[BL] U Mê

Chương 31: Thử thách.




---

Chiều tan trường về với Tử Kỳ mà nói thật không thể kể hết được những thứ gọi là niềm vui. Tính của hắn cứ như trẻ con, ra khỏi cổng trường rồi thì nhìn xung quanh nơi nào với hắn cũng được gọi là thú vị.

"Cái đó là gì vậy?"

Mấy hôm nay hắn đặc biệt chú ý đến một ông cụ, ngày nào ông cũng dừng ở trước cổng trường, chiếc xe máy đã cũ chở theo phía sau là cái thùng vuông có ghi "Kẹo chỉ tơ hồng". Nhìn thì lạ lắm, nhưng số học sinh ghé qua chỗ của ông cụ đó thì lại không nhiều.

Bọn học sinh cấp một chỉ học buổi sáng, ra cổng trường đa số sẽ tập trung ở quầy cá viên chiên, hoặc là chúng sẽ xúm xít lại mấy nơi có trò bốc thăm may mắn. Khối cấp hai có lớp phụ đạo sẽ học thêm vào buổi chiều, nhưng sở thích của chúng là những li trà sữa thơm béo ngậy, cũng có đứa sẽ ghé vào chỗ bán kem. Đông vui nhất có lẽ là xe bánh tráng trộn của bà Sáu. Còn học sinh cấp ba như hắn chắc chắn sẽ thích "sống ảo", thích tụ tập trong những quán sang có trang trí chỗ chụp ảnh đẹp đẹp một chút.

"Kẹo bông gòn, kẹo chỉ... mấy cái đó hầu như chỉ làm từ đường thôi. Không có gì đặc biệt đâu!"

Lam Tuyên lại thuộc số ít người cảm thấy bản thân không hề hứng thú với bất kì thứ gì trước cổng trường. Trả lời hắn câu đó xem như là anh muốn dập tắt đi sự tò mò kia của hắn mất rồi.

Thật ra cũng vì anh rất muốn tranh thủ về nhà còn kịp tắm rửa mà đi tập hát. Nhưng Tử Kỳ bây giờ cứ muốn dính chết ở chỗ ông cụ bán kẹo chỉ kia, anh đứng cạnh bên hắn, cứ tưởng hắn tò mò mua xong thì chịu lên xe để còn về nhà.

"Ngon lắm!"

Hắn cắn thử một miếng bánh tráng kẹp với kẹo chỉ, bên trong đó có kèm dừa nạo và cả sữa tươi, hình như cũng có đậu phộng rang, cả mùi lẫn vị hòa quyện với nhau không hề kém sự tinh tế một chút nào cả.

"Ngon lắm, thử một miếng đi!"

Hắn bẻ ra cho anh một góc, mặc dù mời anh ăn nhưng Tử Kỳ đứng trước mặt của Lam Tuyên bây giờ, chẳng khác gì là đang làm nũng để anh chiều ý của hắn mà ăn một ít.

"Một chút thôi, không ngọt lắm đâu, không mập đâu mà sợ... đi mà đi mà!"

"..."

"Tử Kỳ! Làm gì ở đó vậy?"

Cũng vì anh chần chừ không nhanh chóng mà nhận lấy, hắn nghe có tiếng gọi liền quay sang giơ tay chào với đám bạn của Nhất Linh.

"Em mua kẹo chỉ tơ hồng ăn thử nè, ngon lắm!"

"..."

Lúc hắn quay lưng đi bắt đầu tụ tập với đám bạn kia, anh chỉ còn có thể trợn mắt thở dài cộc lốc mà hỏi.

"Có về không?"

"Chờ xíu đi!"

Chẳng biết tên ngốc ấy có nhớ đến việc anh phải đi tập hát hay không nữa, một người thì gấp gáp đến mức nháo nhào trong lòng, một người lại thản nhiên đưa tay vẫy vẫy gọi đám bạn tới. Tụ tập cả đám xung quanh xe kẹo chỉ tơ hồng, Tử Kỳ quay sang ông cụ kia háo hức gọi thêm.

"Làm cho con thêm bảy phần nữa!"

"..."

Nhẫn nại và quan sát một chút, có lẽ lúc này anh thầm đoán được rồi, chỉ vì hắn muốn kéo đám bạn kia tới mua ủng hộ ông cụ thôi. Còn nhiệt tình PR hơn cả việc hắn là cháu ruột của ông nữa.

"Mấy anh chị toàn là nhà giàu, chắc chưa từng ăn mấy món này đâu ha!"

"Ừm chưa, mà cái này ngon lắm sao!"

"Thử đi thử đi!"

Hắn lại đưa miếng bánh kẹp kẹo của mình chia cho mỗi người một miếng. Bởi vì chất lượng từ sản phẩm, dù bản tính hắn có hơi thích phóng đại một chút, nhưng cái vị là lạ từ món ăn kia thật sự đã kích thích hội bạn nhà giàu đó rất nhiều.

"Ngon thật đó!"

"Ông ơi làm cho con thêm mấy cái nữa nha!"

"Ngon ha, vậy mà đó giờ không thèm để ý luôn!"

"Ngon, không quá ngọt, còn thơm mùi đậu phộng nữa!"

Mấy người bạn này của Nhất Linh, theo hắn biết thì đa số chỉ là bạn cùng lớp mà thôi, nhưng việc họ gần đây thường xuyên bắt chuyện chủ động thân thiết với hắn chắc cũng bởi vì hắn vô tình lại được "thân" với Nhất Linh trên mức bạn bè.

Đều là hội con nhà giàu, nhưng để được Nhất Linh mời về tận nhà dự tiệc thì không phải ai cũng có cơ hội. Trong khi Tử Kỳ chân ướt chân ráo vừa mới chuyển tới, lại được nhiều ưu ái từ phía Linh đến như vậy, thân thế của hắn ít nhiều cũng là đề tài khiến cho người khác tò mò, mặc dù vẻ bên ngoài không ai bày tỏ sự ganh tức cả.

"À hôm nay sao Linh nghỉ học vậy Kỳ biết không?"

"Dạ không, sao mà em biết nhiều được đến vậy chứ? Em có thân với anh Linh đến mức đó đâu mà..."

"Không thân á, ban nãy chị còn thấy trong hộc bàn của Nhất Linh có để thiệp mời ghi sẵn tên em... nghe nói đâu là tiệc đầy tháng của em trai Linh đó!"

"Em trai á?"

"Em không biết hả? Linh có em trai mới sinh cách đây một tháng, là con của ba Linh với vợ sau đó!"

"À... vậy sao? Thì em đã nói rồi, em có thân đến mức đó đâu mà biết!"

Hắn còn mãi đứng đó kì kèo nói chuyện, anh đứng đây từ nãy đến giờ xem như cũng là đã cho hắn sự chờ đợi rồi đó. Có lẽ mặc kệ hắn ở đây được rồi, anh chẳng nói lời nào cứ vậy rồ ga mấy tiếng báo hiệu cho việc mình sắp phóng đi.

"Ê, ê đợi đã..."

Tử Kỳ lúc này mới giật mình nhìn sang Lam Tuyên, miệng vừa la làng lên mà chân cũng vừa chạy tới chỗ anh túm lấy yên xe của anh níu lại.

"Chờ một xíu thôi mà, mua thêm cây kẹo kéo nữa rồi hãy về, nha nha nha, cho đi ké với, ê... cái đồ xấu xa kia!"

Lúc đó anh lườm hắn một cái vô cùng đáng sợ, sau đó còn nói điệu nửa đùa nửa thật với hắn.

"Đứng đó ăn xong đi, chút nữa rồi về!"

"Thôi mà, không ăn nữa, về, đi về liền nè..."

Nhưng đến lúc hắn giơ một chân định leo lên yên xe của anh ngồi. Anh lại chơi khăm hắn mà phóng ào đi chẳng hề báo trước.

Bịch!

Tử Kỳ mất đà té xuống, hai bên hai chiếc bàn tọa của hắn vô phương đề phòng, trực tiếp chạm đất.

"Ui da..."

"Tử Kỳ... có sao không? Đứng lên đi!"

"Đứng lên đi em!"

Đương nhiên là hắn sẽ đứng lên, sau đó còn chạy tới vài bước cố quát thật to để mà chửi anh.

"Đồ xấu xa độc ác!"

Chỉ có điều, hắn cũng thừa biết anh đã phóng đi rồi thì chẳng khác lần trước đó là bao, dù có gào đến tróc cổ họng anh cũng chẳng quay lại đâu.

"Em ở gần nhà Lam Tuyên hả?"

"Gần cái gì mà gần, ở chung..."

