[BJYX] Vô Nhân Sinh Hoàn

Chương 4-3




"Tôi ngủ một lát được không?" Vương Nhất Bác chỉ vào ghế tựa.

Tiêu Chiến nghe yêu cầu này có hơi kinh ngạc, mắt phượng mở to, nhưng rất nhanh đã kiềm lại cảm xúc, anh gật đầu đồng ý, đi vòng qua giá sách lấy ra cuốn tiểu thuyết đọc dở.

Vương Nhất Bác ngó bìa sách, là "And then there were none", tự thấy hành động vừa rồi của mình có hơi quá trớn.

Giọng Tiêu Chiến trầm hơn mọi khi do chứng viêm mũi, rõ ràng hôm nay tinh thần không được tốt lắm, Vương Nhất Bác nghe anh đọc tiếp đoạn dang dở mà thấy lạ quen lẫn lộn.

Hai nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ ập đến, ôm lấy thân thể cao gầy nằm trên ghế tựa, Vương Nhất Bác luôn thắc mắc cái ghế này hẳn phải có công dụng thần kỳ gì đó, thoải mái đến độ mỗi lần ngả lưng xuống đều muốn ngủ ngay.

Lần này Vương Nhất Bác không hề gặp mộng mị, say giấc một mạch đến tận lúc tỉnh. Tiêu Chiến ở bên cạnh đã hội chẩn trực tuyến xong, anh đang cúi xuống bàn đọc sách. Vương Nhất Bác đưa tay dụi mắt, quần áo cọ xát gây ra vài tiếng sột soạt.

Tỉnh rồi à?" Tiêu Chiến thấy động tĩnh liền nhìn sang, Vương Nhất Bác quan sát đồng hồ trong phòng, đã 3 giờ 40 phút sáng.

" Ừm. Đã muộn thế này sao, tôi ngủ bao lâu rồi?"

"Còn chưa đến hai tiếng, cậu có muốn về không?" Tiêu Chiến đứng lên, Vương Nhất Bác nhìn thấy một ly rượu uống dở đặt dưới bàn, chẳng trách sắc mặt anh lại hơi ửng đỏ.

Tình huống hiện tại rất khó xử, nếu Vương Nhất Bác lựa chọn về nhà, đợi thu xếp xong mò về được đến nhà có khi trời đã rạng sáng, mà nếu cứ ở lì đây cũng không hay lắm, bây giờ hết buồn ngủ rồi, Vương Nhất Bác phải viện lí do gì để dây dưa?

"Còn anh thì sao? Anh không quay về nhà khi xong việc à?" Hắn hỏi ngược lại Tiêu Chiến.

"Không đâu." Anh đứng lên, cầm ly uống một ngụm rượu, Vương Nhất Bác không hiểu sao cứ cảm thấy Tiêu Chiến tâm tình khá tệ.

"Sao vậy?"

"Tôi chỉ là không muốn về đó." Tiêu Chiến đi tới phía ghế tựa nơi Vương Nhất Bác đang chiếm giữ, ngồi vào sô pha đối diện. Do anh uống quá chén nên đầu có chút choáng váng, nghiêng ngả ngã xuống sô pha, mặt đối mặt với Vương Nhất Bác, chăm chú nhìn vào mắt đối phương.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ thấy Tiêu Chiến như vậy, cảm giác vô cùng mềm mại, giống con nhím nhỏ thường ngày giương đầy gai nhọn, giây phút này lựa chọn nằm ngửa lên.

"Người nhà có quan tâm đến em không?" Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên tư thế cũ, hỏi Vương Nhất Bác.

" Không quan tâm lắm."

" Vậy cũng tốt."

"Ừm, thật tốt." Vương Nhất Bác cúi đầu, hắn thật sự không muốn cùng Tiêu Chiến nói chuyện gia đình.

" Em chưa từng bị quản thúc khắt khe, làm sao mà hiểu được tâm tư của tôi đây." Tiêu Chiến nói xong thở dài, hai mắt lấp lánh vẫn luôn nhìn Vương Nhất Bác không rời.

" Từ nhỏ họ đã không quản thúc tôi nữa."

