Biến Thái Đừng Chạy: Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 27: Chương 27




#Cá Basa

"Hoàng thượng cùng Ninh thân vương ở Thiên Long điện nói chuyện nhiều giờ." Tiểu Mai đưa lên tay ta một tờ giấy. "Nhiều thông tin hơn nữa thì chúng ta không bắt được, mật thám ở Thiên Long điện càng lúc càng ít, hầu như đã bị tróc ra gần hết, bây giờ chỉ có một ít ở bên ngoài nữa mà thôi."

"Ừm." Ta lật lật tờ giấy trên tay. "Tiểu Mai ngươi nói xem..."

Tiểu Mai chăm chú lắng nghe, Thái hậu luôn có thể chuẩn xác suy đoán và nắm bắt thứ gì đó, luôn đưa ra những điều mà nàng cùng mọi ngừoi đều không thể nghĩ ra.

"Tiểu Mai, Hoàng thượng có phải là yêu thầm Ninh thân vương không?" Ta lẩm bẩm hỏi.

"Rắc!" Chén trà trong tay Tiểu Mai vỡ thành mấy mảnh.

"Thái... Thái hậu..." Sắc mặt Tiểu Mai tái mét. "Chuyện này là thật sao?"

Trong đầu Tiểu Mai tội nghiệp bắt đầu xuất hiện những hình ảnh nóng bỏng.

Ninh thân vương run rẩy bị đè trên Long sàng, ánh mắt tội nghiệp lại tan vỡ như tiểu bạch thỏ, lồng ngực hai vết đỏ chu sa bị vạch ra vô cùng mê người. Hai má y đỏ hây hây ráng chiều, đôi môi hơi hé bị cắn tới sưng đỏ.

Hoàng thượng một bên cởi áo, một bên tà tứ nhìn người dưới thân, ánh mắt câu dẫn lại đầy bá đạo cùng chiếm lấy âu yếm từng tấc trên khuôn mặt của Ninh thân vương.

"Hoàng... hoàng thượng... Không được! Chúng ta là... chúng ta là thân huynh đệ!" Ninh thân vương hoa lê đái vũ kêu khóc nức nở.

Hoàng thượng khẽ nâng chiếc cằm tinh xảo liếm liếm, ánh mắt quỷ quyệt lại xấu xa nhìn chằm chằm khuôn mặt nức nở của y.

"Hoàng đệ, tới đây... để ca ca, sủng ngươi!"

"Ah!!!"

"Ah! Không được... Hoàng thượng... ah... ah... không..."

"Hoàng đệ... thế nào, long *** của trẫm có khiến đệ hài lòng hay không?"

"Hộc... Oh... Ah... Hoàng... hoàng thượng... thật sự... ah... sắp sắp... ah..."

"Ngoan, bảo bối, gọi ca ca..."

"Ca... ca ca... đệ muốn... Ah!!!!"

Tiểu Mai che mũi, máu đỏ phun ra như vòi nước đứt van, ngã bất tỉnh nhân sự.

Ta sững sờ nhìn Tiểu Mai hết che miệng cười run rồi lại chảy nước miếng cười si mê ngốc ngốc, sau đó ôm mũi ngất xỉu.

"Người đâu, lôi con bé dậy mang về phòng, sẵn tiện cầm máu luôn đi." Ta hắc tuyến gọi với ra.

Cái sinh vật gọi là hủ nữ này đúng là chỉ cách biến thái có một sợi dây mỏng thôi. Ta chậc chậc lưỡi.

Tất nhiên làm gì có chuyện Hạ Tử Lăng cùng Phong Cửu Lân có gian tình chứ, hẳn là bọn họ đang liên hợp lại muốn tìm cách xử lí ta đây mà.

"Tử Lăng không ngoan nha..." Ta lẩm bẩm, trái tim nhói lên khe khẽ.

Hạ Tiểu Hi xuyên vào Thái hậu, cũng được thừa kế tất cả tâm tình cùng tình cảm của thái hậu khi đó.

Đúng vậy, Thái hậu yêu thầm đứa con trai trên danh nghĩa này...

Nàng ta quả đúng là một người nữ nhân tội nghiệp. Ta cười khẽ.

Thông minh tuyệt đỉnh tham vọng đế nghiệp, lại bởi vì phận là nữ nhân mà tham vọng bị tàn nhẫn chặt đứt.



Cuối cùng yêu một người, người đó lại là con trai của mình dù chỉ trên danh nghĩa, lại còn là kẻ luôn tìm cách trừ khử nàng ta.

Bởi vậy sau khi nhận ra tình cảm của mình, Thái hậu liền dần dần thu liễm lại vây cánh, ngày ngày thưởng hoa ca kịch, cầm kì thi hoạ giải sầu.

Thế nhưng lúc này lại tới lượt vị Trấn quốc công - cha của nàng ta có tham vọng. Ông ta vậy mà gửi mặt thư cho con gái, nói rõ ràng tham vọng của mình với ngôi vị cửu ngũ chí tôn, muốn nàng ta trợ lực mình.

