Binh Vương Thần Bí

Chương 1197: Vậy còn các anh? 




Cách du thuyền Giang Khương hai hải lý, bên dưới mặt nước biển khoảng hai ba chục thước, một con tàu lặn đang lơ lửng, giống như một con quái vật đang mai phục, không một tiếng động khiến người ta phải sợ hãi. 

 - Osla, Osla, nghe rõ đáp lời, nghe rõ đáp lời. 

 Ngồi trong buồng lái có hai người, đang hét vào micro, nhưng không hề nghe thấy bên kia đáp lại. 

 - Osla, Osla, nghe rõ đáp lời, nghe rõ đáp lời. 

 Sau mấy lần hò hét, bên kia vẫn lặng yên. 

 - Đáng chết, đã xảy ra chuyện rồi. 

 Một người thất thanh nói: 

 - Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ bốn người bọn họ không làm gì được tên kia? 

 Sắc mặt người còn lại âm trầm, sau đó nhanh chóng gõ lên bàn phím, trên màn hình có bốn điểm sáng lóe lên. 

 - Bọn họ đang ở vị trí này, chúng ta kiểm tra bên đó một chút. 

 Người nọ lạnh giọng nói. 

 - Vị trí này, nước sâu hơn bốn mươi thước, hơn nữa còn gần với khu vực hải vực, tàu lặn chúng ta vẫn có thể phát hiện được nguy hiểm. 

 Người kia chần chừ nói: 

 - Tôi đề nghị hay là phái ra một chiếc cano tốc độ cao chạy đến đó dò xét. 

 Nghe xong, sắc mặt người nọ vô cùng khó coi, sau đó đưa tay ấn nút gọi trên cái mũ, trầm giọng nói vào điện thoại: 

 - John, bảo người của anh chuẩn bị sẵn sàng tiến về phía trước, cano chuẩn bị ngoi lên. 

 Hai phút sau, trên mặt biển tĩnh lặng, một kính tiềm vọng nhẹ nhàng ngoi lên mặt biển, chuyển động một vòng bốn phía, thấy không xa có một đám bọt khí, sau đó một vật nhô lên mặt biển, trong nháy mắt to ra, biến thành một cái cano nhỏ. 

 Ba bốn người nhảy lên chiếc cano này, nhanh chóng khởi động động cơ, liền nghe một tiếng nổ nặng nề, chiếc cano giống như cung tên, lao nhanh về một hướng khác. 

 - Ở đây, chuẩn bị xuống nước, chuẩn bị canh gác. 

 Một người dẫn đầu nhìn máy xác định vị trí trong tay, gật đầu nói với ba người kia, sau đó đeo mặt nạ dưỡng khí vào, cầm cây súng bên hông, lặng lẽ nhảy xuống. 

 Ba người còn lại cũng làm theo. Khi gặp nhau dưới mặt nước, liền theo sau lưng người dẫn đầu, nhanh chóng nhìn xung quanh. 

 Lúc này, ánh mắt của một người trong đó hoảng sợ, đưa tay chỉ về một phía. 

 Mọi người nhìn theo hướng tay của y, thấy cách đó không xa đang có bốn cái bóng trôi lơ lửng, đồng thời có ba bốn thân ảnh màu trắng lay động bên cạnh. Thỉnh thoảng lại có một dòng máu màu đỏ chảy ra. 

 Sắc mặt người dẫn đầu liền biến đổi, thoáng chần chừ một chút liền lấy hai cái chai màu đỏ trên đùi, gật đầu với ba người bên cạnh. 

 Ba người kia không chút chần chừ, cũng lấy ra hai cái chai, sau đó bốn người liền di chuyển sang bên kia. 

 Càng đến gần, người dẫn đầu nhanh chóng ấn hai cái chai trong tay. 

 Rất nhanh, một loại chất lỏng màu đỏ từ trong chai bắn ra ngoài, nhanh chóng nhuộm đỏ khu vực xung quanh. 