" Gia đình em tuyệt thật đấy, rất cởi mở, thảo nào em lại khỏe mạnh như vậy." Tiêu Chiến mỉm cười, đuôi mắt cong như vành trăng non, làm Vương Nhất Bác ngây ngốc tại chỗ, vẻ đẹp này hiện hữu quá mức sống động.

" Toàn bị mất ngủ, đây mà gọi là sức khỏe!?"

Hắn từ trên ghế tựa ngồi dậy, đối diện với Tiêu Chiến nằm ườn trên sô pha. Vương Nhất Bác thu lại hồn vía, trong phút chốc gương mặt quay về vô cảm.

"Haha, em hài hước thật đấy". Anh bật cười thành tiếng, nghe vô cùng cường điệu, cả người thoạt nhìn vẫn là bộ dáng cũ, nhưng Vương Nhất Bác vẫn nhìn ra có điểm khác thường. Tiêu Chiến trưng ra gương mặt tươi cười, sau đó nói:

"Vương Nhất Bác, tuổi thơ của em thế nào? Có thể kể anh nghe một chút không?"

"Anh đang nói cái gì vậy?"

"Chỉ là muốn biết tuổi thơ của người khác như thế nào thôi."

Tiêu Chiến nói lời này, ánh mắt dính chặt lên Vương Nhất Bác, trong lòng hắn ẩn ẩn khó chịu, cũng không biết do bản thân vừa mới tỉnh dậy, tâm lý nhất thời thả lỏng, hay là còn mong chờ điều gì khác... Hắn cúi đầu, bẻ khớp ngón tay.

Tuổi thơ của Vương Nhất Bác thực sự không mấy tốt đẹp.

Vì xa cách cha mẹ từ nhỏ, Vương Nhất Bác luôn được bà ngoại nuôi dưỡng, người già sẽ luôn chiều chuộng trẻ con. Cậu nhóc ấy không bị trách tội sau mỗi lần phạm lỗi, gây chuyện xong thường lầm lũi về nhà, bà ngoại không nói gì cả, chỉ cười rồi làm bánh bao cho nhóc ăn.

Sau đó Vương Nhất Bác lên cấp 2, được chuyển về cùng cha mẹ, ban đầu cuộc sống ba người khá hạnh phúc, bởi vì Vương Nhất Bác từ khi biết nhận thức cho tới lúc đó chưa từng được trải nghiệm tình thương gần gũi của bậc sinh thành, nên mọi người đoàn tụ rất hòa thuận vui vẻ, làm việc gì mẹ cũng chiều ý hắn.

Nhưng gia đình nảy sinh mâu thuẫn chẳng phải do nguyên nhân gì lớn, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thỉnh thoảng cũng đem tranh cãi. Mới đầu cha mẹ đóng cửa phòng, cãi vã nhỏ giọng, về sau bắt đầu lạnh lùng mà động tay động chân, cuối cùng Vương Nhất Bác nhìn thấy cha mình mang bát đĩa đập vỡ ngoài phòng khách, mẹ vừa khóc vừa run. Hắn đứng trong góc, nắm đấm giơ lên không trung, phủ lên sàn một bóng đen khổng lồ, cái bóng cứ trơ trọi ở đó chẳng ai hay biết.

"Sau đó, bố tôi không về nhà nữa, mẹ tôi ngày nào cũng khóc lóc trong phòng, kể lể với tôi những phẫn uất của bà ấy.."

Đối với Vương Nhất Bác, hôn nhân và tình yêu, một mối quan hệ thân thiết như vậy, dù thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn là một cuộc chia tay không hạnh phúc.

Giống như người mẹ đã từng ôm ấp hắn và nói rằng khi con còn nhỏ, vợ chồng ta rất yêu thương nhau, người phụ nữ ấy không còn tràn ngập hạnh phúc nữa, những mối nghi ngờ cùng mâu thuẫn chen chân vào, đốt cho chiếc hộp hôn nhân cháy thành tro bụi.

Và một gia đình như vậy cũng không phải hiếm gặp. Ở thành phố này, đất nước này hay thậm chí trên khắp thế giới rộng lớn, có vô số gia đình giống như Vương Nhất Bác. Đây là điều hắn buộc phải hiểu rõ từ rất sớm. Khi còn nhỏ, điều ước duy nhất của Vương Nhất Bác là được lớn lên thật nhanh, sau đó tự mình sống độc lập.