Bây giờ thì ta đã có thể rung đùi mà ngâm một câu: "Bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn?" Rồi.

Tất nhiên là cho dù làm gì thì Hoàng thượng sẽ không để cho một nữ nhân ngồi lên đầu mình như thế được. Dù Trấn quốc công có muốn hay không thì ngay từ đầu, Hoàng thượng cùng Thái hậu chính là đã ở hai thái cực khác nhau, không đội trời chung rồi.

Theo như tính toán của ta, hẳn là Ninh thân vương cùng Hoàng thượng đã đủ lông đủ cánh rồi, nhưng lại chưa vọng động tới ta, tức là có lẽ bọn họ còn chưa nắm chắc, chưa đủ năng lực nhất kích tất sát vị Thái hậu này.

Nhớ tới gương mặt điển trai quen thuộc kia ta lại cảm thấy bực mình.

Hạ Tử Lăng kia rõ ràng là của ta nha! Cho dù là hắn vẫn còn chưa động tới bất cứ nữ nhân nào, nhưng âm mưu hãm lại tổn thương ta là không thể được.

"Cửu ngũ chí tôn ~~~." Ta nhìn bức mật thư mà Trấn quốc công gửi tới.

"Hạ Tiểu Hi kia không có gan khuynh đảo thiên hạ, nhưng mà ta thì ngại gì?" Ta cười ngọt ngào.

Hạ Tử Lăng, muốn giết ta phải không, vậy thì còn phải xem nhà ngươi đủ năng lực không!

Hạ Tiểu Hi ta đây muốn làm Yêu Cơ hại quốc, dị giới Võ Tắc Thiên!

...

Trấn quốc công Hạ Lực ngồi trong thư phòng xem mật thư con gái gửi tới có chút bất ngờ.

Hắn đã gửi đi hơn chục bức mật thư mà đều không thấy hồi âm, vốn đã nghĩ con gái không có hứng thú, đành phải một mình mưu đồ bá nghiệp, ai dè lại nhận được hồi âm lúc này.

Nhưng ngay khi mở ra ông ta giật mình.

"Con gái, đến cuối cùng con vẫn chưa từ bỏ sao..." Hạ Lực thở dài.

Hạ Tử Lăng xem tờ giấy trên tay, sau đó mặt lạnh vo lại. Phong Cửu Lân đứng bên cạnh, sắc mặt âm trầm.

"Hoàng thượng, ta đã nói với ngài rồi, Thái hậu nàng ta chưa buông tay đâu." Phong Cửu Lân âm trầm nói. "Bây giờ thì cơ sở ngầm của nàng ta lại bắt đầu hoạt động sinh sôi nảy nở rồi. Có lẽ là nàng ta và Trấn quốc công đang âm mưu gì đó rồi."

"Cửu Lân."Hạ Tử Lăng nhẹ nhàng ngắt lời. "Hạ Tiểu Hi không phải loại nữ nhân đó."

Phong Cửu Lân không thể tin nhìn Hạ Tử Lăng. Không lẽ đến nước này mà hắn vẫn còn tin tưởng nữ nhân kia? Tất cả chứng cớ thi thập được đều chĩa mũi dùi vào nàng.

"Nàng là muốn tự mình ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn này." Hạ Tử Lăng mỉm cười.

Lần này đến lượt Ninh thân vương ngớ người.

Hạ Tử Lăng lắc đầu cười, sau đó khoác thêm Hoàng bào bước ra ngoài. "Bãi giá tới Cửu Phượng cung."

Hắn là đột nhiên muốn tới xem nữ nhân yêu nghiệt kia đang làm gì. Thế nhưng vừa bước ta khỏi Thiên Long cung đã bị người chặn lại.

"Hoàng thượng, đã lâu lắm rồi người không qua tẩm cung của thần thiếp." Hoàng hậu Lê Tư Uyển mặt hoa buồn bã đi tới, khăn lụa chấm chấm mấy giọt nước mắt vô hình.

Ánh mắt Hạ Tủ Lăng nhìn nàng ta như nhìn một xác chết di động, lẳng lặng "Ừ" một tiếng.

Phụ thân Lê Tư Uyển là Tể Tướng đương triều, vốn dĩ là phe cánh của Thái hậu, sau khi Hạ Tử Lăng đem Lê Tư Uyển vào cung lập hậu liền ở trong trạng thái nan kham không biết phải xử lí thế nào, đành bất lực giãy dụa ở giữa.

Cuối cùng sau hai năm bị con gái thuyết phục, Tể tướng kia đành phải trở mặt với Thái hậu, xoay người theo Hoàng thượng. Thái hậu cũng biết chuyện này nhưng dường như không mấy để tâm.



