---
Đồng phục của trường Martin không in phù hiệu, thay vào đó nếu là sơ mi phối với quần tây hoặc với chân váy tất cả học sinh trong trường đều đeo huy hiệu có tên và lớp của mình. Riêng về đồng phục thể dục thì được chia thành hai loại khác nhau, mỗi học sinh bắt buộc phải học thể dục chính khóa song song với chương trình thể dục nâng cao kĩ năng. Chính vì vậy đồng phục thể dục chính khóa là một loại riêng có sự thống nhất dành cho toàn thể học sinh của trường từ tiểu học cho đến trung học. Nhưng đồng phục thể dục nâng cao kĩ năng sẽ có nhiều kiểu khác nhau, tùy theo quy định riêng của từng bộ môn, cũng bởi vì vậy mà đa dạng hơn, nhiều kiểu mẫu hơn, nhiều màu sắc hơn.
Ở đây, học sinh được tự chọn thể dục nâng cao cho mình mà không nhất thiết phải theo học chương trình mặc định của lớp. Chính vì vậy khuôn viên trong trường cũng có rất nhiều loại sân thi đấu mini khác nhau, dành cho các bộ môn cơ bản kể như: bóng rổ, bóng chuyền, tennis, cầu lông, đá bóng, bóng bàn. Đối với nữ sinh, thể dục nâng cao thể chất còn có thể chọn thể dục nhịp điệu. Sáng nay lúc Tử Kỳ ghé vào phòng kí túc của anh hai để mà thay đồ, Tuyên cũng bất đắc dĩ phải mượn thêm áo để thay cho cái đã lấm lem toàn tàu hũ.
Phòng kí túc của Dương lại khá đơn chiếc, bởi vì bạn cùng phòng đã chuyển trường từ năm ngoái nên hiện tại trong phòng chỉ còn lại mỗi mình anh. Như ấn tượng của hắn từ lần ghé thăm hôm trước, thì phòng kí túc này của anh cũng khá tiện nghi và rất ngăn nắp sạch sẽ. Nhưng mà trong cảm giác của hắn thì ở căn phòng thế này chẳng khác gì phòng con gái, hắn vẫn tự cho rằng cái phòng bừa bãi của mình bên Mỹ mặc dù có "mùi" một chút nhưng vẫn thoải mái hơn rất nhiều.
Hai anh em nhà này đúng là người nào cũng kĩ tính hết, phòng gì đâu mà không ngửi thấy cái mùi "con trai" gì cả, đến cả mấy đôi giày trên kệ cũng sạch trắng tinh và thơm phưng phức.
"Tử Kỳ, đồ của em nè, anh có xịt nước thơm vào đó nhưng không biết mùi có hợp với em không nữa!"
"Mùi mát mát này đúng không? Mùi này dễ chịu mà, em thích lắm luôn! Hít hoài không chán!"
Miệng của hắn lúc nào cũng nhanh hơn não, vừa nói tay vừa ôm chiếc áo hít lấy hít để, anh ở đó bật cười lắc đầu nhìn hắn, giọng điệu từ tốn nói rõ về nguồn gốc của cái mùi kia.
"Mùi đó là của thằng Tuyên mua, anh thấy nó dùng thơm quá nên lấy xài ké đó chứ, bình thường thằng Tuyên nó chỉ dùng để ủi đồ của nó thôi, em nghe được mùi này ở đâu chứ? Trên người thằng Tuyên à?"
"..."
Câu trả lời của anh làm hắn đứng hình không biết phải bào chữa như thế nào cho phải, vừa hay lúc đó cái tên khó ưa từ trong toilet bước ra đưa mắt mà liếc nhìn hắn.
"Cái người đã quen ăn gian nói dối rồi, mấy lời cậu ấy nói có lời nào đúng sự thật đâu mà anh nghe làm gì cho mệt!"
"Tuyên này, em đừng có nói như vậy chứ, thằng Kỳ ở nhà nghe thấy mùi này thì chắc chắn là từ chỗ của em rồi!"
"Phải đó, em có nghe mùi này mà... chỉ là em không xác định được nó từ ai thôi!"
"Câm miệng, lo mà đi thay đồ giúp đi! Tôi trễ giờ vì cậu mất rồi!"
"Dạ anh!"
Ôm bộ đồng phục được ủi phẳng phiu lướt nhanh qua anh, hắn còn đem cả cái bộ mặt chẳng ra làm sao hít hít mấy cái cố tình để chọc tức anh. Anh đang tập trung cài lại mấy chiếc cúc vốn dĩ không định để tâm đến hắn, nhưng mà hắn tiến rồi lại lui cố tình muốn ngửi thêm mấy cái nữa.
"Cút!"
Anh mới phải giơ tay mình ra và đe dọa hắn, nhưng lại vô tình làm chiếc huy hiệu rơi tọt xuống nền nhà. Lần này hắn nhanh tay nhặt lên, còn tưởng sẽ tử tế đưa lại cho anh nào ngờ cũng chỉ là bày ra trò vui để trêu ghẹo thêm chút nữa.
"Em có đọc nội quy, nghe nói học sinh không đeo huy hiệu là bị sao đỏ trừ điểm đúng không?"
"Cậu có ý gì?"
"Ý ở trong lời! Hehe..."
"..."
Những lúc thế này anh hai lại thay vị trí của mẹ, chứng kiến tụi nhỏ cứ vờn bắt nhau hệt như hai chú mèo con tăng động. Nhìn cảnh tượng thú vị trước mắt, anh bật cười từ lúc nào cũng chẳng hay, sau đó mỗi lần nghĩ lại vẫn cứ thầm cười như vậy.
"Tử Kỳ rất đặc biệt đúng không?"
Anh hai hỏi, khi mà hắn đã chui tọt vào trong nhà vệ sinh để thay đồng phục. Câu hỏi của anh không nhận được câu trả lời nào từ Tuyên cả, nhưng lại khiến cho ánh mắt của một người bất chợt có chút biến động.