"Vậy sau này bọn họ ly hôn ư?" Tiêu Chiến gối đầu lên tay, nằm nghiêng nghe tâm sự.

Lúc đầu Vương Nhất Bác chỉ muốn trả lời qua loa, nhưng không hiểu sao càng nói càng nhiều, cho dù là chuyện Tiêu Chiến không hỏi, hắn cũng nói bằng hết.

Vương Nhất Bác chưa từng tiết lộ những chuyện này với người ngoài, có lẽ sâu trong tiềm thức hắn luôn khao khát một lối thoát, cảm xúc bị chôn vùi lâu nay đã đến lúc cần được san sẻ.

" Thôi, em về đi, về nhà của em ấy, em căn bản không cần quan tâm đến anh.." Vương Nhất Bác đứng dậy, đi tới sô pha Tiêu Chiến đang nằm, con sâu rượu đã sang trạng thái say khướt, bắt đầu phát ngôn loạn xạ.

"Nói cho anh biết đi, không phải tình yêu rất đẹp đẽ nhẹ nhàng sao? Sao anh cảm thấy ngột ngạt quá.."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một hồi, xong chậm rãi nói: "Anh không cần miến cưỡng yêu đương. Không ai có thể lựa chọn cha mẹ, nhưng chúng ta có thể chọn cuộc sống cho chính mình."

Giọng nói vọng xuống từ đỉnh đầu, dưới con mắt của Tiêu Chiến, dáng vẻ Vương Nhất Bác trở nên đặc biệt cao lớn.

Người anh nồng nặc mùi rượu, lẫn với mùi nước mưa tràn vào trong phòng, Tiêu Chiến lật người lại, nằm ngửa lên, lười biếng nhìn Vương Nhất Bác.

"Em từ nhỏ đã bị bỏ rơi, anh thì bị khống chế đến chết...Chúng ta là cặp đôi hoàn hảo nhỉ?" Anh vừa nói vừa cười như một đứa trẻ.

Lời này nói ra rõ ràng là bộc phát cảm tính. Nhưng vẫn thành công khiến Vương Nhất Bác kinh ngạc một phen, dù hắn không tin cho lắm, tự nhủ rằng Tiêu Chiến uống say nói bừa.

"Có muốn đắp chăn không?" Vương Nhất Bác nhìn anh cuộn mình lại, chắc là lạnh lắm rồi, hắn bèn nhìn quanh phòng, tìm được một cái chăn vắt trên ghế, liền mang qua đắp cho Tiêu Chiến. Thế nhưng chưa được mấy giây, đột nhiên anh ngồi dậy, dịch người sang chừa ra một chỗ, vỗ tay lên sô pha hỏi Vương Nhất Bác: "Có muốn ngồi không?"

Câu nói này lọt vào tai hắn, kẻ nói vô tình người nghe hữu ý, chủ ý thiện lành hoàn toàn bị biến dạng, Vương Nhất Bác cảm thấy mình đang ảo tưởng, hoặc là ngủ quá nhiều đầu óc mụ mị, rõ ràng Tiêu Chiến vừa hỏi một câu đứng đắn, thế mà hắn lại mặt đỏ tai hồng.

Tiêu Chiến hiện đã hoàn toàn xỉn quắc cần câu, sau khi Vương Nhất Bác đặt mông xuống, hắn kéo chăn đắp cho anh, tiện thể nhích người ra xa hơn một chút. Thế nhưng Tiêu Chiến không chịu, trực tiếp ngả hẳn người sang, đặt đầu mình lên vai Vương Nhất Bác.

Loại hành động mờ ám dồn dập này khiến Vương Nhất Bác choáng váng, mùi rượu trên người Tiêu Chiến quá nồng, hơi cồn có vị hăng nhẹ, tóc cọ qua gò má gây ngứa ngáy. Khoảng cách càng ngày càng sát, chỉ cần Vương Nhất Bác hơi nhích sang một bên, thêm một vài cm nữa, môi hai người nhất định sẽ chạm vào nhau.

"Anh rốt cuộc là đang muốn làm gì?"