 Người dẫn đầu ném cái chai trong tay phải về phía đám cá mập, ba người kia cũng bắt chước làm theo. 

 Ném bốn cái chai ra ngoài, trong nháy mắt bao phủ đám cá mập đang chạy tán loạn. Bốn người từ xa nhìn lại, thấy vùng nước màu đỏ chập chờn lay động. Mấy con cá mập từ bên trong khu vực màu đỏ thoát ra, không cam lòng nhanh chóng rời đi. 

 Đợi cách ly mấy con cá mập xong, bốn người kia liền bơi đến. 

 Không bao lâu sau, bốn người trở lại cano. Người dẫn đầu tháo mặt nạ xuống, hít sâu một hơi, cầm điện thoại vô tuyến nói: 

 - Bốn người bọn họ đã chết, là bị bắn chết. Không thấy mục tiêu. Chúng tôi phát hiện gần đó có dầu nhớt trên mặt biển. Rất có thể đối phương đã được cứu. 

 Sắc mặt hai người ngồi trên tàu lặn vô cùng khó coi, sau khi nhìn nhau một cái, một người nhanh chóng gõ bàn phím. Hai ba phút sau, trên màn hình liền hiện ra hình ảnh vệ tinh. 

 Trên hình ảnh vệ tinh đang có một điểm sáng nhẹ nhàng di động. 

 Nhìn thấy điểm sáng màu đỏ này, người kia lại gõ lên bàn phím mấy lần, hình ảnh nhanh chóng được phóng đại, là một chiếc du thuyền sang trọng đang di chuyển với tốc độ cao. 

 - Đáng chết. Đối phương đã tiến vào khu vực biển Hy Lạp, còn cách bốn hải lý. 

 Người nọ nhìn số liệu, tức giận vỗ lên bàn một cái. 

 Sắc mặt người kia cũng trở nên phiền muộn, hít sâu một hơi, nói: 

 - Mau chóng liên lạc với trụ sở chính, yêu cầu chính phủ Hy Lạp ngăn lại giúp, nhất định không được để vật kia bị mang đi. 

 - Trưởng ban, bây giờ chúng ta đã tiến vào khu vực biển Hy Lạp. 

 Diêu Nhất Minh cung kính hồi báo. 

 - Tiếp tục tăng hết tốc lực. Nếu như có thể, chúng ta phải nhanh chóng đưa Thiết Quân đến đại sứ quán tại Hy Lạp. Còn nếu không được, chúng ta yêu cầu tất cả lực lượng cổ võ bên ngoài, bảo vệ cho chúng ta tìm được chỗ ở an toàn. 

 Giang Khương cầm cái usb trong tay, ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt Minh, trầm giọng nói. 

 Là thành viên Cô Lang lúc trước, hắn biết đặc công của một quốc gia mạnh đến cỡ nào. Đặc biệt đối với một số quốc gia lớn mà nói, bọn họ thậm chí còn có thể nhờ lực lượng cổ võ trên thế giới trợ giúp. Theo tình huống trước mắt, đối phương vì đuổi giết Thiết Quân, thậm chí còn vận dụng cả tàu lặn. Bây giờ vật này nằm trong tay hắn, chỉ sợ đối phương sẽ nhắm vào hắn luôn. 

 Vì thứ này, đối phương sẽ thỉnh cầu Hy Lạp trợ giúp. Như vậy, hắn nhất định phải làm xong hết thảy ứng đối. Nhưng bây giờ hắn cần phải đảm bảo chính là du thuyền của hắn phải an toàn lên bờ. Mặc dù đã tiến vào bờ biển Hy Lạp, hơn nữa nước nơi này không đủ sâu, đối phương không thể trực tiếp truy kích, nhưng vẫn phải phòng bị đối phương vận dụng tiếp viện. 

 So với một số quốc gia, sức ảnh hưởng của Hoa Hạ ở Hy Lạp yếu hơn rất nhiều. Vì thế không thể không đề phòng. 

