vết gai đâm.

"Tử Kỳ... Tử Kỳ... em sao rồi..."

Hắn được anh ôm chặt nên cũng thích thú nhắm nghiền mắt lại, chưa bao giờ hắn cảm thấy tình anh em trỗi dậy giống như lúc này. Đúng là có vào sinh ra tử mới hiểu được tấm lòng của cái người đầy khó ưa đó. Nhưng mà lúc này đối với hắn còn có một chuyện khác nữa, hắn thấy vui hơn hết chính vì cái giọng gọi dồn lo sợ thế kia của anh, hắn lại càng bất chấp buông thả toàn thân không chút phản ứng, muốn chọc anh phải sợ đến mức bật khóc thì mới chịu thôi.

Rơi vào tình thế này mà tên khốn ấy vẫn kiếm cớ để chọc anh cho được, mà Lam Tuyên đã sớm biết thừa cái trò này của hắn rồi, anh gượng dậy đưa tay mình ra cù vào hông hắn vài cái, Tử Kỳ bị anh làm cho nhột liền bật cười giãy người lên.

"Em chết rồi... haha..."

"Đồ hâm!"

Xem chừng bản thân có thể đứng dậy được sau vài cú lộn vòng từ trên lưng đồi xuống đây, nhưng việc hắn quan tâm lúc này chính là gương mặt điển trai của anh lấm lem toàn đất là đất, hắn chỉ muốn đưa tay mình ra lau đi một chút, vậy mà lại không ngờ bàn tay dơ bẩn của hắn càng làm cho mấy vết đất dính trên gò má đối phương lan ra nhiều hơn.

"Chắc phải tìm chỗ cho anh rửa mặt thôi!"

"Tụi nó không biết mình còn sống... im lặng một chút đi..."

"Anh ở trên em, anh ngó thử xem phía dưới là gì vậy?"

"..."

Lam Tuyên đưa mắt nhìn xuống, nếu thinh lặng có thể nghe thấy tiếng của dòng chảy róc rách, nhưng hai đứa vẫn đang mắc kẹt nơi lưng chừng đồi chẳng qua không tiếp tục rơi nữa là vì đã vướng vào một thân cây rất to.

"Phía sau lưng vẫn còn đồi dốc..."

"..."

Hắn lại nhìn ra sau lưng anh, chính xác hơn là nhìn về khoảng không gian vừa mới rơi xuống. Nơi đó cách chỗ của hai người họ khá xa, muốn tiếp tục trèo lên cũng không phải dễ dàng gì, trong khi hai đứa còn chẳng rõ mấy tên khốn kia đã chịu bỏ đi hay chưa.

"Mình phải làm sao?"

"Trước tiên... em bỏ tay ra để anh ngồi dậy đã..."

"Ờ ha... quên!"

Nếu như anh không nhắc, hắn cũng chẳng nhớ tới việc mình cứ khư khư ôm chặt anh từ nãy đến giờ. Nhưng anh đã nhắc rồi, bàn tay gian manh đó của hắn buông ra thì cũng phải ăn lời thêm vài cú bóp vào mông anh mới chịu.

"Đừng có giỡn..."

"Khoan đã!"

Vừa lúc anh có ý định sẽ ngoi dậy, Tử Kỳ ra hiệu một tiếng, tay cũng nhanh chóng kéo anh về vị trí ban đầu. Trong lúc bản thân đầy hoang mang chưa nghĩ ra được chuyện gì xảy ra, anh chỉ ngoan ngoãn nằm yên trên ngực hắn không dám động đậy.

"Bọn nó chưa đi..."

"..."

Hắn nhận ra điều đó là vì đột ngột có một ánh đèn sáng rực rọi xuống, có lẽ đám người kia đang muốn tìm thử xem anh và hắn đã chết hay chưa. Tử Kỳ chầm chậm đẩy anh tránh ra, hắn từ tốn ngồi dậy cố tìm cách bám vào mấy dây leo ngoi lên gần hơn một khoảng để nghe ngóng thêm tình hình.

Soạt!

Quả nhiên đám người đó vẫn còn lảng vảng chưa chịu bỏ đi, nhưng lớn tiếng nhất trong số bốn tên kia là cái giọng điệu ồm ồm của tên xăm mình.

"Anh Sáu, tụi em dí hai đứa nó chạy vô rừng, rồi tụi nó trượt chân té xuống đồi... vậy tụi em có cần phải tìm tiếp tục không anh?"

"..."

"Dạ, nhưng mà trước đó tụi nó có gọi điện cho ai thông báo rồi thì phải... tụi em sợ không kịp... dạ dạ dạ... vậy tụi em sẽ cẩn thận... tìm rồi đưa về cho anh!"

Nghe thấy những lời này, Tử Kỳ đoán rằng đám người kia chỉ làm theo lệnh, ba thằng Bảo nhất định đã ra lệnh ép bọn chúng phải tìm cho ra và đưa xác về. Vậy nên dù hiện tại cả anh và hắn đều xem như thoát được gang tấc nguy hiểm rồi, cũng không thể nào tiếp tục ở đây lâu hơn nữa.

"..."

Tử Kỳ quay lại nhìn anh, hắn ra hiệu cho anh phải giữ im lặng sau đó chỉ tay về phía đoạn bên phải, anh lập tức hiểu ra ý hắn muốn đánh dấu vào nơi đó để lừa đám người phía trên đang định truy đuổi đến cùng.