Một người trong hội bạn nhà giàu quan tâm phủi phủi vào mông của hắn vài cái, sau đó rất vô tình mà hỏi. Hắn cũng thật tùy tiện chẳng để tâm gì, suýt chút nữa là vạ miệng rồi, đành gian xảo nhanh nhẹn lái sang một câu khác tự nhiên hơn.

"Chung xóm... Chung hẻm luôn... Nên mới nhờ... Mà đó giờ có nhờ được lần nào đâu!"

"Vậy hả? Chị không chung xóm nhưng về cùng đường đó, hay là chị cho Kỳ đi ké nha!"

"Thôi, em qua bên kia chơi một chút rồi mới về! Tạm biệt mọi người ở đây nha, cơ mà... tiền kẹo để em trả nhỉ?"

Lời đề nghị đầy lịch sự đó của hắn cũng có nguyên nhân cả thôi, bằng sự hiểu biết này của hắn thì người bạn kia chắc chắn phải có lí do mới chào hỏi mình thế này.

"Trời, có bao nhiêu đâu, Kỳ để anh chị trả cho! Nhưng mà... nếu Linh có đưa thiệp mời cho Kỳ, Kỳ thử nói với Linh là muốn mời cả nhóm tụi chị đi chung nữa... xem Linh nói sao nha!"

"Dạ... để em nói thử xem sao! Nhưng mà em cũng chẳng có thân với anh Linh lắm đâu, nếu mà không được thì..."

"Không sao đâu! Tụi chỉ hiểu mà..."

"Dạ!"

Hắn tươi cười ở trước mặt họ, nhưng vừa quay lưng đi thì thái độ khác hẳn này chỉ mình hắn biết.

Biết ngay mà, không có ý nhờ vả thì làm gì bắt chuyện với mình chứ!

Nhưng rồi hắn suy đi nghĩ lại, cảm thấy một buổi tiệc cũng chẳng là gì. Dù hắn có ngỏ lời thật sự với Linh đi nữa, người ta cũng chưa chắc gì đã đồng ý. Nhưng mà nếu như hắn không giữ lời hứa với đám bạn kia, danh dự này của hắn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

"Giờ này đang làm gì nhỉ..."

Lần đầu tiên trong suốt những ngày gần đây, hắn vừa mở điện thoại đã chạm vào trang cá nhân của Linh để xem nội dung mới nhất từ anh . Mà có lẽ cũng chính là lần đầu tiên từ trước đến giờ, hắn gửi tin cho anh, anh lại chẳng tức thì hồi âm cho hắn.

"..."

Tử Kỳ đi bộ thêm một đoạn, dừng chân lại trước một cửa tiệm, hắn nhìn thấy bên trong đặt một chú gấu trúc lớn gấp đôi cả thân người hắn, cửa tiệm này là dạng chơi game đổi quà. Bản tính hắn thì trẻ con mà, cũng chẳng bất ngờ gì nếu hắn quyết định bước vào bên trong mặc dù nơi này tụ tập cũng chỉ toàn học sinh cấp hai mà thôi.

"Anh chủ, chơi cái gì để được con gấu trúc bự đó vậy?"

"Chơi với tao nè!"

Trước mặt hắn là chủ cửa tiệm, bề ngoài mặc dù xăm trổ trông rất đáng sợ nhưng xem ra vô cùng hòa đồng với đám trẻ con. Hắn thấy đám con nít xúm xít với anh ta trước một máy chơi game, bản thân cũng tò mò nên mới tới gần xem thử.

"Em hỏi thật đó, em muốn lấy con gấu trúc đó!"

"Con đó tao để trưng bày, mày muốn gì mà muốn khôn quá vậy? Muốn tao phá sản hay gì?"

Người kia quay sang hắn hậm hực mà đáp, hắn liền xị mặt ra ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve thuyết phục đối phương bằng mấy câu nói nịnh nọt đúng với bản chất.

"Anh giàu như gì... đeo sợi dây chuyền bự bằng sợi dây xích... có con gấu đó thì thấm gì đâu chứ!"

"Nhưng mà nó mắc chứ không có rẻ, tao mới mua về hôm qua để gây sự chú ý đó!"

"Thì anh cứ ra luật đi, thắng bao nhiêu trò chơi thì được?"

"..."

Người kia cảm thấy hắn dường như rất muốn có được, cũng nghĩ mình có thể lợi dụng sở thích của hắn mà lời một vố.

"Ok, nếu mày đã thích con gấu đó như vậy thì... ba trò khó nhất ở đây phải đạt điểm cao nhất! Bắn súng, beat up, đua xe 4D địa hình... cả ba đều phải đạt điểm tối đa!"

"..."

Tử Kỳ đứng đó trầm ngâm đâu gần cả phút, hắn cho tay vào cầm lấy bóp của mình rồi thở dài nghĩ trong lòng.

Chơi hết số tiền mình có cũng không thể nào thắng được ba trò, cứ cho là mình bắn súng thắng đi... nhưng mà...

"Anh ơi... em rủ bạn em chơi cùng được không? Chứ một mình em làm sao mà chơi thắng nổi hết ba trò đó?"

"Ờ... mày rủ cả dòng họ ra chơi cũng được! Chơi càng nhiều tao càng bù lỗ chứ có gì đâu!"

"Anh nói đó nha!"

"Ờ!"

Người kia nghĩ trong lòng dù hắn có kéo cả họ tới chơi cũng chưa chắc đã thắng được nên đành ậm ừ cho qua. Hắn đem vẻ mặt sầu như ve lặng lẽ quay ra, định sẽ về rủ cái tên đáng ghét kia ghé qua một lần xem sao.

Ai ngờ vừa nâng mặt lên nhìn ra cửa, đã thấy tên đáng ghét ấy ngồi trên xe, đem ánh mắt đằng đằng sát khí hướng về mình.

"A!"

Vậy mà hắn còn tưởng là anh phóng xe đi mất rồi chứ, uổng công hắn từ nãy đến giờ cứ ghim trong lòng mấy câu chửi xéo.

"Tôi hỏi cậu có về nhà không thì nói?"

"Về chứ... đương nhiên là về rồi... nhưng mà..."

Tử Kỳ chạy tới cạnh anh, hắn lay lay tay anh rồi chỉ vào bên trong tiệm game kia.

"Con gấu trúc đó dễ thương quá... nhưng mà chủ tiệm nói phải chơi thắng ba trò khó nhất mới có được! Anh Tuyên... vô chơi với em đi!"

"Anh Tuyên?"

Vẻ mặt Lam Tuyên lúc này khi hỏi lại hắn dường như có rất nhiều sự cạnh khóe. Hắn biết ý đối phương đang mỉa mai mình, đành đem cái biểu cảm nịnh hót ấy ra mà cười.

"Thì anh lớn tuổi hơn em mà, em gọi anh thì có gì lạ đâu chứ!"

"Thôi cảm ơn, cậu thích thì gọi anh, không thích thì lại gọi mày! Làm anh mà bị động như vậy tôi từ chối nhé, cảm ơn!"

"Wow! Nói một câu dài ghê..."

Hắn tựa người vào đầu xe anh, sàm sỡ vuốt vuốt lấy bàn tay thon dài của anh, nhưng Lam Tuyên càng nói càng cọc, thẳng thừng gạt bỏ đi sự chèo kéo của hắn ta.

"Bây giờ tôi hỏi cậu lần nữa? Có muốn tôi chở về hay là đi bộ?"

"Muốn mà... nhưng cũng muốn con gấu kia nữa..."

"Nghỉ khỏe!"

Anh gạt chống xe lên, bật chìa khóa lại có ý định muốn quay xe ngay lập tức trước yêu cầu đầy trẻ con của hắn.

"Khoan khoan đã..."

Lần này hắn nhanh tay giật chìa khóa xe của anh, sau đó bung ra một nụ cười thích chí, giơ chùm chìa khóa lên bằng một dáng vẻ gợi đòn, mà lại còn thè lưỡi lêu lêu nữa chứ.

Ring...!

"Chờ xíu!"

Vừa đúng lúc có người gọi tới, Tử Kỳ lập tức đem chùm chìa khóa kia nhét vào túi quần, tiện thể lấy chiếc điện thoại ra. Trên màn hình rõ ràng cái tên Nhất Linh đập vào mắt anh, biểu cảm của Tử Kỳ cũng rất vui mừng, dường như hắn đã chờ đợi để nghe cuộc gọi đó từ trước thì phải.

"Giờ mới gọi..."

"Alo, anh xin lỗi nha... anh hoàn thành thủ tục nhập viện cho bạn từ sáng đến giờ, lại phải chuyển từ phòng này sang phòng kia liên tục nên không trả lời tin nhắn của em!"