Dù sao mất một Tể tướng nàng ta cũng ăn không được mấy quả ngọt, thế nhưng chưa đủ để làm nàng thương gân động cốt.

Tất nhiên là Hạ Tử Lăng sau khi đạt được mục đích liền ném Lê Tư Uyển sang một bên, chỉ thi thoảng nàng ta quá mức van mài mới tới cung của nàng ta uống chén trà.

Lần này Lê Tư Uyển đến cầu, cũng là bởi Hạ Tử Lăng đã 2 tháng không tới cung của nàng ta dù chỉ là đi qua liếc một cái, nàng ta đã gấp tới độ liên tục gửi bái thiếp nhưng không có hồi âm nào. Cuối cùng vị Hoàng hậu cao quý đành phải đến trước tẩm cung hoàng đế mà van lơn thế này.

Hạ Tử Lăng bị nàng ta khóc phiền đành phải thở dài một cái, theo nàng ta tới Bích Lạc cung.

Lê Tư Uyển thấy bản thân thành công thì quay người lại đắc ý cười một chút, ánh mắt có chút mưu mô loé lên.

"Hửm? Hoàng thượng muốn tới thăm ta nhưng lại bị Hoàng hậu lôi tới Bích Lạc cung uống trà?" Ta nhướn mày nghe Tiểu Mai báo lại.

Hoàng hậu đã nhịn không được muốn động động thủ rồi?

"Tai mắt ở Bích Lạc cung có gì không?" Ta nhấp nhấp một ngụm trà. Ở lại nơi này lâu dần cảm giác như bản thân đã sắp thành người cổ đại thực sự rồi a...

Tiểu Mai bước ra ngoài vẫy vẫy tay cho gọi một thái giám, cả hai thì thầm một lúc lâu sau mới quay lại. Tiểu Mai có chút tức giận nói: "Sáng nay Hoàng hậu vừa cho người đến thái y viện lấy một gói thuốc."

Ta phun ra ngụm trà trong miệng bất chấp ôm bụng cười. "Hoàng... Ha ha... Hoàng hậu thật sự là quá ấu trĩ... lại cond dùng cái chiêu hạ dược ngàn năm không đổi này."

Nàng ta coi nàng ta là ai?

Một kẻ như Hạ Tử Lăng mãi mãi sẽ không bao giờ cho một nữ nhân hạ thuốc lên hắn được sống để nhìn thấy ánh mặt trời!

Thế nhưng là nếu Hạ Tử Lăng thật sự phát sinh quan hệ với nàng ta thì thật là... Ta híp híp mắt.

Ta sẽ tức giận nha!

Cực kỳ tức giận!

Ta đứng dậy sửa sang quần áo, sau đó phất tay với Tiểu Mai.

"Tới Bích Lạc cung, nói rằng, bổn cung nhớ Hoàng thượng, muốn cùng hoàng thượng..."

Ta cười trầm trầm.

"... Hảo hảo tâm sự chuyện phong nguyệt..."

Tiểu Mai: Thái hậu hình như quá vô sỉ đi...

Lê Tư Uyển vui vẻ nâng ấm trà trên tay, ném một ánh mắt cho thị nữ bên cạnh. Thị nữ ngay lập tức gật đầu, lui ra bên ngoài đóng cửa lại, tiện thể nhắc nhở xung quanh Hoàng thượng và Hoàng hậu đang ôn chuyện tâm sự, không được quấy rầy!

"Hoàng thượng, thần thiếp ủ một bình Hương chi Mai, mong Hoàng thượng nếm thử." Hoàng hậu mỹ miều rót trà.

Hạ Tử Lăng vốn quen thuộc chuyện Hoàng hậu lễ nghĩa, khi hắn đến luôn pha một ấm trà mời hắn, cho nên cũng không nghi ngờ gì nhanh chóng cầm lên cốc trà uống một ngụm.

Ánh mắt Hoàng hậu loé lên tia vui mừng đắc ý, sau đó như lơ đãng xoa xoa cổ, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Hạ Tử Lăng.

"Hoàng thượng, thời gian qua ngài vắng vẻ thần thiếp, thần thiếp thực sự cảm thấy rất buồn khổ u uất." Lê Tư Uyển rầu rĩ rên rỉ.

Buồn khổ u uất.

Trong chớp mắt Hạ Tử Lăng nhớ tới người ở Cửu Phượng cung kia, sóng mắt đa tình lấp lánh lại câu nhân, miệng nhỏ khẽ hé lộ, giống như bốn chữ kia sẽ không bao giờ xuất hiện trên gương mặt mỹ lệ đó.

Nếu là nàng thì hẳn là sẽ không khiến cho người phiền chán như ăn phải ruồi thế này.

Khoé miệng Hạ Tử Lăng khẽ nhếch, lại khiến cho Lê Tư Uyển tưởng rằng hắn đã bị vẻ đẹp hoa lê đái vũ của mình mê hoặc, mặt hoa nhanh chóng cười đắc ý.