 Eve lên tiếng: 

 - Huyết tộc chúng tôi cũng có một lực lượng tồn tại ở đây. Nếu cần trợ giúp, chúng tôi có thể giúp một tay. 

 Giang Khương trầm ngâm một chút. Thiên Y Viện và Hoa Hạ không mạnh ở Hy Lạp, nhưng Huyết tộc đối với các nước Châu Âu mà nói thì lại rất mạnh. Hy Lạp tất nhiên là như vậy, lập tức cười nói: 

 - Tốt lắm. Eve, làm phiền mọi người rồi. 

 Nghe Giang Khương đồng ý, Eve vui vẻ bước sang một bên, cầm điện thoại bắt đầu an bài. 

 Từ lúc Thiết Quân xuất hiện, rất nhiều lực lượng đã bắt đầu vận chuyển. Lúc này, có một số ngành đã phát ra thỉnh cầu đối với Hy Lạp. 

 Thường vụ bộ Chính trị Hoa Hạ, bộ Ngoại giao đã bắt đầu liên lạc với đại sứ quán Hoa Hạ tại Hy Lạp. Đối mặt với thỉnh cầu của ngoại viện Thiên Y Viện, người phụ trách Thường vụ bộ Chính trị nhìn thấy văn kiện khẩn cấp, liền buông bỏ hết thảy, tự mình theo việc này. 

 Quân đội của Hoa Hạ nhận được thông báo của Thường vụ bộ Chính trị, cũng bắt đầu tiến hành tra xét xem Thiết Quân thuộc về đơn vị nào và vật trong tay là thứ gì. 

 Tất cả đều vận chuyển hết tốc lực, bao quanh chiếc du thuyền. Một thiết bị vệ tinh luôn nhìn chằm chằm hướng đi của chiếc du thuyền. Mà phía Hy Lạp cũng đã nhận được lời thỉnh cầu của một nước nào đó, cũng bắt đầu hành động. 

 - Còn bao lâu nữa mới đến bến tàu? 

 Giang Khương nhìn đồng hồ, khẽ cau mày hỏi. 

 - Trưởng ban, chúng ta còn khoảng nửa tiếng nữa. 

 Diêu Nhất Minh cung kính trả lời. 

 - Ừm. 

 Giang Khương gật đầu, sau đó thở ra một hơi. 

 Hắn biết rất rõ, theo tình huống trước mắt, rất có thể hắn đã bị đối phương theo dõi. Nếu không có đám người Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cũng không cần lo lắng như vậy. Nhưng bây giờ có bọn họ ở đây, đến lúc làm việc sẽ có chút bó tay bó chân, nhất định phải đảm bảo an toàn cho bọn họ. 

 Nhưng hắn cũng không thể bỏ Thiết Quân được. Là thành viên của Cô Lang lúc trước, hắn biết rõ sự cống hiến và trả giá của những đặc công vì quốc gia. Hắn không thể bỏ Thiết Quân, cũng như không thể buông bỏ các thành viên Cô Lang năm đó. 

 Sau khi hít một hơi thật sâu, ánh mắt Giang Khương trở nên kiên nghị, quay sang nhìn Eve: 

 - Tình huống bên cô thế nào rồi? 

 - Đã an bài xong. Người của chúng tôi đã bắt đầu chạy sang bến tàu. 

 Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Giang Khương, Eve đáp. 


 - Với năng lực của chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ hộ tống mọi người an toàn rút lui. 

 Giang Khương cười một tiếng, nói: 

 - Không được, lần này không đơn giản đâu. Bây giờ tôi chỉ hy vọng mọi người phối hợp với nhân viên của tôi, bảo vệ Tiểu Bảo. Dĩ nhiên, nếu như có thể, chúng ta cùng nhau rút lui, như vậy sẽ tốt hơn. 

 Nhìn nụ cười ngưng trọng của Giang Khương, Eve gật đầu một cái. Cho đến bây giờ cô chưa từng thấy biểu hiện ngưng trọng của người thanh niên này. Lần này xem ra chuyện không đơn giản như cô đã nghĩ.