"Không biết, em giận rồi!"

"Tử Kỳ đừng giận nữa, tối nay có rảnh không? Anh qua nhà chở em đi bù..."

"Không rảnh, tối nay em phải đi tập hát ở nhà thờ với anh Tuyên rồi..."

Giọng điệu hắn và người kia đối đáp nhau nặc mùi "gì đó", lại khiến cho Lam Tuyên vô cùng tò mò. Nhưng bởi vì đây vốn dĩ là cuộc gọi video, anh không có chìa khóa cũng chẳng thể nào rút được, mà thật ra nội tâm của anh cũng đang rất muốn nghe ngóng chuyện của hắn và Nhất Linh. Đó mới là lí do khiến anh im lặng không nói lời nào, cũng không nằng nặc đòi trả lại chìa khóa.

"Vậy giờ em có rảnh không? Đang ở đâu đó... anh tới ngay cũng được!"

"Em đang ở chỗ tiệm chơi game đổi quà trước cổng trường nè..."

Sau đó Tử Kỳ lại quay camera của điện thoại về phía con gấu trúc bằng bông, hắn lại lần nữa dùng cái giọng điệu như trẻ con ấy mà vòi vĩnh.

"Em muốn chơi game để thắng được con gấu đó!"

"Nhưng mà anh chơi game dở lắm... cơ mà con gấu đó bán đầy... mình gặp nhau đi ăn gì đi, bữa sau anh mua cho mười con bự gấp đôi con đó cũng được!"

"Nhưng mà em..."

"..."

Lúc này hắn còn chưa kịp nói hết câu, Lam Tuyên đã nhanh chóng giật lấy điện thoại từ trên tay hắn để chen vào giữa cuộc trò chuyện kia.

"Xin lỗi, nhưng tôi phải chở nó về rồi, ở nhà mẹ đang đợi cơm, hôm sau rồi nói tiếp nha!"

Tút!

"..."

Tử Kỳ há hốc mồm nhìn dáng vẻ kì cục của Lam Tuyên, sau đó hắn còn ngơ ngác hỏi.

"Mẹ chờ cơm á? Không phải mẹ lại đi Sài Gòn rồi sao?"

"Vô đây!"

"..."

Cũng chẳng hiểu rốt cuộc có con ong nào đâm phải vào đít của Lam Tuyên nữa, vẻ mặt anh cứ như bị cả tảng đá đè lên, thậm chí ngay cả việc anh túm áo hắn lôi vào trong tiệm game kia, chẳng hề giống như có ý muốn chơi game chút nào cả.

"Chơi cái gì? Trò nào đâu?"

"Eo, anh có thật lòng muốn chơi không vậy? Em không có ép anh đâu nha... nếu không thì đợi anh Linh mua cho em cũng được..."

"Tôi hỏi chơi trò nào mới có được con gấu đó!"

Bất ngờ Lam Tuyên quát lên một câu, chủ tiệm game cũng phải giật mình quay lại nhìn anh. Suýt chút nữa còn bị anh dọa cho tái cả mặt.

"Bắn súng vào tâm, Beat up, đua xe 4D... phải giành hạng nhất cả ba trò khó nhất đó mới lấy được nha!"

"Bán xu đi!"

"..."

Lần này hắn thật sự bất ngờ, bởi vì anh lại có thể bỏ tiền túi ra để mua xu chơi game với hắn. Tử Kỳ đứng bên cạnh hí hửng thiếu điều muốn nhảy cẫng lên, nóng lòng chờ đến khi cuộc chơi bắt đầu. Trò đầu tiên quả nhiên chính là sở trường của hắn, hắn tự tin chỉ ba phát súng đã có thể đạt ba điểm tuyệt đối trúng vào hồng tâm.

Bắn xong rồi hắn quay sang anh mỉm cười nháy mắt lia lịa, rất muốn anh dành cho mình vài lời khen. Nhưng mà anh lại đơ mặt ra nhìn hắn không hề biểu cảm, tay còn đang bận chọn cho mình một bản nhạc phù hợp nhất để bắt đầu thử thách chính bản thân.

"Bài đó đi... bài đó sexy đó..."

"..."

"Bài này cũng được, bài này cũng sexy nè!"

"..."

"Ê, bài đó đi..."

Tất cả những bài Tử Kỳ yêu cầu anh đều bấm qua, cuối cùng anh lại chọn "Blood Sweat & Tears" – của BTS. Bởi vì sao ư?

"Trời, bài này skill khó như vậy có nhảy nổi không đó!?"

Hắn than trời vì bài anh chọn là bài khó nhất trong game. Còn lo sợ bản thân sẽ trượt mất phần quà kia chỉ vì cái tính tự cao của anh. Nhưng chỉ ba mươi giây sau đó, từng động tác "khiêu gợi" dưới những âm sắc vang lên, khiến cho hai mắt hắn cứ giống như bị thôi miên, hắn thật sự không thể nào ngừng ngẩn ngơ vì sự uyển chuyển của cơ thể anh qua từng điệu nhảy.

"..."

"Trời ơi... một trăm điểm luôn kìa!"

"Anh đẹp trai nhảy giỏi quá!"

"Anh giỏi quá!"

"Giỏi quá, điểm tối đa luôn!"

"Giỏi... giỏi thật..."

Lúc đó hắn cứng đơ người ra, nếu không vì mấy đứa nhỏ ở xung quanh hú hét ầm ĩ, có lẽ cũng thật khó để kéo ba hồn bảy vía của hắn về lắm.

"Giỏi dữ vậy em trai? Em học nhảy hả?"

"Dạ!"

Đến cả chủ của tiệm trò chơi còn phải đứng lên mà vỗ tay cho anh nữa. Hắn lại chỉ có thể cười tít mắt thôi, không còn ngôn từ gì để biểu đạt sự ngưỡng mộ trong lòng hắn dành cho anh.

"Tính ra đó giờ chưa có ai nhảy full bài này được đâu! Em nhảy hay như vậy... nếu mà tham gia mấy cuộc thi chắc sẽ nổi tiếng lắm đó!"

"À... còn trò cuối nữa!"

Mặc cho những lời khen ngợi kia, thứ anh quan tâm vào lúc này chính là chinh phục được trò chơi cuối để có thể mau chóng mà về nhà.

"Trò cuối là đua xe 4D, nhưng cái này là trò couple... một người điều khiển xe một người sẽ chém zombie, đeo kính thực tế ảo này chơi... không dễ đâu nha!"

"Trò couple sao?"

Lam Tuyên nhìn chiếc xe mô hình trên máy chơi game, cảm thấy chỗ ngồi dường như khiến cả hai dính sát vào nhau. Đâu đó hiện ra trong đầu anh những suy nghĩ muốn từ bỏ.

"Sao mà chơi được... tôi chỉ có một mình thôi!"

"Một mình gì mà một mình, em với anh là couple chứ còn gì nữa!"

Hắn nhanh miệng chen ngang mà không một chút nghĩ suy gì cả, khiến cho đám học sinh xung quanh đứng hóng bỗng nhiên cười lớn.

"Hai anh yêu nhau hả?"

"Hai anh đẹp đôi ghê đó!"

"Nếu hai anh yêu nhau thì chơi chung đi ạ..."

"Đúng rồi đó!"

"Chơi chung đi!"

"..."

Lúc hắn phát hiện ra là mình nói sai thì cũng đã bị anh trừng mắt nhìn bằng một vẻ mặt không mấy vui vẻ gì rồi.

"Không phải đâu, anh với anh ấy chỉ là bạn cùng lớp thôi..."

"Tôi đi về đây!"

"Ế ế ế!"

Đối phương vừa quay đi, Tử Kỳ vội vàng đem chìa khóa bên trong túi quần lắc lắc ra hiệu. Sau đó hắn tới trước mặt anh, đan hai tay vào nhau để ở dưới cằm, ánh mắt hắn long lanh cầu xin cho mình được thử một lần.

"Chơi đi, con gấu bự như vậy đã chơi hai vòng rồi mà bỏ thì uổng phí lắm. Thật ra nếu được mua cũng không thấy vui bằng việc chinh phục thử thách nhận quà... chơi đi nha, một lần thôi... không được thì bỏ!"

"Rồi tôi được gì sau khi chơi?"

"Hả?"

Lần đầu tiên hắn nghe thấy kiểu hỏi này của anh nên khá bất ngờ, vốn dĩ hắn không nghĩ là anh sẽ muốn gì đó cho bản thân mình.

"Anh muốn gì cũng được, muốn tui làm osin cho anh sai vặt cũng được! Một tháng luôn?"

