Bình An Trọng Sinh

Chương 70




Bà chị họ Lâm Miên Băng là như vậy, luôn lấy mình làm trung tâm, cho rằng vật gì đó của người khác đương nhiên có thể biến thành của mình, Bình An không muốn hạ tư cách của mình xuống mà đi gây gổ với hạng người như vậy, cúi đầu sửa sang lại va li hành lý bị cô ta lật ngược ngổn ngang.

Lâm Miên Băng thấy thái độ của Bình An như vậy, cảm giác thật rõ rằng mình bị coi thường, vì vậy cặp mắt trang điểm đậm lè nhìn như gấu mèo trợn thật lớn, ngón tay có móng sơn đen chỉ về phía Bình An, “Lời này của mày là ý gì? Ý mày nói tao là trộm hả?”

Bình An cũng không thèm nhìn cô ta một cái, “Tôi không có nói như vậy.”

“Nhưng mày nghĩ như vậy.” Lâm Miên Băng kêu lên, “Tao chưa hỏi mà tự lấy hồi nào, rõ ràng tao mới vừa hỏi mày có thể tặng tao cái khăn lụa kia hay không, tự mày keo kiệt mà còn nói tao không hỏi mà lấy.”

“Tôi đã cho phép chị lục hành lý của tôi rồi à? Tôi cho phép chị đi vào phòng à?” Bình An lạnh lùng hỏi, cầm chiếc khăn lụa bị Lâm Miên Băng lấy ra thả trở lại trong vali.

“Nơi này cũng không phải là nhà mày.” Lâm Miên Băng hầm hừ.

“Chẳng lẽ là nhà chị?” Bình An khinh miệt nhìn cô một cái.

“Mày đừng tưởng là mày ngon, chẳng qua chỉ cậy vào mấy đồng tiền dơ bẩn của nhà mày chứ hay gì? Mấy thứ này giống đồ rẻ tiền năm ba đồng, tao còn lạ gì.” Phương Khiết Hoa là người phụ trách Bộ phận Nhân sự Chi nhánh Công ty, hoàn cảnh gia đình so với mức sống ở Thành phố J mà nói thì cũng coi như là giàu có, cho nên Lâm Miên Băng tự nâng mình lên thành thiên kim tiểu thư. Mấy ngày trước lại phải nghe Phương Khiết Hoa cả ngày nhắc tới Bình An trước mặt cô, nói là Bình An mới là công chúa thật sự của Phương gia, muốn cô phải hầu hạ chu đáo vị tiểu công chúa này, nếu dỗ được cho con nhỏ này cao hứng, nói không chừng cả nhà bọn họ có thể đến Thành phố G mà ở trong biệt thự sân vườn đấy.

Cô còn tưởng rằng Bình An thật là một công chúa cao quý hào phóng gì gì cơ đấy, xì, còn không bằng một góc của cô đây.

Dựa vào cái gì mà Phương Bình An lại là công chúa được mọi người trong nhà hứng như hứng hoa, còn Lâm Miên Băng cô chỉ có thể là một nha hoàn phải nịnh bợ ở bên cạnh cô ta? Cô đếch thèm cái “chức” nha hoàn này nhá.

Bình An nghe xong lời nói căm giận bất bình của cô ta, đột nhiên cũng không nổi giận mà chỉ cảm thấy buồn cười, “Chị không thấy hiếm lạ? Chị không thấy hiếm lại thì còn tới kiếm tôi làm gì?”

“Mày đừng có quá đáng, nếu mẹ tao không bảo tao tới tìm mày, tao cũng lười tới đấy.” Lâm Miên Băng ghét dáng vẻ khinh thường này của Bình An.

“Lâm Miên Băng, rốt cuộc ai quá đáng?” Kiên nhẫn của Bình An đã bị cá tính của cô ta mài mòn.

“Hừ, mày mà không phải là con gái Bác Ba, tao đã đánh mày nãy giờ rồi.” Lâm Miên Băng trợn mắt nhìn Bình An, vẻ mặt rất phách lối, bộ dáng như ta đây đang đường đường chính chính sửa trị em gái nhỏ nhà mình.

