Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 122




Nhớ tới sự cố xảy ra lần trước, nên sau khi ăn cơm xong hai người liền đi tới rạp chiếu phim, hai người vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua đồ ăn vặt, Vệ Linh đi theo Kỳ Tham, muốn kiềm chế không cho mua quá nhiều, căn bản hai người ăn không hết. Cuối cùng Kỳ Tham chỉ mua hai chai nước có ga, hai bịch khoai tây chiên và một bịch bắp rang lớn, nắm tay Vệ Linh đi vào rạp.
Hai người ở vị trí hơi khuất, màn hình đang chiếu quảng cáo, Kỳ Tham xé một bịch khoai tây, ngồi nghiêng đầu dựa vào vai Vệ Linh.
Vệ Linh biết Kỳ Tham cố ý, bắt đầu làm bộ dáng thờ ơ nhít người né tránh, nhưng nàng nhít một bước thì Kỳ Tham tiến hai bước, nàng không thể làm gì khác giơ tay bấm mu bàn tay cô một cái, rồi đẩy tay cô về phía bên kia.
Kỳ Tham thuận thế nắm lấy tay Vệ Linh, đưa lên miệng hôn một cái, Vệ Linh giật mình rút tay về quay đầu nhìn cô. Kỳ Tham biết mình làm sai, nhanh chóng lấy miếng khoai tay đưa tới miệng Vệ Linh nhỏ giọng nói: “Nè, em ăn một miếng đi, còn có, nói chuyện nhỏ tiếng một chút, trong rạp chiếu phim cấm ồn ào.”
Vệ Linh há miệng cắn miếng khoai Kỳ Tham đang cầm, nhỏ giọng nhìn cô hỏi: “Rốt cuộc Tham muốn thế nào?”
“Tay!” Kỳ Tham lặt tay để trên tay vịn.
Vệ Linh buồn bực nhìn Kỳ Tham, nhưng vẫn đặt tay để vào lòng bàn tay Kỳ Tham: “Ừm.”
Kỳ Tham nắm chặt tay, dùng ngón trỏ vuốt ve tay Vệ Linh, hài lòng nở nụ cười: “Như vậy mới được chứ!”
Vệ Linh không thể không thừa nhận, nàng dễ dàng bị những hành động nhỏ của Kỳ Tham làm đỏ mặt, phim bắt đầu chiếu, nàng không thể làm gì khác đành phải để Kỳ Tham tùy tiện kéo tay nàng qua phía cô, rồi mới chịu yên tĩnh tập trung vào xem phim.
Nhưng khi phim chiếu được phân nửa, những người xung quanh còn đang bận cảm khái vì hai diễn viên chính thì Kỳ Tham lại thản nhiên nắm tay Vệ Linh nghiêng đầu ngủ ngon lành.
Vệ Linh không nhịn được nghiêng người nhìn dàng vẻ Kỳ Tham lúc ngủ say, đưa tay sửa áo khoác lại để cô không bị lạnh rồi mới yên tâm tiếp tục xem phim.
Mãi cho tới khi hai diễn viên chính vì nhiều nguyên nhân phải chia tay, gặp mặt lần cuối để nói hết tâm tư rồi từ nay là người xa lạ, làm những khán giả đang xem không thể không cảm thán, bày tỏ sự tiếc nuối, Vệ Linh cảm giác tay đang được Kỳ Tham nắm giật giật nên quay đầu qua nhìn, thấy Kỳ Tham lim dim nhìn trái nhìn phải hỏi: “A… Hết phim rồi sao?”
“Vẫn chưa!” Vệ Linh giúp Kỳ Tham nhặt cái áo khoác rớt dưới đất nói: “Chắc gần tới Tham xuất hiện rồi.”
“Tôi?” Kỳ Tham suy nghĩ vẫn thấy không thông: “Tôi xuất hiện?”
