Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 143




Vệ Linh nhận được điện thoại của cảnh sát mới biết Kỳ Tham xảy ra tai nạn giao thông, vì kiểm tra nhật ký điện thoại lúc cô gặp nạn, nàng là người nói chuyện cuối cùng với cô, nên cần gặp nàng để tiến hành xác minh.
Hơn nửa đêm Vệ Linh vội vàng thay quần áo, sắc mặt tái nhợt chạy tới bệnh viện, đầu nàng trống rỗng, tay chân không kìm chế được run rẩy liên tục.
Tình hình ở bệnh viện khá loạn, đêm khuya mưa lớn thường có chuyện không hay phát sinh. Vệ Linh gặp cảnh sát nói rõ chi tiết cuộc gọi với Kỳ Tham, hai người đang nói chuyện đột nhiên cắt ngang… Vệ Linh chạy tới phòng cấp cứu, nhìn Trương Hoắc Tưởng ngồi đó ôm đầu, còn ba Kỳ và mẹ Kỳ lo lắng vạn phần.
Nhìn thấy mọi người, Vệ Linh liền thả chậm bước chân, đến bây giờ nàng vẫn không tin người đang ở bên trong chính là người nàng yêu nhất - Kỳ Tham. Mấy tiếng trước nàng quyết định gọi cho Kỳ Tham, muốn cùng cô bình tâm tịnh khí nói chuyện, nàng không ngờ vì cuộc gọi của mình làm cô bị tai nan nghiêm trọng thế này.
Là mình sai rồi! … Ý nghĩ này xuất hiện trong nháy mắt tâm Vệ Linh bị đào rỗng, dừng bước đứng nhìn Trương Hoắc Tưởng và ba mẹ Kỳ Tham ở đằng xa.
“Cô ấy gặp tai nạn, não bộ chịu va chạm mãnh liệt, tình trạng hiện giờ xuất huyết, tích tụ máu bầm, người thân mau chóng quyết định có tiến hành phẫu thuật hay không?” Bác sĩ mang khẩu trang bước ra, nhanh chóng nói tình trạng của Kỳ Tham, nhìn ba Kỳ, mẹ Kỳ nói tiếp: “Phẩu thuật sẽ có mức độ nguy hiểm nhất định, nhưng chúng tôi đề nghị phẩu thuật cho cô ấy, đây là phương pháp tốt nhất ở thời điểm này, nếu đồng ý, người nhà ký tên vào đây!”
“Làm đi!” Ba Kỳ đồng ý không cần nghĩ ngợi lâu, sau đó liếc nhìn vợ mình lo sợ run rẩy, gật đầu trấn an, xoay người đi theo y tá hoàn thành thủ tục cần thiết.
Ba Kỳ và y tá đi lướt qua Vệ Linh, không ai chú ý tới nàng, cũng không ai thấy hai hàng nước mắt trên mặt nàng.
Trương Hoắc Tưởng là người phát hiện Vệ Linh, cả hai đều yên lặng nhìn nhau mấy phút. Trương Hoắc Tưởng đứng lên đi tới chỗ nàng, nắm cổ tay kéo nàng vào góc hành lang.
Hai người im lặng đứng đó, cửa sổ được mở ra phân nửa, hơi lạnh ẩm ướt bị gió thổi vào, làm tóc Vệ Linh rối loạn, mặt Trương Hoắc Tưởng không hề có cảm xúc, cô quay đầu nhìn màn đêm bên ngoài, không đầu không đuôi lên tiếng: “Kỳ Tham nói muốn quên cô.”
Vệ Linh sững sờ, nhìn chằm chằm một bên mặt Trương Hoắc Tưởng.
“Nhưng không phải cậu ấy không yêu cô, mà vì quá yêu cô, mới không muốn dùng mặt tàn nhẫn nhất của cậu ấy đối mặt với cô.” Trương Hoắc Tưởng im lặng một lúc rồi tiếp tục nói: “Tôi đã thôi miên lấy ra một phần tiềm thức của cậu ấy… Có thể sau khi Kỳ Tham tỉnh lại sẽ không nhận ra cô nữa… Vệ Linh, cô đối với Kỳ Tham bây giờ là một người chưa từng xuất hiện trong cuộc sống cậu ấy.”