"Tạm thời tôi chưa nghĩ ra mình muốn gì..."

"Vậy cứ vào chơi đã rồi nghĩ sau ha!"

Tử Kỳ luồn tay mình vào tay Lam Tuyên, sau đó rất tự nhiên kéo anh lại trước chỗ máy game đó, hắn bỏ xu vào máy, còn tử tế đưa tay mời anh lên xe, cẩn thận đeo chiếc kính VR cho anh, rồi mới nhẹ nhàng chen chúc ở yên sau.

"..."

Bởi vì đây chỉ là mô hình moto, nên phần yên của nó cũng không thật sự đủ chỗ để cho hai thằng con trai trưởng thành chen chúc với nhau. Anh phía trước cầm lái, cảm thấy ngực của hắn rõ ràng đã ngả hết vào lưng anh, không biết có phải vì bản thân anh quá nhạy cảm hay không, nhưng hình như hai đùi của hắn cũng kẹp chặt anh thì phải.

"Cậu ngồi xích ra một chút được không?"

"Trời ơi chơi đại đi, còn chỗ nào đâu mà xích!"

"Nhưng mà tôi không được thoải mái để lái..."

"Anh cứ xem như chở bao gạo đằng sau là được chứ gì..."

"Bao gạo..."

Mặc dù anh cũng cố gắng để tưởng tượng hắn là một bao gạo rồi. Nhưng làm gì có bao gạo nào biết vòng tay ôm tài xế mỗi lúc đường xóc như vậy cơ chứ?

"Ahh... Ahhh... Ui da..."

Hắn ngồi ở sau anh còn nhiệt tình kêu như chính mình đang chém zombie thật, mỗi lần địa hình ở trong game thay đổi, hắn lại y như rằng ôm anh cứng ngắc. Cái trò này theo như anh nghĩ, bọn con trai chắc chắn sẽ dẫn người yêu tới chơi để được lời mấy cái ôm thế này.

"Yahhhh thắng rồi Tuyên ơi!"

"Trời ơi giỏi quá!"

"Thắng rồi kìa!"

Phần game này rõ ràng là kết hợp giữa kĩ năng lái xe và sự nhanh nhẹn của người cộng sự phía sau. Chuyện hai đứa kết hợp với nhau mà thắng cũng đâu có lạ lùng gì, anh lái xe giỏi, hắn lại nhanh tay. Nhưng giờ phút màn hình hiện ra thông báo chiến thắng, lồng ngực anh lại vui mừng đến rộn ràng từng nhịp.

Chụt!

Tử Kỳ nhảy xuống khỏi chiếc xe mô hình, hắn tháo chiếc kính VR ra, trong một trận lắc lư gào thét tăng động, hắn vui đến mức không làm chủ được bản thân nữa, ở trước mặt cả đám đông đến như vậy cũng ùa theo phần kết của game mà hôn vào gò má anh một cái.

Hắn đã tháo kính ra mất rồi, đương nhiên không biết người vẫn còn đeo kính như anh nghe rõ từng câu của nhân vật game bày tỏ nội tâm khi đó.

"Nè anh chủ, con gấu, mau đem con gấu xuống đi!"

"Ờ ờ... chờ một chút!"

Lúc này anh mới tháo kính VR ra, toàn thân vẫn bần thần ngồi lì trên mô hình xe, nhưng ánh mắt hướng về phía hắn lúc nhận lấy con gấu đó thì đã chuyển dời sang một trạng thái cảm xúc mới rồi.

"Chủ tiệm uy tín quá, lần sau em sẽ rủ cả dòng họ tới đây chơi ủng hộ anh ha!"

"Được vậy thì tốt quá, nhưng mà rủ người nào vừa vừa phải phải thôi... không thì anh mày phá sản đó!"

"Hahaha..."

Tử Kỳ vác con gấu to gấp đôi bản thân mình ra cửa, anh cũng lặng lẽ theo sau hắn, nhưng sau đó bất chợt hắn lại quay về phía anh, hắn đem hai tay ôm con gấu hướng về phía anh mà cười.

"Tặng cho anh đó!"

"Tặng cho tôi?"

"Đúng rồi, ngay từ đầu em muốn lấy con gấu này là để tặng cho anh mà!"

"Lí do?"

Thật ra thì hắn cũng chưa nghĩ đến lí do gì nữa, hắn chỉ cảm thấy con gấu đó vô cùng đáng yêu, nếu như bản thân có được nó chắc chắn sẽ đem tặng cho Lam Tuyên. Giờ nói về lí do, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng biết mình phải bịa đặt kiểu gì nữa.

"Vì sao nhỉ... ai mà biết... chẳng có vì sao hết, tùy tiện muốn tặng thì tặng, mắc gì phải có lí do? À mà thôi... cứ coi như là vì trong lúc em bệnh anh đã nhiệt tình thức khuya dậy sớm nấu cháo cho em đi! Như vậy có được tính không?"

"..."

Thấy anh đực mặt ra không có ý định đáp lại, Tử Kỳ vòng ra phía sau anh rồi gượng ép đặt con gấu ấy ở trên lưng đối phương.

"Nè nè cõng nó đi... để chụp một tấm làm kỷ niệm!"

"..."

Anh đưa tay mình ra cầm lấy bàn tay lông lá của chú gấu trúc, ánh mắt nhìn vào camera của hắn cũng chẳng hề có gượng ép. Có lẽ anh cũng không biết bản thân vô tình cuốn theo hắn từ lúc nào nữa.

"Xong rồi, xem ảnh nè!"

Hắn đưa tới cho anh xem tấm vừa chụp, nhưng vì anh không chỉ tạo dáng một kiểu, thế nên hắn cũng chụp liên tiếp nhiều tấm khác nhau. Chỉ có điều Lam Tuyên không biết được cụ thể hắn đã chụp hết bao nhiêu tấm, anh cứ lướt lướt để xem tiếp một lúc thì xem tới vài tấm ảnh mà hắn đã lén chụp mình trước đó.

"Ê... tới đó thôi, mấy hình sau cũ rồi, mà trong điện thoại tui toàn clip người lớn không đó!"

"..."

Tử Kỳ thu điện thoại về, anh liền vác con gấu thinh lặng đặt ở phía trước trên chỗ bình xăng, hắn ở phía sau cũng nhanh chóng tranh thủ trèo lên.

"Giữ con gấu giúp tôi!"

Tình thế này bắt buộc Tử Kỳ phải vòng hai tay qua hông Lam Tuyên để giữ con gấu, đó cũng chính là lời đề nghị của anh. Nhưng mà giây phút anh quay mặt ra sau chờ đón lấy chùm chìa khóa từ hắn, gương mặt hắn đặt trên vai anh gần đến độ có thể khiến cho môi chạm vào.

"..."

Lồng ngực anh khi đó lại vô thức vang lên những nhịp đập kì lạ.

...

Quãng đường từ trường về nhà cũng chẳng quá xa, hôm nay Lam Tuyên cứ vô thức chạy một mạch mà trong đầu lại trống không một cách khó hiểu. Anh có cảm giác lưng áo mình ướt đẫm mồ hôi, mặc dù khí trời ở Đà Lạt thì chẳng nóng bức một chút nào cả. Cái cảm giác thân người râm ran, nhịp thở dồn dập, có hồi hộp xen lẫn nôn nao cứ bao quanh anh chẳng xua đi được.

Cả một đoạn đường về Tử Kỳ không ngừng miệng nói, nhưng mà anh lại chẳng nghĩ ra được gì hay ho để đáp lời hắn. Sự tập trung của anh một phần cũng xuất phát từ cảm giác lo lắng trong lòng, anh không rõ bản thân lấn cấn ở đâu, càng không muốn bị kéo vào sự náo loạn của hắn để rồi mất tập trung hơn.

"À, vậy anh có đi tập hát nữa không?"

Chỉ đến khi cần thiết phải đáp lại câu hắn hỏi giống như lúc này, Lam Tuyên mời trầm giọng miễn cưỡng mà nói.

"Có chứ!"

"Vậy cho em đi chung với nha, anh Tuyên!"

"..."

Bởi vì đã quá giờ tập hát, chỉ còn cách là ghé qua nhà cất đi con gấu rồi chạy thẳng đến nhà thờ mà thôi. Vốn dĩ anh muốn chở hắn theo là để tiện đường còn cho hắn ăn, Tử Kỳ mà đói thì cứ như con mèo gào la dữ lắm, có mấy lần anh dọn cơm muộn mà hắn càm ràm muốn nổ tung cả cái đầu.

"Ăn bánh mì không?"

"Không, khô lắm!"

"Vậy ăn chè không?"

