Binh Vương Thần Bí

Chương 111




Giang Khương nhẹ nhàng dùng ngón cái và ngón trỏ của mình đè xuống hai bên đốt cuối ngón giữa của Trương Nghị Vĩ, sau đó nói với mọi người:

- Mọi người đều biết, chỗ tôi đang đè chính là “Trung trùng huyệt” đốt cuối của thủ quyết âm tâm bao kinh, cũng chính là nơi bắt nguồn của Trung trùng kiếm trong Lục Mạch Thần Kiếm...

- Giờ, tôi sẽ khiến bạn học Trương Nghị Vĩ cảm nhận được sự tồn tại của thủ quyết âm tâm bao kinh...

Nói tới đây, Giang Khương nhìn Trương Nghị Vĩ khẽ cười nói:

- Được rồi, bạn học Trương Nghị Vĩ, cậu đứng đối mặt với mọi người, lát nữa cậu nói cho mọi người biết cảm nhận của cậu...

Sau khi Giang Khương thấy Trương Nghị Vĩ gật đầu liền nhẹ nhàng hít sâu một hơi, sau đó dồn lực chú ý của mình và nơi cách bụng dưới ba thốn. Hắn biết chỗ này chính là “Khí Hải” lần trước khi mình xoa bóp cho Tỉnh trưởng La, nội khí cũng bắt đầu cuộn lên ở đây.

Quả nhiên, khi lực chú ý của hắn dồn ở Khí Hải, một cổ ấm áp cũng chậm rãi theo suy nghĩ của hắn dần dần tràn lên kinh mạch ở cánh tay hắn.

Rất nhanh nó đi xuyên qua chỗ ngón trỏ và ngón cái lao thẳng vào Trung trùng huyệt của Trương Nghị Vĩ.

Vốn Trương Nghị Vĩ đang đứng đó, khuôn mặt rất bình thường. Đột nhiên, cậu ta cảm nhận được một luồng khí ấm áp nhè nhẹ từ ngón tay trỏ của mình xông thẳng vào, sắc mặt không khỏi biến đổi mạnh.

Giang Khương đứng đó, khẽ cười nói:

- Được rồi, bạn học Trương Nghị Vĩ, cậu hãy dùng ngón trỏ tay trái của cậu, từ từ di chuyển theo cảm giác của cậu, xem có phải nó đi theo tuyến đường của thủ quyết âm tâm bao kinh mà ban nãy tôi ôn tập cho mọi người không.

Trương Nghị Vĩ nghe Giang Khương nói vậy trên mặt vừa hưng phấn vừa căng thẳng. Vốn cậu ta không thật sự tin vào sự tồn tại của thứ này, nhưng bây giờ, cậu ta cảm nhận được luồng khí ấm áp nhè nhẹ kia từ ngón tay thầy Giang truyền đến, dọc theo ngón tay, cánh tay mình, giống như một con giun đang dần dần tràn lên.

Lúc này cậu chỉ nghe thấy lời nói của Giang Khương, sau đó cậu chậm rãi duỗi ngón tay trỏ tay trái của mình ra, dần dần thuận theo cảm nhận đươc lộ tuyến vận hành của con giun nhỏ kia đang di chuyển đến ngón tay mình.

Lúc này Giang Khương vừa mỉm cười, vừa thầm thì:

- Lộ tuyến nghịch hành của thủ quyết âm tâm bao kinh từ trong đốt cuối ngón tay dần dần đi lên, theo dịch trung tuyến của chi trên tiếp tục đi lên, sau đó chậm rãi giao nhau ở thiên trì trong ngực, cũng chính là mép ngoài ngực phải...

Những sinh viên xung quanh chỉ thấy dường như lúc này Trương Nghị Vĩ vô cùng hưởng thụ nhắm chặt mắt lại, sau đó chỉ dùng ngón trỏ tay trái của mình dần dần di chuyển ngón tay của mình, dĩ nhiên là không khác gì lắm lời thầy Giang nói.

Giang Khương thấy ngón tay của Trương Nghị Vĩ đã chỉ vào vị trí huyệt thiên trì liền buông tay ra, nói với Trương Nghị Vĩ:

- Sao, cảm thấy thế nào?

Trương Nghị Vĩ nghe thấy Giang Khương hỏi vậy mới mở to mắt ra với vẻ khó tin. Mặc dù ban nãy cậu ta nhắm mắt nhưng dĩ nhiên cậu ta biết rõ, ban nãy khí tức ấm áp kia hoàn toàn đi thuận theo lộ tuyến thủ quyết âm tâm bao kinh mà mình đã học. Cậu ta lập tức nhìn Giang Khương, vô cùng khiếp sợ nói:

- Thầy... Thầy Giang, sao thầy có thể làm được!