"Hôm qua anh có nghe mẹ nói, vết thương trên tay em..."
"Mẹ lại nói với anh là em vì sợ cậu ấy bị thương nên mới chụp cái dao đó đúng không?"
"Thật lòng em không phải vậy sao? Anh cũng thấy em rất quan tâm đến Tử Kỳ mà, có thêm nó cũng thú vị lắm, đôi lúc anh thấy nó giống như mấy chú mèo vậy, hiếu động phá phách nhưng lại cũng rất quấn người!"
"..."
"Mới đầu thì cảm thấy khó thích nghi vậy thôi, em ở cùng với Tử Kỳ một thời gian nữa chắc chắn lúc vắng nó sẽ cảm thấy buồn lắm đó!"
"Hế lu!"
Mấy lời tâm sự của anh với thằng em trai bị hắn ở trong toilet ló đầu ra mà dọa cho giật cả mình, cũng may là hắn không nghe, bộ dạng lại rất tò mò nhiều chuyện câu được câu mất hỏi anh.
"Hai người nói gì mà cảm thấy buồn vậy? Có chuyện gì hả?"
"..."
Hắn nhìn anh hai, anh hai thì lại nhìn vào biểu cảm ngỡ ngàng của Tuyên khi chứng kiến Tử Kỳ trong bộ đồng phục học sinh bước ra từ cửa toilet.
"À ừm..."
Được vài giây thôi, thằng em của anh bỗng ngó lơ đi, nhanh nhanh chóng chóng nhặt lấy chiếc ba lô ở trên bàn có ý muốn rời khỏi đó thật nhanh.
"Anh Tuyên, đi gấp vậy sao? Chưa trễ giờ mà..."
Thật lòng mà nói, nếu như hắn làm ra bộ dạng nghiêm túc ngầu ngầu thì cũng có nét thu hút đặc biệt lắm chứ. Chỉ có điều từ ngày đầu tiên đến tận bây giờ, anh chưa từng thấy hắn nghiêm túc lần nào, ban nãy hắn mặc đồng phục học sinh, đầu tóc chỉn chu thế kia có phải là rất bắt mắt hay không?
"Anh Tuyên, anh uống sữa đậu nành đi, nguội mất rồi nè!"
Cái người đó theo phía sau anh, ngang ngược cố tình ép anh uống chai sữa đậu nành hắn mua, bất chấp là anh có muốn không.
"Không uống!"
"Uống đi mà, em mua cho anh đó!"
"Cậu hỏi ý tôi trước khi mua chưa? Cậu đừng có tự ý quyết định rồi ép người khác phải làm những việc cậu muốn!"
"Uầy, có một chai sữa thôi mà... anh không uống thì thôi sao cứ phải nói ra nặng lời vậy nhỉ? Không uống thì em uống, đồ khó ưa!"
"Trả huy hiệu lại cho tôi!"
"Anh uống đi rồi em trả lại cho anh!"
"..."
Sự im lặng này và ánh mắt kia là đang tự hỏi bản thân có nên tin tưởng hay không. Tử Kỳ cũng biết thừa mình không hề tốt, ở trong mắt Lam Tuyên suốt mấy ngày qua đều không có chút gì gọi là đáng tin cả, cho nên giờ phút này hắn mới đem chiếc huy hiệu trong lòng bàn tay hướng về phía anh, giọng điệu nghiêm túc hơn hẳn.
"Anh uống hết chai sữa đậu nành này đi là em sẽ trả lại liền cho anh!"
"..."
Lam Tuyên đương nhiên không muốn vào lớp với chiếc áo không có huy hiệu, đến lúc đó cũng chẳng thể nào nói với sao đỏ là Tử Kỳ đã giữ huy hiệu của mình. Thế nên xem như anh chiều ý của hắn, cầm lấy chai sữa đậu nành kia cố gắng uống hết một hơi. Nhìn ánh mắt của Tử Kỳ quan sát yết hầu của anh nuốt xuống từng ngụm sữa kia, hình như hắn thấy trong lòng mình vui lắm thì phải.
"Rồi!"
Anh đưa bàn tay ra trước mặt chờ đợi hắn sẽ thực hiện lời hứa với mình, Tử Kỳ liền đem ánh mắt lưu manh đó của mình nhìn anh mà cười.
"Giỏi quá, uống hết sữa của em luôn rồi!"
"..."
Trong đầu Tuyên chưa từng phát sinh những suy nghĩ xấu xa giống như hắn, nghe câu đó và nhìn rõ biểu cảm gian manh kia, anh chỉ lặng lẽ cau mày với đôi chút hoài nghi. Hắn đem chiếc huy hiệu đặt vào trong lòng bàn tay của anh, cố tình để cho bàn tay mình chạm vào chút da thịt mềm mại của đối phương.
"..."
Anh cầm lấy huy hiệu liền nhanh chóng quay lưng đi hướng về phía chỗ cầu thang. Lâu lắm rồi nhỉ? Ngày mà bên cạnh anh lại có một người khác đi cùng vào khuôn viên của trường, kể từ khi lên lớp sáu đoạn đường từ nhà đến trường của anh chỉ có một mình lủi thủi. Năm đó nếu như không xảy ra biến cố, thì anh cũng không phải học sau Hàn Dương thêm một lớp nữa, đoạn đường đến trường cũng không bởi vì lệch giờ mà mỗi người lại tự đi như thế.
"Anh, hôm trước thầy giám thị dặn em vô phòng giáo viên đợi thầy đưa vào lớp, nên anh đi trước đi, em vào gặp thầy nha!"
"..."
"Anh ừ một cái đi mà, đừng cứ im lặng để em độc thoại như vậy, lỡ sau này không có em ở đây nữa anh muốn trả lời cũng không có em để lắng nghe đâu!"
"Không có cậu ở đây chắc tôi càng mừng!"