"Thôi, lạnh lắm!"

"Bánh tráng nướng thì sao?"

"Thôi, đứng đợi lâu lắm..."

"Vậy bánh bao?"

"Không thích lắm!"

Chạy xe gần đến cổng nhà thờ, Lam Tuyên vừa cầm lái vừa để tâm nhìn dọc hai bên đường gợi ý món ăn cho hắn, nhưng cái gợi ý nào của anh nói ra, hắn cũng có lí do để mà từ chối. Cuối cùng anh lại cục mịch hỏi.

"Vậy rốt cuộc cậu muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được mà!"

Tử Kỳ thong thả đáp lại như thế, cũng chẳng khác cái câu ban đầu trước khi anh đưa ra nhiều gợi ý cho lắm.

"Nhịn ăn luôn đi!"

"Hì hì!"

Mặc dù người kia có vẻ tỏ ra bực mình, nhưng Tử Kỳ chỉ nhe răng cười nịnh ngầm vậy thôi, hắn biết mình là lí do khiến cho anh trễ giờ tập hát, nên hiện tại nửa câu cũng không dám hó hé ra thành lời. Xe của anh rẽ vào cánh cổng nhà thờ, hắn cũng chẳng lên tiếng oán trách gì cả. Hắn đột nhiên ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, đáng lí ra thì anh phải mừng mới đúng, đằng này trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu hơn, khó chịu vì không hiểu rốt cuộc Tử Kỳ đang nghĩ những gì.

"Sao vậy? Nếu đói quá thì ra trước cổng nhà thờ tìm món gì vừa miệng mà ăn đi... tôi tập hát lâu lắm đó!"

"Em không có đói... chỉ đang thắc mắc sao anh Linh không nhắn lại thôi... lúc nãy cúp máy ngang như vậy không biết anh Linh có buồn không nữa!"

"..."

Nghe hắn nói như vậy anh đột nhiên lại chẳng thèm ừ hử gì mà quay lưng đi. Tử Kỳ thấy anh biểu cảm lạ lùng, hắn cứ ngỡ là mình nói ra gì đó không vừa ý anh nữa chứ.

"Ủa sao vậy? Sao tự nhiên câm ngang vậy cha!"

"..."

Chính bản thân của anh còn chẳng biết tại sao nữa thì làm gì có được câu trả lời cho hắn? Trước kia anh cũng chẳng để ý làm gì, nhưng có lẽ gần đây bởi vì hắn thường hay bỏ bữa sáng để đi ăn với Nhất Linh, mà nghĩ đi nghĩ lại sao anh vẫn tự cảm thấy lòng mình lấn cấn những điều chẳng đâu ra đâu. Rõ ràng anh chẳng có lí do gì để cảm thấy khó chịu vì điều đó cả, không thể nào giải thích với hắn nên đành phải trưng vẻ mặt khó ở đó ra mà thôi.

Hắn thấy anh đột ngột im lặng như vậy chỉ đơn giản nghĩ là anh khó chịu vì phải đi muộn. Sau đó tự biết thân biết phận không kiếm chuyện nữa, chỉ ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau lưng anh. Hai đứa chầm chầm khẽ nhấc chân lên mấy bậc thang, theo hướng của ánh đèn chiếu qua khe cửa mà đi. Anh dẫn hắn đến trước cửa phòng, quay lại với bộ dạng nghiêm túc rồi dặn dò hắn một câu.

"Trong ca đoàn đa số mọi người đều lớn tuổi hơn chúng ta!"

"Em biết mà! Anh yên tâm, em cũng biết cách cư xử lắm đó!"

Nhanh nhẹn đáp lời anh như vậy, nhưng có lẽ Tử Kỳ chẳng để lại trong lòng anh một chút tin tưởng nào cả.

"Nhỏ giọng thôi!"

"Biết rồi mà!"

Hắn đẩy vào vai anh một cái giục anh mở cửa, trong ánh mắt long lanh đầy háo hức mong đợi kia, anh thấy hắn chẳng khác gì một đứa trẻ sắp chinh phục được kho báu của mình.

Cạch!

Tiếng chốt cửa vang lên giữa chừng của sự tĩnh lặng, Tử Kỳ chen ra trước để ló đầu vào, hắn niềm nở chào hỏi mọi người bên trong như thể hắn mới là thành viên của ca đoàn vậy.

"Em chào mọi người ạ..."

Phía sau cánh cửa kia là nơi tập hát thường xuyên dành cho ca đoàn Đa Minh (*), Lam Tuyên đã tham gia hát lễ ở đây từ hồi năm mười bốn tuổi. Trước đó anh còn là Lễ sinh (*), nhưng sau này bởi vì đã hơn số tuổi quy định nên anh chỉ có thể tham gia hát ở ca đoàn mà thôi.

(* Đa Minh: là tên của một Vị Thánh thuộc Đạo Công Giáo.)

(* Lễ sinh: là những em nhỏ phục vụ Thánh lễ kề cận bên các Linh mục. )

"Ủa Tuyên, chở em theo hả?"

"..."

Một người chị lớn trong ca đoàn vừa nhìn thấy hắn đã vui vẻ hỏi thăm ngay, hắn cũng khá bất ngờ trước câu hỏi này của chị, giống như là đối phương từng được biết qua mối quan hệ thật giữa hai người họ.

"Em chào chị..."

"Em là Tử Kỳ đúng không?"

"Dạ!"

"Chị nghe Tuyên nói rồi, mấy lần trước thấy em đi chung xe với gia đình của Tuyên, thì ra là em nuôi hả?"

"À dạ..."

Trong lòng hắn lúc này vô cùng tò mò, không biết anh giới thiệu với những anh chị ở đây thế nào về mình, chỉ thấy mọi người ai nấy đều dành một thái độ niềm nở mà chào đón hắn.

"Tử Kỳ em có hát được không, bè phụ đang thiếu người nè..."

"Bè phụ có anh Tuyên không ạ?"

"Tuyên nó hát chính mà!"

"À..."

Vì tới muộn nên Lam Tuyên vừa bước vào trong đã vội vàng chuẩn bị những thứ cần thiết nhất cho bản thân mình. Lúc này anh chỉ đang tập trung chỉnh lại micro, nửa phần sự quan tâm đem dành cho hắn cũng không hề có, hắn đứng đó vẫn đang phân vân không biết bản thân có nên thử sức với việc ca hát hay không. Trùng hợp thay anh đàn viên ở phía sau lưng hắn bất ngờ nhấc chiếc khăn trùm của cây Dương Cầm ngay giữa phòng tập, anh ấy cẩn thận xếp gọn chiếc khăn đó rồi đặt nó sang một bên. Lúc ngước lên đã nhìn thấy Tử Kỳ đăm đăm hướng mắt về phía mình.

"Sao vậy nhóc? Thích cây đàn này hả?"

"Dạ! Em có biết đàn chút chút..."

Hai từ chút chút kia được hắn nói ra với vẻ mặt đầy tự tin, tự tin đến cái mức chẳng cần biết trong ca đoàn đã đủ người đàn hay chưa. Khả năng của bản thân có đủ lấn án tiền bối hay không, vậy mà hắn cũng xin chẳng thấy ngượng miệng chút nào.

"Em muốn xin được đàn ạ!"

"Đàn á?"

Chị ca trưởng tròn mắt ngạc nhiên là một, anh ở trên bục ca nhìn về phía hắn còn ngạc nhiên hơn. Tử Kỳ thấy ở đó có nhiều loại đàn khác nhau, nhưng đập vào mắt hắn trước giờ có lẽ vẫn là cây Dương Cầm này.

Vốn dĩ cũng rất thích thể hiện bản thân, chơi nhạc cụ là một trong nhiều sở trường của hắn, hắn tự cảm thấy mình cũng có năng khiếu, suy cho cùng thì chẳng việc gì phải giấu giếm chuyện đó cả. Vậy là hắn ở trước mặt mấy anh chị thoải mái tự đề cao mình một chút.

"Em đàn hơi bị ổn áp đó nha, mấy lần trước đi Lễ em có để ý thấy ca đoàn mình chỉ có một người đàn chính... nếu có em nữa chắc chắn oách luôn!"

"Nếu được vậy thì hay quá, vậy Tử Kỳ có thể đàn thử một bản nào đó để anh đàn chính kiểm tra khả năng hay không?"

"Phải kiểm tra khả năng nữa á?"

Hắn hỏi lại bằng cái giọng điệu trên trời dưới đất, khiến cho mấy anh chị thành viên trong ca đoàn ấy đồng loạt nhìn hắn mà cười, họ thì thầm với nhau có vẻ không ưng bụng gì sự tự cao kia cho lắm.

