Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 66




Vinh Kinh giống như một chai Klein, vô luận bên trong hay bên ngoài, thoạt nhìn không chê vào đâu được.

Dường như bất cứ điều gì người khác làm, anh vẫn vững chãi, không bị ảnh hưởng.

Trong nháy mắt vừa rồi, bỗng nhiên phá tan lý trí, đem nguyên tắc cố thủ của mình từ trước đến nay đánh tan.

Sau khi phá vỡ, trong lòng có thứ gì đó, đột phá trở ngại, tinh tế dầy đặc xuất hiện.

Cố Hi mở to hai mắt, tràn đầy kinh ngạc cùng khiếp sợ, cảm nhận được nhiệt độ xa lạ trên môi, trái tim đang rơi xuống đáy trong nháy mắt vọt lên mây xanh.

Tư vị xoay tròn trên đỉnh đầu, khiến Cố Hi hoa mắt mê mẩn.

Ánh mắt của cậu hơi khép lại, lông mi khẽ chớp, giống như một con cừu non mơ hồ xông vào lãnh địa nguy hiểm.

Ánh mắt Vinh Kinh tràn đầy ôn như, giống như thác nước đang chảy xuống, lại hóa thành từng dòng nước nhu hòa bao bọc, tay Cố Hi có chút run, nhưng vẫn kiên định ôm lên.

Đây là hôn.

Một nụ hôn mang theo sự quý trọng và động viên.

Nó không hề có điểm cố gắng, sóng tình trong mắt mê loạn lưu chuyển, bàn tay nắm chạt xen kẽ, lỗ ra sức hấp dẫn không nói nên lời.

Trong không khí pheromone phát tán, bị cố định lại, hơi nóng dâng lên

Chỉ là nhiệt độ dán vào nhau, cũng không còn cách nào thỏa mãn.

Cố Hi vừa định có chút động tác gì đó, biến vị cái điều có chút ngây ngô dán vào nhau…

“Không đúng không đúng, tạm dừng!!!” Lưu Vũ từ kinh ngạc hoàn hồn bên trong, đứng lên.

Vừa nãy camera đều ngừng, hắn còn muốn lôi kéo Vinh Kinh tới đây để giảng về cảnh hôn này, tìm cảm giác cho diễn viên. Khi tất cả mọi người đều muốn từ bỏ cảnh hôn này, Vinh Kinh lại đột nhiên bị kích thích, cứ như vậy mà làm.

Vừa rồi nhiều máy quay như vậy cậu không hôn, hiện tại không quay thì cậu hôn cái gì!

Hơn nữa cái này đâu tính là hôn, hắn muốn chính là kịch liệt, là va chạm, là cái loại tràn đầy khí tức hung hăng mập mờ cùng xung đột.

Ôn nhu như thế, thật giống như hai đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch ở trường học mới biết yêu, lần đầu đối mặt với đối phương động lòng, lại không dám dây dưa quấn quýt, toàn bộ cảm giác đều không đúng!

Trong tiếng gào rống của đạo diễn, hai người mới tách ra.

BỞi vì tất cả các cảnh quay đều tạm dưng, không ai phát hiện ra rằng trong khoảnh khắc rời khỏi môi, alpha dường như không thể kiểm soát lý trí, trên vòng eo mảnh mai và mềm mại, nhéo một chút.

Cách trang phục mỏng manh, hơi nóng thô ráp trên bàn tay, miễn cưỡng xẹt qua, mang theo một trận tê dại.

Cố Hi khiếp sợ nhìn Vinh Kinh, liền nhanh chóng cúi đầu, che đi sự kinh ngạc.

Vinh Kinh vừa nãy…

Không thể nào.

Vinh Kinh vẫn luôn cau mày, vào đêm mát mẻ như thế này, trán cư nhiên đổ mồ hôi.

Giống như bị ngọn lửa bên trong cháy quá mạnh, dẫn đến hơi nóng từ trong cơ thể bốc lên.