"Anh đó, dù sao không nói thì vẫn tốt hơn, mấy lời khó nghe như vậy làm sao có thể đem dành cho người tốt bụng đáng yêu như em chứ?"
"Tốt bụng? Đáng yêu?"
Giọng điệu của anh mỉa mai hỏi lại, hắn cũng chẳng để tâm phân bua giải thích. Lúc này dưới sân trường sớm, đám học sinh tụm năm tụm bảy ngồi đầy trên mấy chiếc ghế đá dưới gốc cây. Anh và hắn đứng dưới tán cây bàng kiểng, lá trên cây rụng rơi vài chiếc vô tình trên mái tóc anh. Tử Kỳ lúc nào cũng vậy, đối với anh hành động của hắn chỉ toàn lẳng lơ trêu đùa, hiện tại hắn chỉ là có ý tốt nhặt lấy chiếc lá rơi trên tóc của anh, vậy mà cũng chẳng trọn vẹn sự tử tế, lại còn tranh thủ thời cơ búng ngón tay giữa lên gò má anh một cái, cợt nhả bông đùa đối phương.
"Tuyên chỉ đẹp khi Tuyên im lặng..."
"Tránh ra!"
"Đừng căng thẳng mà, em chỉ muốn chúng ta gần gũi một chút thôi mà..."
"Tôi không thích!"
Mấy ngày qua, hắn quan sát thái độ của anh nên cũng ngầm biết anh vẫn thường hay xấu hổ, anh có vẻ như rất nhạy cảm và không muốn bất kì ai khác chạm vào người mình. Ban nãy hắn chỉ vừa để ngón tay mình chạm vào gò má của anh, giữa trán anh đã bắt đầu có mấy đường cau lại.
Giờ hắn lại cố tình đụng đụng vào bàn tay anh, nhưng điệu cười và chút biểu cảm gian manh trên gương mặt hắn khiến anh tức tốc rút tay mình lại. Chút va chạm ban nãy chắc cũng chỉ đủ để cảm nhận sự mềm mại ấm áp từ bàn tay anh mà thôi, nhưng hắn thì vẫn chứng nào tật nấy. Chuyện có một nhất định phải nói thành mười.
"Tay anh mềm như tay con gái vậy, đàn ông con trai ít ra bàn tay phải có đôi chút thô cứng, khô ráp chai sạn thì mới mạnh mẽ nam tính, tay anh thế này... bọn con gái không thích nắm đâu à nha!"
"Kệ tôi!"
"Em cũng muốn kệ anh lắm, nhưng chẳng phải bởi vì không có bạn gái nên anh mới khó chịu như vậy sao? Bao nhiêu áp lực học hành đều không có nơi để mà tâm tình, nếu anh mà có bạn gái thì đã không cộc cằn khó chịu như vậy rồi!"
"Xàm!"
"Anh nói xem, em nói sai chỗ nào đâu? Nếu không thì anh chứng minh là anh khó chịu không phải bởi vì anh ế đi!"
"..."
Anh thừa biết hắn trước hay sau cũng đều chỉ muốn mỉa mai là anh đang ế, hắn thì tốt lắm lúc nào miệng mồm cũng trêu với ghẹo người khác. Chiến tích yêu đương nói ra cái gì mình cũng là đỉnh. Bản thân anh không muốn phân bì hơn thua với hắn trong đề tài này, chuông vào tiết thì cũng đã bắt đầu rồi, anh từ chỗ hành lang hòa vào trong đám học sinh hướng về phía lớp của mình. Hắn vẫn đứng đó đợi anh bước xa mình một khoảng liền giơ chiếc điện thoại lên lén chụp lại một tấm.
"Ê!"
Lúc bản thân còn đang tập trung tất cả chú ý về phía của anh, từ sau hắn đột nhiên lại có giọng của ai đó dọa cho giật bắn cả người.
"Ây, là anh à? Làm em giật mình..."
"Mày làm chuyện gì lén lút mà phải giật mình dữ vậy?"
"Em có làm gì lén lút đâu? Em quang minh chính đại mà làm chứ bộ!"
Thật ra cái hành động chụp lén của hắn ban nãy vốn dĩ đã lọt vào trong mắt xanh của đối phương rồi, hắn cũng biết khó lòng có thể giấu đi, bản thân lại rất vô tư làm không hề có ngầm ý gì, thế nên ở trước mặt Nhật An lúc này, hắn cũng không định lòng giấu giếm, thẳng thắn đưa hình ra mà khoe.
"Em mới chụp, đẹp không?"
"Đưa coi!"
Người kia liếc hắn một cái, được xem thì tội gì không giật liền chiếc điện thoại từ tay hắn. Chỉ có điều, tấm ảnh mà Tử Kỳ chụp lại từ sau lưng Lam Tuyên hoàn toàn không hề có ý dìm hàng, cụ thể là góc độ chụp của hắn thu vào xét về ngoại cảnh hay về đối tượng trung tâm đều rất có ý canh cho cân đối, màu sắc cũng rất hài hòa.
"Anh thấy thế nào? Có phải em chụp one shoot one kill không?"
"Quan sụt quan keo là cái mẹ gì?"
Dân dốt tiếng Anh không thích điều này, người kia không ngại bản thân thấp hơn đến cả một khoảng vẫn nhón chân lên chỉ để gõ vào đầu hắn một cái dằn mặt.
"Nói chuyện với tao mà xăng pha nhớt là tao đập nha!"
"Ây da, ý em là chụp một tấm ăn một đó!"
"Ờ, đỉnh! Rồi tập truyện của tao mày xếp lại xong chưa? Tao đợi mày hơi lâu rồi đó..."
"Em xếp xong từ đêm đó, nhưng mà em đang đọc nên chưa trả cho anh được, anh H...bộ này đọc cuốn lắm luôn, nhưng cuối cùng nhân vật công có quay trở về không anh?"