Giang Khương mỉm cười nhún vai nói:

- Đây chính là lý thuyết kinh mạch kia... Tôi chỉ kích thích thủ quyết âm tâm bao kinh của cậu một chút, để nó có chút phản ứng, sau đó để cậu cảm nhận được nó thôi...

- Nhưng...

Trương Nghị Vĩ nghe thấy Giang Khương giải thích như vậy hơi kinh ngạc nói:

- Sao thầy có thể làm được, chúng em có thể làm được không?

Giang Khương nhìn Trương Nghị Vĩ đã hoàn toàn bị mình cảm phục, khẽ cười lắc đầu nói:

- Cái này mọi người không làm được, muốn làm được điều này phải cực kỳ hiểu và nghiên cứu về kinh mạch... Tôi cũng chỉ thông qua cái này để chứng thực cho mọi người thấy, để mọi nguời biết những lý luận y học truyền thống Tổ quốc chúng ta đều thật sự tồn tại!

Trương Nghị Vĩ thấy Giang Khương nói như vậy trên mặt không kìm được thất vọng. Có điều sau khi cậu ta tiếc nuối xong thì lại hưng phấn duỗi tay trái của mình ra nói:

- Thầy Giang... Vậy thầy có thể dùng tay trái của em biểu diễn thêm lần nữa không?

Giang Khương nhìn thấy bộ dạng Trương Nghị Vĩ hưng phấn như vậy không khỏi nở nụ cười, nói:

- Thằng nhóc cậu... ban nãy tay phải thoải mái lắm đúng không... Giờ muốn thử tay trái đúng không? Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ, mau quay về chỗ ngồi cho tôi...

Trương Nghị Vĩ bị Giang Khương khiển trách như vậy liền đỏ mặt, vội vàng cười khan trốn về chỗ ngồi.

Lúc này, mọi người nhìn thấy bộ dạng đó của Trương Nghị Vĩ ai nấy đều cực kỳ tò mò. Có vài sinh viên to gan, lần lượt giơ tay lên nói:

- Thầy Giang... Em cũng muốn cảm nhận thử!

- Đúng... Thầy Giang, em cũng muốn cảm nhận thử!

Giang Khương thấy trong nháy mắt đã có mười mấy cánh tay giơ lên liền cười hắc hắc, nói:

- Mọi người chỉ cần biết rõ kinh mạch thật sự tồn tại là được. Ban nãy bạn học Trương Nghị Vĩ đã đại diện chứng minh điều này, cho nên giờ mọi người mau yên lặng, chúng ta tiếp tục bài giảng... Nếu không bài hôm nay sẽ không giảng hết được đâu...

Mọi người thấy Giang Khương không để ý đến thỉnh cầu của họ, ai nấy đều thất vọng, đành phải thôi, tò mò nhìn sang Trương Nghị Vĩ được thử lần đầu còn muốn thử thêm lần thứ hai, muốn đợi chút nữa hết tiết chắc chắn phải hỏi xem cậu ta cảm thấy như thế nào, sao lúc đó lại có vẻ mặt dâm đãng như vậy, hơn nữa còn muốn thử cảm thụ lần thứ hai.

Sau khi Giang Khương giảng xong bài kinh mạch, tiếng chuông hết giờ cũng vang lên đúng giờ.

Sau khi tan học, Giang Khương bưng ly nước, mang theo sách chậm rãi ra khỏi giảng đường, chỉ để lại một nhóm người đang vây quanh Trương Nghị Vĩ, tò mò hỏi về vẻ mặt dâm đãng ban nãy.

Giang Khương vừa ra khỏi phòng học, đằng sau liên vang lên một giọng nói đầy sức sống:

- Giang Khương...

Nghe thấy giọng nói này, Giang Khương bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, sau đó hắn dừng bước, xoay người lại, nhìn cô bé xinh đẹp với gương mặt tò mò, trầm giọng nói:

- Bạn học Từ Thanh Linh đúng là không lễ phép. Tôi đã dạy bạn bao nhiêu lần rồi, phải gọi là thầy Giang...

- Hừ... Giang Khương Giang Khương Giang Khương... Tôi cứ gọi anh là Giang Khương đấy... Sao nào...

Từ Thanh Linh hơi nhăn chiếc mũi nhỏ xinh xắn, đôi mắt xinh đẹp như hai vầng trăng lưỡi liềm nhìn Giang Khương hừ giọng nói.

Giang Khương nhìn thấy động tác quen thuộc này trong lòng lóe lên tia ấm áp, sau đó bất đắc dĩ cười nói:

- Mấy năm rồi, sao tính cách không thay đổi gì vậy, vẫn là bộ dạng này! Em không sợ người ta cười à!

- Hừ... Ai bảo anh bắt nạt tôi...

Từ Thanh Linh vô thức định chống nạnh, đột nhiên nhớ ra. Bây giờ đã không còn như trước kia, nếu để người khác nhìn thấy cảnh này thì không hay lắm.

