Lục Mộng Kỳ bị cưỡng chế mang đi, rồi bị trói chặt ngồi trên ghế. Phải chăng Mộ Tư Thần tác dụng lực quá mạnh nên đến giờ cô ta vẫn chưa tỉnh, cả cơ thể trong trạng thái ngồi bất động.
Hàng mi Mộ Tư Thần khẽ động, nhưng cũng đủ để hai người vệ sĩ đồ đen đứng sau hiểu ý, một trong hai đi lấy xô nước lạnh đem đến, không một chút lưu tình, thẳng tay tát nước vào mặt lục Mộng Kỳ.
Cái lạnh đến thấu xương, Lục Mộng Kỳ bị kéo mạnh trở về thực tại, cô ta đột ngột choàng tỉnh từ trong cơn mê. Lục Mộng Kỳ hốt hoảng nhìn xung quanh. Căn phòng đen như mực, chỉ có bón bức tường trần trụi bao bọc tứ phía, trước mặt à Mộ Tư Thần hiên ngang ngồi vắt chân lên ghế, mỗi bên một vệ sĩ diện đồ đen, dứng nghiêm nghị hai bên.
Lục Mộng Kỳ giờ mới phát giác ra được tình cảnh bản thân, cô ta vùng vẫy cố gắng thoát ra, nhưng cả người đều bị giam chặt, không sao cử động được. Lục Mộng Kỳ run rẩy ngước nhìn Mộ Tư Thần.
Người đàn ông này rõ ràng không hề phải dáng vẻ khi xuất hiện cùng Lục Kiều Kiều, khí tức tỏa ra lạnh đến cả từng sợi lông tơ trên người đều cảm nhận được, ánh mắt lãnh đạm, sâu như không thấy đáy. Người trước mặt đây chính là giống như những gì thiên hạ đồn, lạnh lùng, tàn nhẫn đến đáng sợ. Lục Mộng Kỳ có biết, nhưng cô ta lần đầu khi thấy dáng vẻ ôn nhu của Mộ tư Thần theo sau Lục Kiều Kiều, cứ ngỡ rằng lời đồn chỉ phóng đại, thật không ngờ bản thân ở trong tình cảnh này thấy được dáng vẻ trái ngược của Mộ Tư Thần, mới khẳng định, những lời đồn ngoài kia là hoàn toàn là sự thật.
Trong lòng Lục Mộng Kỳ bấy giờ như những cơn sóng lớn dữ dội xô vào, cô ta cố đè lại nỗi khiếp sợ vào trong, miễn cưỡng nở ra nụ cười ngô nghê. Cho dù Mộ Tư Thần có đáng sợ, nhưng không vì thế mà anh ta sẽ ra tay gi.ết người đâu, vì vậy Lục Mộng Kỳ cho rằng, ít nhất là tính mạng của mình không bị đe dọa.
" Anh Tư Thần, sao anh lại đưa em tới đây? Vả lại, cách chào đón khách tới cũng không phải thế này chứ? "
" Lục Kiều Kiều đang ở đâu? " thanh âm phát ra đầy từ tính.
" Anh nói gì thế, chị của em không phải đang ở cùng chỗ với anh sao? "
" Vợ tôi, Lục Kiều Kiều đang ở đâu? " Mộ Tư Thần mất kiên nhẫn, giọng nói cũng lớn dần.
" Em không biết, chị ấy đang ở cùng anh, làm sao em biết chị ấy đang ở đâu! "
Lục Mộng Kỳ run run nói, hơi thở yếu dần, nỗi sợ tràn ngập đi khắp cả cơ thể. Tại sao Mộ Tư Thần lại biết chuyện này? Giữa đại lộ lớn như vậy, bọn bắt cóc làm việc cũng rất thận trọng, vả lại Lục Kiều Kiều đang ở một nơi gần như không có ai có thể tìm ra, Mộ Tư Thần làm sao lại biết mà tìm đến cô tra hỏi? Lục Mộng Kỳ suy nghĩ thận trọng, có thể là Mộ Tư Thần chỉ đang thử thôi, nếu cô phủ nhận, không có chứng cứ, không thể bắt tội cô được.
Lục Mộng Kỳ càng tự tin ưỡn ngực phủ nhận, cô ta kênh kiệu : " Anh Tư Thần, anh có thể thả em ra được chưa, dây thừng trói chặt làm em đau quá rồi nè! "
Mộ Tư Thần vô cảm : " Cơ hội cuối cùng dành cho cô, là cô không biết tự nắm bắt! " nói rồi anh đứng dậy, gật đầu với hai người vệ sĩ. Tức khắc, Lục Mộng Kỳ cảm nhận được điềm xấu sắp xảy ra, nhìn thấy bóng lưng Mộ Tư Thần, tâm trí Lục Mọng Kỳ hoảng hốt : " Anh Tư Thần, em đã nói rồi, em không biết chị gái đang ở đâu hết, anh tính làm gì vậy ? Mau thả em ra! "
Đáp lại câu trả lời của cô, chỉ thấy hai người đàn ông khác đi vào, mặc áo blouse trắng đẩy xe tiến vào, trên xe chằng chịt nào thuốc, nào kim tiêm, đủ các dụng cụ y tế.
