An Dụ gần đây bị quản chế chặt chẽ ở nhà, trong thời gian này anh làm việc ở công ty của gia đình, ngày nào ngồi trong văn phòng cũng có cảm giác như đang ở trong tù, sau khi nghe điện thoại của Cố Phi, liền vui vẻ trốn làm.
Không ngờ vừa lẻn tới cửa công ty lại đụng phải An Lăng Khang vừa đi công tác về, hai người đụng phải nhau ở cửa, An Dụ lập tức đưa tay che mặt, giả vờ như không nhìn thấy
"Thằng nhãi này, còn chưa tới giờ tan làm con chạy đi đâu?" An Lăng Khang túm lấy cổ áo của An Dụ, kéo anh về phía sau, mặt An Dụ như đưa đám nói: "Ba, anh Cố Phi muốn mời còn đi ăn cơm, ba mau thả con đi đi. Con ngồi trong văn phòng riết muốn mốc nguyên con người luôn rồi."
An Lăng Khag, chủ tịch hiện tại của An thị và là cha của An Dụ, mặc dù ông đã năm mươi tuổi nhưng có dáng người rất chuẩn, ngoại hình vẫn được giữ gìn tốt. Có thể thấy thời trẻ ông là một anh chàng đẹp trai.
Ông hiển nhiên không tin lời An Dụ nói: “Tại sao Cố Phi lại mời con đi ăn cơm?”
“Con cũng không biết, đột nhiên anh ấy gọi điện nói.” An Dụ cũng có chút khó hiểu, sau đó không biết xấu hổ ôm lấy cánh tay của ba làm nũng,“Ba, cho con đi đi..."
An Lăng Khang thật sự nhìn không nổi nữa, chán ghét đẩy con trai ra, “Bao lớn rồi còn làm nũng, cũng không biết xấu hổ, mau đi đi, đi sớm về sớm."
"Vâng!"
Một lát sau, An Dụ biến mất.
"Đứa nhỏ này..." An Lăng Khang bất đắc dĩ cười cười, xoay người đi vào trong.
- --
Bên kia Tú Chân Trai, Cố Phi đã đợi sẵn trong phòng riêng, An Dụ vừa bước vào liền có cảm giác như nhìn thấy người thân, hưng phấn hét lên "Phi Phi", sau đó dang rộng hai tay lao về phía Cố Phi.
Cố Phi đứng đó, trên mặt có chút chán ghét, nhưng cũng không có đẩy người ra, giơ tay nhanh chóng rút ra một sợi tóc trên đầu An Dụ, nhị thiếu gia An gia đầu óc phát triển thiếu một cọng dây thần kinh, không phát hiện ra một chút gì.
"Phi Phi, anh không biết mấy ngày nay cuộc sống của em vất vả thế nào đâu. Anh trai và ba mẹ em phải ép em đến làm việc ở công ty, nếu ngày nào em ở trong văn phòng cũng sẽ bị mốc meo mất.. "
Cố Phi thờ ơ, tàn nhẫn đẩy người ra.
"Ngồi xuống nói chuyện."
An Dụ kéo ghế ngồi xuống, vẫn đang lảm nhảm phàn nàn, Cố Phi không muốn nghe anh nói, cảm thấy anh vô cùng ồn ào, chỉ trả lời hai câu cho có lệ.
Người phục vụ tiến vào gọi món, An Dụ không khách khí với Cố Phi, gọi rất nhiều, sau khi người phục vụ đi ra ngoài, muộn màng hỏi Cố Phi: "Anh Phi, sao đột nhiên anh lại mời em đi ăn tối? Không chuyện gì mà ân cần? Chắc sẽ không...."
Cố Phi: "Quan hệ giữa cậu và em trai rất tốt à?"
Chủ đề thay đổi nhanh đến mức An Dụ không kịp phản ứng, anh không biết tại sao Cố Phi đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng trong tiềm thức vẫn trả lời: "Cũng tốt, em trai em rất ngoan."
Cố Phi vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Người trong nhà thì sao?"
"Người trong nhà á, anh cả rất thiên vị Nam Nam vô cùng ghét bỏ em luôn, mà ba mẹ cũng vậy từ nhỏ đã rất thương yêu Nam Nam. Đứa con thứ hai là em giống như đứa nhỏ lượm trong thùng rác, hazzz..."
Nói đến đây, An Dụ hoàn toàn bị lệch, vừa nói vừa quên mất câu hỏi trước đó, thậm chí còn chống cằm buồn bã nhìn lên trần nhà nhìn một góc 45 độ, đương nhiên không chú ý tới sắc mặt Cố Phi có chút lạnh lùng.
“Nhưng sao đột nhiên anh lại hỏi em chuyện này?”
“Chỉ hỏi vậy thôi” Cố Phi đột nhiên đứng dậy, thản nhiên nói: “Tôi có việc phải làm, tôi đi trước, cậu ăn từ từ nhé.”
