Binh Vương Thần Bí

Chương 383




Đối mặt với Dương Vân Dương, Giang Khương thật ra cũng không rụt rè, trực tiếp đem yêu cầu của mình nói ra.

Bây giờ, muốn tìm một chỗ sắp xếp cho Tuyên Tử Nguyệt đúng là không dễ dàng. Tuy nói muốn thuê một căn phòng ở Bắc Kinh không phải là khó, nhưng nếu Tuyên Tử Nguyệt đã đến Bắc Kinh tìm hắn, hắn cũng không muốn ủy khuất Tuyên Tử Nguyệt.

Dù sao, Tuyên Tử Nguyệt chấp nhận để hắn làm như vậy ngày hôm qua, chỉ sợ đó đã là cực hạn mà Tuyên Tử Nguyệt có thể tiếp nhận. Hắn còn phải đi làm, cũng không có nhiều thời gian để ở cùng Tuyên Tử Nguyệt. Để cô đến biệt thự Tây Sơn là tốt nhất.

Dù sao Dương Vân Dương cũng không ở đó. Mà bên đó còn có một vị quản gia, một đầu bếp và người giúp việc. Để Tuyên Tử Nguyệt đến đó là thích hợp nhất. Hơn nữa hoàn cảnh của khu biệt thự lại rất tốt, thoải mái hơn nhiều so với ở Bắc Kinh. Phỏng chừng với tính cách của Tuyên Tử Nguyệt, chỉ sợ cũng không thích mấy nơi quá ồn ào.

Nghe Giang Khương nói xong, Dương Vân Dương hơi ngạc nhiên, nhìn Giang Khương cười, sau đó gật đầu nói:

- Được, cậu cứ dẫn cô ấy đến đó. Nếu cậu muốn ở bên đó, cũng không sao. Dù sao cậu tự mình an bài là được, tôi sẽ nói với người bên đó một tiếng.

Nghe lời nói có ý trêu chọc của Dương Vân Dương, sắc mặt Giang Khương không khỏi đỏ lên, nhưng chỉ cười nhẹ:

- Vâng, cảm ơn Trưởng phòng.

Nhìn sắc mặt ửng đỏ của Giang Khương, Dương Vân Dương nhịn không được mà phá lên cười:

- Được rồi, được rồi, cậu cũng đừng khách sáo với tôi nữa. Dù sao chỉ cần cậu để ý cô La là được.

- Đương nhiên rồi ạ.

Giang Khương vội vàng nói.

Ăn sáng xong, Giang Khương lái xe đến bệnh viện đa khoa ba quân chủng. Khi đi ngang qua khách sạn mà Tuyên Tử Nguyệt ở, hắn không nhịn được mà ngẩng đầu lên. Chắc bây giờ Tuyên Tử Nguyệt vẫn còn đang ngủ.

- Chào buổi sáng Chủ nhiệm Giang.

- Chào Chủ nhiệm Giang.

- Chào mọi người.

Giang Khương vừa mỉm cười vừa chào hỏi các cô y tá.

Bước vào phòng làm việc, mặc áo khoác vào, thấy thời gian cũng đã đến lúc, Giang Khương bước đến phòng làm việc của các bác sĩ.

- Xin chào Chủ nhiệm Giang.

Thấy Giang Khương bước vào, các bác sĩ và bác sĩ chuyên tu đều đứng dậy, ân cần chào hỏi.

- Ngồi đi, ngồi đi.

Giang Khương gật đầu, sau đó quay sang Lâm Dương Chí nói:

- Dương Chí, bệnh nhân ngày hôm qua thế nào?

- Vẫn không tốt lắm. Có thể hôm nay phải phẫu thuật thôi.

Lâm Dương Chí cười khổ lắc đầu.

Giang Khương gật đầu, sau đó nói:

- Vậy chúng ta qua đó xem một chút. Nếu quả thật không được, vậy thì phải phẫu thuật. Kéo càng lâu thì càng phiền toái.

- Vâng.

Lâm Dương Chí gật đầu.