Bình An đưa ánh mắt trong trẻo lành lạnh nhìn cô ta, thanh âm lạnh lùng không tả nổi, “Đúng vậy, thật đáng tiếc, tôi là con gái ba tôi, mà chị thì không phải. Cho nên, xin đừng giở thói kiêu ngạo trước mặt tôi, mặc dù chị là chị họ tôi, nhưng chị nhớ cho kỹ, chị họ Lâm.”

Ngụ ý, thân phận hai người bọn họ ở hai cấp bậc khác nhau.

Bình An thật ra cũng không muốn khoe khoang trước mặt bà chị họ này làm gì, chẳng qua có một số người cứ thích coi người khác như kẻ dễ bắt nạt, vả lại cô cũng không có ý định sẽ “chị em tình thâm” gì với Lâm Miên Băng, nếu cô ta không tôn trọng cô, sao cô còn phải khách sáo làm gì cho mắc công chướng mắt?

“Mày...” Lâm Miên Băng mặt biến sắc, đột nhiên vung tay lên muốn đánh Bình An.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Phương Khiết Hoa, “Băng Băng, sao còn không cùng Bình An xuống lầu, tất cả mọi người đang chờ đấy.”

Lâm Miên Băng hung hăng trợn mắt nhìn Bình An một cái, sau đó mím môi đi ra ngoài, mang theo tiếng khóc nức nở uất ức mà nói, “Mẹ, con gõ cửa kêu em họ rời giường, cô ấy không muốn dậy thì thôi, còn giận con đánh thức cô ấy, nói con cũng không phải là họ Phương, dựa vào cái gì mà làm phiền cô ấy.”

Phương Khiết Hoa nghi ngờ nhìn đôi mắt hơi đo đỏ của con gái, cũng không tin tưởng lời nói của con gái lắm, con gái bà tính tình thế nào bà rõ ràng nhất, Bình An nhìn nhã nhặn lịch sự, sao có thể khơi mào tranh chấp cùng con gái mình được?

“Sao vậy? Cãi nhau với Bình An à?” Phương Húc cũng vừa bước từ trong phòng ra ngoài, nghe được lời nói của Lâm Miên Băng, như cười như không hỏi.

Nghe lời nói đổi trắng thay đen này của Lâm Miên Băng, Bình An nhịn lại ý muốn trợn trắng mắt, vào toilet đánh răng rửa mặt.

Phương Khiết Hoa an ủi con gái, kêu cô xuống chờ dưới lầu trước, còn bà thì đi vào phòng Bình An, “Bình An à, cháu tỉnh rồi chứ?”

Bình An đang rửa mặt, nghe được thanh âm thì thò đầu ra, “Cô.”

“Chị họ cháu đánh thức cháu, đừng trách chị họ, tính tình nó còn con nít lắm.” Phương Khiết Hoa cười nói.

Cái này không gọi là tính con nít, mà căn bản là nhân phẩm không có giới hạn.

Dù sao đi nữa thì Phương Khiết Hoa cũng là cô mình, Bình An không muốn so đo, cười cười nói với bà là không sao đâu.

“Bình An, lát nữa cô dẫn cháu đi ra ngoài dạo một vòng nhé? Ngày mai về quê, nơi đó chả có gì cả, chúng ta đi mua chút đồ ăn đề phòng đến lúc đó muốn mua gì cũng mua không được.” Phương Khiết Hoa cười nói.

“Được ạ.” Bình An gật đầu một cái, hiện tại cô chỉ mong cô mình nhanh chóng đi ra, cô còn phải thay đổi y phục.

Phương Khiết Hoa vốn còn muốn hỏi một chút xem có phải Bình An ở chung không hợp với con gái mình hay không, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn không có hỏi ra lời, “Vậy cô xuống trước chờ cháu nhé, cháu thay quần áo nhanh nhanh rồi xuống ăn điểm tâm.”

Lúc Bình An xuống lầu, những người khác đều đã đang ăn điểm tâm.

“Chào buổi sáng Bác trai, Bác dâu...” Cô lễ phép chào hỏi cùng mỗi người, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phương Hữu Lợi, “Ba, chào buổi sáng.”

Phương Hữu Lợi cười hỏi cô, “Tối qua ngủ có ngon không?” Con gái vẫn có tật xấu lạ giường, ông lo lắng cô ngủ không ngon.