Lòng Vệ Linh quặu đau, nước mắt ép không được tràn mi chảy ra, giọng khàn khàn hỏi: “Tại sao?”
Vành mắt Trương Hoắc Tưởng đỏ lên, nhưng cố gắng làm như không có chuyện gì; “Bởi vì trên thế giới này, trừ cô ra, không ai có thể ép cậu ấy tới mức độ, tiến không được, lui không xong.”
Vệ Linh nắm chặt tay, nước mắt tuôn rơi: “Nhưng… Tôi cũng không muốn.”
Trương Hoắc Tưởng dùng sức chà xát hai mắt mình, quay đầu vỗ vỗ vai Vệ Linh an ủi, rồi xoay người đi tới phòng cấp cứu: “Cậu ấy sẽ không có chuyện gì, mệnh cậu ấy rất cứng. Nhưng bác trai, bác gái đã gọi cho chị Kỳ Tề… Vệ Linh, cô kêu người nhà mình tự cầu phúc đi. Đối với tình hình bên này, Kỳ Tề sẽ không giống như Kỳ Tham, chị ấy không có gì phải kiêng kỵ.”
Lúc này trong đầu Vệ Linh hoàn toàn không nghĩ gì khác ngoài Kỳ Tham, nàng chỉ lo lắng cô đang ở bên trong đối mặt với sinh tử. Người đã từng yêu nàng, cũng là người nàng yêu, vì hai ngày chiến tranh lạnh lại xảy ra chuyện tồi tệ thế này… Nếu như mình không do dự, thiếu quyết đoán, không tùy hứng, thậm chí gọi cho Kỳ Tham sớm hơn, có phải mọi chuyện sẽ thay đổi không? Trong điện thoại có rất nhiều rất nhiều cuộc gọi nhỡ, nàng biết mỗi một cuộc gọi nhỡ đều đại diện cho sự nhớ nhung, nó dày vò Kỳ Tham, nhưng nàng lại nhẫn tâm bỏ qua tất cả, để một mình Kỳ Tham đối diện với cô độc. “Ngủ ngon, Vệ Linh, đừng để bản thân quá mệt mỏi.” Vậy mà vẫn còn quan tâm mình.
Vệ Linh cầm điện thoại, nước mắt gần như che đi tầm nhìn, không còn khí lực gắng gượng, choáng váng dựa tường trượt ngồi xổm xuống, che miệng khóc như chưa từng được khóc.
Không khí nặng nề, xung quanh ngoài trừ tiếng bước chân lui tới vội vã của bác sĩ y tá thì mọi thứ đều yên tĩnh. Cuối cùng Kỳ Tham cũng phẫu thuật xong, cô được chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt. Quá trình tiến hành rất thuận lợi, nhưng bác sĩ chính vẫn chưa dám chắc cô đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, phải chờ cô tỉnh lại mới biết có di chứng gì không…
Vệ Linh ở cách xa phòng bệnh và ba mẹ Kỳ, lặng lẽ lắng nghe bác sĩ nói tình hình của Kỳ Tham, trong lòng vì cô còn sống mà vui mừng, nhưng tự trách, đau lòng, cùng khổ sở chiếm nhiều hơn.
Sáng sớm trưởng nữ Kỳ gia, Kỳ Tề dáng vẻ phong trần mệt mỏi chạy tới, sắc mặt lo lắng, Khang Tử Hinh cũng về cùng cô. Trâu gia cũng tới đông đủ, hai đại gia đình nói chuyện hỏi han quấy nhiễu sự yên tĩnh vốn có trong bệnh viện. Vệ Linh nghe được giọng nói tức giận của Kỳ Tề, không khỏi thấy lạnh lẽo nâng hai tay ôm thân thể đã sớm lạnh ngắt của mình.