Rất nhanh đã đến 8h. Tất cả mọi người đều bắt đầu công việc.

- Hiện tại, bệnh nhân của khoa Chấn thương chỉnh hình tổng cộng có 246 người. Hôm qua vào thêm 13 người nữa. . Truyện Sắc

Nghe y tá báo cáo lại, Giang Khương thở hắt ra. Xem ra tốc độ hôm nay phải nhanh một chút, nếu không buổi trưa sẽ không đến đưa Tuyên Tử Nguyệt đi ăn cơm được.

- Bác sĩ Đào, chị hãy tăng thêm lượng thuốc kháng sinh cho bệnh nhân, tận lực thời gian rút ngắn tình huống lây lan. Nếu không khống chế được, phải tiến hành giải phẫu.

Bác sĩ Đào vội vàng gật đầu:

- Vâng, chủ nhiệm Giang.

Đưa bệnh án cho bác sĩ Đào xong, Giang Khương liền bước ra ngoài, nói với Lâm Dương Chí:

- Dương Chí, đã chuẩn bị phẫu thuật chưa?

- Đã chuẩn bị xong rồi. Bây giờ tôi sẽ đưa người bệnh đến đó. Khoảng mười phút nữa là anh có thể đến.

Lâm Dương Chí vội vàng nói.

- Ừm.

Giang Khương gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ, lúc này đã là 10h, hẳn 12h là có thể phẫu thuật xong.

- Nhanh, thiết bị tách.

Giang Khương nghiêng đầu để y tá lau mồ hôi trên trán cho hắn, sau đó tiếp nhận thiết bị tách y tá đưa sang, rất nhanh cắm vào bên trong.

Sau đó lại duỗi tay cầm dao giải phẫu, nhẹ nhàng cắt hai dao xuống, đợi đến khi vết mổ mở rộng đến mức tối đa thì mới bỏ dao xuống, nói:

- Chỉ thắt.

Y tá đưa chỉ chỉ thắt sang, Giang Khương lưu loát luồn vào, sau đó thắt lại, rồi dùng kéo cắt đứt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Được rồi, Dương Chí. Kế tiếp giao cho anh.

Tiện tay đặt cây kéo sang bên cạnh, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra.

Hắn không ngờ tình huống của người bệnh khá phức tạp, làm cho hắn hơi luống cuống tay chân. Lúc này bước quan trọng nhất đã hoàn thành. Nghĩ đến đây, Giang Khương không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn. Cũng may mà hắn đích thân giải phẫu. Nếu giao cho Lâm Dương Chí, chỉ sợ sẽ xuất hiện vấn đề.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã là 12h kém, xem ra cũng không trễ lắm.

Lập tức Giang Khương chăm chú nhìn Lâm Dương Chí tiến hành các bước kết thúc công việc. Mặc dù bước quan trọng nhất đã xong, nhưng lúc này cũng không thể để xảy ra vấn đề.

Nhưng kinh nghiệm của Lâm Dương Chí cũng khá phong phú, chỉ chưa đến mười phút đã kết thúc xong công việc, chỉ còn lại bước khâu cuối cùng.

Nhìn đến đây, Giang Khương cũng thả lỏng tinh thần, cười nói;

- Được rồi, Dương Chí, cũng đã ổn rồi, tôi ra ngoài đây.

- Vâng, Chủ nhiệm, vất vả cho anh rồi.

Lâm Dương Chí nói. Bây giờ không có Chủ nhiệm nào khác, y xưng hô liền bớt một chữ Giang, nghe thân mật nhưng vẫn có sự tôn trọng hơn.

Giang Khương mỉm cười phất tay, sau đó cởi áo giải phẫu ném vào thùng rác, rồi bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

Khi hắn bước ra khỏi cửa phòng giải phẫu, thời gian đã điểm 12h. Giang Khương mỉm cười, xem ra hắn canh thời gian rất chuẩn.

Bước xuống lầu khoa Chấn thương chỉnh hình, Giang Khương đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng hỗn loạn, thậm chí còn truyền đến tiếng hét chói tai.