"Lần trước đã dùng chiếc dép đánh dấu một lần rồi, sợ lần này tụi nó không tin nên mình đánh dấu hướng nào thì đi luôn vào hướng đó! Hên xui vậy đi!"

"Ok!"

Anh xé trên tay áo mình ra một mảnh vải nhỏ giả vờ như bị vướng vào thân cây, sau đó hắn và anh đồng loạt tạo hai khoảng trống giữa những đám cỏ. Làm sao để người khác nhìn vào cũng hoang mang không biết hai đứa chạy hướng nào thoát thân.

"..."

Vậy mà trời xui đất khiến giữa lúc cấp bách, Tử Kỳ ở bên này xong xuôi sắp đặt rồi mới mon men tới gần định hỏi thăm anh. Hắn ấp trong bàn tay một thứ gì đó giấu đằng sau lưng, canh vừa đến khi anh ngoái nhìn bằng đôi mắt đầy ngây ngô, hai bàn tay của hắn mở ra ở trước mặt anh mà khoe điều đó. Chỉ không ngờ Lam Tuyên sợ côn trùng đến mức độ vừa nhìn thấy con bọ ngựa trong tay Tử Kỳ đã giật bắn người, một chân anh hụt xuống khoảng nhấp nhô của nền đất, cứ thế trượt dọc thêm một khoảng trước vẻ mặt đầy ngạc nhiên của hắn.

"Ê..."

Hắn thấy anh trượt chân té xuống nhưng lại không dám lên tiếng vì sợ có người nghe được. Cũng chỉ lẳng lặng chạy theo anh xuống khoảng đất mới mà Lam Tuyên vừa ngã vào.

"Đoạn này... có dấu vết giống như được người ta đi qua rồi!"

"Ừ ha..."

Hai người cùng một lúc nhìn về phía đoạn đường đã được rẽ cỏ kia, nhưng nếu cứ như vậy đi qua mà đám người nọ tìm được đến đây thì sẽ lộ mất. Tử Kỳ suy suy tính tính trong bụng, hắn quyết định để anh đi trước.

"Anh đi trước đi... em sẽ đi phía sau làm cho cỏ đan xen lại với nhau vừa nhìn xem đám người kia định làm gì. Nếu tụi nó nhìn thấy cỏ rẽ như vậy chắc chắn sẽ biết tụi mình đã từng đi qua đây!"

"Ừm..."

Quả nhiên cũng có lúc cái tên ngốc này sáng suốt vậy mà, hắn rành rọt ứng biến tình thế giống hệt một tên đào tẩu chuyên nghiệp. Vậy mà anh có ý thế nào với hắn thì trước sau đều ngơ ngác chẳng nhận ra được.

"..."

Lam Tuyên nghe theo lời hắn chầm chậm lùi về phía sau, đoạn đường mòn chưa hẳn đã được đi qua nhiều lần, có vẻ như trước đó từng có người dân sinh sống gần đây tới săn thú rừng, chính vì vậy cỏ rẽ làm hai được hắn dùng tay khiến cho đan lại với nhau cũng rất dễ dàng. Cỏ ở đây mọc cao hơn người, anh vừa đi vừa dáo dác nhìn xung quanh ngó chừng sợ có con sâu nào đó lại khiến bản thân giật mình trượt chân.

Soạt!

"Tụi mày nhìn xem, đứa nào thấy xác hai đứa nó trước tao thưởng cho năm triệu!"

"Chia ra làm hai đi!"

"Ê bên này có mảnh vải nè tụi mày!"

"Tụi nó lừa mình đó!"

"Nhưng lỡ lần này là thật thì sao?"

"Vậy hai thằng bên này hai thằng bên kia chia ra tìm đi!"

"Ok!"

Trên đầu của hai đứa là đoạn đất cao và dốc, chính vì địa hình dốc như vậy nên ở tầm cao khó lòng nhìn được xuống phần bên dưới. Đó là còn chưa kể thân cây nhô ra, vách đá che phủ. Muốn tận mắt để nhìn được từng vị trí khác nhau chắc chắn số đông đó phải đủ nhiều để chia nhau ra tìm kiếm. Bốn tên kia vốn dĩ chỉ có thể tìm ở khoảng bằng phẳng phía trên nơi anh và hắn lần đầu té xuống, bọn chúng không một ai trượt chân giống anh ban nãy cũng chẳng đoán ra được phía dưới còn có con đường mòn.

"Suỵt!"

Thế nhưng Tử Kỳ vẫn miệt mài làm cho cỏ đan xen vào nhau nơi khoảng trống hai đứa đã đi qua. Đến khi thấy tạm đủ để không nhận ra được đây là con đường mòn thì mới quay sang ra hiệu để anh nhanh chân hơn nữa.

Chạy được một khoảng sâu vào đoạn đường đó, bất thình lình anh đứng khựng lại khiến hắn va vào sau lưng. Ban đầu Tử Kỳ cũng hoảng nhẹ vì tưởng chừng anh nhìn thấy có ai đó ở trước mặt, nhưng đến khi Lam Tuyên lựng khựng ngã xuống, dưới chân anh mới chính là thứ khiến hắn thất thần hoảng sợ đến toát mồ hôi.

"Ah..."