Cố Hi thấp giọng nói muốn đi toilet một chút. Vinh Kinh há miệng muốn giải thích vài câu, nhưung lại phát hiện cái gì cũng không nói nên lời.

Vinh Kinh kinh ngạc nhìn tay mình, bàn tay này sờ thắt lưng Cố Hi. Chẳng những sờ, nó thậm chí giống như có ý thức của mình còn muốn tiếp tục sờ, rốt cuộc nó đang làm cái gì!

Vừa rồi sau khi phát hiện đối tượng diễn cảnh hôn thành Cố Hi, những tưởng đã sớm làm tốt công tác xây dựng tâm lý. Liền có vẻ tái nhợt vô lực, mấy lần cũng không điều chỉnh tốt trạng thái.

Vinh Kinh rất rõ ràng, đây cũng không phải trạng thái nhập diễn mà anh nên có. Kỳ thực, là căn bản cứ hôn thôi.

Trong lúc rối rắm và điều chỉnh, bỗng nhiên chú ý tới thần sắc ảm đạm của Cố Hi, một khắc kia Vinh Kinh cái gì cũng không nghĩ tới.

Cứ như vậy trực tiếp làm, hành động lơn hơn nhiều so với suy nghĩ.

Trong nháy mặt gặp nhau, hai người đều biết, nụ hôn ngoài ý muốn này, phá vỡ cái gì.

Để cho quan hệ bằng hữu vốn tự nhiên giữa bọn họ xuất hiện biến hóa rõ ràng nào đó.

Loại biến hóa này giống như là gốc cây, nhanh chóng khuếch tán, khuấy đảo trời đất.

Vinh Kinh bị đạo diễn gọi tới, hung hăng dạy dỗ một trận.

Sao vừa nãy cho cậu hôn thì cậu không hôn?

Cậu gọi là gì, cái này gọi là chiếm tiện nghi! Cậu nhanh chóng xin lỗi Cố Hi cho tôi!

Nếu Cố Hi không chấp nhận, liền quỳ xuống cho đến khi cậu ta chấp nhận mới thôi.

Trợ lý đạo diễn bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Cái này, đạo diễn, quỳ xuống đất là điều bình thường mà a đối với o hay làm.”

Có một số a bên ngoài bị vợ quản nghiêm, bên ngoài thì oai phong lẫm liệt, trong nhà thì lại sợ vợ, cũng không phải không có.

“Đi đi đi, cái này ai quy định.” HIện tại hắn đang đau lòng vì bảo bối của mình.

“Không cần, cậu ta cũng không biết camera đã tắt.” Cố Hi không biết đã đi toilet từ lúc nào, đi tới.

Thoạt nhìn rất bình tĩnh, ánh mắt của cậu thậm chí từ đầu đến cuối chưa từng nhìn Vinh Kinh. Phảng phất lúc trước thiếu chút nữa phát hỏa gây gổ kịch liệt, đều là ảo giác.

Lưu Vũ có chút áy náy, biết rõ hai người này có chút mâu thuẫn, lần này lại khiến Cố Hi chịu ủy khuất lớn như vậy.

Nhưng tinh thần chuyên nghiệp của Cố Hi vẫn luôn như vậy, vừa rồi như vậy đều có thể nhịn xuống.

Lưu Vũ lại phẫn nộ dùng kịch bản gõ đầu Vinh Kinh một cái: “Cậu diễn cho tôi thật tốt, hiểu không! Không phải vừa rồi mềm nhũn như vậy, tôi muốn cậu hung mãnh, có biết hay không! Cậu rất phẫn nộ, lòng tự trọng của cậu rất mạnh, bị Thất hoàng tử vũ nhục như vậy, cậu hận không thể xé nát hắn! Nụ hôn này mang theo ý tứ trừng phạt, mang theo sự phạm thượng điên cuồng.”