Khuôn mặt cô lập tức đỏ lên, nhìn Giang Khương hừ giọng nói:

- Anh giỏi nhỉ, mới đến trường này được vài ngày đã dụ được tiểu học muội của chúng tôi... Chậc chậc, đúng là không thể nào nhìn ra được, giờ anh còn biết dụ những cô gái trẻ nữa!

- Đâu có...

Giang Khương nhìn thấy chút khác thường nhàn nhạt trong mắt Từ Thanh Linh, trong lòng nghi hoặc, nhưng chỉ bất đắc dĩ nhún vai nói:

- Tiểu Vũ là hàng xóm của anh, có lẽ em cũng biết mà... Cô ấy cũng ở huyện Lưu Hà chúng ta. Hơn nữa nhà cô ấy thật sự ở sát vách nhà anh!

- Hàng xóm... Hàng xóm mà anh nguyện đâm một dao vì người ta... Còn chảy nhiều máu đến vậy...

Từ Thanh Linh càng nói trong lòng càng giận, hận hung hăng không thể nhéo tai người này cho hả giận. Sao có người ngốc thế không biết.

Giang Khương nhìn thấy vẻ tức giận của Từ Thanh Linh, trong mắt lóe lên tia ấm áp, cười lắc đầu nói:

- Bây giờ chẳng phải không sao rồi à? Em nhìn đi... Anh bước đi vẫn bình thường mà, chẳng có chút vấn đề nào đâu!

Vừa dứt lời, hắn còn cố ý bước đi cho Từ Thanh Linh xem.

- Anh ngốc à... Sau này không được như vậy nữa, nếu thật sự làm bị thương mạch máu lớn thì làm sao...

Từ Thanh Linh nhìn thấy chân của Giang Khương thật sự không có vấn đề gì mới hoàn toàn yên lòng, thấp giọng nói.

Giang Khương nhìn thấy bộ dạng Từ Thanh Linh như vậy trong lòng âm thầm thở dài, bất giác đưa tay ra xoa mái tóc dài thân quen, nhẹ nhàng vuốt vuốt nói:

- Được rồi được rồi... không sao...

Từ Thanh Linh cảm nhận được động tác quen thuộc này, hơn nữa trong hai mắt còn có sự dịu dàng và cưng chìu quen thuộc, cuối cùng hai mắt cô cũng dừng đỏ lên. Đột nhiên, cô nhào vào lòng Giang Khương, đánh vào ngực Giang Khương, vô cùng oan ức khóc lớn:

- Anh đi đâu? Mấy năm nay rốt cuộc anh đi đâu? Em còn tưởng anh đã chết rồi...

Giang Khương nhìn cô gái trong lòng tay chậm rãi nhấc lên nhẹ nhàng ôm chặt cô, sau đó cả người đột nhiên cứng đờ, chậm rãi thả cô ra. Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn trần nhà, yên lặng không nói gì.

Lúc này, vô số sinh viên từ trong giảng đường bước ra cũng ngạc nhiên nhìn cảnh trước mặt. Họ thật sự không hiểu, Từ Thanh Linh năm tư chúng ta vì sao lại ôm thầy Giang?

Chẳng phải thầy Giang là bạn trai của Lý Tiểu Vũ sao?

Hơn nữa... Nghĩ đến đây, tất cả các sinh viên đều đồng tình và ngạc nhiên nhìn Trương Du Chính bên cạnh. Họ chỉ thấy sắc mặt của Trương Du Chính xanh mét, lẳng lặng nhìn cảnh này nhưng không hề có bất kỳ thái độ gì.

- Chẳng lẽ Từ Thanh Linh không phải bạn gái của Trương Du Chính? Nếu không với tính cách của Hội trưởng Trương, sao cậu ta có thể nhịn được?

Tất cả sinh viên đều rối rắm. Quan hệ này... thật sự phức tạp quá...

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Từ Thanh Linh gục trong lòng Giang Khương khóc lóc, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai quen thuộc trong mắt đang tràn đầy dịu dàng và xin lỗi trước mặt, nhẹ nhàng cắn môi, đưa tay lau nước mắt, sau đó bình tĩnh nhìn Giang Khương nói:

- Tại sao?

Giang Khương nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần khóc như hoa lê đái vũ, trong mắt lóe lên tia cười khổ và bất đắc dĩ, nhẹ nhàng lắc đầu. Sau đó, hắn lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau mặt giúp cô, lắc đầu cười cười, nói:

- Xin lỗi...

Từ Thanh Linh bình tĩnh nhìn Giang Khương. Sau khi cô nhìn một lúc lâu, đột nhiên mỉm cười, giống như ánh mặt trời sau khi mây đen tản đi, lộ ra nụ cười sáng lạn, gật đầu nói:

- Ừ... Em biết...