An Vũ khó hiểu sao vị này vẫn trưng ra cái mặt lạnh như vậy? Không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên với bé thỏ nhỏ sao? Thậm chí còn tha về hang nữa mà. Chẳng lẽ bé thỏ nhỏ không thuần hóa được hắn?
Trong lúc An Dụ bối rối, Cố Phi đã bước ra ngoài, "Này, đừng đi..." Anh nhìn về hướng Cố Phi rời đi, vẻ mặt khó hiểu, "Anh ta đang làm gì vậy, đột nhiên mời mình đi ăn cơm rồi tự nhiên bỏ đi mà không nói một tiếng gì?"
Thôi kệ đi, ăn một mình còn ngon hơn.
Cố Phi tình cờ gặp người phục vụ đang mang đồ ăn ở hành lang, dừng lại chào hỏi, Cố Phi gật đầu, lạnh lùng nói: "Không cần dọn đồ ăn lên, tất cả những món vừa hủy bỏ toàn bộ."
Người phục vụ không biết tại sao, lúc muốn hỏi tại sao, nhìn thấy vẻ mặt đặc biệt nghiêm nghị của người đàn ông, liền im lặng đè nén câu hỏi, kính cẩn gật đầu đồng ý.
Cố Phi lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, lại đi ra ngoài.
Bên kia, nhị thiếu gia An gia đáng thương vui vẻ đợi trong phòng gần nửa tiếng, lại không đợi người phục vụ bưng đồ ăn, đi ra ngoài hỏi mới biết Cố Phi đã hủy đơn hàng.
"..."
An Dụ có rất nhiều câu chửi thề trong lòng không biết nên nó ra hay không, Cố Phi từ khi nào trở nên khó chịu như vậy? Lần quần nửa chính là vì để chỉnh anh? Anh đắc tội Cố Phi khi nào?
Chẳng lẽ...
An Dụ kinh hãi che miệng, chẳng lẽ là bởi vì anh vừa mới gọi "Phi Phi"?
Đúng...chắc chắn là như vậy!
Haiz... dạo gần đây Cố gia ngày càng keo kiệt hơn.
Cố Phi trở về nhà, tìm thấy mấy sợi tóc trong phòng ngủ của Lâm Thanh Yến, liền tự mình gửi sợi tóc vừa lấy ra từ An Dụ đến trung tâm xét nghiệm DNA.
"Tôi hy vọng có thể nhìn thấy kết quả càng sớm càng tốt."
"Cố gia yên tâm không thành vấn đề."
"Cảm ơn."
Trung tâm thẩm định hoạt động rất hiệu quả, Cố Phi đã nhận được kết quả ngay trong ngày. Kết quả đúng như dự đoán, không có gì đáng ngạc nhiên, Lâm Thanh Yến và An Dụ là anh em ruột, điều này cũng xác nhận những gì Tầ Thu Thủy nói.
Cố Phi ngồi trong xe, hơi mím đôi môi mỏng, im lặng nhìn bản báo cáo thẩm định trong tay, do dự không biết nên nói ra sự thật ngay lập tức hay nói cho Lâm Thanh Yến trước.
Nhưng hắn do dự hồi lâu, khởi động xe, hướng về địa điểm ghi hình Ngôi sao ngày mai.
Bên kia, Lâm Thanh Yến vừa từ phòng chuẩn bị trở về ký túc xá, liền nghe thấy điện thoại di động rung lên, cậu lấy điện thoại từ dưới gối lên, khi nhìn thấy id người gọi tay cậu lập tức run lên điện thoại rơi xuống giường.
Mà tên người gọi đến là: Lâm Kiến Tường.
Người gọi là cha của cậu, đây là lần đầu tiên Lâm Kiến Tường gọi đến kể từ khi cậu sống lại, chắc là không còn tiền.
Lâm Thanh Yến nhếch môi trào phúng, trực tiếp cúp điện thoại và thêm vào danh sách đen.
Không cần phải liên lạc, mối quan hệ của cậu và Chu Nguyệt Lan đã rạn nứt từ lâu, về phần người cha này, Lâm Kiến Tường ở bên ngoài uống rượu và đánh bạc, ở nhà thì ham ăn biếng làm, không vui thì mắng cậu, có đôi khi còn ra tay đánh.
Đối với Lâm Thanh Yến, từ cha đại diện cho cơn ác mộng lúc nhỏ của cậu, đồng nghĩa với ma quỷ, cậu sẽ không bao giờ quên Lâm Kiến Tường đã làm bao nhiêu điều quá đáng với cậu.
Nếu có thể, Lâm Thanh Yến không muốn quay lại ngôi nhà đó nữa.
