Binh Vương Thần Bí

Chương 946




Nhìn đám phù thủy cụp đuôi chạy xa, không ai hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt nhìn Giang Khương lại thêm mấy phần cung kính.

Giang Khương phất tay, tỏ ý mọi người tiếp tục công việc, sau đó trở về lều vải.

Nhìn bóng lưng có chút mệt mỏi của Giang Khương, Lý Minh muốn nói lại thôi. Dù sao tỷ lệ đám phù thủy tìm đến gây phiền toái sẽ không cao.

Hiệu suất làm việc của Thiên Y Viện tương đối cao, chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, phòng Phòng chống dịch bệnh đã hoạch định một phương án cách ly hoàn mỹ, chỉ chờ nhân viên vào vị trí của mình.

Trưởng phòng Đào ngẩng đầu nhìn Giang Khương ngồi một bên, trong lòng có chút lo lắng. Nếu không có đủ nhân viên và võ lực, muốn thi hành phương án cách ly khổng lồ như thế là tương đối khó khăn.

Thấy Trưởng phòng Đào đưa mắt nhìn mình, Giang Khương bình tĩnh nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ rồi.

Quả nhiên sau mấy phút, điện thoại vệ tinh trong tay Giang Khương vang lên.

Sau khi nói với bên kia vài câu, Giang Khương liền gật đầu:

- Được rồi, máy bay chở quân đội đã xuất phát. Mười tiếng nữa sẽ đến nơi. Chuẩn bị sẵn sàng, mười tiếng sau hành động.

- Vâng.

Tinh thần của Pyramy lúc này tương đối phấn chấn, nhìn dụng cụ trong lều và những thành viên nghiên cứu của Hoa Hạ, gương mặt tràn đầy hưng phấn, nói với Trưởng phòng Kenny bên cạnh:

- Trưởng phòng, các đồng chí của Hoa Hạ thật sự lợi hại. Bất luận là phối hợp hay là phân công đều cực kỳ linh hoạt.

- Còn nữa, tôi vừa mới đưa xét nghiệm virus cho bọn họ, trải qua bao nhiêu giờ đâu mà bọn họ đã có phân tích hoàn chỉnh. Hơn nữa còn bắt đầu tiến hành điều chế thuốc. . Truyện Trọng Sinh

Vừa nói, Pyramy vừa lắc đầu than thở:

- Đây tuyệt đối là đội ngũ tinh anh nhất mà tôi đã từng gặp. Nhìn thấy bọn họ, tôi mới phát hiện đội ngũ tinh anh trước kia so với họ đúng là hoàn toàn khác nhau.

Kenny vừa nhìn động tác của mọi người, vừa gật đầu:

- Lần này Hoa Hạ phái ra đúng là tinh anh trong những tinh anh, hoàn toàn khác với những chuyên gia Hoa Hạ mà tôi đã từng tiếp xúc qua. Hiệu suất và năng lực của bọn họ vượt xa cái gọi là chuyên gia. Hơn nữa, còn không có phong cách quan liêu đặc thù của Hoa Hạ. Xem ra, Hoa Hạ đúng là che giấu cực sâu. Cho dù là đội ngũ tinh nhuệ nhất của Mỹ cũng còn thua kém bọn họ rất xa.

- Chẳng qua không biết tại sao lần này bọn họ lại chơi lớn như vậy, hoàn toàn khác với phong cách trước đây.

Nghe Kenny nói, Pyramy chần chừ một chút rồi nói:

- Chuyện này đúng là có chút quái dị, dường như là có liên quan đến John. Ngay từ đầu cậu ấy nói với tôi cậu ấy có năng lực vận dụng những thứ này. Hơn nữa, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu ấy, dường như cũng chỉ có mình cậu ấy liên lạc và điều động.

- Quá lợi hại!

Trong lòng Kenny tràn đầy kinh nghi, nhưng nhớ đến biểu hiện cung kính của những người kia đối với Giang Khương, trong lòng lại càng rúng động. Rõ ràng, địa vị của John ở Hoa Hạ là cực cao. Hơn nữa còn có quyền hạn. Nếu không, làm sao có thể vì chuyện bên này mà vận dụng nhiều lực lượng đến như vậy?

Lúc này, Đại pháp sư vừa mới trở lại bộ lạc, sắc mặt trắng bệch, lập tức nhốt mình trong nhà lá cung phụng Tổ linh, xếp bằng trước một cái chậu lửa, lầm bầm mấy câu thần chú, sau đó đưa tay hốt một nắm tro ném vào trong chậu lửa.

Khi nắm tro được ném vào trong chậu lửa, ngọn lửa xanh thẫm bùng lên, một mùi thơm nồng đậm xông ra từ cái chậu.

Nếu Giang Khương có ở đây, nhất định sẽ ngửi ra được mùi thơm của thứ bột này, chính là trầm hương, đàn mộc dùng để ngưng thần.

Lại thêm một nhúm bột được ném vào chậu lửa, mùi thơm bên trong gian nhà lá càng lúc càng đậm, đồng thời câu niệm chú của Đại pháp sư càng lúc càng thấp, nhưng lại dồn dập hơn mấy phần.

Theo tiếng niệm chú của Đại pháp sư, bên trong căn nhà lá bắt đầu xuất hiện gió cuốn lên.

Nhìn gió xuất hiện, Đại pháp sư chẳng những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, lại ném thêm hai nhúm bột vào trong chậu lửa, khiến cho ngọn lửa bên trong càng thịnh hơn mấy phần, mùi thơm ngưng thần lại càng nồng nặc.

Mấy trận gió đụng vào nhau, bên trong căn nhà vang lên thanh âm như không, nhưng lại giống như tiếng chó sói tru động lòng người.

Sau khi tiếng chó sói vang lên, một pho tượng cổ quái chợt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt. Khi đó tiếng gió mới lặng đi.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đại pháp sư chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi. Vừa rồi, Tổ linh cực kỳ sợ hãi trước thú linh cường đại của đối phương, hoàn toàn không có sức chống cự, thậm chí muốn chạy đi cũng không dám. Nếu không phải lúc đó ông thấy tình thế không ổn, vội vàng rút đi, chỉ sợ thực lực của Tổ linh sẽ giảm xuống, thậm chí còn bị tiêu tán không chừng.

Sau khi ông rời đi, Tổ linh thoát khỏi sự uy áp của đối phương lập tức chạy trốn ngay. Nhưng cũng may, khi ông gọi, mặc dù có chút chần chừ nhưng vẫn trở lại. Nếu để Tổ linh mất đi, chức Đại pháp sư của ông sau này khỏi cần làm.

Hít sâu hai hơi, đè nén sự sợ hãi trong lòng, lúc này Đại pháp sư mới chậm rãi bước ra khỏi nhà lá.

Bên ngoài nhà lá đứng đầy những thổ dân đã đi theo Đại pháp sư. Những người này hoặc nhiều hoặc ít cũng cảm thấy sức mạnh của Tổ linh tiêu tán không ít. Khi nhìn thấy Đại pháp sư bước ra, những người này vội vây quanh, một phù thủy trung niên cấp bậc khá cao, khẩn trương hỏi:

- Đại pháp sư, Tổ linh…

Đại pháp sư mệt mỏi khoát tay một cái, trầm giọng nói:

- Tổ linh không sao.

- Phù!

Nghe nói Tổ linh không có việc gì, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ thấy Đại pháp sư nói tiếp:

- Thả ưng, thông báo tổ chức hội nghị Đại pháp sư ở Tổ Linh điện.

- Vâng.

Thần sắc của lão phù thủy căng lên, vội vàng khom người.