"..."

Lúc này không đủ sáng để hắn có thể nhìn rõ được thứ đang giữ chân anh là gì, chỉ biết hiện tại Tuyên không tiếp tục chạy được nữa, chân của anh bị mắc vào một vật đặt dưới đất rất giống bẫy thú. Tiếng "sập" lớn vốn dĩ đã gây chú ý với đám người kia, làm cho ánh đèn từ tay của bọn chúng liên tục rọi vào khoảng đất mà hai người họ đang đứng.

"Nằm xuống..."

"..."

Hắn biết anh đang rất đau đớn, nhưng vì không muốn đám người kia phát hiện, cơn đau dữ dội ấy chỉ có thể nén lại bằng việc bặm chặt môi. Lúc này hai đứa nằm sát rạt xuống dưới nền đất ẩm ướt, cầu mong đám cỏ cao thật cao có thể che đi. Từng nhịp tim cứ náo loạn lên dưới lồng ngực kia, bàn tay anh vô thức siết chặt lấy bàn tay hắn mà nước mắt không thể ngừng ứa ra.

"Chắc thú rừng sập bẫy thôi... không có gì đâu! Tìm kiếm tiếp đi!"

"Mày nhanh chân lên coi!"

"Đi tiếp đi!"

"Nhưng nếu là thú rừng sập bẫy sao không nghe tiếng nó tru lên nhỉ?"

"Ừ ha..."

"Mày ngu quá vậy, lỡ con rắn sập bẫy thì kêu kiểu gì?"

"Ờ ha..."

"Đi đi, nhanh lên trời tối tới nơi rồi!"

Đợi đến khi mấy tiếng vạch cỏ tìm người tan hẳn, ánh đèn cũng dần dần xa hơn, Tử Kỳ quay lại đã nhìn thấy anh run từng hồi vì cơn đau không thể nén được nữa.

"Để em xem..."

Đôi bàn tay của hắn cuống cuồng lục tìm từ trong túi quần, muốn dùng chiếc điện thoại mang theo bật đèn flash lên để xem thử dưới chân anh là loại bẫy gì. Trước đó hắn rõ ràng đã nhét điện thoại cẩn thận vào túi, chẳng hiểu sao hiện tại càng cuống lên tìm lại càng không thấy.

"Điện thoại của em... điện thoại em đâu rồi ta..."

"..."

"Má nó... rõ ràng nhớ đã bỏ vô túi rồi mà..."

May thay vào lúc đó hắn lục tìm được trong túi của mình có bao thuốc lá nhặt của tên kia, bên trong đó lại có sẵn chiếc bật lửa. Tử Kỳ vội vàng dùng bật lửa bật lên để xem thử tình trạng chân đối phương.

"Trời ơi..."

Lam Tuyên cũng nhìn được dưới ánh sáng mờ, chiếc bẫy sập có vẻ như là bằng sắt đang ngậm chặt lấy cổ chân của anh. Nhưng cả hai lại không được phép lên tiếng, chỉ căng thẳng nhìn nhau không nói lời nào.

"..."

Tử Kỳ lại tự trách bản thân giục anh chạy trước, hắn vò đầu bứt tóc thể hiện sự thất vọng cùng cực của chính mình trước tình cảnh thế này.

"Không sao đâu..."

Anh cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, mặc dù cơn đau đến điếng người ban nãy đã âm thầm rỉ ra dưới quần nhỏ của anh vài giọt nước trong. Đúng là lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm việc đau đến són tiểu như vậy.

"..."

Hắn cau mày căng thẳng nhìn ra xa hơn một chút, nắng chiều dần tắt đi khiến cả khu rừng rơi vào bóng tối đáng sợ. Có thể ở bên ngoài hiện tại chưa tối như vậy, nhưng vì hắn và anh đang giữa rừng già. Ngoài sự âm u và ẩm ướt, tiếng côn trùng rắn rết gọi nhau cũng đủ làm do sống lưng rợn lên ớn lạnh.

"Điện thoại của anh đâu..."

"Trong giỏ..."

Lam Tuyên lúc này đã đau đến run tay rồi, người giúp anh mở đường dây kéo tìm chiếc điện thoại trong túi là hắn. Nhưng chỉ vừa bật sáng màn hình, Tử Kỳ lại tức giận đấm tay xuống đất một cái.

"Không có sóng..."

"..."

"Bây giờ... để em xem chân anh thế nào mới quyết định được..."

Hắn bật ánh sáng ở mức độ thấp nhất, dùng chỗ ánh sáng đó rọi vào chân anh. Chiếc bẫy thú vòng cung có răng cưa sắt và nhọn đâm vào cổ chân của anh, hắn cũng thử dùng tay tách ra nhưng loại bẫy này lại cứng đến mức không ngờ tới được.

"Ahhh..."

Tác động đó có chăng chỉ khiến Lam Tuyên càng đau đớn hơn, chính vì vậy nếu muốn tìm một chỗ khác để nấp, hắn bắt buộc phải đưa anh ra khỏi vị trí này trước đã.

"Cái bẫy này có cột dây kẽm..."

