Binh Vương Thần Bí

Chương 911




Giang Khương không biết sau khi tấn cấp đuôi chín sẽ đạt đến tình trạng gì. Nhưng bây giờ thực lực của hắn đã gần đến Thiên giai nhị phẩm. Lần này sau khi lên cấp, chân chính đạt đến Thiên giai nhị phẩm, tiến gần Thiên giai nhất phẩm cũng không thành vấn đề.

Giang Khương không biết, một khi Cửu Vĩ Thiên Hồ có được đuôi chín, sẽ còn tiến thêm một bước nào nữa hay không.

Chẳng qua hắn mơ hồ cảm thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ sẽ không đơn giản như vậy.

Hắn dùng khăn lau giọt nước trên mặt, sau đó lau sạch toàn thân.

Sau khi tiễn Hồ Minh Vũ đi, sắc mặt Chu Thế Dương liền khá hơn, dựa lưng vào ghế gọi:

- Tiểu Trương, đổi cho tôi ly trà nóng.

- Vâng.

Thư ký bên cạnh cười híp mắt đổi ly trà mới cho Chu Thế Dương. Y biết tâm trạng của Chu Thế Dương hôm nay tương đối tốt.

Giằng co lâu như vậy, hôm nay Hầu tước Ryan rốt cuộc không kéo nổi, bất đắc dĩ đáp ứng phần lớn điều kiện. Cuộc đàm phán chính thức bước vào giai đoạn kết thúc.

Chu Thế Dương đối với kết quả thương lượng này khá đắc ý. Mà hội Viện ủy cũng tương đối hài lòng.

Không thể không nói, nghị viên Trưởng lão hội và nghị viên quốc hội vẫn rất đáng tiền.

Hầu tước Ryan ngoại trừ đáp ứng trả lại nắp Tế Thế Đỉnh, ba mươi gốc Huyết Linh Thảo, còn trả lại cho Thiên Y Viện một số bảo vật mà Huyết tộc cướp được từ Hoa Hạ lần trước.

Kết quả như vậy là nằm ngoài ý liệu của Thiên Y Viện.

Ít nhất nắp Tế Thế Đỉnh có thể lấy về, ngoài ra còn có thêm ba mươi gốc Huyết Linh Thảo. Rất nhiều đan dược của Thiên Y Viện cần dùng đến loại cỏ này. Chỉ cần tiết kiệm một chút, ít nhất mười năm sẽ không thiếu Huyết Linh Thảo.

Hơn nữa, còn có một số trân bảo đã bị Huyết tộc cướp đi từ trăm năm trước, đối với Thiên Y Viện mà nói, khoản làm ăn này quả thật rất có lời.

Huyết tộc khó tránh khỏi có chút đau lòng. Nhưng vì để chuộc lại một vị nghị viên Trưởng lão hội, bốn vị nghị viên quốc hội cũng chỉ mặc cho Thiên Y Viện cắt cổ mình.

- Ngày mai tôi sẽ đi một chuyến nữa, sau đó để cho ngoại viện liên lạc với những tên kia. Lúc này xem như tôi công đức viên mãn.

Chu Thế Dương nhấp một ngụm trà, gương mặt tự đắc.

- Vâng, lúc này ngài đã đánh một trận chiến thật đẹp. Thủ tịch trưởng lão Hầu tước Ryan trước mặt ngài cũng không lật nổi sóng gió gì. Kiên trì nhiều ngày như vậy, còn không phải bị ngài hai ba cái đá chỏng gọng xuống đất sao?

Tiểu Trương bất quá chỉ mới ba mươi mấy tuổi, nhưng miệng lưỡi thì vô cùng. Nói mấy câu, vẻ đắc ý trên gương mặt Chu Thế Dương lại càng nhiều.

Nhưng Chu Thế Dương vẫn tỏ ra khiêm nhường, cười ha hả, khoát tay nói:

- Haha, không thể nói như vậy. Hầu tước Ryan có thể trụ vững mấy ngày như vậy, cũng là rất khá rồi.