Nửa tiếng, đại khái hiểu rõ mọi chuyện, Kỳ Tề bước nhanh tới góc hành lang, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vệ Linh: “Đối với tình hình hiện tại của Kỳ Tham, cô có gì muốn nói không?”
Vệ Linh mở miệng, nhưng không biết nói gì, nước mắt lại không ngừng nối đuôi rớt xuống, cắn răng: “…Xin lỗi.”
“Tôi không muốn nghe cô nói câu này.” Kỳ Tề lãnh đạm nói: “Nhất định cô vẫn còn yêu em ấy, bằng không sẽ không ở đây cả đêm. Nhưng cô nên về trước khi em ấy tỉnh lại, tôi không muốn có gì quấy nhiễu em ấy.”
Ý tứ quá rõ ràng, Vệ Linh ngửa đầu nhìn Kỳ Tề nhíu mày nhìn mình, ánh mắt Kỳ Tề ngoài trừ tức giận còn xen lẫn bất đắc dĩ, hình như cô cũng nhìn ra nàng đang rất đau khổ.
Vệ Linh vịn tường từ từ đứng dậy, gật gật đầu chứng tỏ mình đã hiểu, mới vừa nhấc chân đột nhiên quay lại nhìn Kỳ Tề: “Có thể cho tôi gặp Kỳ Tham một lần không? Chỉ một chút thôi!”
Kỳ Tề cắn răng, gật đầu.
Vệ Linh nói tiếng cảm ơn rất nhẹ rất nhẹ, lê bước chân nặng nề tới phòng bệnh. Đứng bên ngoài có Trương Hoắc Tưởng, Trâu Bằng và trưởng bối hai gia đình Kỳ gia, Trâu gia. Mọi người im lặng nhìn Vệ Linh đi tới, Kỳ Tề ở sau lưng nàng không tiếng động gật đầu, nên không ai đứng ra ngăn cản, nhưng nét mặt ai cũng khó coi, nhìn nàng đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Vệ Linh chưa bao giờ thấy Kỳ Tham suy yếu tới mức này, cô nhắm ghiền hai mắt nằm trên cái gường trắng xóa, không chỉ đầu bị băng bó mà mặt, tay cũng trầy da, chân cũng được quấn chặt… Vừa nhìn cũng biết vụ tai nạn đã làm cô đau đớn thế nào.
Vệ Linh cẩn thận bước vòng qua các thiết bị máy móc, đứng bên giường nhìn gương mặt trắng bệch của Kỳ Tham, nước mắt dễ dàng rớt xuống lần nữa. Kỳ Tham nằm im hôn mê, Vệ Linh cảm thấy sức lực trong cơ thể mình đều bị rút cạn, lấy hết dũng khí giơ tay lên chạm vào gò má lạnh lẽo, nước mắt không cẩn thận nhỏ xuống trán cô.
Hoảng loạn giúp Kỳ Tham lau khô, nước mắt lại không thể nào ngừng được, tay chân Vệ Linh run rẩy, trái tim bị ai đó bóp chặt, lảo đảo chạy ra khỏi phòng bệnh.
Người duy nhất chạy theo ai ủi Vệ Linh chính là Trương Hoắc Tưởng, người mà thường ngày cứ hi hi ha ha: “Tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô biết tình hình sức khỏe của Tiểu Tham Tham mỗi ngày… Ý của tôi là nếu cô muốn biết…”
“Cám ơn cô, Hoắc Tưởng.” Sự an ủi đơn giản nhưng trong lúc này lại rất quan trọng, nó không khác gì lò sưởi giữa những ngày đông, Vệ Linh trả lời: “Tôi rất muốn biết tình hình sức khỏe của Kỳ Tham.”
Trương Hoắc Tưởng xấu hổ nói: “Tiểu Tham Tham gặp tai nạn tôi cũng có một phần trách nhiệm. Nhưng… Sau này cô phải làm thế nào nếu đối mặt với một Kỳ Tham hoàn toàn không nhận ra cô đây?”