Nhưng phần trăm khả năng có thể ứng biến đều chống lại hắn bằng nhiều trở ngại, Tử Kỳ loay hoay một lúc càng khiến chân anh đau hơn, cuối cùng hắn không còn cách khác phải nằm xuống đất. Cố gỡ cho bằng được cọng kẽm chết tiệt, từng thao tác tỉ mỉ, dè dặt của hắn có vẻ là lần đầu anh được thấy, được thấy cách mà hắn sợ làm anh đau.

"Ráng chịu một chút nha..."

"Ừm..."

Để bẻ gãy được kẽm chỉ có một cách là tác động bẻ liên tục vào một đoạn nhỏ nhất định, thao tác này lặp đi lặp lại sẽ khiến phần kim loại dần nóng lên trở nên dẻo hơn, nhưng việc hắn liên tục bẻ kẽm qua lại cũng khiến cho chiếc bẫy đang cắm sâu vào chân của anh giật tới giật lui.

"..."

Tuyên lúc này chỉ có thể dùng tay mình giữ chặt lấy miệng, anh sợ nếu đau quá kêu lên thành tiếng sẽ khiến cho đám người xấu nghe được.

"Cố lên nha anh... sắp được rồi..."

"..."

Chỉ cần hai đứa an toàn rời khỏi đây, chỉ cần không bị rơi vào tay bọn chúng dù có đau đớn đến mức nào đi nữa anh cũng cắn răng mà chịu. Đau thì đau thật đó nhưng Lam Tuyên lại chẳng than lên lời nào, anh biết nếu như để hắn thấy anh đau chắc chắn thao tác cũng sẽ không được dứt khoát nữa, sự cố gắng của hắn cuối cùng cũng có thể tách rời đoạn kẽm ở đầu bên này, Tử Kỳ lại tiếp tục làm như vậy với đầu bên kia. Nhưng vì tác động liên tục, hình như chân của anh đã bắt đầu rỉ máu ra rất nhiều thì phải.

"Xong rồi..."

"..."

Đến lúc có thể tháo kẽm khỏi hai phần đinh ghim, Tử Kỳ vội vàng tắt đèn flash, hắn quay sang nhìn anh mà xót xa đưa bàn tay lấm lem sờ thử gương mặt. Trong bóng tối dù không thấy được, nhưng dòng nước mắt đó cũng đủ để cảm nhận cùng với anh một sự đau đớn không tài nào kể cho hết.

"Lên... em cõng anh qua bên kia, lúc nãy em nhìn thấy có vách đá... hi vọng là có được một chỗ sạch sẽ để anh ngồi!"

"..."

Để đề phòng cẩn thận nên Tử Kỳ cũng nhanh chóng cất bật lửa vào giỏ của anh. Hắn chầm chậm đưa lưng tới đón anh lên, khoảng đường đất không hề bằng phẳng trước mắt còn có cả gai và cỏ, một người lành lặn đi qua đã khó rồi, vậy mà hắn cắn răng làm liều cõng anh cho tới chỗ vách đá đã nhìn thấy từ trước, lòng hồi hộp không ngưng cứ cầu mong sau vách đá là một hang động. Hoặc ít ra nếu không phải là hang động hắn có thể được nhìn thấy chút hi vọng nào đó khác hơn. Điều cần nhất bây giờ là nơi để anh ngồi xuống, nếu như qua đêm nay vẫn không thể liên lạc được với thầy quản sinh, chắc chắn vết thương của Lam Tuyên sẽ càng trở nặng hơn nữa. Hoặc là nếu như rơi vào tay bọn người xấu kia trước lúc giải quyết được cái bẫy thú đang cắm sâu vào chân anh, hắn thật sự rất lo anh sẽ nhiễm trùng, lại còn không biết chừng có bị uốn ván hay không.

"Anh Tuyên... rọi đèn thử xem..."

"..."

Khoảnh khắc ánh đèn mờ mờ chiếu vào khoảng rừng âm u đó, hai đứa đồng loạt mà thở phào nhẹ nhõm. Ít ra ông trời cũng thương tình cho được một khoảng rộng có vách đá che chắn, hắn mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên, lại còn mừng hơn nữa vì chỗ này có củi khô, giống như thường xuyên có người vào đây đặt bẫy thú và trú dưới vách đá vậy.

"Anh ngồi xuống đi... Cẩn thận..."

"..."

Lam Tuyên lúc này như người tàn phế, một chân đau đến tê dại đi không cử động được. Hắn dìu anh ngồi xuống một tảng đá nhỏ, bắt đầu bật đèn flash sáng hơn để nhìn xung quanh hang động.

"Chỗ này đúng là từng có người thường xuyên lui tới đặt bẫy thú rồi..."

Bởi vì trong vách đá của hang động nhỏ có liềm và dao, có cả vải bạt được treo trên một cây đinh sắt đóng vào vách đá, thậm chí còn có nồi sắt được rửa sạch móc ở gần đó. Người đi rừng chắc chắc đã dùng chỗ này làm chỗ dừng chân sau khi thu hoạch các bẫy đã đặt. Chỉ là người ta không thể ngờ hôm nay lại bẫy cả một con mèo to xác thế kia mà thôi.

"Cái này... làm sao để gỡ nó ra..."

"Để em xem..."