"Chắc thằng bé tưởng mình giỏi lắm!"

"Có giỏi lắm cũng phải kiểm tra chứ em!"

"Đàn cũng khó không kém gì hát, phải luyện tập nhiều mới nhuần nhuyễn được!"

"À dạ... vậy để em đàn thử một bài cho mấy anh chị nghe thử rồi đánh giá ạ!"

Nói đến đàn thì hắn không ngại thử sức, nó cũng giống như một phần trong cuộc sống của hắn trước đây, mặc dù chỉ được học cơ bản ở trường, nhưng Tử Kỳ cũng để dành tiền rồi tậu cho mình một cây Piano riêng, hắn luyện nhiều đến mức hỏng mất mấy phím. Trước khi về Việt Nam cũng đã tranh thủ sửa lại rồi tặng luôn cho nhà thờ.

Giờ được chứng kiến một cây đàn xịn xò bên trong phòng hát, thú thật thì chẳng khác gì cá gặp nước ở đây. Hắn nhanh nhẹn ngồi vào vị trí, ban đầu thầm nghĩ mình chỉ cần chọn đại một bài Thánh ca quen thuộc nào đó đã từng chơi qua là được. Nhưng phía sau lưng hắn lại rì rầm vài giọng điệu cười cợt khó nghe.

"Chọn bài nào dễ dễ thôi không lại lỡ nhịp đấy!"

Chỉ vì câu đó, máu điên trong người hắn bất ngờ sôi lên. Hắn nhắm khẽ mắt lại, đem hai bàn tay mình thô bạo đặt lên trên từng phím đàn đen trắng xen kẽ với nhau. Có lẽ hắn không biết Lam Tuyên lại là người trông đợi màn trình diễn này nhất đâu nhỉ?

Tử Kỳ ấy mà, hắn sợ bị người khác xem thường nhất trên đời này. Đã không làm thì thôi, lên tiếng nhận thử sức trước mặt nhiều người như vậy, lại còn bị người ta hoài nghi mỉa mai khả năng của mình. Hắn ta đương nhiên phải tận lực thể hiện để cho người khác mở mang tầm mắt.

"In the Hall of the Mountain King" – Grieg. Bản Piano khó chơi nhất mọi thời đại, Tử Kỳ lại cố ý chọn chơi bài này, có vẻ hắn rất muốn người khác công tâm đánh giá năng lực của mình, nhưng chắc gì một trong số những ca viên ở đây biết đàn, lại có thể đàn được trọn vẹn bài đó cơ chứ.

Xem những ngón tay linh hoạt kia của hắn điên cuồng xoay chuyển lướt trên phím đàn, không gian cả ca đoàn bất ngờ chuyển sang một dạng trầm lặng đến mức đáng sợ. Tử Kỳ hiện tại chẳng khác gì đang trút giận trên từng nốt nhạc đó, hắn tập trung đến mức dưới chân tóc ở hai bên thái dương cũng lấm tấm tiết mồ hôi. Nhưng mà sự tức giận của hắn thể hiện ra theo cách này quả thật không tệ chút nào.

"..."

Chỉ cần quan sát cách mọi người nhắm mắt trôi theo âm hưởng phong phú của bản nhạc kia là đủ hiểu rồi. Thấy ai ai cũng bị Tử Kỳ thao túng một nửa linh hồn như vậy, Lam Tuyên đúng là rất hiếm hoi mới cảm thấy cái tên đáng ghét đó "có ích" thật sự.

"Em trượt mất mười nốt rồi ạ..."

"..."

Dừng ba giây sau khi hoàn thành những nốt nhạc cuối, hắn mới quay sang phía mọi người rồi nở nụ cười thể hiện sự ngại ngùng của bản thân.

Thật ra nếu như hắn không tự thừa nhận, ở đây có lẽ cũng chẳng ai nhận ra điều đó. Bản nhạc hắn vừa chơi thật sự rất khó, mười ngón tay vốn dĩ không gọi là đủ. Nhưng tay hắn linh hoạt đến vậy, Lam Tuyên thậm chí còn không dứt được mắt mình ra nữa mà.

"Anh Tuyên thấy sao? Tay em nhanh như vậy đã đủ trình đàn cho anh hát chưa?"

"Có khi hơi quá đó, tay cậu nhanh hơn não cậu mà!"

"..."

Lần này câu của anh cứu cả đám đông trầm mặc bằng một trận cười. Người đàn chính đành lòng phải nhường cây Dương Cầm lại cho hắn, anh ấy chỉ im lặng chuyển ra một góc tập trung chỉnh lại dây đàn Violin.

Buổi tập hát hôm đó đi đúng quy trình, nhưng là lần đầu tiên Lam Tuyên không hề nhìn sách để hát. Mắt của anh dù cố điều chỉnh nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang chỗ của hắn, anh cảm thấy hắn thật khác lạ khi ngồi điềm tĩnh chơi đàn như vậy. Thánh ca ở Việt Nam có vẻ mới mẻ với một người chưa từng có kinh nghiệm phục vụ Thánh lễ như hắn, chính sự tập trung của Tử Kỳ đã khiến cho anh cảm thấy thu hút không thể rời mắt đi được.

"Hiệp lễ ngày mai ai hát chính nhỉ?"

"Em..."

Đây cũng là lần đầu mà anh xung phong trong việc hát chính. Có lẽ chẳng ai nhận ra rằng anh thật sự muốn được hát solo dưới nền nhạc đệm của hắn đâu nhỉ.

"Tuyên nhận thì chị mừng rồi... vậy chúng ta sẽ tập phần bè chung nhé, Tuyên cầm micro xuống chỗ của Kỳ để tiện trao đổi đi em!"

"Dạ!"

Thông thường một người được hát solo sẽ đứng tách riêng so với ca đoàn. Hắn đã từng thấy anh được hát solo rất nhiều trong những Thánh lễ, nhưng lần này người đàn là hắn, thú thật thì cũng thấy hồi hộp nôn nao trong lòng đôi chút.

"Bài nào vậy... bài... bài anh hát là bài nào, bài đó ở trang nào á?"

Anh vừa bước xuống ngay cạnh hắn, hắn luống cuống lật qua lật lại tìm trang Thánh ca mà anh sẽ tập, điệu bộ này trông buồn cười lắm. Nhưng để hắn không chậm trễ hơn so với mọi người, anh chỉ cúi xuống định lật giúp hắn thôi.

"..."

Trong đầu anh lại bất ngờ hiện ra cái khoảnh khắc hắn hôn lên gò má mình ban nãy. Nếu như là lần trước, khi hắn say có thể tùy tiện anh cũng không để trong lòng. Nhưng lần này hắn thật sự không hề say, hành động đó của hắn rốt cuộc có bình thường không?

"Ừm... trang một trăm hai mươi..."

Giây phút đó anh lại rụt bàn tay về, để cho hắn tự lật đến trang cần lật. Chỉ tập trung chăm chú đợi hiệu lệnh của ca trưởng phất lên. Mấy phím đàn của hắn chầm chậm vang giữa sự yên tĩnh này nơi trái tim anh.

"..."

"Ủa Tuyên, sao không hát đi em?"

"À... dạ..."

"Làm lại nha!"

"Dạ..."

Anh lại chăm chú thêm lần nữa, cố gắng dành hết sự tập trung của mình vào từng phím đàn hắn dạo. Nhưng có phải vì hắn đã dạo quá bài bản không? Hay là do anh quen với những phím đơn sơ rồi?

"..."

Lần này anh lại đứng thừ cả người ra.

"Sao vậy Tuyên?"

"..."

Không biết phải biện minh cho sự trễ nhịp này của bản thân thế nào. Chỉ thấy hắn càng bài bản càng chú tâm vào từng nốt nhạc bao nhiêu, nội tâm anh hướng về phía hắn cũng chú tâm giống như vậy.

"Em uống nước cái đã... hơi khô cổ rồi!"

"Trời, vậy mà nãy giờ không nói! Uống đi mọi người đợi mà!"

"Dạ..."

Cũng chẳng biết ngụm nước này có thể khiến cho anh tỉnh táo ra được chút nào hay không. Quay trở lại với phần solo của mình, dù đây là bản nhạc quen thuộc anh vẫn thường hát, nhưng hôm nay lại dưới những phím đàn đầy chú tâm của hắn, sự lạ lẫm cứ xâm chiếm trọn hết tâm tư này của anh.

Lần thứ ba bắt đầu, Tử Kỳ có vẻ như đã nhuần nhuyễn hơn đôi chút, hắn thậm chí không cần nhìn vào từng dòng kẻ nhạc, đôi mắt hướng về anh chờ đợi một sự chuẩn bị.