“Không sao!” Vệ Linh nhàn nhạt nở nụ cười: “Chỉ cần một mình tôi nhớ, tôi không quên cô ấy là đủ rồi.”
Trương Hoắc Tưởng do dự một lúc, mới nói: “Có câu này muốn nói với cô, mặc dù bây giờ không phải lúc nhưng Vệ Linh, cô phải hứa với tôi, sau này có xảy ra tình huống gì cũng đừng tiếp tục ép buộc Tiểu Tham Tham.”
“...Mãi mãi cũng không.” Nước mắt vừa rơi xuống lần nữa, nàng vội vàng xoay người đi.
Kỳ Tham vẫn hôn mê, đa số thời gian Kỳ Tề đều im lặng ngồi canh bên giường bệnh, không ép hỏi hay chỉ trích bất cứ ai. Khang Tử Hinh thì túc trực bên cạnh ba mẹ Kỳ, để tâm tình hai người dịu lại đôi chút.
Mỗi ngày từ sáng tới tối, Trương Hoắc Tưởng đều gửi cho Vệ Linh ba tin nhắn, nói với nàng tình hình sức khỏe của Kỳ Tham, tuy đã ổn định nhưng không biết tại sao chưa tỉnh.
Mặc khác, Trương Hoắc Tưởng hoài nghi không biết mình thôi miên cho Kỳ Tham có tác dụng hay không? Chuyện đêm đó, Vệ Linh gọi cho Kỳ Tham, cô có nhận điện thoại, nhưng không chắc cô có biết đây là Vệ Linh hay chỉ mê man trả lời theo bản năng. Dựa theo Vệ Linh miêu tả cuộc trò chuyện giữa hai người, không thể nào biết được Trương Hoắc Tưởng thành công hay thất bại…
Vì Kỳ Tề đã đưa ra lệnh cấm nên Vệ Linh không tự mình tới thăm Kỳ Tham được, nhưng tâm tình không hề dễ chịu hơn những người ngày đêm túc trực ở bệnh viên. Không những lo lắng còn phải chịu đựng nhớ nhung, và tự trách.
Vệ nhị gia biết Kỳ Tham gặp chuyện, ngồi đó cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng quay đầu thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của con gái mình liền tức giận tới đỏ mặt tía tai. Vệ nhị gia vào phòng tìm vợ mình kêu bà giới thiệu vài nam nhân ưu tú cho con gái, để nàng sớm cắt đứt hoàn toàn với Kỳ Tham.
Vì Kỳ Tham có chuyện nên Vệ Linh bị các trưởng bối trong nhà không ngừng hối thúc, tạo áp lực bắt nàng thành hôn, không một ai để ý tới cảm nhận của nàng. Vệ Linh thấy mệt mỏi vô cùng, đặc biệt lúc này Kỳ Tham có tỉnh lại hay không còn chưa biết, ngày nào ba mẹ cũng ép nàng đi gặp hết người này tới người khác, cuối cùng không chịu đựng được chính thức từ chối: “Con không đi xem mắt, không bao giờ hẹn hò với những người đàn ông đó, càng không kết hôn với một trong số đó. Ba ba, mẹ, con xin hai người hãy vì con mà suy nghĩ, xin đừng ép buộc con làm chuyện này!”
Vệ Linh nói xong thì xoay người trở về tiểu biệt thự của mình, hai vợ chồng Vệ nhị gia kinh ngạc không nói được lời nào chỉ người này nhìn người kia.
Vừa bước vào phòng đã thấy Vệ Duyệt chờ mình.
“Hôm nay em có lén với bệnh viện thăm Kỳ Tham.” Vừa lên tiếng đã đi thẳng vào vấn đề, sắc mặt rất khó coi: “Em nghe nói, Kỳ Tham bị như vậy là vì chị đúng không?”