Bẫy thú này có răng cưa nhọn đâm vào chân anh, cũng may phần rỉ sét khiến cho khớp bẫy bị khựng giữa chừng, hắn nghĩ nếu chiếc bẫy hoàn toàn đóng lại, chân của anh kiểu gì cũng gãy làm đôi chứ không may mắn chỉ bị thương nhẹ thế này. Tuy là vậy, nhưng những chiếc răng cưa cắm vào chân anh hiện tại cũng đáng lo ngại chẳng kém, gỡ bẫy ra chắc chắn máu sẽ chảy nhiều. Hắn chỉ cẩn thận soi đèn để xem thử có chỗ nào cắm trúng vào động mạch hay không, cuối cùng có vẻ cũng may mắn được đôi chút rồi.

"Có bốn vết đâm, hai vết này đối diện với hai vết kia, nhưng sâu nhất có vẻ không cắm vào chỗ mạch máu..."

"Anh muốn gỡ nó ra..."

"Nhưng mà em không biết nguyên lí hoạt động của cái bẫy này nữa, anh chờ một chút..."

Tử Kỳ tắt nguồn điện thoại để khởi động lại, hắn thật sự hi vọng sau khi màn hình sáng lên sẽ có tín hiệu, ít ra nếu như có sóng rồi hắn vừa có thể dùng điện thoại tra cách mở bẫy thú, cũng vừa gọi được cho người thân và gửi định vị chỗ mình đang nấp.

"Vẫn không có sóng..."

Nhưng kết quả trả lại vẫn giống hệt lúc ban đầu, giọng của Tử Kỳ bởi vì điều đó mà khẽ thì thầm trong nỗi thất vọng to lớn, có lẽ hắn cũng chỉ đang gắng để giữ bình tĩnh mà thôi. Lúc này hắn cũng sợ nếu như mình thiếu sáng suốt lần nữa, ngay cả tính mạng của Lam Tuyên cũng bị đe dọa rất lớn. Cứ ngồi đó chỉ để nhìn vết thương nơi chân anh, hắn còn nghĩ đến cái viễn cảnh cả đời này anh cũng không thể nào nhảy nữa.

Bốp!

"Tử Kỳ?"

Lúc cái tát thật mạnh tự bàn tay hắn đánh lên má mình tạo thành tiếng vang, Lam Tuyên dường như cũng vứt đi dáng vẻ mệt mỏi vốn có, anh gọi tên đối phương bằng một thái độ kinh ngạc.

"Em làm sao vậy?"

"Tất cả là tại em mà... tại em đi tìm chị Trang nên mới hại anh ra nông nỗi này..."

"..."

Sự im lặng của anh lúc này có lẽ cũng đồng tình với dáng vẻ ân hận của hắn, nhưng mặt khác Lam Tuyên thật sự không muốn hắn tự trách mình, càng không muốn hắn đánh bản thân để làm gì cả.

"Đừng nghĩ chuyện đó nữa, nghĩ cách... gỡ cái bẫy này ra trước đã..."

"..."

Không phải hắn không muốn giúp anh tháo bỏ cái của nợ kia, chỉ là mấy răng cưa đang cắm sâu vào da thịt thế này, nếu như không cẩn thận trong lúc cố gắng mở bẫy, để nó lại cắm phập vào chân của anh thêm một lần nữa thì biết làm sao?

"Đợi em một chút..."

"..."

Nghĩ đến đó Tử Kỳ vội vàng đứng dậy, hắn đi vòng xong quanh tìm mấy nhánh củi khô xếp lại thành bó, phải làm sao cho bó củi mà hắn xếp có đường kính lớn hơn cổ chân anh.

"Anh cầm đi... em sẽ mở bẫy ra sau đó anh nén đau nhét chỗ củi này vào bẫy rồi hãy rút chân ra được không? Em sợ lúc em buông tay ra không có thế giữ thì cái bẫy lại cắm vào chân anh lần nữa..."

"Ừ..."

Xem chừng Lam Tuyên lúc này đã mệt lắm rồi, dưới ánh đèn flash không đủ sáng hắn thấy mặt anh lấm tấm toàn là mồ hôi, giọng điệu đồng ý đi kèm cái gật đầu nhẹ nhàng hóa thành qua loa, đôi bàn tay run rẩy cầm lấy bó củi của hắn, toàn thân dường như đã sẵn sàng cho việc chịu đựng một cơn đau lớn.

"..."

Hắn im lặng đặt chiếc điện thoại lên một tảng đá, làm sao để ánh đèn trực tiếp chiếu vào phần chân của anh đang bị chiếc bẫy ngậm chặt. Thời điểm hắn cố gắng luồn bàn tay vào dùng sức để bẻ ngược chiếc bẫy ra, Lam Tuyên cắn răng nhắm tịt mắt chịu đựng cơn đau, nhưng chiếc bẫy ấy cứng vô cùng không tài nào có thể dùng tay mà cạy được. Hắn chỉ thấy tác động của mình làm máu từ những vết cắm ứa ra nhiều hơn, cổ chân anh giật giật liên hồi, đau đến mức nửa chừng đã vội nắm lấy tay hắn.

"Không... được... không được..."

"Anh Tuyên..."

"Đau lắm..."

Phản ứng này của anh có lẽ đúng là cùng cực chịu đựng, chịu không nổi mới ngăn hắn lại. Tử Kỳ thất vọng buông người ngồi xuống, hắn thấy mình đau lòng nhiều lắm nhưng nước mắt vẫn không tài nào rơi nổi. Cuối cùng chỉ đành nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đó của anh, cố dùng chút ấm áp từ thân nhiệt mình truyền sang.