Cuối cùng sau cái nhếch mày ra hiệu ngầm của hắn, anh cũng đã vào được đúng tone của mình. Nhưng khi đó, Tử Kỳ lại mỉm cười với anh bằng một biểu cảm vô cùng lạ lẫm. Anh chưa từng nhìn thấy hắn cười như vậy với mình hay với ai khác.

Anh muốn diễn tả nụ cười đó của hắn, có lẽ là nụ cười của sự hài lòng thì phải...

...

Buổi tập hát rốt cuộc cũng khép lại đầy hoàn hảo, khả năng đàn của hắn cũng được mọi người đánh giá rất cao. Và hiện tại dù ngồi sau lưng của anh để trở về rồi, những âm thanh du dương giữa phím đàn hắn lướt qua, hòa vào trong chất giọng trầm ấm của anh cứ vang vang mãi bên tai.

"Những khi yếu đuối lòng này vấp ngã bao niềm đau. Những khi chân bước mỏi mệt có Chúa luôn kề bên. Chúa nghe thấy hết mọi điều..."

Anh vẫn nhớ như in những lần ánh mắt cả hai vô tình mà lại nhìn nhau, có lẽ hắn và anh cũng chẳng "khác xa" một trời một vực như anh vẫn thường hay nghĩ, chỉ là điểm chung này hiện tại mới vừa nhận ra mà thôi.

"Có muốn ăn gì không? Giờ cũng muộn rồi nên mua về ăn thôi!"

"Em muốn ăn trứng vịt lộn á, về cũng lâu rồi mà chưa được ăn món đó nữa!"

"Ừm..."

"Lâu rồi không đàn... tự nhiên nay mấy ngón tay hoạt động nhiều quá... ê ẩm hết luôn..."

Ngồi phía sau xe, Tử Kỳ bất ngờ luồn hai tay mình qua hông Lam Tuyên, hắn giơ mấy ngón tay mỏi nhừ kia ra có ý làm nũng để được bao chầu trứng luộc đêm khuya. Khoảnh khắc đó khiến cả người hắn chẳng khác gì ôm trọn lấy đối phương, tuy là hắn không suy nghĩ gì sâu xa nhưng Lam Tuyên lại chẳng tài nào vững tâm cho được.

"Bỏ cái tay ra!"

Người cầm lái tự nhiên nổi cọc đem bàn tay hắn vứt ra chỗ khác. Tử Kỳ thì tính nhây chẳng ai sánh bằng, hắn cứ nghĩ ban nãy mình cũng thế này anh có nói gì hắn đâu, giờ đột nhiên lại cọc như thế.

"Ủa hồi nãy chở con gấu thì kêu người ta để tay như vầy mà?"

"Bây giờ làm gì có con gấu nào đâu!"

"Thì bây giờ không có con gấu tui ôm con mèo cọc tánh khó ưa này cũng được vậy? Tui không ôm lỡ đường xóc té chết ai chịu trách nhiệm đây?"

"Thì cậu vịn vào bình xăng đi... cậu ôm như vậy tôi không thoải mái để lái... lỡ té chết cả hai thì sao?"

Kẻ tám lạng người nửa cân, tranh cãi dường như chẳng ai kém ai chút nào. Nhưng có vẻ hắn hơi đuối lí một chút, chẳng hiểu sao tự nhiên lại lôi một người vốn không có mặt ở đây vào trong cuộc tranh cãi này.

"Làm thế nào để anh thoải mái? Chắc là để thằng Khang ôm anh thì anh sẽ thoải mái lắm đúng không? Hehehe..."

"Liên quan gì đến thằng Khang?"

Người phía sau vừa nói dứt câu, kẻ phía trước bất ngờ điên tiết quát lên. Tử Kỳ cảm thấy có thể chọc anh rồi, hắn lại thích thú mà tiếp chuyện.

"Thì tui thấy thằng Khang nó có ý với mấy người đó... mấy người cũng chưa có bạn gái... hay là thử cho nó cơ hội đi nè!"

"Câm miệng lại giùm!"

"Hả?"

Đây là lần đầu tiên hắn nghe anh nói một cách thô lỗ như vậy. Mặc dù trước đây anh có từng bảo hắn "Câm đi!", nhưng dù sao cũng không đến mức thế này.

"Ê chậm thôi... má... cứu con..."

Bởi vì tốc độ chạy vốn dĩ đang nhanh, bất ngờ anh lại trả từ số ba sang số hai khiến xe giật mạnh. Tử Kỳ bị dọa cho một phen hỗn loạn, vội vàng ôm cứng lấy bụng anh, dúi mặt vào lưng anh mà nhẩm đọc Kinh. Thế nhưng những lời Kinh hắn đọc còn chưa trọn vẹn, tiếng phanh xe của anh đã dựng đầu hắn dậy rồi.

"Xuống mua trứng vịt đi!"

"..."

"Nhanh!"

"Trời ơi... chạy xe cái kiểu gì... mà giống... như... giận bồ... vậy ba... chóng mặt buồn nôn gần chết..."

Có vẻ như Tử Kỳ không hề diễn kịch, hắn bám vào vai anh bước xuống xe rồi, nhưng hai chân vẫn loạng choạng không đứng vững. Sau đó hắn vội vàng chạy tới một khoảng, ngồi đối diện với một gốc cây cố gắng nôn ra những cơn "dợn" lên dưới cổ họng mình.

"Lấy cho em sáu trứng vừa ăn!"

Anh gọi trứng, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn nên mới chầm chậm bước tới để xem thử hắn có đang diễn sâu hay không.

"Sao vậy..."

"Chóng mặt..."

Lần này Tử Kỳ hình như không phải là diễn, anh thấy hắn đang cố để nôn, nhưng có lẽ vì trong bụng hắn không có gì ngoài số đường từ kẹo đã ăn lúc chiều, nên dù có muốn nôn cũng không thể nôn được gì.

"Tại anh đó... anh muốn giết tui đúng không..."

"Xin lỗi..."

Người kia thấy hắn như vậy cũng tự trách mình, anh ngồi xuống định đưa tay vuốt vuốt lưng cho hắn mấy cái làm hòa. Nhưng phía trước lại có một đám thanh niên lạ mặt hùng hổ xông về phía chỗ của anh và hắn.

"Thằng đó đó, đập nó đi!"

"..."

Ban đầu anh vốn nghĩ bọn kia là cướp dàn cảnh, phút bất ngờ bị ập tới ngay trước mắt anh lại vứt chùm chìa khóa xe sang phía Tử Kỳ.

"Kỳ, cất đi!"

"Hả? Cái gì vậy? Ai vậy?"

"Không biết, chắc là dàn cảnh để cướp đó!"

Nghe thấy lời anh nói, hắn gấp gáp không nghĩ ra được chỗ nào an toàn để giấu chùm chìa khóa kia đi cả, đành lòng nấp sau một thân cây, đem nó nhét vào trong quần nhỏ của mình. Lúc hắn ló đầu ra tình hình thật sự hỗn loạn, một mình Lam Tuyên đang chống chọi với một đám đông sáu người.

"Ê!"

Tử Kỳ hô lên một tiếng, khiến cho một vài đứa trong nhóm phân tán sự chú ý về phía hắn, sau đó hắn túm lấy chân bàn của chỗ chị bán trứng lộn. Bằng chút võ học được bên Mỹ không đâu ra đâu nhưng cũng phang trúng được vài đứa khiến cho bọn nó mất sức.

Có điều hắn không thể lường trước, một trong số hai tên mà hắn quật ngã có mang theo con dao gấp. Sau khi hạ được hai đứa rồi, hắn hí ha hí hửng mừng vội cười cợt ra mặt, tên khốn ở sau hắn chầm chậm đứng dậy, đem cái dao gấp đó bật ra có ý định xấu.

"Tử Kỳ... coi chừng... nó có dao đó!"

Cũng nhờ Tử Kỳ phản xạ rất nhanh, nên chỉ cần anh cảnh báo thôi cũng đủ để hắn kịp thời quay lại chống chọi với tên có dao gấp kia. Cái tên đó thấy mình khó lòng "solo" được với Tử Kỳ nên mới vội ném cái dao gấp về phía đồng đội. Tử Kỳ lại nhanh chân đá vũ khí của tụi nó ra xa, khiến cho tên kia điên tiết lên giơ chân đạp vào bụng của Lam Tuyên một cái thật mạnh.

Cú đạp đó bất ngờ khiến anh khựng lại, nhưng cũng chính vì anh khựng lại mà bọn xấu kia mới được đà dồn hết về phía anh.

"Má nó!"