"Cuối cùng..."
An vòng tay qua vai của hắn, làm bộ to nhỏ muốn nói ra cái kết thật sự, trong lúc hắn vẫn đang chăm chú muốn nghe thì lại thấy vành tai của mình tự nhiên đau nhói.
"Ui da, đau... đau..."
"Cuối cùng... mày cũng nên nói rõ với tao là mày có ý đồ gì với thằng Tuyên rồi chứ nhỉ?"
"Ý... ý ý... đồ gì là sao... em không hiểu?"
"Mày giả ngáo với tao hả, hồi nãy tao tận mắt thấy mày còn búng vào má nó nữa, mày tòm tem ngó nghía gì nó? Muốn tán nó hay gì?"
"Khoan, khoan... đợi xíu!"
Tử Kỳ khe khẽ xoay người lại, nhẹ nhàng gỡ đi ngón tay của Nhật An trên vành tai mình, sau đó điệu bộ hài hước đem bàn tay người ta lau vài cái rồi nhét vào trong túi áo giống như tư thế mà đối phương vẫn thường làm.
"Anh hiểu lầm rồi, em thẳng mà...em từng quen bạn gái đó... em là hủ, chứ em thẳng, thẳng tắp, thẳng băng, thẳng như ruột ngựa!"
"Mày nhìn vào mắt tao đi!"
Từ trước đến giờ, cũng bằng bao nhiêu kinh nghiệm đu couple của mình, những gì Nhật An gom nhặt được vốn dĩ đều là thực tế không hề dựa vào phim ảnh viển vông. An hoàn toàn tự tin vào sóng wifi của mình, có thể hắn hiện tại chối đây chối đẩy, nhưng điều đó không làm cho lòng tin và chân lí của An bị xê dịch đi.
"Em nhìn rồi nè, anh nói đi!"
"Để tao chống mắt lên xem mày thẳng tới khi nào?"
"Uầy!"
Nói tới đó, Nhật An đẩy hắn ra cách mình một khoảng, đưa ngón tay trỏ lên điểm mặt của hắn mà dọa chừng bằng tình bạn bao nhiêu năm nay giữa mình với Tuyên.
"Tao cảnh cáo mày, đừng có mà chơi với lửa, tới lúc bỏng tay thì thiệt thòi cho bản thân mà thôi!"
"Ý anh là... anh Tuyên anh ấy... thích con trai à?"
"Mày bị điếc hay bị mất nhận thức vậy? Câu tao vừa nói có chỗ nào có ý đó?"
"Nhưng mà, anh có thấy anh Tuyên hơi..."
Bốp!
Người kia biết rõ ý đồ của đối phương đang nói là nói về độ manly của thằng bạn mình, cũng bằng tất cả những gì bản thân thừa hiểu biết về cái tên Lam Tuyên đó, cái gõ đầu đơn giản cũng chỉ là để cho hắn nhanh chóng thức tỉnh mà thôi.
"Tao nói mày đừng chơi với lửa, là đừng có chơi với nó kiểu đó, nó mà gay thật thì cũng không nói làm gì vì chưa chắc mày đã là đối tượng của nó. Nhưng nếu như nó không gay, còn mày chơi với lửa lâu, đến lúc mày mê nó thật mà nó lại thẳng thì có phải mày bỏng tay hay không?"
"Trời ơi, đúng là tác giả có khác, sao có một câu mà anh suy luận ra ghê quá vậy? Anh nói mấy thứ em không nghĩ ra luôn á! Nhưng mà anh nhìn đi, em như vậy làm sao mà gay được chứ, anh Tuyên có nguy cơ hơn!"
Đối với những phản biện không có cơ sở của hắn, Nhật An vừa cười thầm vừa nghiêng đầu mà hỏi lại.
"Mày làm sao mà không gay được? Trên đời này chẳng có gì là không thể. Thằng Tuyên bề ngoài vậy thôi, mày nhìn cái vẻ bề ngoài mà suy luận độ manly của nó thì mày sai chắc!"
"Em có suy luận gì đâu, em chỉ thấy anh ấy lầm lầm lì lì, sống khép kín, không có giao du bạn bè gì với ai hết, mỗi lần hỏi đến chuyện bạn gái là anh ấy lại tỏ ra rất bực mình..."
"Hay là vậy đi, hết giờ học hôm nay mày rảnh không? Đi với tao đến chỗ này mày sẽ thấy được con người khác của nó đó!"
"Tới luôn, vậy tan học em chờ anh trước cổng nha!"
Hai người tạm biệt tại đó, hắn nhìn thấy thầy giám thị từ bên trong phòng giáo viên nhìn ra nên cũng ra vẻ tranh thủ bước vào không để lại ấn tượng xấu trong ngày đầu tiên. Thầy thì có vẻ như rất mến hắn, nói đúng ra hắn gây ấn tượng bằng việc giải quyết tất cả các đề kiểm tra trong thời gian ngắn như vậy ai mà lại chẳng đánh giá cao cho được.
Học lực của hắn cũng thuộc dạng giỏi, nếu chỉ xét riêng về vấn đề này hắn vào nhập học đã ngay lập tức được xếp ngang hàng với Lam Tuyên rồi. Chẳng mấy hôm kể từ cái ngày có thông tin hắn chuyển đến mà khắp cả trường từ giáo viên cho đến học sinh các khối ai ai cũng biết cái tên Tử Kỳ.
"Tử Kỳ, đồng phục có vừa không em? Nếu không thoải mái thì nói để thầy nhờ cô tổng vụ đổi lại cho nha!"
"Dạ vừa, dáng em chuẩn mà mắt nhìn người của thầy còn chuẩn hơn nữa, đúng vừa y luôn!"
"Cái miệng này hoạt bát gì đâu, em về lớp của thầy thì đúng chuẩn luôn, lớp của thầy đa số các bạn đều hướng ngoại cả, các bạn nghe tin em chuyển trường tới ai cũng mong hết..."