"Anh thấy lạnh không?"

"Có..."

Lam Tuyên cả người lạnh cóng nhưng lại toát nhiều mồ hôi thế này, hắn thử đưa tay chạm vào trán của anh, khẽ giật mình thì thầm với cái giọng điệu xót xa.

"Trời ơi! Anh sốt rồi..."

"..."

"Trong túi mang theo có thuốc không?"

"..."

Mấy câu tiếp sau đó hắn hỏi đều chẳng được anh đáp lại, có chăng chỉ là vài ba cái gật đầu rất nhẹ. Tấm lưng anh lúc này mệt nhoài tựa vào vách đá, cảm giác chóng mặt và hoa mắt bắt đầu kéo đến không thôi.

"Có thuốc nè..."

Hắn lục lọi tìm trong túi đeo của anh có vài cái bánh mì ngọt mà mình đã giấu, trong đó cũng có một bọc thuốc mà anh thường hay mang theo bên mình. Nhưng xem qua một lượt hắn lại chẳng biết loại nào có công dụng gì, cuối cùng vẫn phải gọi anh dậy để hỏi cho chắc.

"Lam Tuyên, không được ngủ! Anh mở mắt ra nhìn em đi... xem thử chỗ thuốc này anh mang có thuốc giảm đau kháng sinh gì không? Xem có thuốc cầm máu không?"

"..."

Vốn dĩ trước kia Lam Tuyên đã có thói quen mang thuốc bên mình bởi vì Hàn Dương từ bé đã rất hậu đậu hay làm bản thân bị thương. Nhưng kể từ khi có thêm hắn, túi thuốc đó của anh cũng đặc biệt được để vào thêm nhiều loại nữa. Anh nhớ lần trước lúc chụp con dao nhọn giúp hắn bản thân đã bị cứa một đường rất dài trong lòng bàn tay, dù được băng bó rồi nhưng vẫn liên tục chảy máu, lúc đó anh đã lén chạy ra quầy thuốc để mua thuốc cầm máu nhanh và cũng để vết thương mau lành một chút hình như anh có mua kèm cả kháng sinh.

"Viên to to bọc trong vỏ nhôm..."

"Viên này hả?"

"Ừm..."

"Viên này là kháng sinh hả?"

"Ừm..."

"Vậy có thuốc giảm đau hay cầm máu không?"

"Cầm máu..."

"Cầm máu có không?"

"Có... là viên... Transamin..."

"Nhưng mà..."

Hiện tại hai đứa chỉ có vài cái bánh, đến cả nước cũng không có để mà uống. Mấy viên thuốc này có cũng bằng không thôi, hắn đắn đo một hồi rồi cẩn thận cất thuốc vào trong túi, sau đó lại đưa mắt nhìn ra xung quanh. Nhớ không lầm thì gần đây nghe được tiếng nước chảy, hắn chẳng ngại gì việc bỏ đi tìm nước cho anh, nhưng mà anh lại đang ở trong trạng thái yếu sức như vậy, nếu để anh uống nước từ sông hay suối rồi trở nặng thêm cũng sẽ không hay.

"Không được... dù sao cũng phải tháo cái bẫy ra trước, để nó cắm lâu như vậy nguy hiểm lắm... em sợ anh sẽ nhiễm trùng đó!"

"..."

"Lam Tuyên..."

Đôi bàn tay ấm áp của hắn khe khẽ chạm vào tay anh, muốn lay nhẹ anh ra khỏi giấc ngủ đó, muốn anh phải mở to mắt ra nhìn hắn lúc này.

"Anh không được ngủ... dậy nói chuyện với em đi! Mình phải tháo cái bẫy này ra..."

"Nhưng mà anh... có cảm giác buồn ngủ..."

"Không được, sao tự nhiên anh không ngoan gì hết vậy? Em nói không được ngủ!"

"Tử Kỳ..."

"Chỉ cần bây giờ anh nghe lời của em không ngủ, sau này dù anh nói gì em cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo!"

"..."

Mấy lời đó của hắn có vẻ như dụ được anh, nhìn thấy đôi mắt Lam Tuyên hé mở, Tử Kỳ liền nhắc lại thêm lần nữa.

"Anh muốn em làm gì em cũng sẽ làm..."

"Đừng... đừng theo đuổi Minh Trang nữa..."

"Được, Minh Trang cái quần gì chứ, một chục Minh Trang em cũng không thèm để ý!"

"Đừng... đi chơi... với anh Linh... vào cuối tuần nữa..."

"Được được được, không đi nữa!"

"Đừng có... choàng vai bá cổ... Minh Tuấn..."

"Ok luôn!"

"..."

"Còn gì nữa không?"

"..."

Hắn còn hỏi thêm một lần nữa nhưng lúc này Lam Tuyên chỉ cố gắng mở căng mắt mình ra khe khẽ lắc đầu, xem chừng đã hài lòng với những điều bản thân vừa mới yêu cầu rồi.

"Cái bẫy này... anh nhìn xem, nhìn thử xem có nghĩ ra được cách để mở không?"

"..."

Nghe theo lời của hắn, Lam Tuyên chầm chậm chồm tới nhìn phần chân bầm tím của mình, anh tỉ mỉ quan sát chiếc bẫy sau đó mơ hồ nhận ra hình như bản thân đã từng thấy đâu đó.