Trên màn hình xuất hiện cảnh Tô Oánh ngồi thẩn thờ một mình trong tiệm cà phê, ánh mắt tịch mịch nhìn chằm chằm ly cà phê trước mặt, đúng là không thể tìm ra sai xót trong diễn xuất của Tô Oánh, thế nhưng màn ảnh xoay một cái, Kỳ Tham mặc quần áo màu đen đẩy cửa đi vào, Vệ Linh đang ngậm nước ngọt trong miệng, vừa thấy Kỳ Tham thì giật mình, chết sống gì cũng cố nuốt xuống không phun ra ngoài.
“Ồ, tới cảnh của tôi rồi!” Kỳ Tham có chút kích động nhỏ giọng nói, hoàn toàn không chú ý tới dáng vẻ lúng túng của người yêu mình.
Tuy nói là tới cảnh của Kỳ Tham nhưng thời gian cô xuất hiện không tới hai phút, hơn nữa không có lời thoại gì, chỉ là Vệ Linh có chút không được tự nhiên khi thấy cô mặc đồ đen, nàng điều chỉnh tâm trạng tập trung vào phần kết thúc bộ phim.
“Em cảm thấy tôi diễn có đạt không?” Tranh thủ thời gian đứng dậy, Kỳ Tham chờ mong nhìn Vệ Linh hỏi.
“A… Tại sao không mặc đồ màu trắng?” Vệ Linh chần chờ một lúc, ý tứ không tốt lắm lên tiếng hỏi ngược lại.
Kỳ Tham kinh ngạc tại sao vấn đề nhỏ này lại phải suy nghĩ lâu tới vậy: “Kịch bản cần nên tôi phải mặc đồ đen.”
“Tham mặc đồ trắng nhìn đẹp hơn.” Vệ Linh ăn ngay nói thật.
Tay Kỳ Tham đang xỏ vào áo khoác run lên, cười hỏi: “Tại sao? Không cảm thấy tôi mặc đồ đen nhìn rất ngầu sao? Tôi thấy lúc đó tôi rất giống chị mình.”
“Dù có như vậy, Tham vẫn không phải là Kỳ Tề.” Vệ Linh giơ tay giúp Kỳ Tham chỉnh lại cổ áo, ôn hòa nói: “Từ lúc em biết Tham, thì Tham luôn mặc màu trắng.”
Kỳ Tham sửng sờ, chợt hiểu ra vấn đề, nắm tay Vệ Linh đi tới xe, mở cửa cho nàng vào, rồi tự mình vòng qua ngồi vào vị trí lái, nói: “Vệ Linh, em có biết hay không, buổi tối hôm đó khi tôi phát hiện tôi cũng yêu em, tôi đã ngồi một mình nhớ lại từ lúc tôi mới quen biết em cho tới thời điểm hiện tại, sau đó tôi rút ra được một kết luật, em có muốn nghe hay không?”
“Em vẫn đang nghe đây!” Vệ Linh nhẹ nhàng nhìn Kỳ Tham.
Kỳ Tham chẹp chẹp miệng, để cảm xúc trong lòng lắng đọng lại, một lát sau mới nhìn Vệ Linh, thâm tình nói: “Tôi rất hối hận tại sao không sớm phát hiện người con gái tốt như em luôn ở bên cạnh tôi chứ! Mỗi lần em nói chuyện với tôi, em rất chăm chú và kiên nhẫn, trong lúc đó không biết em cố ý hay vô tình luôn để lộ ra sức hút vô tận, mà tôi lại ngu ngốc không phát hiện trong nhiều năm như vậy… Nếu như tôi để mọi chuyện xảy ra giữa hai chúng ta trong lòng một lần hay chỉ là nửa lần, thì nhất định tôi sẽ… Mặc kệ lúc đó đang ở chỗ nào cũng được tôi sẽ ôm chặt em vào lòng, dùng sức hôn môi em, hôn đến nỗi em không thở nổi, cũng quên luôn chuyện muốn nói với tôi mới thôi!”
Hai gò má Vệ Linh nóng lên, bất đắc dĩ nói: “Tham, sao Tham có thể… Có thể không biết ngượng ngùng, lúc nào cũng đem chuyện này ra nói vậy?”