Chút giọng điệu luyến tiếc thế kia, hắn cũng biết cách mồm mép đáp trả lại để thầy có ấn tượng tốt, nhưng cái điệu nói chuyện của hắn nếu mà quyết định vào lớp 11A thì chưa chắc đã đúng đắn như hắn nghĩ đâu.
"Dạ, em cũng muốn lắm, nếu mà em có thêm đứa em song sinh chắc chắn sẽ để cho nó vào lớp của thầy, còn em thì... em xin phép vào lớp 11A!"
"Cái thằng bé này, A hay B có quan trọng đâu, quan trọng là học lực của em như vậy, em học ở lớp nào cũng phát triển tốt thôi mà!"
"Cái quan trọng của em không phải là A hay B, mà là..."
"Là gì..."
Nghĩ đi nghĩ lại thì hắn cũng không thể nào rõ ràng nói ra với thầy là hắn chỉ muốn vào học lớp đó vì có mặt của Lam Tuyên. Nếu thầy lại hỏi tại sao thì xem như chẳng có lí do nào chính đáng để biện minh nữa. Càng lấp liếm càng dễ lộ ra sơ hở, thôi thì hắn cứ tạm xem như tâm lí của mình có chút mâu thuẫn vậy đi.
"Thật lòng mà nói thì bản thân em không hề quan trọng lớp A hay là lớp B, nhưng em lại cảm thấy mình phù hợp với A hơn B, vấn đề là do em thích, ở chỗ nào em thấy thích thì tâm lí nó mới thoải mái để mà học tập!"
"Thôi được rồi, thầy biết khả năng em vô cùng tốt, thầy cũng không có ý định sẽ ép em, chỉ có điều hơi tiếc một chút! Nhưng mà thầy cũng đã báo với hiệu trưởng về mong muốn của em rồi, hôm nay đáp ứng nguyện vọng sẽ để em lại cho thầy chủ nhiệm lớp 11A."
"Em cảm ơn thầy nhiều lắm!"
Giờ này đa số tất cả giáo viên đều đã di chuyển về từng lớp riêng theo lịch giảng dạy của mình, vừa hay hai tiết đầu giờ hôm nay của lớp 11A lại là tiết Toán do thầy chủ nhiệm phụ trách. Thông thường từ phòng locker thầy sẽ đi thẳng về lớp dạy mà không ghé lại chỗ phòng giáo viên. Nhưng hôm nay đặc biệt bởi vì phải nhận thêm học sinh mới, thầy đích thân ghé qua đón hắn, ấn tượng ban đầu của thầy với hắn chẳng có gì hơn ngoài cái vẻ mặt toàn là tự tin ngút trời. Bản tính của thầy từ xưa đến nay luôn trọng khiêm nhường, so với thầy chủ nhiệm lớp B mà nói thì có vẻ không hài lòng về hắn cho lắm.
"A, thầy Hiếu đây rồi, em vừa nói với thằng bé là bàn giao nó lại cho thầy đó! Vậy thôi đã gặp ở đây, thầy với Tử Kỳ nói chuyện với nhau luôn nhé, em xin phép về lớp dạy trước!"
"Cảm ơn thầy, thầy đi nhanh đi, lớp 11D đang tưởng trống tiết rần rần cả đám như cái rạp xiếc ở đó kia kìa!"
"À... dạ vâng!"
Nhìn dáng vẻ vừa kính cẩn vừa lo lắng của người thầy trẻ trước sự nghiêm khắc hiện ra trên nét mặt của thầy Hiếu, hiện tại mấy giác quan ở trên người hắn đều đã đồng loạt đánh tiếng là hắn cần phải cẩn thận hết cỡ với ông thầy chủ nhiệm mới. Thế nhưng trong lần đầu tiên gặp mặt hắn lại hoàn toàn không hề nghĩ bản thân có điểm gì đó khiến cho đối phương thấy không hài lòng. Vốn dĩ hắn vẫn luôn tự tin vào những thành tích mà mình đã có, trong lòng hắn cũng nghĩ giáo viên thì ai chẳng quý học sinh có thành tích tốt.
Nhưng trăm người thì cũng có lúc lẻ ra vài người trái tính trái nết, thầy chủ nhiệm chính thức của hắn xem như được xếp vào dạng khác biệt, ai đời lần đầu đi nhận học sinh, nhìn bảng thành tích tốt thế này mà thái độ lại khó chịu đến vậy, trong khi hắn có phải là học sinh yếu kém gì đâu chứ.
"Ở bên Mỹ có được nghe qua cái câu có tài thì phải có đức hay chưa?"
"Dạ... em vừa nghe thầy nói luôn á! Mà sao vậy thầy, nhìn mặt em không có đức hay sao ạ?"
"Em tự cho là bản thân em có tài?"
"Dạ, em thấy em giỏi mà! Với lại không chỉ có mình em thấy, đó là do cũng có nhiều người nhận xét như vậy!"
Sự thật tình của hắn lúc này chẳng khác gì châm thêm lửa, mặc dù chẳng có đám cháy nào trên mặt của thầy, nhưng sao cách nói chuyện cứ khiến cho hắn cảm thấy đối phương đang nóng một cách bất thường vậy nhỉ?
"Ở lớp tôi không thiếu người giỏi, nhưng chỉ có những người vừa giỏi vừa biết khiêm tốn mới xứng đáng là học trò của tôi! Tôi thấy em vừa mới chuyển vào mấy ngày còn chưa được học chính thức mà đi đến đâu cũng đều nghe tên tới đó, đồn đoán khắp nơi. Việc em có khả năng ra sao cứ để từ từ chứng minh là được, mình không phải ngôi sao hay là thần tượng, sao cứ phải thích làm rùm beng phô trương lố lăng như vậy làm gì?"
"..."
