Lâm Trí Viễn lại phát bệnh?
Bích Hà nhíu mày. Cô cảm nhận được khuôn mặt hắn dán trên lưng mình, cả người run nhẹ, lẩm bẩm như nói mớ.
Chuyện nốt ruồi son còn chưa nói rõ ràng đâu…
“Lâm Trí Viễn, anh bớt đổi chủ đề đi…”
Đừng tưởng uy hiếp cô thì có thể dời sự chú ý của cô. Hôm nay không thể không nói rõ ràng với hắn chuyện này.
Hắn kề mặt trên lưng cô, không nhúc nhích.
“Anh nói rõ cho em…” Bích Hà bắt đầu giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi.
“Anh biết rồi Lương Bích Hà.” Hắn ôm cô thật chặt, cô giãy giụa không hề có tác dụng. Người đàn ông dựa vào lưng cô, khẽ nói: “Em không vui… Anh sẽ đi xử lý chuyện này.”
“Vậy anh biết em không vui cái gì không?” Bích Hà cau mày.
Người đàn ông im lặng không nói.
“Tên khốn này…”
“Lương Bích Hà, anh biết.” Hắn nói khẽ: “Em không thích cô ta có chỗ giống em.”
“Lâm Trí Viễn, quả nhiên là anh biết chuyện này. Đồ khốn, còn nói cắt đứt sạch sẽ! Rõ ràng vẫn đang liên lạc… Anh muốn em buồn nôn chết có phải không? Ngày mai em sẽ đi tẩy nốt ruồi này, khỏi để anh nhìn vật nhớ người…”
Bích Hà giãy giụa kịch liệt muốn quay lại nhìn hắn, nhưng bị hắn ghì chặt. gậy th*t của hắn vẫn vùi trong cơ thể cô. Dù vừa rồi hắn sững người lâu như vậy cũng không thấy mềm xuống.
“Lương Bích Hà, em đừng tức giận.” Hắn khẽ nói sau lưng cô, đè cô bắt đầu chậm rãi ra vào: “Em ngoan chút, không được đi đâu cả. Anh sẽ xử lý cô ta.”
“Xử lý cô ấy?” Bích Hà nhíu mày: “Tại sao phải xử lý cô ấy? Anh muốn xử lý như thế nào?”
Người đàn ông không trả lời, chỉ liếm mút tai cô, liên tục đâm vào cô.
“Lâm Trí Viễn, anh lại đang muốn làm chuyện xấu gì?” Bích Hà vùng vẫy: “Tên điên này, lừa đảo, dối trá, trong đầu anh toàn nghĩ cái gì thế? Rốt cuộc anh có chút tính người nào không?”
Bích Hà càng mắng càng giận, không biết tại sao vẫn cảm thấy ấm ức, tức giận và khó chịu, tức đến sắp khóc. Người đàn ông phía sau dừng lại, quay đầu cô lại hôn nước mắt cô, thế tiến công bên dưới đột nhiên mãnh liệt. Bích Hà rên lên một tiếng, cắn môi. Nước trong bồn tắm sóng sánh dữ dội, tràn ra thành bồn.
Cuộc quấn quýt kịch liệt kéo dài thật lâu. Chờ mãi đến khi hắn bắn ra, bụng Bích Hà đã trướng lên như sắp tiểu. Cô đi toilet nhưng không thấy gì.
“Lâm Trí Viễn, anh là đồ khốn.”
Bích Hà ra khỏi toilet vẫn chưa nguôi giận. Người đàn ông muốn ôm cô, cô định đẩy ra nhưng nào thắng được sức lực của hắn? Ngược lại bị hắn ôm chặt hơn.
Cô không vui. Lâm Trí Viễn nhìn khuôn mặt cô, nghĩ thầm.
Vậy thì hắn sẽ làm chút chuyện để cô vui.
“Em còn muốn ngâm bồn.” Bích Hà giãy giụa mấy lần cũng không thoát được khỏi hắn. Cô biết hắn là người nói mãi không chịu nghe, cô khóc không ra nước mắt: “Lâm Trí Viễn, anh làm bẩn hết nước của em rồi…”
Người đàn ông ôm cô, chậm rãi nói: “Anh đi bảo người xả cho em một bồn nữa.”
Cuối cùng cũng dỗ được hắn ra ngoài rồi khóa trái cửa, Bích Hà yên lặng một mình ngâm cánh hoa. Tắm xong, cô mặc áo ngủ đi ra, trông thấy Lâm Trí Viễn đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.