“Ai biết tôi không biết ngượng ngùng?” Kỳ Tham thăm dò từ từ nghiêng người qua, hôn xuống môi nàng một cái rồi nói: “Bây giờ tôi muốn làm như tôi vừa nói đây.”
Hai người ngồi ở vị trí này cũng có chút bất lợi nên Vệ Linh chỉ có thể đặt hai tay lên bả vai Kỳ Tham, khép hờ hai mắt bằng lòng phối hợp với cô, môi lưỡi hai người quấn quýt, nàng có thể nghe được tiếng tim mình đập rất rõ ràng, thậm chí của Kỳ Tham cũng nghe thấy, vào giờ phút này nàng vẫn có chút không dám tin Kỳ Tham đã là người yêu mình, không có hận thù gia tộc, không có suy nghĩ quá nhiều thứ, thậm chí không có Tô Oánh ngăn cản giữa hai người… Chỉ có Kỳ Tham và nàng, cùng nhau tiếp xúc, cùng nhau thân mật, cùng nhau…
Hô hấp bắt đầu khó khăn, Kỳ Tham ôn nhu thả Vệ Linh ra, dựa vào ánh đèn mờ nhạt trong xe đánh giá gương mặt tinh xảo trang nhã của nàng, dùng ngón tay xoa mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Vệ Linh, em là của tôi, đúng không?”
“Đại khái đúng là vậy đi.” Bánh răng vận mệnh phảng phất sẽ quay tới đúng vị trí của nó, dù là ai đều phải tin vào duyên phận, Vệ Linh tình nguyện nghĩ Kỳ Tham là một nửa của cuộc đời mình, huống hồ lúc này hai người đã rõ tâm tư của nhau.
Kỳ Tham nhẹ nhàng hôn xuống vành tai Vệ Linh, cười nói nhỏ bên tai nàng: “Chị cả và Khang Tử Hinh sẽ về đây ăn tết, tôi muốn dẫn em đi gặp, tụ họp với nhau, không thành vấn đề chứ?”
Vệ Linh tựa đầu vào bả vai Kỳ Tham, suy nghĩ một chút rồi nói: “Kỳ Tham, em muốn nói với Tham một chuyện liên quan tới nhà em, em nghĩ em sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói với mọi người chuyện của hai chúng ta.”
“Mọi người trong nhà em?” Kỳ Tham không nhịn được nhếch khóe môi khinh thường: “Tôi cảm thấy cái gọi là tìm thời cơ thích hợp… Sẽ không bao giờ có!”
Vệ Linh thở dài: “Em sẽ cố gắng tìm thời gian để nói…”
“Không sao!” Kỳ Tham chầm chậm tinh tế vỗ về trấn an Vệ Linh: “Tôi chỉ quan tâm mỗi mình em thôi. Còn về phần người nhà của em, em cảm thấy nhất định phải nói rõ thì tôi sẽ cùng em nói rõ, cùng em thuyết phục cho tới khi người nhà em chấp nhận chuyện hai chúng ta mới thôi.”
Ở thời điểm hiện tại có nói nhiều hơn về đề tài này cũng không có ý nghĩa gì lớn, Vệ Linh hiểu rõ điểm này, cũng hiểu rất rõ thù hận trong lòng Kỳ Tham sẽ không vì chuyện của hai người mà giảm bớt, nên nàng mỉm cười chuyển đề tài: “Kỳ Tề và Khang Tử Hinh trở về, Tham sẽ dẫn hai người đi xem pháo hoa sao?”
“Đường dành riêng cho người đi bộ xem pháo hoa sao?” Kỳ Tham hỏi: “Em có muốn xem không?”
Muốn cùng Tham xem… Thế nhưng lời lẽ xấu hổ kiểu vậy Vệ Linh không thể mở miệng, chỉ mỉm cười gật đầu.