Chuyện tới nước này vẫn chưa một ai đứng trước mặt Vệ Linh chỉ trích Kỳ Tham gặp tai nạn là do nàng sai. Không ngờ người nói ra câu này lại là em họ mình. Đau đớn nhanh chóng kéo tới, nhớ lại tình cảnh Kỳ Tham thương tích đầy mình nằm trên giường, nàng đau tới suýt chút nữa ngất đi, đứng tại chỗ không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Vệ Duyệt nhìn dáng vẻ bơ phờ của Vệ Linh, liền trầm mặc, một lúc sau nhẹ giọng hỏi: “Kỳ Tham sẽ không có chuyện gì phải không?”
Vệ Linh gật đầu: “Kỳ Tham sẽ mau chóng khỏe lại.”
Vệ Duyệt tiến lên ôm chặt chị họ, dựa vào bả vai nàng khóc thút thít: “Chị, em thật khổ sở. Không phải Kỳ Tham rất khỏe mạnh sao? Chị với chị ấy không phải đang vui vẻ hạnh phúc sao? Thế nào đột nhiên lại bị tai nạn nghiêm trọng tới mức hôn mê?”
Vệ Linh không nói gì, hiện tại nàng đau đớn đâu thua kém Vệ Duyệt, làm sao có tâm tình trả lời hàng loạt vấn đề chứ, nàng trở tay ôm em họ mình, vỗ về sau lưng: “Sẽ tốt, sẽ tốt thôi…”
Thật ra chính bản thân nàng cũng không biết khi nào mới tốt, và sẽ tốt như thế nào đây? Kỳ Tham sẽ tỉnh sao? Kỳ Tham còn nhớ nàng hay không? Tới lúc nào mới có thể hóa giải ân oán giữa hai nhà được đây?
Hơn mười ngày sau, thời tiết nóng bức vô cùng, phương Bắc chính thức bước vào Hạ, thời gian qua Vệ Linh không có tâm trạng làm việc, cố gắng nhận mấy vụ án đơn giản để có thêm thời gian nghỉ ngơi, nói là nghỉ ngơi chứ có thời giản rảnh nàng liền nghĩ tới Kỳ Tham.
Trương Hoắc Tưởng vẫn gửi tin nhắn cho Vệ Linh đều đặn, lần nào cũng vậy, trước khi đọc tâm tình nàng luôn luôn không yên, sau khi đọc xong rồi mới thả lỏng phần nào.
Thỉnh thoảng Vệ Linh có về biệt thự Kỳ Tham mua, Hải Đường trong vườn hoa đã nở rộ, dây leo trên tường cũng um tùm xanh tươi.
Nàng thường ra ban công ngồi thẩn thờ suy nghĩ không biết lúc nào Kỳ Tham mới tỉnh lại, không biết cô có kịp nhìn thấy cảnh đẹp dưới vườn hoa không? Ở chỗ này là nơi hai người gặp nhau trước khi Kỳ Tham bị tai nạn, tình cảnh đó cứ hiện lên trước mặt…
Chạng vạng tối, Vệ Linh nhận được tin nhắn của Trương Hoắc Tưởng: Kỳ Tham đã tỉnh rồi!
Tin nhắn đơn giản có năm chữ, nhưng đủ làm tinh thần Vệ Linh phấn chấn, nàng cuống quít chạy xuống lầu, ra khỏi cửa lớn đột nhiên dừng bước, vì nàng lo lắng sợ Kỳ Tham không tha thứ cho mình, vì chính nàng là người không chịu gặp mặt.
Kỳ Tham tỉnh lại… Sẽ quên người tên ‘Vệ Linh’… Nghĩ tới đây, cả bầu trời tuyệt vọng bao trùm người nàng, tay đặt lên vị trí tim bóp chặt.
Nàng từ từ lùi vào trong nhà, lúc này điện thoại reo lên là Trương Hoắc Tưởng gọi, Vệ Linh giật mình, chẳng lẽ Kỳ Tham xảy ra chuyện gì, vội vàng nhận cuộc gọi, nàng còn chưa kịp lên tiếng hỏi, giọng nói khẩn trương truyền tới: “Vệ Linh! Hỏng rồi! Kỳ Tham không nhớ gì hết! Cái gì cũng không nhớ! Nàng quên tất cả!”