Vinh Kinh ngoại trừ cảnh hôn một lời khó nói hết, những lúc khác diễn xuất căn bản không giống như người mới. Giống như là đã trải qua muôn vàn thử thách mà diễn. Lúc đang diễn xuất tỏa ra hào quang chói mắt, điều này trực tiếp khiến cho yêu cầu của Lưu Vũ đối với anh tăng lên vô hạn.



Cảnh tượng một lần nữa được khôi phục, nhân viên ánh sáng đánh bảng cũng đã vào chỗ.

Trước khi Vinh Kinh rời đi, Lưu Vũ vỗ vai anh: “Cảnh hôn này, tôi muốn cậu diễn một lần thôi! Không cho NG!”

Lưu Vũ thật tâm đau lòng Cố Hi hy sinh nhiều như vậy, thật sự không đành lòng để cậu chịu tội.

Cho dù không phải o, cũng biết bị a hôn có bao nhiều khó chịu và chán ghét. Huống chi Cố Hi còn mang bên vào nghề.

Chuyên gia trang điểm tiến lên trang điểm lại cho hai người, nhân viên tiến lên chỉnh sửa lại trang phục cho họ.

Chỉ là thần sắc của họ đều có chút đỏ, một màn vừa rồi. Không có cảm xúc gì rất mãnh liệt, lại mập mờ làm cho người ta đỏ mặt tim đập.

Đạo diễn còn chưa hô, trong khoảng thời gian này, Vinh Kinh phá vỡ sự im lặng: “Vừa này là cậu…”

Hai người lúc trước đều dùng ánh mắt để trao đổi, Cố Hi biết Vinh Kinh muốn hỏi gì, trực tiếp thừa nhận: “Ừm, nụ hôn đầu.”

Vừa rồi đi nhà vệ sinh, chính là đi khôi phục tâm tình, giữ lại nụ hôn đầu tiên lâu như vậy, cho người muốn cho, quả thực…sảng khoái không thể diễn tả bằng lời.

Còn không đợi Vinh Kinh phản ứng, Cố Hi lại nói tiếp: “Xem như may mắn, không phải bị mất trong phim.”

Lòng Vinh Kinh căng thẳng, điều này có ý gì.

Lời này nói ra không thể suy nghĩ được.

Đầu kia, thư ký trường quay đã đi đến.

Cảm xúc của Vinh Kinh bị treo lên, lại không có chỗ phát tiế.

Đáy mắt Cố Hi hàm chứa ý cười nhàn nhạt, giống như hồ ly làm chuyện xấu.

Cậu hiện tịa không kiêng nể gì mà chiếm lấy lý trí của Vinh Kinh.

Có lẽ là trong lòng đã kìm nén không rõ, sau khi đánh bảng, lần này tốc độc của Vinh Kinh nhanh hơn, đem người vừa rồi còn đang lộ liễu trực tiếp ấn lên tường, cúi đầu.

Trong lúc nhất thười, thiên lôi dẫn ra địa hỏa, toàn bộ tình cảnh có gi như đang thiêu đốt.

Môi kề sát nhau nóng bỏng, nhưung tầm mắt của hai người tràn ngập đối nghịch và sát khí.

Ba máy quay đặc cảnh này đều hoạt động như bình thường, Lưu Vũ điều chỉnh ống kính, chậm rãi tiến lên.

Tay Thiệu Hoa bị kéo lên trên đỉnh dầu, Phó Khiên Minh khống chế giãy dụa của hắn.

Phản kháng, trấn áp.

Lại phản kháng, lại trấn áp.

Mấy lần liên tục, bầu không khí kịch liệt.

Đây là chiến tranh tranh đoạt lãnh đoạt lãnh địa của hai nhân không kém cạnh nhau.

Một người phẫn nộ vì đối phương lấy thân phận thấp hèn khinh bỉ mình, một người hận đối phương luôn cao cao tại thượng, không thèm để ý mà chà đạp lên sinh mệnh và tôn nghiêm của người khác.

Ống tay áo của Thiệu Hoa bay máu giữa không trung, càng giãy giụa càng điên cuồng.