Kỳ Tham cười rộ lên: “Chuyện này không phải rất dễ dàng sao? Ngày mai tôi sẽ đặt phòng ở quán trà gần đó trước, đêm giao thừa cùng nhau uống trà xem pháo hoa! Sẽ rất thú vị a!”
Vệ Linh ôn nhu nói: “Sau này, Tham định sẽ làm mọi chuyện theo ý em sao?”
“Đúng vậy, sẽ chìu chuộng em tới hư luôn, để bất luận là ai cũng không có cách nào làm được như tôi đã làm, để sau này em luôn cảm thấy ở bên cạnh tôi là thoải mái nhất.” Kỳ Tham thề son sắt nói.
Vệ Linh mím môi cười, nắm chặt tay cô trả lời: “Không cần chờ tới sau này, đã từ rất lâu rồi em thấy ở bên cạnh Tham là thoải mái nhất.”
“Ừm, tôi cũng đoán như vậy.” Kỳ Tham bày ra bộ dáng tự tin đắc ý, hôn xuống khóe môi Vệ Linh, rồi xoay người khởi động xe: “Có điều trước khi chị cả và bạn gái trở về, chúng ta có một việc nhất định phải làm.”
Vệ Linh suy đoán: “Muốn thông báo chuyện của chúng ta với Hoắc Tưởng sao?”
“Đúng vậy!” Trong lòng Kỳ Tham rất vui vẻ cảm thấy cô và Vệ Linh làm cái gì cũng đều hiểu ý nhau: “Mấy tên đó đều là bạn bè của hai chúng ta, bây giờ tình cảm tụi mình phát triển, có phải nên thông báo với họ một tiếng không?”
Vệ Linh cười ra tiếng: “Cái này là điều tất nhiên, vậy Tham chọn thời gian và địa điểm chưa?”
“Ngày kia đi, vừa đúng là cuối tuần, địa điểm là nhà thầy Tôn, thầy với sư mẫu đã ra nước ngoài rồi, chúng ta dành một ngày tới đó dọn dẹp giúp thầy luôn.” Kỳ Tham vừa lái vừa nói.
Vệ Linh gật đầu, dùng thân phận người yêu của Kỳ Tham gặp mặt Trương Hoắc Tưởng và mọi người, không khỏi làm nàng thấy thấp thỏm và ngại ngùng.
Kỳ Tham vươn tay qua vỗ vỗ tay nàng, mắt nhìn phía trước nhưng vẫn cảm nhận được Vệ Linh đang bất an, ôn hòa nói: “Yên tâm, có tôi ở đây.”
Vệ Linh dùng tay khác đặt lên tay Kỳ Tham, cười nói: “Em không có gì không yên lòng, chỉ là… Không biết hôm đó chúng ta ăn cái gì đây?”
“Chuyện ăn uống tôi sẽ phụ trách.” Kỳ Tham quay đầu qua nhìn nàng một cái rồi tiếp tục nhìn đường: “Do có Trương Hoắc Tưởng nên tôi sẽ chuẩn bị thiệt nhiều, em an tâm chờ ăn là được!”
Trên đường trở về hai người nói chuyện rất vui vẻ, lộ trình hình như ngắn tới bất ngờ, Kỳ Tham dừng xe cách cửa lớn Vệ gia chừng mười mấy mét, đỡ tay lái thở dài nói: “Tới rồi!”
Vệ Linh cười nhìn Kỳ Tham, tháo dây an toàn, tay đặt lên cửa xe, nói: “Vậy em vô nhà. Chúc Tham ngủ ngon!”
“Ừm, ngủ ngon.” Kỳ Tham nửa gục đầu xuống tay lái, nháy mắt nhìn nàng.
Lòng Vệ Linh mềm nhũn vì biểu hiện giống như sủng vật sắp bị chủ vứt bỏ, Vệ Linh định mở cửa xe định đi xuống, nhưng nàng chần chờ một lúc, rồi nghiêng người qua, hôn xuống má Kỳ Tham, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon, lái xe cẩn thận.”
Lúc này Kỳ Tham mới chịu cười: “Được rồi, em vào nhà đi.”