- Hơn nữa, dù sao chúng ta cũng có sự lùi bước. Năm mươi gốc Huyết Linh Thảo chỉ còn lại ba mươi.

- Thiên y sư Chu, ngài quá khiêm nhường rồi. Năm mươi gốc Huyết Linh Thảo chính là giá trên trời. Đổi lại là ai cũng không có khả năng đáp ứng. Chúng ta kiếm được ba mươi gốc đã là tốt lắm rồi, lại còn có trân bảo lấy về, chẳng khác nào thắng lợi thiên đại. Đây chính là công lao của ngài.

- Haha, Tiểu Trương, tôi phát hiện cậu càng lúc càng biết nói chuyện.

Chu Thế Dương nhấp một ngụm trà, cười to:

- Được rồi, Tiểu Trương, liên lạc với phòng làm việc của Viện trưởng, yêu cầu tổ chức cuộc họp hội Viện ủy tạm thời.

- Vâng, Thiên y sư Chu.

- Lão Chu, lần này vất vả cho ông rồi.

Từ Khải Liễu không có chút gì là không vui, mỉm cười gật đầu nói với Chu Thế Dương.

- Nào có, nào có. Tôi là thành viên hội Viện ủy, những việc này đều nên làm mà.

Chu Thế Dương nói.

- Haha, lão Chu, ông cũng đừng khiêm tốn nữa. Lần này ông tranh thủ được nhiều Huyết Linh Thảo cho viện, đúng là không dễ dàng gì. Có ba mươi gốc Huyết Linh Thảo, Thiên Y Viện ta xem như tăng thêm một trợ lực. Công của lão Chu ông không thể không tính.

Từ Khải Liễu đương nhiên biết tính tình của Chu Thế Dương, thích sĩ diện hảo, nhưng cũng không keo kiệt lời tán dương, vỗ tay cười nói:

- Nào, chúng ta cho lão Chu một tràng pháo tay nào.

Nghe Từ Khải Liễu nói, mọi người nhìn nhau rồi mỉm cười vỗ tay.

Thấy mọi người như vậy, mặc dù biết đây là Từ Khải Liễu cố ý, nhưng Chu Thế Dương vẫn không khỏi có chút lâng lâng.

Nhưng khi ông ta liếc nhìn xung quanh, không thấy có Giang Khương, trong lòng có chút hụt hẫng. Ông ta thật muốn tiểu tử kia vỗ tay cho mình.

Có chút không cam lòng, Chu Thế Dương làm như vô tình hỏi:

- Ồ, sao hôm nay không thấy Giang Khương?

- Giang Khương?

Mọi người sửng sốt nhìn nhau. Quả thật không thấy Giang Khương đến tham dự, chẳng lẽ tiểu tử kia còn đang bế quan? Nhưng linh khí phát ra từ chỗ bế quan đã tiêu tán, hơn nữa không phải có tin tức tiểu tử kia hôm nay xuất quan sao?

Mọi người có chút nghi ngờ nhìn La Thiên Minh.

La lão nhún vai, lắc đầu cười khổ:

- Đừng nhìn tôi. Tôi cũng không biết đâu. Nhưng cậu ấy chẳng qua chỉ là dự thính, tham gia thì tham gia, không tham gia, chúng ta cũng đâu cần quan tâm.

Chu Thế Dương có chút thất vọng, trầm giọng nói:

- Lần này họp, ngược lại có chút liên quan đến cậu ấy.

- Sao?

Nghe Chu Thế Dương nói có liên quan đến Giang Khương, mọi người tò mò nhìn nhau, không biết tại sao Chu Thế Dương lại nhắc đến Giang Khương. Chu Thế Dương nói có liên quan đến Giang Khương, hẳn không phải là chuyện tốt.

Ngay cả La Thiên Minh cũng căng thẳng, cau mày nhìn chằm chằm Chu Thế Dương, không biết ông ta lại muốn gây ra chuyện gì nữa.