Ngay từ ban đầu, hắn thật sự không nghĩ mình sẽ phải nghe những lời thế này từ người giáo viên chủ nhiệm. Tâm lí hắn còn đang phấn khởi muốn mình được khen, mà hỡi ôi từ đâu một đống những lời chẳng có đường mật gì hết cứ ầm ầm đem đổ xuống trên đầu. Ngay lập tức Tử Kỳ rơi vào trạng thái chết lặng không có phản hồi, hắn cũng chẳng biết ông thầy này rốt cuộc nhìn trúng điểm khó ưa nào của mình mà lại nói ra những lời chẳng có chút cảm tình như thế nữa.
"Những lời thầy nói rất đúng, em sẽ từ từ tiếp thu, nhưng mà có một điều em cảm thấy hơi khó hiểu..."
"Chỗ nào khó hiểu?"
"Em nghe nói bạn Lam Tuyên cũng là học sinh lớp 11A, người được dán hình chẳng khác gì thần tượng ở khắp mọi nơi trong trường, trên website riêng của trường cũng để ảnh của bạn ấy làm mẫu, lại còn có cả một nhóm học sinh khác hâm mộ. Em và bạn ấy đều là học sinh của trường, có lí gì bạn ấy được phép như vậy mà em thì không?"
Câu hỏi này Tử Kỳ thật ra cũng chỉ là đang thắc mắc muốn được nghe câu trả lời thích đáng từ thầy mà thôi. Chẳng phải thầy vừa nói học sinh thì không cần quá phô trương giống như thần tượng làm gì hay sao? Nhưng vị giáo viên này bề ngoài nhìn hắn đã cảm thấy không vừa ý, trong khi Lam Tuyên lại là trò cưng, hắn có ý tự so sánh mình với anh kiểu gì lại không nhận được sự bất hài lòng từ thầy.
"Em nghĩ em đứng ngang hàng được với Lam Tuyên sao? Riêng về mặt học tập có thể là em cố gắng được ngang bằng nó, nhưng nói về đối nhân xử thế, khiêm tốn - thật thà - lễ độ thì nó được mười còn em chỉ được tầm ba mà thôi!"
"Thầy dựa vào đâu mà có thể khẳng định được như vậy ạ? Em cũng chỉ vừa mới gặp thầy hôm nay thôi mà!"
Giọng điệu trả treo đó của hắn càng nói càng khiến giáo viên chủ nhiệm tức giận nhiều hơn. Lần gặp đầu tiên gì chứ? Hắn cảm thấy hai người như đang chơi trò biện luận đối đáp để tranh phần thắng thì đúng hơn nhiều. Nhưng bởi vì đối tượng mà hắn lựa chọn tranh đáp là thầy của hắn, nói đi nói lại người thiệt thòi rốt cuộc cũng chỉ có hắn mà thôi.
"Tôi không cần phải gặp em nhiều mới có thể biết, nội trong mấy ngày qua tôi quan sát cách mà em làm bài kiểm tra cũng đủ hiểu được phần nào về em mất rồi! Con người em thích được người khác khen ngợi tung hô, bản tính như vậy rất xấu, rất dễ rước họa vào thân, cũng khó có được người bạn thật lòng. Vì em theo học lớp tôi chủ nhiệm nên tôi mới đặc biệt nói thế này với em, bây giờ cảm thấy hối hận về quyết định của bản thân cũng còn kịp đó!"
"Không đâu thưa thầy, em đã chọn vào lớp của thầy, sau này nhất định phải cố hết mình để thầy nhận thấy giá trị của em chứ ạ!"
"Được thôi, tôi sẽ tập trung hết sự chú ý của mình vào em để xem rốt cuộc em có bao nhiêu giá trị!"
Chỉ đợi thầy chủ nhiệm phía trước vừa quay lưng mà bước đi, hắn phía sau đã làm ra cái vẻ mặt khó ưa và thái độ hoàn toàn khác so với việc bản thân vừa ban nãy còn cười rất tươi ở trước mặt thầy. Trong lòng của hắn đang chồng chất lên không biết bao nhiêu là những nghịch kiến.
Cái ông thầy này đúng là khó ưa gần chết, cứ làm như là có thù với mình từ kiếp nào vậy? Tính cách giống hệt ba ở nhà, xem chừng hai người chắc cũng phải là anh em gì đó với nhau từ kiếp trước rồi...
Bịch!
Bởi vì cứ mãi suy nghĩ, hắn chẳng để ý gì đến việc thầy đi phía trước bất ngờ dừng lại, vô tình để cho bước chân tiến tới đó đẩy mình đâm sầm vào sau lưng thầy.
"Ui da... em xin lỗi!"
"Lo mà nhìn đường đi, đừng có mãi suy nghĩ chửi thầm người khác trong đầu như vậy, có ngày vấp phải cục đá là té gãy răng ra đó!"
"Sao... sao thầy biết em đang suy nghĩ chửi thầm người khác trong đầu ạ?"
Câu hỏi này của hắn có khác nào đang thừa nhận những gì vốn dĩ chỉ là ngầm ý mà thầy đang nói là thật đâu chứ. Cũng chẳng trách hắn chỉ vừa mới hỏi lại đã bị thầy tống nguyên xấp giáo trình vào đầu, ngay trước mặt đám bạn còn đang háo hức chờ đợi để nhìn thấy hắn.
"Em cẩn thận cái miệng đi, ở đây chứ chẳng phải đang ở Mỹ đâu nhé!"
"Em biết rồi!"
"Đi vào!"
"..."
Mấy ngày qua hắn thật sự rất tò mò, mỗi đêm đều nghĩ không biết cái không khí của lớp 11A thật sự trông sẽ thế nào. Hắn còn tự tưởng tượng ra vị trí mà lớp trưởng Lam Tuyên kia hay ngồi, bên cạnh không biết có cô nàng nào xinh xinh không? Nếu hắn mà vào học ở trong lớp này, hắn nhất định phải xin thầy cho mình ngồi ở vị trí nào đó có thể dễ dàng nhất mà chọc ghẹo anh.