Cạnh ghế sô pha là một người đàn ông tóc đen mắt xanh cao lớn đang đứng đó. Hắn cau mày, hai tay chặn ngang trên đầu Bella thắt nơ con bướm màu hồng, ý đồ để con bé cách xa mình một chút. Hắn duy trì tư thế này không nhúc nhích, không biết đã giữ như vậy bao lâu. Có lẽ Bella tưởng là hắn đang chơi với con bé, mút tay, đá chân nhỏ bụ bẫm, cười chảy nước miếng.
“Belle.” Người đàn ông nhìn thấy Bích Hà xuất hiện, thở phào một hơi, nâng đứa trẻ bước nhanh tới giao vào lòng cô: “Tôi thề đây là lần cuối cùng tôi trông con giúp hai người. Sau này hai người đừng tìm tôi.”
Hả? Anh trông con giúp chúng tôi? Bích Hà nhìn người đàn ông anh tuấn vẻ mặt nghiêm túc một chút, lại nhìn Lâm Trí Viễn đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.
Tên Lâm Trí Viễn này dám để người đàn ông không đáng tin cậy này trông con. Quả nhiên, bố trông con, còn sống là được.
“Cảm ơn anh nhé Sam.” Bích Hà đón lấy Bella, tiện tay lau nước miếng cho con bé.
“Đây là lần cuối cùng.” Người đàn ông nghiêm túc nhấn mạnh: “Hơn nữa tôi là David.”
Bích Hà ôm con, nhìn bóng lưng đĩnh đạc của David đi xa. Còn chê bai Bella nhà ta… Hừ hừ, có bản lĩnh thì anh đừng sinh con, không để xem sau này tôi chế giễu anh thế nào.
Bích Hà chơi với Bella một lúc rồi quay về phòng ngủ, cẩn thận chọn đăng mấy bức ảnh trời chiều, bãi cát, khách sạn cánh buồm.
Rất nhanh đã có người thích và bình luận.
“Khách sạn cánh buồm hả.” Kèm theo mấy biểu cảm thèm muốn.
“Xin đại gia bao nuôi.”
“Xin ảnh đẹp của Lâm thần.” Đây là bạn học cấp ba.
“Xin cảnh trong phòng.”
“Bích Hà, cậu đến Dubai?” Có bạn thời đại học nhắn tin riêng cho cô.
“Đúng vậy.” Cô trả lời.
“Đại gia.” Bạn học nói.
Bích Hà nhắn lại một biểu cảm khiếp sợ.
Thực ra Bích Hà vẫn cảm thấy mình không phải “đại gia” gì cả.
Lúc cô và Lâm Trí Viễn kết hôn chỉ mời vài người bạn cấp ba, bạn đại học thì không mời bất kỳ ai. Cô cũng không có thói quen khoe của, vẫn giữ mối quan hệ với vòng bạn bè trước đó.
Hầu như chỉ đăng bài viết khích lệ học tập kiểu như “Làm thế nào để nâng cao thành tích Ngữ văn cấp hai”, hết lòng với chức trách giáo viên. Cho nên bạn thời đại học cũng không biết cô “gả vào nhà giàu”, mà bố chồng chính là ông trùm đất đai Lâm Mộ Đức.
Thực ra cô vẫn luôn tránh để bị người ta gán cho cái mác “gả vào nhà giàu”.
Mặc dù có vẻ đúng là như vậy. Nhưng cô không hề có cảm giác gả vào nhà giàu.
Bởi vì trong lòng cô, Lâm Trí Viễn luôn là “bạn học cấp ba”, “bạn trai cũ”, “tên lừa đảo”, “tên điên”. Sau khi kết hôn thì có thêm “chồng tôi”, “bố Bella”, “thần kinh thất thường”, nhưng lại chưa bao giờ có loại hào quang trong mắt người khác nào là “phú nhị đại hàng đầu”, “thái tử gia Thiên Thịnh”, “sói già phố Wall”, “hóa đá thành vàng”.
Ở trong nước, hắn ôn hòa khiêm tốn, bình tĩnh lễ độ; ở Mỹ, hắn tùy ý đường hoàng, ngạo mạn tự tin, nhưng lại đều không phải dáng vẻ trước mặt cô. Ở trước mặt cô, hắn cởi bỏ tất cả ngụy trang, rõ ràng chính là một người tinh thần không quá ổn định, thỉnh thoảng có khuynh hướng bạo lực, gần như không có ranh giới đạo đức, nhưng phần lớn thời gian vẫn là người bình thường.
À, bề ngoài đẹp trai, cái này quả thực không thể nào làm giả.
Không phải cô gả vào nhà giàu, mà là trùng hợp nhà Lâm Trí Viễn có tiền mà thôi, Bích Hà nghĩ. Cho dù nhà hắn không có tiền… Ừm, nhà hắn có tiền vẫn tốt hơn, nếu không thì khi đó cô phải đi tìm ai vay một triệu tệ kia?
Vậy thì đúng là cô gả vào nhà giàu rồi.