“Dạ, hôm qua mệt chết đi, nên nằm xuống là ngủ mất luôn.” Bình An cười nói.

“Bình An, mới vừa rồi có phải cháu nói Miên Băng giống như kẻ trộm không hỏi qua mà đã vào phòng của cháu không, còn mắng nó đánh thức cháu, có việc này sao?” Phương Hữu Kiệt đã ăn xong bữa sáng, lên mặt nghiêm khắc nhìn Bình An.

“Cháu không có nói chị ấy là trộm.” Bình An nhíu mày, nhẹ nhàng nói.

“Em nói chị chưa được sự đồng ý của em mà đi vào, còn nói chị trộm đồ của em.” Lâm Miên Băng lớn tiếng nói, dáng vẻ vô cùng uất ức.

“Chị quả thật chưa có sự đồng ý của tôi mà đã đi vào, hơn nữa cũng chưa hỏi tôi mà đã lục hành lý của tôi.” Bình An lạnh lùng nói.

“Chị em họ với nhau, có một số việc cũng không nên so đo.” Phương Hữu Kiệt không vui nói.

Bình An mặt không chút thay đổi nhìn ông, “Bác trai, anh em ruột một nhà còn phải rõ ràng sổ sách với nhau, chứ đừng nói là cháu và chị ấy cũng không thân thuộc đến thế, tại sao có thể không hỏi qua cháu một tiếng mà đã đi lục lọi hành lý của cháu, hành vi vô lễ như vậy chẳng lẽ là đúng sao?”

“Bình An, không thể nói như vậy, người một nhà thì không nên phân biệt lẫn nhau, nếu ba và Chú Ba cũng so đo mọi chuyện thì cái nhà này còn ra cái gì.” Phương Húc lên giọng huynh trưởng dạy dỗ Bình An.

“Đúng vậy đúng vậy, cháu cũng hơi hẹp hòi, sao có thể gọi chị họ mình là trộm vậy.” Quách Cầm cũng gia nhập hàng ngũ khiển trách.

Lâm Miên Băng thấy tất cả mọi người đều đứng về phía cô nên dương dương tự đắc nhìn Bình An một cái.

Cá mè một lứa, chẳng phải là đang ám chỉ ba cũng không nên phân chia quá rõ ràng với bọn họ sao? Chẳng lẽ còn trông mong vào chuyện tương lai Phương thị sẽ cho bọn họ sao? Những người này hình như đã quên mất là ba và bác trai đã ra riêng từ lâu.

“Bình An, nói xin lỗi chị họ cháu đi, coi như qua chuyện này.” Vẻ mặt nghiêm khắc của Phương Hữu Kiệt ôn hòa xuống một chút, ra vẻ khoan dung rộng lượng nói với Bình An.

Phương Khiết Hoa nghe họ nói xong bất chợt cũng cảm thấy con gái mình bị uất ức, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Xin cái gì lỗi cái gì, hai đứa chỉ đấu khẩu một chút thôi mà, không quan trọng.”

Lâm Miên Băng nghe chính mẹ mình mà lại nói như vậy, bĩu môi thật dài, khuôn mặt không vui.

Bình An đột nhiên mất hết khẩu vị, thả chiếc đũa trong tay xuống, mắt sắc bén nhìn thẳng bọn họ, “Bác trai, rất xin lỗi, giáo dục và tri thức mà cháu được dạy bảo cũng không chấp nhận loại hành vi này của chị họ, nên cháu không xin lỗi.”

“Kìa, chú Ba, con gái của chú thật bướng bỉnh, ngay cả lời của trưởng bối mà cũng không nghe.” Quách Cầm the thé kêu lên.

Phương Hữu Kiệt trừng mắt nhìn Bình An một cái, rồi quay về phía Phương Hữu Lợi, “Chú quá cưng chiều đứa con gái này, nhìn chả ra con nhà gia giáo gì hết.”

Bình An trong lòng ngưng trọng, cái mà cô không muốn nhất chính là vì cô mà ba mất thể diện.