Hắn gắt gao cắn môi, thề không cho Phó Khiên Minh tiến thêm một bước, thậm chí hung hăng cắn đối phương một cái.

Phó Khiên Minh ăn đau, khóe miệng chảy ra một tia đỏ tươi, con mồi trong ngực lúc này mới tìm được cơ hội chạy ra ngoài.

Vừa này tùy ý làm bậy Thất hoàng từ, bộ dạng không còn thong dong cùng ngông cuồng nữa.

Dưới ánh trang, chỉ có mái tóc lộn xộn, ánh mắt mê loạn, đôi môi hồng nhuận.

Thiệu Hoa phẫn nỗ, hận không thể giết thái giám trước mắt.

“Phó Khiên Minh, ngươi muốn chết!”

Ngón tay cái của Phó Khiên Minh lau máu tươi nơi khóe miệng, hơi hơi liếm môi.

Sau đó trong ánh mắt không thể tin được của Thiệu Hoa, quỳ xuống. Thiệu Hoa nghĩ không ra, người vừa rồi còn điên vậy cư nhiên dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Không, không phải thỏa hiệp, mà là một loại khiêu khích.

Phó Khiên Minh: “Nô tài ngưỡng mộ điện hạ đã lâu, khó kìm lòng nổi, vượt quá giới hạn, nguyện chịu bất kỳ trừng phạt nào.”

Ngưỡng mộ cái gì, Phó Khiên Minh ngưỡng mỗ ai cũng không có khả năng ngưỡng mộ Thất hoàng từ trước mắt chưa từng xem hắn là người này.

Hắn là cố ý làm, bởi vì biết Thiệu Hoa không có nhiều người để sử dụng. Thiệu Hoa không thể rời khỏi hắn, cho nên nhất định phải nhịn hắn.

Thiệu Hoa biết rõ Phó Khiên Minh giả vở, nhưng giống như người đàn ông này nghĩ, hắn không thể làm gì được.

Phó Khiên Minh chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt rõ ràng không hề có sự hèn mọn nào.

Thiệu Hoa mím môi, đáy mắt mãnh liệt phẫn bộ sau khi bị nhục nhã.

Hai người nhìn nhau.

Ánh lửa tung toé.

Cũng là một cái liếc mặt này, đã định sẵn cho đôi chủ tớ sau này tương ái tương sát.

Bên ngoài sân, một cơn gió nhẹ thổi tới.

Những bông hoa trắng nhỏ trong rừng cây sương mù, lượn vòng rồi bay lên khoảng không, dưới ánh trăng, đẹp như một mộng cảnh.

“Cut!”

Lưu Vũ nhìn về phía màn hình theo dõi, cùng phó đạo diễn thảo luận, phân tích cảm xúc của hai người trong phim, cuối cùng nhất trí đối với diễn xuất vừa rồi vô cùng hài lòng.



Cảnh diễn này là bước ngoặt quan trọng trong quan hệ chủ tớ này, từ quan hệ cưỡng chế và bị động, chuyển thành thăm dò lẫn nhau, trong tình cảnh vừa địch vừa bạn cũng liên tục xuất hiện tình cảm.

“Rất tốt, hai người vất vả rồi.”

Cố Hi vươn tay ra, muốn kéo Vinh Kinh đang quỳ lên.

Vinh Kinh nhìn bàn tay trước mặt, nhẵn nhụi như ngọc, xinh đẹp, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật.

Giữa anh và Cố Hi có gì đó đã thay đổi, Vinh Kinh cảm thấy tạm thời mình không thể tới gần Cố Hi.

Có lẽ anh không thể khống chế được pheromone alpha mạnh mẽ trong cơ thể. Hai lần đánh dấu càng thêm sâu sắcm anh bắt đầu sinh ra những dục vọng khống chế không nên có đối với Cố Hi.