"..."
Hiện tại, hắn vừa theo phía sau thầy Hiếu bước vào lớp học, chỉ cảm thấy cái không khí trầm mặc tĩnh lặng này vô cùng quen thuộc, rất giống với tính cách của người nào đó. Chỉ có điều, hắn thật sự không thể nào tin nổi là lớp 11A trong lời đồn đại thực tế lại hệt như cái phòng tịnh tâm thế này. Ở đây không chỉ có một mình Lam Tuyên, nói đúng ra là có hơn mấy chục Lam Tuyên khác cũng đều nghiêm túc đưa mắt nhìn hắn. Mấy ngày trước hắn còn đang mơ tưởng đến việc sẽ được học trong một môi trường đậm chất Á Châu, học sinh người nào người nấy cũng phải hiếu động nhiệt tình, giờ ở trước mặt hắn là toàn cảnh của lớp 11A, ai nấy cũng đều ngồi nghiêm túc chẳng khác gì các thầy tu.
Ở đây... là tu viện chứ là lớp học gì chứ? Học sinh gì mà nhìn mặt người nào người nấy ai cũng âm trì địa ngục y như nhau. Thôi rồi, số phận của mình biết sẽ đi về đâu đây?
"Giới thiệu với các em đây là Tử Kỳ, học sinh mới chuyển vào lớp mình!"
"..."
Sau câu giới thiệu của thầy, hắn đưa mắt nhìn trọn xung quanh một lượt, thấy ai nấy cũng đều nhìn về phía hắn mỉm cười nhè nhẹ, mặc dù thái độ vô cùng háo hức nhưng lại không đem hành động biểu lộ nó ra ngoài, cũng chẳng giống như mấy cảnh mà hắn nhìn thấy ở trên phim, khi có học sinh mới xuất hiện sẽ có biết bao nhiêu là sự chào đón nồng nhiệt.
"Em giới thiệu bản thân với các bạn đi!"
"Dạ!"
Bao nhiêu dự định đã từng vẽ ra trong đầu khi xuất hiện trước những người bạn mới. Hắn tươi cười muốn mình phải có những lời giới thiệu sao cho thật sự ấn tượng, nhưng đến khi hướng ánh mắt về phía của người đó, cảm thấy chỉ cần ở vị trí đó thôi không biết bao nhiêu là sắc lạnh đều đã lan ra hết rồi.
Ơ... anh ta thậm chí còn chẳng thèm ngước lên mà nhìn mình nữa chứ, anh ta đang tỏ ra bản thân chính là điểm nhấn hay gì? Nhìn cái mặt thật sự ghét chết đi được, không muốn đụng tới cũng không được mà.
"Mình là Tử Kỳ, mình rất vui vì được chuyển đến lớp của chúng ta, mong các bạn giúp đỡ!"
"Có bạn nào có câu hỏi gì dành cho học sinh mới hay không? Nếu không thì chúng ta sẽ bắt đầu cho tiết học mới, cũng trễ tiết đầu lắm rồi!"
"..."
Thầy hỏi câu trước, câu sau đã có ý muốn bắt đầu tiết học thì làm gì có ai đó dám lên tiếng đặt câu hỏi. Thôi thì hắn cũng đành ngậm đắng nuốt cay xem như bản thân xui xẻo chọn trúng ngay cái lớp này, bạn bè thì chưa biết sẽ ra sao, chỉ cảm thấy riêng ông thầy đã ôm trọn phần hắc ám.
"Lớp hiện tại chỉ còn có một bàn trống, chỗ ngồi của các bạn khác cũng đã tự do lựa chọn từ trước nên chắc sẽ không có thay đổi nào nữa đâu, em tới ngồi vào chỗ đó tạm đi!"
"Chỗ đó?"
Cái chỗ mà thầy vừa nói thật sự không hề được chuẩn bị sẵn, nó là một chỗ trống cuối cùng không có bàn ghế nằm ở dãy giữa, hàng thứ ba từ cửa bước vào. Bộ bàn ghế đã bị dẹp vào một góc, hiện tại là chỗ để những sổ sách linh tinh của lớp, nếu như hắn muốn có chỗ ngồi thì phải tự thân vận động dọn dẹp hết đống đồ đó.
Tử Kỳ trước giờ vốn dĩ luôn được bà nội nuông chiều, hồi còn ở Mỹ hắn học ở trường cũng chưa từng trải qua cái cảnh này bao giờ. Huống gì là ngày đầu tiên mà lại gặp phải ấn tượng xấu đến như vậy, cũng chẳng trách hắn đứng đó đơ cả người ra mà nhìn chiếc bàn bị cất vào một góc của phòng học.
"Rồi em kia, đứng đó nhìn cái gì? Mau tới tự sắp xếp chỗ ngồi đi chứ? Tôi còn phải dạy học nữa, em muốn tôi chờ em đến khi nào đây?"
"Dạ..."
Đến lúc này, hắn đành chầm chậm từng bước, bước xuống giữa lối đi thẳng tới vị trí của chiếc bàn trống đằng kia. Nhưng để đến được chỗ đó hắn phải đi ngang qua chỗ anh ngồi, vậy mà anh vẫn rất kiên định không ngước lên nhìn dù chỉ là một giây thôi.
Đúng là cái đồ đáng ghét thật mà, anh ta không thấy mình khổ sở đích thân dọn dẹp chỗ ngồi hay sao? Là người thân với nhau mà chẳng đứng lên giúp mình gì cả. Ừ, mà anh ta có bao giờ chấp nhận việc là người thân của mình đâu chứ.
Nghĩ đến đó, hắn tự cảm thấy rất khó chịu trong lòng vì không nhận được chút quan tâm nào từ Lam Tuyên, chân bước đến chỗ bàn của anh lại còn xui xẻo bị vướng chiếc ba lô lại, vậy là hắn ôm hết đống tức giận đó tính bằng sự nặng trịch của chiếc ba lô mà vứt lên bàn của anh.