Tay Phương Hữu Lợi dưới bàn vỗ vỗ mu bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của Bình An, mỉm cười nhìn Bình An, “Bình An, con kể một chút xem chuyện vừa rồi rốt cuộc là như thế nào?”

Hoàn toàn không tin tưởng lời nói phiến diện của Lâm Miên Băng, Phương Hữu Lợi muốn nghe câu chuyện từ Bình An.

Bình An cảm động nhìn Phương Hữu Lợi, đơn giản thuật lại chuyện Lâm Miên Băng muốn khăn lụa của cô, mà cô cự tuyệt thế nào.

Thần sắc Phương Hữu Kiệt trở nên khó coi, ánh mắt sắc bén quét một cái trên mặt Lâm Miên Băng, sau đó nói, “Tuy rằng Miên Băng có lỗi trước, nhưng cháu cũng không đúng, chỉ là một mảnh khăn lụa thôi mà cũng gây gổ với chị họ được sao?”

Cái chính là vẫn nhất định muốn Bình An phải thừa nhận sai lầm, Phương Hữu Kiệt cảm giác rằng nếu như ngay cả cháu gái mà mình cũng trị không được, ông làm sao có thể là người đứng đầu gia đình này được.

“Bác trai, bất kể là thứ gì, chỉ cần chủ nhân của nó không có đáp ứng, bất luận kẻ nào cũng không có quyền được lấy.” Bình An thản nhiên nói.

“Ôi chao, cháu là thiên kim đại tiểu thư, còn đến từ thành phố lớn, đi so đo một cái khăn lụa với một cô gái quê làm gì, thật chẳng có phong độ gì hết. Lát nữa bác dâu mua mười cái một tá cho tụi bây.” Quách Cầm chen miệng nói.

Nghe Quách Cầm nói mình là cô gái quê, Lâm Miên Băng giận đến nỗi mặt mày vặn vẹo, bà cho bà là ai chứ, cũng là đồ nhà quê mà còn nói người khác là gái quê, không biết xấu hổ.

Phương Hữu Kiệt đá vấn đề sang Phương Hữu Lợi, “Con gái của chú, tự chú dạy dỗ đi.”

“Tôi không cho là con gái tôi làm gì sai cả.” Phương Hữu Lợi nói giọng nhàn nhạt.

“Hữu Lợi, anh biết chú rất chiều chuộng con gái, nhưng không nên dung túng nó như vậy.” Phương Hữu Kiệt tương đối không hài lòng thái độ của Phương Hữu Lợi, đây rõ ràng là chất vấn phán đoán của ông, phủ quyết quyền uy của ông trong cái nhà này.

“Nếu như Bình An có làm chuyện gì sai, tôi đương nhiên sẽ giáo dục con bé, nhưng chuyện hôm nay, tôi không cho là con bé làm sai.” Nụ cười hòa ái trên mặt Phương Hữu Lợi trầm xuống, ông có thể dễ dàng tha thứ Anh Hai ruột của mình mà tính kế với mình, nhưng tuyệt đối không cho phép bọn họ tổn thương Bình An của ông.

Mặt Phương Khiết Hoa lập tức đỏ lên, ý đây là nói con gái bà làm sai sao?

Phương Hữu Kiệt muốn trách cứ Phương Hữu Lợi mấy câu, nhưng nghĩ tới chuyện điều động của con trai mình chưa được chắc chắn, còn phải trông cậy vào Phương Hữu Lợi, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, mặt đang biến sắc cũng ráng nở nụ cười, “Được rồi được rồi, chuyện mấy đứa nhỏ cứ để tự chúng nó giải quyết, người lớn chúng ta cũng không cần quan tâm.”

Lâm Miên Băng không ưng nên kéo kéo cánh tay Phương Khiết Hoa, Phương Khiết Hoa nhìn cô lắc đầu một cái, cô đành phải tức giận thở phì phì đứng dậy, “Con ăn no rồi.”

Bình An cúi đầu húp cháo, trong lòng lặng yên suy nghĩ: tránh xa cực phẩm, yêu thương trân trọng sinh mạng mình.

Đôi mắt sắc của Phương Hữu Lợi thâm trầm nhìn mọi người một cái, rồi lại đem ánh mắt nhìn Bình An, trong lòng rốt cuộc đưa ra quyết định