Chuyện của người trưởng thành luôn nhanh chóng như vậy đấy. Bọn họ đã lớn cả rồi, chuyện cưới xin được lên lịch rất nhanh. Cô gọi điện về nhà, nói sắp tới cô muốn về quê Trần Tử Khiêm gặp cha mẹ anh ta trước. Mẹ cô rất vui mừng, sau đó lại thở dài: “Gần đây bố con đang hùn vốn đầu tư nông nghiệp gì đó với người ta, tiền trong nhà bỏ hết vào đó rồi, sợ là không cho con được nhiều của hồi môn.”
Mấy lần về nhà, cô đã từng nghe bố nói về việc này, bảo tìm thấy một hạng mục tốt, muốn khai hoang trồng cây. Cây trồng không chỉ mang lại hiệu quả kinh tế, mà chính phủ còn cho phụ cấp khai hoang. Lúc bố nói đến việc này hết sức phấn khởi, còn uống thêm hai chén rượu: “Bích Hà, làm cái này rồi, sau này con cũng được hưởng.”
Hôm đó tan lớp, Trần Tử Khiêm tới đón cô. Lần đầu tiên Bích Hà cảm thấy anh ta có tâm sự nặng nề.
“Sao vậy?” Bích Hà quay đầu nhìn anh ta, sờ lên trán anh ta.
“Không sao.” Trần Tử Khiêm nắm tay cô, mỉm cười: “Việc ở đơn vị hơi rắc rối…. Tối nay đến nhà em hay là nhà anh?”
Trực giác Bích Hà mách bảo chắc hẳn anh ta có tâm sự khác, nhưng cô không truy hỏi. Anh ta cần có không gian thuộc về mình. Bọn họ là nam nữ trưởng thành độc lập, không phải thiếu nam thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, yêu đương còn phải dính liền cả về tinh thần lẫn thể xác.
Ban đêm, anh ta vuốt ve thân thể cô một hồi rồi ôm cô ngủ, không có tiếp tục.
Trong bóng tối, Bích Hà nghĩ, chắc hẳn tâm sự của anh ta rất phiền lòng. Cô không phải kiểu phụ nữ nhu cầu tình dục mạnh, nhất định phải cần đàn ông… nhưng cô có thể cảm giác được tâm trạng anh ta vẫn luôn không yên.
Hôm đó là thứ tư, cô vừa mới dạy xong hai tiết về, có một cuộc điện thoại lạ gọi đến.
Là một người đàn ông xa lạ. Hắn ta hỏi với giọng điệu quái gở: “Là cô giáo Lương Bích Hà phải không?”
Cô nhíu mày trả lời: “Phải.”
“Bố cô vay của chúng tôi ba trăm nghìn, bây giờ đã đến hạn. Cô xem bao giờ thì trả? Hay là chúng tôi đến trường học tìm cô?”