Toàn thân Lục Mộng Kỳ run rẩy, không ngừng dãy dụa : " Mấy, mấy người là ai? Tính làm gì tôi? Anh Tư Thần giúp em với, mấy người này tính hại em! " giờ phút này Lục Mộng Kỳ không còn điềm tĩnh nổi nữa, có vẻ Mộ Tư Thần định làm thật chứ không có ý đùa giỡn.
" Chất *** khi đi vào cơ thể người sẽ gây ra những biểu hiện cụ thể như : Gây nôn mửa, đau bụng, tê và ngứa da, chuột rút cơ bắp, mệt mỏi, hệ thần kinh suy nhược, số lượng hồng cầu và bạch cầu suy giảm nhanh.Tiếp xúc thời gian dài với *** gây tổn thương da như đổi sắc tố, sừng hóa…, có thể dẫn tới ung thư da. " một vị mặc blouse giải thích, sau đó cầm một ống tiêm lên kiểm tra.
Vừa nhìn thấy ống tiêm, Lục Mộng Kỳ sợ hãi, rơi vào tuyệt vọng, tròng mắt trắng trợn ngược lên : " Không, không, mấy người muốn làm gì? *** là cái gì? Tư Thần, cứu em với, bọn họ định đưa chất độc vào cơ thể em! "
" Chỉ tiêm vào người một chút, không chết được, tinh thần chỉ dần điên loạn, dáng vẻ cô thường ngày tự hào sớm thôi cũng sẽ không còn nữa! " Mộ Tư Thần dương đôi mắt đen đục nhìn thẳng vào cô ta.
" Không, không, anh không thể đối xử như vậy với em! Vì cái gì chứ? Vì Lục Kiều Kiều? Không, cô ta không phải vợ anh, người ban đầu đáng ra đục gả cho anh là em chứ không phải cô ta! " Tinh thần Lục Mộng Kỳ dần không bình tĩnh nổi nữa, cô ta điên cuồng lắc đầu.
" Cả đời này, vợ tôi chỉ có Lục Kiều Kiều! "
" Không phải, ban đầu là cha em hứa hôn cho em với anh, người đáng ra gả cho anh là em, nhưng tại lục Kiều Kiều, chị ta đã cướp tất cả của em! "
" Vậy cô nghĩ rằng vì sao đột nhiên Lục thị ngập trong đống nợ, và vì sao có người xuất hen ứng cứu kip thời nhưng lại không lộ mặt? "
Lục Mộng Kỳ dần trầm lặng, cô ta chìm trong mớ hỗn độn, từng chút một sắp xếp, phải rồi, Lục thị làm ăn vốn phát đạt, cư nhiên lại gặp chuyện rồi nợ nần chồng chất, đã vật ngay lúc đó Mộ Tư Thần lại " tình cờ " xuất hiện trợ giúp.
" Là anh sắp đặt? "
" Cô cũng không đến nỗi qua ngu ngốc! "
" Nhưng làm sao anh dám đánh cược chắc chắn Lục Kiều Kiều sẽ đồng ý thay tôi đi gả cho anh? "
" Tôi đã luôn dõi theo em ấy suốt 15 năm, làm sao không hiểu rõ em ấy! "
" 15 năm? Nói dối, Lục Kiều Kiều vốn chưa từng gặp anh! "
" Cô rất hiểu rõ em ấy? "
Lục Mộng Kỳ cứng họng, đúng vậy, cô ta căn bản chẳng biết chút gì về Lục Kiều Kiều, nhưng làm thế nào Lục Kiều Kiều lại trở thành cố nhân của Mộ Tư Thần?
Lục Mộng Kỳ thật không cam tâm, vì sao Lục Kiều Kiều luôn gặp may mắn, cướp hết những thứ tốt đẹp đáng ra chỉ dành cho Lục Mộng Kỳ cô?
Nhưng bây giờ cô ta đã ở trong tay Dương Nhất Hàn, sớm muộn cũng đã không còn trong trắng, đến lúc đó, khẳng định Mộ Tư Thần sẽ ghét bỏ cô ta.
" Tôi hỏi lần nữa, Lục Kiều Kiều đang ở đâu? Cô đã cấu kết với Dương Nhất Hàn mang cô ấy đi đâu? "
Lục Mộng Kỳ cười đầy chế giễu : " Hừ, vậy thì sao? Giờ cô ta đang ở với Dương Nhất Hàn, sớm đã không còn trong sạch, anh cũng nên ch.ết tâm đi! "
Biểu cảm trên mặt Mộ Tư Thần vẫn lạnh tanh : " Tiến hành đi! " chỉ để lại một câu, sau đó anh xoay người rời đi.
Lục Mộng Kỳ thất kinh tột cùng, la hét inh ỏi, không ngừng phản kháng, nhưng làm sao sức của người phụ nữ nhỏ bé như cô có thể chống chọi vơi s4 ngừơi đàn ông. Cuối cùng, bản thân vẫn trắng mắt, trừng lên chiếc kim tiêm đâm vào người mình, chất lỏng theo đó cũng từ từ di chuyển vào, lan dần ra tứ chi và toàn bộ cơ thể Lục Mộng Kỳ.
Các cơ bắp trên người dần co giật, phủ tạng cứ như bị co bóp, nhào nặn đến co thắt, trào ngược lên tận cổ họng. Tinh thần Lục Mộng Kỳ dần mơ hồ, các dây thần kinh bị tê liệt, đưa Lục Mộng Kỳ vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, sau cùng là gục hẳn đi.