"Cái này..."

"Anh biết hả?"

"Hình như có phần dư ra... có thể... dùng chân đạp xuống để mở chốt..."

"Chỗ này sao?"

Ngón tay hắn chỉ vào đòn bẩy, quả nhiên nơi đó có một phần sắt thừa liên kết với khớp gấp của chiếc bẫy. Tử Kỳ cúi xuống nhìn thêm lần nữa, hắn cũng thử dùng tay ấn mạnh xem thử khớp gấp có ảnh hưởng hay là không.

"A... có nè..."

"Đau..."

"Anh ráng chịu một chút... em gỡ nó ra sẽ sát trùng vết thương cho anh, để cái này ở đây qua vài tiếng chân của anh sẽ nhiễm trùng đó!"

"..."

"Lam Tuyên..."

Biết là sẽ vô cùng đau đớn, nhưng hắn vẫn không thể không nhắc chừng anh việc giữ im lặng. Bởi vì nếu trong lúc mở bẫy mà anh hét lên, có thể bọn người kia sẽ nghe thấy tiếng và quay trở lại.

"Anh không được la, dù có đau thế nào cũng không được la... biết chưa?"

"Ừ..."

Để cho anh ngồi dậy thẳng lưng, Tử Kỳ lúc này mới đứng đối diện, một tay hắn thủ sẵn bó củi chờ để chen vào lúc mở được bẫy, chân phải nhè nhẹ đạp lên chỗ thanh sắt nhô ra.

"Em đếm tới ba... anh phải giữ im lặng đó nha..."

"Ừ..."

"Một..."

Chân của hắn lúc này dồn trăm phần lực đạp thanh sắt xuống, phần miệng của chiếc bẫy quả nhiên cũng từ từ tách khỏi da thịt anh.

"Ah..."

Tuyên có cảm giác như một con cá sấu đã ăn mất chân của mình, nói là sẽ không la nhưng thật sự bản thân không sao ngăn nổi.

"Hai..."

"Ưm..."

Vậy nên anh đành đem hai bàn tay mình bụm chặt lấy miệng, nước mắt và mồ hôi lã chã thay nhau rơi xuống. Vào cái giây phút miệng bẫy tách hẳn khỏi thịt anh, máu từ những vết cắm sâu kia không ngừng trào ra. Anh đau đớn đến mức không thể nào chịu đựng nữa, cơn đau đó cố kìm nén lại bao nhiêu thì dưới đũng quần của anh cũng vô thức rỉ ra dòng tiểu ấm bấy nhiêu.

"Ahhhhh..."

"Lam Tuyên..."

Tử Kỳ sợ hãi thất thần vì cú ngã người của anh ra sau hoàn toàn vô lực, hắn vội vàng đem bó củi chèn vào miệng chiếc bẫy, sau đó gấp gáp ôm chầm lấy đối phương, toàn thân anh run rẩy không ngừng.

"Đau lắm đúng không... em biết mà... em xin lỗi..."

"Ưm..."

Cách duy nhất để ngăn tiếng gào thét đó của anh lúc này mà hắn đang làm là để vài ngón tay của bản thân vào miệng của anh. Nhưng Lam Tuyên cứ nhất định không chịu cắn tay hắn, mặc cho răng đã nghiến vào nhau thành vài tiếng ken két rồi, anh vẫn liên tục ngoái đầu đi không chịu để hắn vì mình mà đau.

"Bình tĩnh... anh Tuyên, bình tĩnh..."

"Ưm... hic...hic"

"Không được khóc... tụi nó sẽ nghe đó..."

Làm sao mà không khóc được chứ? Da thịt thì chảy máu chẳng ngừng, đau đớn đã nhiều như vậy rồi lại còn chịu cái cảnh chai thuốc sát trùng liên tục đổ xuống. Nói thật ra lúc này anh chỉ ước mình sẽ ngất lịm đi để không hay biết gì cơn đau đó. Đau đến mức lí trí của anh cũng bị vùi dập, phút chốc không thể nào nhận định được nữa, cũng không tài nào sáng suốt để giữ mình im lặng được nữa.

"Ahhh..."

"Anh Tuyên, nhỏ tiếng thôi..."

Hắn chỉ nói đến đó rồi ngưng, bởi vì vào lúc dòng dung dịch sát khuẩn đổ xuống vết thương sâu nhất của anh, anh đã chồm người tới ghì chặt lấy hắn kéo về phía mình.

Chụt!

"Anh Tuyên?" – Tử Kỳ lúc này chỉ tròn mắt kinh ngạc thôi, hắn gọi tên của anh ở trong suy nghĩ. Thâm tâm hắn chỉ cảm thấy có vẻ như anh đang muốn chặn tiếng than của mình, nụ hôn này gấp gáp miễn cưỡng ghì chặt hắn ta mà làm, có lẽ trong lòng anh không nghĩ ngợi nhiều hơn đâu.

Chụt!

Vậy nên hắn cũng chiều theo anh, để nụ hôn nơi môi miệng mình đánh lạc hướng đi, hi vọng sự đau đớn đang dày vò dưới chân anh sẽ tạm quên lãng.

"..."

"Hình như hồi nãy em thấy có băng gạc..."