"Ây da, xin lỗi nha, hơi vướng víu quá, cho gửi cái ba lô tạm ở đây chút nha!"
"..."
Gương mặt lầm lì đó của anh thì vẫn giữ nguyên, duy chỉ có ánh mắt khó chịu đang dần hướng về phía hắn, thay cho lời nói anh thật sự đã bày tỏ hết khó chịu của mình ra ánh mắt này trước hành động vừa ban nãy của hắn. Hắn biết anh không nói thành lời nhưng từ trong ánh nhìn thật sự đang nguyền rủa hắn, hoặc ít nhất... tiếng lòng của anh đang vang vọng cả căn phòng học này, muốn hắn lập tức nhấc chiếc ba lô của mình ra khỏi bàn học của anh.
"Ô, là Lam Tuyên đây mà, mình có xem mấy video của bạn trên website trường, không gặp ở ngoài mình đâu có biết là Lam Tuyên bị câm đâu chứ, mấy video đó phụ đề khớp ghê ha!"
"Tử Kỳ!"
"Dạ..."
Giọng của thầy Hiếu từ trên kia vọng xuống, hắn giật mình quay sang một phát lại làm ra vẻ dạ dạ vâng vâng.
"Em có nhanh chóng vào chỗ ngồi hay không thì nói một tiếng để tôi biết đường mà cho em ra khỏi lớp!"
"Ấy, thầy đừng đùa như vậy chứ ạ, hôm nay là ngày đầu tiên em nhận lớp đó nha!"
"Nhanh chân lên!"
"Dạ dạ dạ!"
Mặc dù cục tức đó còn ôm trong lòng vẫn chưa nguôi đi, nhưng Tử Kỳ thật sự không muốn tự biến bản thân trở thành trò cười trong ngày đầu tiên nhận lớp, thế nên cách duy nhất mà hắn có thể đối phó lúc này là nhanh chóng tự sắp xếp chỗ ngồi cho mình.
Chiếc bàn đã bị cất vào một góc phòng kia, nếu muốn lấy ra phải dọn dẹp hết đống sổ sách để trên bàn, hắn đem đống sổ sách đó tạm thời vứt vào tủ cá nhân duy nhất còn trống ở cuối lớp học. Dãy tủ này được chia cho đủ ba mươi học sinh trong lớp, vậy thì một ô duy nhất hiện không có khóa là tủ của học sinh cũ đã chuyển đi rồi. Hắn cũng không thèm chấp nhặt, tạm xem như chiếc tủ đó đã dành cho mình, nhưng lại không vội vàng mà tháo đi tên dán ở trên cửa.
Phạm Huyền Trân, là con gái à?
Tử Kỳ ở đó vừa dọn dẹp vừa ngắm nghía và trầm ngâm suy nghĩ về những thứ mà học sinh cũ đã bỏ lại. Sau khi tống hết đống tạp nham kia vào trong tủ, hắn lại khệ nệ đem chiếc bàn học đó ra chỗ cuối lớp, vị trí của hắn ngồi sau anh một bàn, nhưng lại chếch về phía bên trái nên cũng chỉ có thể nhìn anh từ sau lưng thôi. Hiện tại để nhanh chóng mà vào tiết học, Tử Kỳ đành yên vị ngồi xuống đem ánh mắt đầy tò mò kia bắt đầu nhìn ngó xung quanh.
Trong tầm mắt hắn, người đầu tiên lọt vào chính là cái người ngồi ở sau lưng cùng dãy với anh.
"Hi!"
Hắn lén lút cúi thấp người xuống, giơ hai ngón tay chào hỏi người bạn bên cạnh. Đó là một cậu bạn có vẻ bề ngoài cũng khá gọn gàng bắt mắt, so với sự nghiêm túc trầm ngâm ban đầu lúc ánh mắt thầy chủ nhiệm đang tia cả lớp, bây giờ anh chàng kế bên lại nhiệt tình cũng nấp sau lưng Lam Tuyên, gương mặt hớn hở chào đáp hắn với một giọng điệu khác hẳn.
"Tử Kỳ, mình tên Minh Tuấn, mình hóng bạn về lớp từ khi nghe có thông báo luôn đó, nghe thầy dạy Hóa chủ nhiệm lớp B nói với mấy giáo viên là sẽ thuyết phục Tử Kỳ về lớp của thầy, mình nghe mà buồn lắm luôn, không ngờ Tử Kỳ lại chọn vô lớp A, mình vui ghê á!"
"Hả, bạn có biết mình là ai đâu mà hóng dữ vậy?"
"Không biết là ai, nhưng nghe nói Tử Kỳ hoàn thành hết các bài test nội trong hai buổi của một ngày thôi là cảm thấy háo hức rồi?"
"Ây da, cũng bình thường thôi mà, nếu có đủ thời gian trong một buổi sáng mình cũng đã xin làm xong luôn cho rồi!"
"Bởi vậy mới nói, đỉnh như vậy ai mà không hóng cho được?"
"..."
Hai đứa còn đang rì rà rì rầm, phía bên trên ông già lớp trưởng khó chịu đem nguyên bộ mặt âm trì địa ngục của mình nhìn xuống. Minh Tuấn vội vội vàng vàng ngậm cái miệng lại, duy chỉ có hắn vẫn còn hớn hở tròn cả hai mắt chớp chớp mà trực diện nhìn đối phương.
"Hế lu, bạn lớp trưởng cũng muốn bày tỏ sự mong chờ đối với mình hay gì?"
"Câm đi!"
"..."
Toàn bộ hưng phấn của hắn sau khi nghe hai từ đó chẳng khác gì cái bong bóng xì hơi, nhưng nội tâm đầy cáu bẳn thì vẫn sôi sục hàng trăm ngôn từ chửi bậy.