Giang Khương sửng sốt, sau đó bước đến hành lang nhìn chung quanh, mới phát giác được tiếng thét chói tai này là phát ra từ phòng làm việc của bác sĩ. Thậm chí còn nhìn thấy hai ba bác sĩ chuyên tu nữ và bác sĩ khác từ bên trong hoảng sợ chạy ra.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Giang Khương còn chưa kịp phản ứng đã nghe được tiếng hét thảm từ bên trong truyền đến.

Nghe được thanh âm này, Giang Khương cũng không chần chừ nữa, rất nhanh vọt vào bên trong. Lúc này hắn nhìn thấy có một số người vung dao, còn có hai người nằm trên mặt đất.

Hai người nằm trên mặt đất, một nam một nữ, chiếc áo khoác màu trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

- Bác sĩ Đào.

Sắc mặt Giang Khương cứng đờ, vội vàng cầm cái ghế quăng mạnh sang, đồng thời chân đá lên, một cước đá vào cái bàn làm việc.

Bịch! Cái ghế thuận lợi đập vào hai người, mà Giang Khương cũng nhào đến, hai quyền trực tiếp đập trúng đầu đối phương.

Hai người kia vừa mới giơ dao, còn chưa kịp phản ứng, trên đầu đã bị trúng một quyền, còn không kêu lên được tiếng nào thì đã ngã xuống. Người còn lại bên cạnh huy dao muốn bổ tới Giang Khương, liền bị Giang Khương đá cho một cước trúng ngực, trực tiếp bay ngược ra ngoài, đụng thẳng vào vách tường, phun ra một ngụm máu.

- Bác sĩ Đào, Lô Cường?

Giang Khương rất nhanh xé rách áo blouse trắng của hai người, phát hiện áo của họ đã bị máu nhuộm đỏ. Nghiêm trọng nhất là bác sĩ chuyên tu Lô Cường đang nằm trên người bác sĩ Đào, trên lưng ít nhất có bảy tám nhát dao.

- Chủ nhiệm Giang, mau cứu Lô Cường đi.

Bác sĩ Đào không bị thương nghiêm trọng bằng Lô Cường, lúc này thậm chí còn có sức để nói chuyện.

Giang Khương gật đầu, tay điểm vài huyệt vị trên người Lô Cường, truyền vào một ít nội khí, tạm thời phong bế tốc độ vận chuyển máu toàn thân, sau đó quay đầu ra bên ngoài, kêu lên:

- Người đâu? Người đâu rồi?

Nghe tiếng rống của Giang Khương, hai nữ bác sĩ chuyên tu mới từ ngoài chạy vào.

Thấy chỉ có hai người, sắc mặt Giang Khương lạnh lại, nói:

- Những người khác đâu?

- Tan làm đi ăn cơm rồi ạ.

Lúc này, Từ Hiểu Linh đã hồi phục tinh thần, nhìn hai người đầy máu bên dưới, che miệng nức nở.

- Mau chuẩn bị phòng giải phẫu đi, bảo các y tá chuẩn bị truyền máu.

Nghe xong, Giang Khương bất đắc dĩ cau mày, trầm giọng nói.

- Vâng, vâng.

Từ Hiểu Linh vội vàng dẫn theo bác sĩ chuyên tu kia chạy nhanh ra ngoài.

Mấy cô y tá cũng đã mang cáng cứu thương vào.

Thấy tình huống bên trong, ai nấy đều kêu lên, luống cuống tay chân mở cáng cứu thương cùng băng gạc.

- Ngân châm, nhanh, lấy ngân châm cho tôi.

Giang Khương nói. Ngân châm của hắn đang bỏ trong phòng làm việc.

- Vâng, vâng.

Một cô y tá đang chuẩn bị truyền dịch cho hai người, liền lục lọi trong tủ cấp cứu tìm ngân châm.

Lúc này, tại khách sạn cách bệnh viện mấy trăm thước, Tuyên Tử Nguyệt vừa xem tivi, vừa nhìn thời gian, rồi lại nhìn điện thoại đặt ở đầu giường.