- Lần này tôi tổ chức cuộc họp lâm thời, nguyên nhân là muốn mọi người thương lượng một chút, sau khi đàm phán xong, hai bên sẽ trao đổi như thế nào.

Chu Thế Dương trầm giọng nói:

- Liên quan đến địa điểm và phương thức trao đổi, chúng ta cần đưa ra một chương trình đáng tin cậy, xác nhận phải có lợi cho chúng ta. Hơn nữa Huyết tộc cũng phải đồng ý.

- Vậy chuyện này có liên quan gì đến Giang Khương?

La Thiên Minh cau mày hỏi.

- Đương nhiên là có liên quan.

Chu Thế Dương khẽ hừ một tiếng:

- Trao đổi lần này, quan trọng nhất chính là nắp Tế Thế Đỉnh. Nếu là nắp Tế Thế Đỉnh, thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, Giang Khương cũng phải tham gia trao đổi, mới có thể xác nhận nắp đỉnh có còn nguyên vẹn hay không. Khi đó chúng ta mới yên tâm giao lại đám Huyết tộc kia.

Nói đến đây, Chu Thế Dương lại hừ lạnh một tiếng, nhìn La Thiên Minh, hỏi:

- Chẳng lẽ lão La ông có dị nghị gì với điều này sao?

Nghe Chu Thế Dương nói như vậy, La Thiên Minh chần chừ một chút rồi lắc đầu. Chu Thế Dương nói như vậy cũng có lý. Giang Khương phải đích thân đi, khi đó mới tránh không để xảy ra sơ sót.

Thấy La Thiên Minh không có ý kiến, Chu Thế Dương mới đắc ý cười lạnh:

- Nếu đã như vậy, vậy cho người gọi Giang Khương đến đây. Chúng ta cùng nhau thảo luận lại. Dẫu sao cũng có liên quan đến chi bảo trấn viện của chúng ta, không thể khinh thường được.

La Thiên Minh chần chừ một hồi, cũng không biết bây giờ Giang Khương đang bế quan hay không bế quan. Nếu đang bế quan, đương nhiên không thể quấy nhiễu. Nếu để xảy ra vấn đề, vậy thì phiền toái rồi.

- Tiểu tử này, khi không có chuyện thì thấy mặt. Khi cần thì lại không thấy đâu. Người đâu, đi gọi Giang Khương lập tức đến đây

ngay.

Chu Thế Dương lạnh giọng nói.

- Khoan đã.

La Thiên Minh giật mình, đang định lên tiếng, đột nhiên thấy sắc mặt Chu Thế Dương biến đổi. Nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương, La Thiên Minh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương và các vị thành viên hội viện ủy đã đạt đến Thiên giai cũng biến sắc giống Chu Thế Dương, đồng loạt đứng dậy, nhìn về một hướng.

- Chuyện gì vậy?

Còn lại những thành viên còn chưa đạt đến Thiên giai thì trố mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Trong lúc mọi người đang kinh nghi, sắc mặt bọn họ đều cứng đờ, không hẹn mà giống như các vị thành viên có thực lực Thiên giai, bỗng nhiên đứng dậy, cùng nhìn về một phía.

- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

La Thiên Minh là người có thực lực tu vi yếu nhất, nhưng cũng cảm nhận được từ hướng nào đó có linh khí truyền đến. Lúc này ông mới biết được tại sao các thành viên kia lại có biểu hiện như thế.

Linh khí khổng lồ như vậy, trong mấy chục năm qua ở Thiên Y Viện chưa từng có bao giờ.

- Đây là…

Sắc mặt Chu Thế Dương kinh hãi, rất nhanh cảm nhận được cổ linh khí này rất giống với cổ linh khí mà Giang Khương tu luyện lúc trước.

- Không thể nào? Không thể nào.

Gương mặt Chu Thế Dương trong nháy mắt tái xanh.