Lâm Thanh Yến tuyệt vọng cụp mắt xuống, mơ hồ nghe thấy ngoài ban công có tiếng nói chuyện, là An Nam Ý, hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó, mơ hồ nghe được tiếng "Mẹ", hình như rất vui vẻ. Vừa nói vừa cười.
Lâm Thanh Yến chỉ ở lại một lúc rồi rời đi.
Cậu không chút để ý đi dạo một lúc rồi đến phòng tập nhảy luyện tập, không biết đã luyện tập bao lâu, trời dần tối.
Lâm Thanh Yến dừng lại, mặt hơi đỏ vì vận động mạnh, trên mặt phủ một lớp mồ hôi, những giọt mồ hôi lớn chảy xuống má, quần áo tập luyện cũng ướt đẫm mồ hôi.
Tâm trạng không tốt của cậu đã cải thiện rất nhiều, tùy tiện lau mồ hôi trên mặt, chuẩn bị đi đến căng tin để lấp đầy cái bụng trống rỗng.
Cậu vừa định quay người đi ra ngoài thì nhân viên đột nhiên đi tới, cô mỉm cười với Lâm Thanh Yến, nói: "Yến Yến, hóa ra cậu ở chỗ này, mau đi với tôi."
"Sao thế?" Lâm Thanh Yến cũng không biết tại sao nên đi theo nhân viên.
"Cứ đi với tôi." Các nhân viên dường như đang che giấu gì đó, Lâm Thanh Yến cũng không hỏi nữa mà đi thẳng theo cô đến lối ra của địa điểm ghi hình, nơi này có bảo vệ trông chừng, các thực tập sinh không được phép ra ngoài nếu không có sự cho phép.
Lâm Thanh Yến càng cảm thấy kỳ lạ hơn, nhưng nhìn thấy nhân viên đã xuất trình giấy tờ của mình cho người bảo vệ sau đó kéo cậu ra ngoài, ánh đèn bên ngoài mờ mịt, cách đó không xa là một chiếc Maybach màu đen biển số xe có phần quen thuộc.
Trong lòng lập tức vui vẻ, ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đi đi, cái thẻ nhân viên này tôi đưa cho cậu, lát nữa trực tiếp đi vào là được."
"Cảm ơn." Lâm Thanh Yến nhận thấy thẻ nhân viên, nhìn cô đi vào trong, mới kìm chế sự kích động nhanh chóng đi về phía chiếc xe.
Cậu vừa bước tới, cửa sổ ghế sau mở ra, một khuôn mặt quen thuộc đã nhiều ngày không gặp xuất hiện trước mặt cậu, giữa lông mày của người đàn ông có chút mệt mỏi. Có vẻ như nghĩ ngơi không đủ, nhưng khóe mắt và đuôi lại có một chút dịu dàng giọng nói quen thuộc truyền đến, "Yến Yến, lại đây."
"Được."
Cuối cùng cũng nghe được giọng nói của người đàn ông thay vì qua điện thoại di động. Môi Lâm Thanh Yến không khỏi nhếch lên, một chút buồn bã đã bị sự vui mừng bao phủ, cậu mở cửa ghế sau, ngồi xuống bên cạnh Cố Phi.
"Anh Phi, anh về từ khi nào vậy?"
"Sáng nay." Cố Phi cuối cùng cũng nở nụ cười chân thành, vừa nói vừa lấy bó hoa hồng để trên xe nữa ngày vẫn còn xinh đẹp trao cho chàng trai.
Cũng may là đưa đến tay trong ngày.
Lâm Thanh Yến do dự một chút, không lập tức nhận lấy, kinh ngạc nhìn Cố Phi, "Cái này là cho em sao?"
"Trừ em thì còn có ai?" Cố Phi hỏi.
“Cám ơn.” Chàng trai trẻ cuối cùng cũng nhận lấy bó hoa, trong mắt tràn ngập ý cười, vui vẻ cúi đầu ngửi ngửi, hoa hồng tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, cậu không nhịn được cười nói: “Đẹp quá, em rất thích.”
Chỉ cần là Cố Phi tặng, cậu đều thích.
Nhưng cậu không ngờ Cố Phi lại có mặt lãng mạn như vậy.
"Chỉ cần em thích là được." Ánh mắt Cố Phi dừng lại trên người Lâm Thanh Yến, đột nhiên giơ ngón tay chỉ vào khóe miệng.
Lâm Thanh Yến thấy vậy, theo bản năng sờ lên khóe miệng, thấp giọng lẩm bẩm: "Chỗ này không có dính gì hết..."
Cậu còn nhớ rõ chuyện xảy ra ở văn phòng của Cố Phi lúc đó hắn cũng chỉ vào khóe miệng. Lúc đó cậu còn tưởng đối phương đang đòi hôn nên nghiêng người hôn Cố Phi, không ngờ chỉ là nhắc nhở khóe miệng cậu dính kem.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, cậu đều cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Cố Phi đột nhiên nói: "Yến Yến, hôn anh đi.”