Ở bên ngoài, quan hệ của hai người vẫn có chút không hợp nhau. Lần này hiém khi thấy Cố Hi chủ động, mặc kệ bề ngoài có phải hòa hảo hay không, ít nhất đối với Cố Hi thân là tiền bối phải tỏ rõ thái độ trước.

Theo lý thuyết, Vinh Kinh hẳn là phải tiếp nhận mới đúng. Mà Vinh Kinh tự mình đứng lên, lễ phép gật đầu, liền bước nhanh rời đi, giống như phía sau có hồng thủy hay mãnh thú vậy.

Cố Hi xuất thần sờ sờ môi, nụ hôn thứ hai tuy rằng kịch liệt hơn, nhưng so với lần đầu khó có được tự tin. Lần thứ hai theo hướng giải quyết công việc quay phim.

Bất quá cuối cùng, hơi thở của Vinh Kinh vẫn có chút rối loạn, chỉ là điểm loạn này, làm cho Cố Hi phảng phất tìm được chân tướng.

Trước kia ở chung, từng chút từng chút tích lũy, nước chảy đá mòn, chung quy ở trong lòng của Vinh Kinh vẫn có ấn tượng.

Rốt cục cũng có một ngày như vậy, thái độ của Vinh Kinh đối với cậu hoàn toàn khác với người khác, loại bất đồng này, làm cho người ta mê muội.

Một số nhân viên đang dọn dẹp lại hiện trường cũng phát hiện, hai ngươi này hình như trời sinh đã không hợp.

Ngày cả một chút hòa bình bên ngoài, cũng miễn cưỡng duy trì.

“Thầy Cố, có thể hôm nay tâm tình của cậu ấy không tốt.” Một nhân viên đang dọn dẹp nói một câu về Vinh Kinh.

Cố Hi có chút ngoài ý muốn nhíu mày: “Sao tự nhiên lại nói như vậy?”

Vinh Kinh không bại lộ thân phận, cũng chỉ là một người mới, cư nhiên có thể làm cho nhân viên thường ngày nói những lời tốt đẹp, điều này chứng tỏ Vinh Kinh được hoan nghênh đến mức nào.

Nhân viên công tác biểu thị Vinh Kinh bình thường đói xử với người khác đều rất tốt, đối với nhân viên bọn họ cũng vậy. Thường xuyên giúp đỡ vài chuyện.

Cố Hi nhìn về phái Vinh Kinh rời đi, lạnh nhạt nói: “Tôi biết, sẽ không chấp nhặt với hậu bối.”

Mấy ngày sau đó, đoàn làm phim vẫn đang khẩn trương quay phim.

Bên trong diễn càng lúc càng căng thẳng, ở ngoài thì lại lạnh nhạt, tạo thành sự tương phản rõ rệt.

Thời gian nói chuyện giữa Cố Hi và Vinh Kinh lại ít đi, đối mặt cũng ít hơn.

Trước kia không hề chột dạ mà nhìn nhau, hiện tại Vinh Kinh bắt đầu tránh né theo bản năng.

Có đôi khi cho dù Cố Hi nói gì đó, Vinh Kinh cũng sẽ lựa chọn trả lời ngắn gọn hoặc lảng tránh.

Vinh Kinh biết, anh đang không chế, nơi sắp mất khống chế kia.

Anh sợ mình có một ngày, thật sự kéo Cố Hi vào trong góc, làm ra chút chuyện cầm thú.

E rằng chỉ cần không làm gì, là có thể đem ngọn lửa trong cơ thể, triệt để kích nổ.

Quan hệ giữa bọn họ, bắt đầu như gần như xa, giống như có một sợi dây kéo dài, kéo dài lẫn nhau, nhưng thế nào cũng không ngừng kéo.

Ngay khi mối quan hệ của hai người biến hóa một cách vi diệu, đoàn phim lại tiếp đón một nhà đầu tư.