Tử Kỳ thấy Lam Tuyên dường như trở thành mục tiêu chính của bọn kia, hắn không biết rốt cuộc là nguyên do gì, nhưng bọn nó năm sáu đứa xúm vào anh như vậy, hắn tức giận ào lên bất chấp để chen vào hỗ trợ anh.

"Chị cho em mượn nha!"

"..."

Ai mà ngờ Tử Kỳ lại ôm cả hủ muối tiêu to đùng của chị bán trứng, bốc từng nắm muối cay nhắm thẳng vào mặt từng đứa mà hất. Mặc dù trong cái rủi cũng có cái may, chút nhạy bén của hắn có thể ứng biến được tình hình căng thẳng ngay trước mắt. Nhưng chiêu này cũng chẳng thể hạ hết được sáu thằng.

"Má nó... cay quá!"

"Cay quá!"

Chỉ là nhờ vậy, anh ở giữa bọn chúng mới có thể định thần lại, dùng hết số kinh nghiệm từng có khi học môn Taekwondo mà bật lại đám người kia.

"Mày chơi bẩn chứ gì, được lắm thằng chó!"

Một trong sáu tên kia hướng về phía của Tử Kỳ, hắn lôi từ trong túi quần ra một chai nhỏ nhỏ, sau đó nhắm ngay giữa mặt của đối phương mà xịt.

"Tử Kỳ..."

Anh thấy Tử Kỳ chỉ vội vàng ôm lấy mặt mình, sau đó kéo theo là một trận ho khan, có lẽ thứ đó chính là loại bình xịt hơi cay dùng để tự vệ. Tuy nhiên, trạng thái của Tử Kỳ hiện tại không ổn chút nào, hắn cay mắt đến mức nằm rạp xuống đất. Mặc dù bản thân hoàn toàn không thể đồng cảm được, nhưng Lam Tuyên lại loáng thoáng thấy cả thân thể mình cũng nóng bức theo.

Anh điên tiết cầm lấy nửa chiếc bàn đã gãy đôi ban nãy hắn dùng để đối phó với đám kia. Một chấp sáu không hề nhân nhượng, thậm chí anh còn ra những đòn nặng nhất đối với bất kì đứa nào xông tới nghênh đón. Mục đích của Lam Tuyên khi đó là làm sao đánh ngã hết đám kia, vậy mới có thể quay sang chỗ Tử Kỳ xem thử hắn ta hiện tại thế nào.

Cũng may là khi đó, tên thứ tư ngã xuống chỉ còn lại hai, anh vẫn đang định sẽ hăng máu đến cùng thì còi báo của Cảnh sát cơ động ầm ầm kéo tới.

Một trong hai tên kia cố gắng chạy tới gần chỗ phương tiện di chuyển để mà tẩu thoát, nhưng có lẽ cũng chẳng thể nào chạy xa vì hai đầu đường đã bị cảnh sát chặn lại mất rồi.

"Tử Kỳ..."

Thấy tình hình của bản thân đã an toàn, anh vội vàng vứt miếng nhựa bàn đã gãy te tua ấy sang một bên.

"Cho em mượn chai nước suối đi!"

"Ờ ờ..."

Chị bán trứng cũng thất thần ngồi trốn vào một góc, anh tới gần giật lấy mấy chai nước mà chị ấy bày ra để bán, sau đó gấp rút mở nắp chai để rưới lên mặt Tử Kỳ.

"Tử Kỳ... bỏ tay ra... cố gắng một chút..."

"Tui mù luôn rồi... tui không thấy gì nữa..."

"Không sao đâu, bình tĩnh đã..."

Mặc dù anh bảo hắn bình tĩnh, nhưng hiện tại nhìn gương mặt hắn đỏ ửng, nước mắt cứ liên tục trào ra, hai mắt hắn cũng vì tiếp xúc với nhiều hơi cay đến mức đang sưng đỏ lên, trong lòng anh thật ra cũng không thể bình tĩnh được. Chai nước đó, chỉ là để rưới lên mặt hắn cho giảm bớt độ nóng rát, Lam Tuyên cũng run rẩy thao tác không hề giống như bình thường một chút nào cả.

"Anh cảnh sát ơi... em của em bị xịt hơi cay ạ..."

"Chờ anh một chút!"

Hết chai này lại đến chai khác, nhưng bao nhiêu cũng không đủ làm cho hắn ngừng việc khóc lóc. Mặc dù anh cũng biết là hắn đã cố gắng không than ra thành tiếng, nhưng anh thà là hắn la ó kêu trời vì đau, còn đỡ hơn lại cứ im lặng thế này.

Giây phút đó anh thật sự sợ đến run cả người, anh không tài nào hình dung nổi nếu như ngày mai Tử Kỳ thật sự không nhìn thấy nữa.

"Hai đứa lên xe đi... anh chở đến bệnh viện luôn nè!"

"Dạ!"

Lần trước lúc hắn say, anh có thể tự tay bế hắn lên phòng. Rồi sau đó khi hắn sốt cao, anh cũng có thể bế hắn ra tận xe cấp cứu. Nhưng lần này khi hắn khóc lóc gục trên vai anh, anh lại cảm thấy đôi tay mình không đủ sức để bế nữa.

"Bị như vậy có mù luôn không hả bác sĩ?"

"Em có mù luôn không vậy?"

"Lỡ em không nhìn thấy được gì nữa thì sao..."

"Em không muốn mù đâu..."

Những lời này của hắn cứ quanh quẩn hoài trong đầu Lam Tuyên từ lúc nhập viện, mãi cho đến khi hắn được rửa sạch mắt, được kê thuốc an thần giảm đau và cái câu khiến tâm trạng anh không khỏi nặng nề vẫn là như vậy.

"Hiện tại thì đã ổn rồi... nhưng phải đợi ngày mai bệnh nhân ngủ dậy kiểm tra thị lực mới biết rõ tình trạng được! Hiện giờ em giúp bệnh nhân ăn cháo đi, rồi uống thuốc giảm đau và an thần này để ngủ cho ngon!"

"Dạ, em cảm ơn!"

"..."

Hắn ở trên giường, hai mắt được đắp gel giảm sưng, nên tạm thời chắc chắn anh sẽ là người giúp hắn từng muỗng cháo rồi. Chỉ có điều, Tử Kỳ im lặng không nói gì cả, anh cảm thấy trong lòng cũng không được vui. Anh tự nhiên lại muốn hắn bép xép chọc điên mình giống như mọi lần.

"Ăn cháo thịt bằm của bệnh viện tạm nha... ngày mai tôi sẽ nấu cháo lươn cho cậu..."

"Mắt tui có mù luôn không vậy..."

"..."

Tử Kỳ cứ lặp đi lặp lại câu đó, hắn không biết hiện tại tô cháo thịt bằm ở trên tay anh đã thấm vài giọt nước mắt của anh mất rồi.

"Ăn đi, ngày mai kiểm tra lại mới biết được..."

"Tui đẹp trai như vậy mà mù thì làm sao lấy vợ được...."

"..."

"Tui còn chưa tán được chị Minh Trang nữa đó..."

"..."

"Tui mà mù thật thì phải làm sao chứ..."

"Xin lỗi..."

Lúc đó anh không cầm lòng được để hắn biết mình đã khóc, Tử Kỳ nghe thấy tiếng sụt sịt từ phía đối diện nên bật cười lớn.

"Ê, mấy người đang khóc đó hả? Trời ơi... tui đùa đó trời... tui đâu có bi quan dữ vậy... thôi đừng có khóc nữa... ban nãy rửa mắt xong là tui đã thấy được sương sương rồi... chẳng qua là nó còn hơi sưng hơi rát tí thôi... ê... nãy giờ tui giỡn đó... nín đi mà..."

"..."

"Đút cháo cho tui đi!"

"Ừm..."

Anh ngồi xích lại gần chỗ hắn, vốn dĩ định đem muỗng cháo đầu tiên đút cho hắn. Hắn lại bất ngờ la làng lên.

"Ờ quên nữa..."

Chợt nhớ ra chùm chìa khóa vẫn còn nguyên vẹn trong chỗ bí mật, Tử Kỳ bất ngờ ở trước mặt anh thò tay vào quần mò mẫm tìm kiếm, hành động này của hắn khiến dòng nước mắt trên gương mặt anh như đóng băng luôn tại chỗ.

"Ê... làm gì vậy?"

"Thì hồi nãy anh kêu tụi nó cướp... chùm chìa khóa tui giấu trong đây nè... mà giờ nó lọt ra phía sau rồi làm sao mà lấy... anh thọc tay vô lấy ra giùm đi... cấn cái khe mông quá..."