Vệ Linh chết lặng, hoàn toàn không nghe được những gì Trương Hoắc Tưởng nói sau đó.
Bên trong phòng bệnh rất hỗn loạn, hai ba bác sĩ thay phiên nhau chuẩn đoán nguyên nhân Kỳ Tham mất trí, kết quả CT não bộ không có gì bất thường, cuối cùng đưa ra kết luận, mất trí nhớ là di chứng sau tai nạn.
Mặc kệ bác sĩ có giải thích thế nào thì chuyện Kỳ Tham mất trí nhớ đã là sự thật, tai nạn nghiêm trọng như vậy giữ được tính mạng là may mắn lắm rồi, đủ để ba mẹ Kỳ vui mừng không ngớt. Làm xong kiểm tra mọi người bắt đầu vay quanh Kỳ Tham.
Ba Kỳ để tài xế về nhà mang quyển album gia đình tới, đặt trước mặt Kỳ Tham lật từng tờ, chỉ vào hình nói: “Tiểu Tham, ba là ba ba, đây là mẹ con, con xem đây là gia đình chúng ta chụp hai năm trước.”
Kỳ Tham nhìn hình thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, so sánh từng người ở mặt ở đây với trong hình. Hồi lâu, cô khép quyển album lại, lắc lắc đầu chống cự nói: “Tôi không nhớ!”
“Kỳ Tham mới tỉnh lại, có thể chỉ là mất trí nhớ tạm thời, nói không chừng một thời gian nữa, Tiểu Tham Tham sẽ nhớ lại.” Trương Hoắc Tưởng đứng một bên vội vàng lên tiếng khuyên ba mẹ Kỳ đừng nên nóng vội: “Bác trai bác gái không nên gấp gáp ép buộc Tiểu Tham Tham, nhiều khi sẽ phản tác dụng, làm cậu ấy khó chịu bài xích. Chúng ta hãy kiên trì cho cậu ấy thêm thời gian.”
Kỳ Tham âm thầm đánh giá biểu hiện của từng người, thấy bọn họ không ai lên tiếng, liền nhìn Trương Hoắc Tưởng, người này chắc dễ nói chuyện: “Tôi là ai? Tên gì?”
Trương Hoắc Tưởng sững sờ, thấy Kỳ Tham nhìn mình bằng cặp mắt xa lạ, quên luôn trả lời.
Từ sau khi Kỳ Tham tỉnh lại tới bây giờ, Kỳ Tề vẫn ngồi đó chưa từng hé môi, lúc này mới đứng lên bước qua bên giường, rất cẩn thận nhẹ nhàng sờ vết thương đã kết vẫy trên mặt em mình, biểu hiện thương tiếc rõ ràng, nhỏ giọng trả lời: “Em tên Kỳ Tham, là nhị tiểu thư Kỳ gia, chị là Kỳ Tề, chị của em!”
“Kỳ Tham…” Kỳ Tham lầm bầm thì thào, chợt cười vui vẻ, tự nhiên nói: “Thì ra tôi tên Kỳ Tham!”
Thấy dáng vẻ hiện giờ của Kỳ Tham, Kỳ Tề âm thầm nắm chặt tay, quay đầu đi ra ngoài. Khang Tử Hinh thấy rõ, biết đây là biểu hiện trước khi Kỳ Tề nổi giận, chỉ sợ trong cơn nóng giận cô sẽ làm ra chuyện gì khác người, không dám thở mạnh vội vã bước nhanh chân đuổi theo.
Kỳ Tề không đi xa, cô ra ngoài hành lang gọi điện thoại, cuộc gọi được nối thông, lạnh lùng nói: “Bạch Thảo, gần đây cô có bận bịu gì không? Giúp tôi gọi luôn chị Quân, mọi người tới chỗ tôi một chuyến… Cần làm gì tới rồi biết, tôi bảo đảm tuyệt đối không để mọi người về tay không!”