Kể từ khi đạo diễn giành được giải thưởng, tiền đầu tư như hoa trôi nước chảy. Ngoại trừ Tà Thiên Ent là nhà đầu tư chính, còn có một tí công ty tương đối đáng chú ý. Hôm nay tới chính là vị này, trước tiên không đề cập đến hắn đầu tư bao nhiêu, chỉ riêng danh tiếng của hắn nói ra là có thể dọa người.

Trong thị trường chứng khoán, phần lớn phú nhị đại đều phong cho hắn một danh hiệu, gọi là Thái từ. Biểu thị rõ thân phận và địa vị của hắn.

Nhà sản xuất biết bối cảnh của vị này, cho nên ngay từ đầu đã đích thân ra ngoài nghênh đón.

Không nghĩ tới vị này còn tới sớm hơn so với dự định, nhà sản xuất cúi đầu khom lưng: “Đã sớm nghe nói cậu Ngô đã đến Bắc Kinh, vẫn không có cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của cậu, lần này rốt cuộc có thể nhìn thây. Quả thực có phúc ba đời.”

Nhà sản xuất cũng là người thông minh, am hiểu đạo lý gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ.

Ngô Phất Dục bật cười một tiếng, không muốn nghe mấy lời vô nghĩa này, bình thường đã nghe mấy lời a dua nịnh hót nhiều, hắn nghe đến phát chán.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông cao lớn bên ghế lái phụ: “Xuống, còn muốn ông đây mời cậu sao?”

Chỉ thấy người ở vị trí phó lái dáng người cao lớn, vừa nhìn là biết alpha, nghe lời Ngô Phất Dục nói, cơ thể run lên, run run mà xuống xe, cũng không biết lúc trước đã xảy ra cái gì.

Nhà sản xuất nhìn không rõ, vẫn chảo hỏi người này.

Ngô Phất Dục mang người, đi thẳng đến trường quay, thấy thái độ của nhà sản xuất như vậy, một số nhân viên bình thường cũng làm theo.

Ngô Phất Dục bị vây quanh đi tới trường quay, chỉ là nhìn bộ dáng hắn thấy cái gì cũng không hững thú.

Cảnh này là của Vinh Kinh đang chuẩn bị diễn trong nước. Lúc Đức phi cùng phi tần trong hậu cung đi tới hồ, bị người phía sau đẩy xuống nước. Mà Phó Khiên Minh nhảy xuống cứu người. Một màn này làm cho nữ nhân lý trí như Đức phi bắt đầu vứt bỏ lý trí, đối với Phó Khiên Minh ý loạn tình mê.

Lúc lên bờ, quần áo của bọn họ ướt đẫm, trường bào kề sát lên vóc người săn chắc của Vinh Kinh, đang trêu ghẹo người như có như không.

Cố Hi phát hiện tầm mắt mọi người đang dính vào người Vinh Kinh, lông mày nhíu lại không giãn ra. Nháy mắt ra hiệu cho Mặc Điềm, Mặc Điềm hiệu được, lập tức tìm khăn, chuẩn bị khoác lên cho Vinh Kinh. Cậu xác định bắp cải nhà bọn họ sẽ hạ phàm.

Một người khác bị vây quanh mắt thấy cảnh này, tốc độ nhanh hơn, cởi áo khoác trên người mình ra, không nói gì che trên người Vinh Kinh.

Sau đó người tới còn ngại không đủ phong cách, một cước đạp đầu gối người bên cạnh, rầm, người kia bị buộc phải quỳ gối trước mặt Vinh Kinh.

Vinh Kinh nhíu mày, phát hiện người bên chân vẫn là người quen.

Bạn học cùng lớp của nguyên chủ đã từng dẫn đầu khi dễ hắn, Lữ Tiến.

Cách đây không lâu cũng đã gặp nhau trong buổi tuyển chọn ‘Thần tượng tuyệt đối.’

Ngô Phất Dục một cước giẫm lên lưng Lữ Tiến, tựa hồ cảm thấy mình không làm sai điều gì.

Miễn cưỡng cười, tùy ý chỉ và người dưới chân: “Đã lâu không gặp, quà ra mắt.”