Phút cuối cùng khi cơn đau dần dịu lại, hắn cũng vội vàng đẩy anh ra, Lam Tuyên lúc này cứ như vừa quay trở về từ ranh giới địa ngục. Anh nhìn hắn không chút để tâm đến nụ hôn đó, chỉ vội vàng lục tìm trong túi thuốc anh mang theo có vài miếng gạc và cuộn băng keo.

"Làm sao để băng lại đây ta..."

"..."

"À..."

Cái dáng vẻ lui cui thao tác của hắn lúc này làm đôi mắt anh chăm chú chẳng rời đi được, nhất là khi hắn cởi chiếc áo thun ra, dùng sức mình xé chiếc áo duy nhất trên người thành vài mảnh nhỏ, sau đó đắp thêm vào trong lớp băng gạc ít ỏi hiện tại đang có. Hắn vòng qua cổ chân của anh quấn thành mấy đường dày cộm, lúc này điều duy nhất hắn mong là máu ngừng chảy.

"Xin mày đó, đừng chảy máu nữa..."

Nhưng mấy vết thương đáng ghét đó không thèm đáp hắn, dòng máu đỏ tươi kia vẫn âm thầm rỉ thấm ra bên ngoài.

"Không được rồi... anh ráng ăn hai cái bánh này đi... em đi lòng vòng quanh đây tìm xem có nước hay không, nha!"

"Đừng..."

"Sao vậy? Không có nước làm sao uống thuốc? Miệng của anh cũng khô khốc rồi!"

"Đừng đi..."

"Lam Tuyên! Em chỉ đi ngay gần đây thôi! Anh sợ bóng tối đúng không? Vậy thì để em đốt đống lửa cho anh, đốt sâu trong hang này ánh sáng không lọt ra ngoài được đâu, mà bây giờ trời cũng tối rồi, bọn chúng cũng không thấy được khói!"

"..."

Nói rồi chẳng thèm đợi đến lúc anh chịu gật đầu đồng ý, Tử Kỳ lui sâu vào trong hang, dùng bật lửa mình đã nhặt được mồi vào chiếc bọc nilon của vỏ thuốc lá. Hắn đốt lên một cụm lửa nhỏ cho anh, nhưng đến lúc vừa định bước chân ra khỏi hang đá, ngoài trời ầm ầm tiếng sấm vang, tia sét đánh ngang trời lóe lên sáng cả một vùng.

"Hình như sắp mưa..."

"..."

Nếu trời mưa vào thời điểm này thì càng tốt nhỉ? Ít ra hắn không phải đi xa tìm nước, cũng chỉ cần ở yên một chỗ hứng nước mưa bỏ vào trong cái nồi kia rồi nấu cho nó sôi lên, vậy là năm mười phút sau đó anh đã có thể uống số thuốc trong tay rồi.

"Em không đi nữa... anh Tuyên, anh ăn bánh đi... ráng một chút nếu trời mưa em sẽ hứng nước mưa nấu cho anh uống!"

"Anh... anh lạnh quá..."

"Anh Tuyên... sao quần anh ướt mem vậy?"

Lúc này hắn mới nhìn lại anh, thấy bên dưới đũng quần lan ra từ lâu một mảng ẩm ướt. Ban nãy khi hắn mở bẫy ra, Lam Tuyên vì đau điếng người nên bên dưới cũng không kìm được mà són tiểu ra thành dòng. Mặc dù trường hợp hi hữu này không cao, nhưng Tử Kỳ cũng đã từng được nghe qua hồi còn ở Mỹ. Giờ phút này sự ướt át ở bên dưới khiến anh lạnh hơn, hắn không thể trách được lời nào, chỉ nghĩ đến hình tượng của anh trước giờ mà thôi.

"Sao tự nhiên thấy thương quá trời..."

Anh nghe rõ ràng câu nói đó của hắn, nhưng vừa thoắt một cái đã thấy hắn quay lưng đi. Đôi mắt Lam Tuyên lúc này không tài nào mở lên được, anh chỉ nghe thấy tiếng sột soạt mà Tử Kỳ lục lọi tìm trong đống đồ để lại của người đi rừng. Một lúc sau thì hắn quay lại đỡ anh, sau đó còn thì thầm vào tai của anh.

"Trời mưa rồi... em dìu anh qua bên kia nằm, em trải tấm vải bạt cho anh rồi đó, cũng đã phủi sạch hết luôn rồi! Anh tới nằm một chút... em hứng được nước mưa thì nấu cho anh uống thuốc!"

"..."

Đúng là trời đã đổ mưa rồi, anh nằm xuống thuận theo dỗ dành của hắn, hé đôi mắt lờ mờ trước khoảng nền đá chật hẹp, nhìn thấy hắn dưới ánh sáng của đống lửa không ngừng chạy tới chạy lui đem cái nồi nhỏ đứng đợi dưới một dòng chảy, rồi lại loay hoay tìm cách bắc nồi nước trên đống lửa đã đốt sẵn.

"Tử Kỳ... anh thích em, thật sự rất thích em!" – mơ hồ trong cơn mê sảng này của anh, anh vẫn chắc chắn bản thân đã nghĩ về điều đó. Nếu như ngày mai an toàn tỉnh lại, anh tự hứa với lòng sẽ bất chấp mà thừa nhận.

Rồi sau đó...

Rồi sau đó dù có ra sao cũng được.