“Anh Phi nằm mơ, mơ thấy Yến Yến khóc nên anh mang cho em hai viên kẹo để em vui.”
Giọng nói của Cố Phi luôn từ tính ôn hòa, truyền qua dòng điện thoại di động có chút sai lệch. Nhưng điều đó không ngăn được Lâm Thanh Yến cảm động trước lời nói của người đàn ông.
Lâm Thanh Yến nhìn hai viên kẹo mận nằm trong lòng bàn tay, không khỏi đỏ mặt, xem ra mình cũng có thể nhận được sự yêu thương từ người khác, chỉ cần Cố Phi nói một câu, sương mù trong lòng cậu lập tức tan biến.
Cậu nắm chặt viên kẹo trong tay, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng xóa, nén cái mũi chua chát, cười nói: "Anh đối tốt với em như vậy, em không biết nên làm sao để báo đáp anh."
Cố Phi nói: " Yến Yến, anh Phi tốt với em là vì muốn tốt với em, không phải để em trả ơn anh."
Ở nước ngoài trời đã khuya, Cố Phi đứng bên cửa sổ sát đất của khách sạn, nhìn vào màn đêm mờ mịt ngoài cửa sổ, khuôn mặt hắn bình thản ôn hòa, lông mày và đôi mắt đen láy mang theo một chút dịu dàng.
Vừa rồi hắn thực sự đang nằm mơ, mơ thấy đứa trẻ đó chìm trong bóng tối, không biết tại sao, trên người đầy vết sẹo, co ro trong góc khóc một mình tràn ngập sự bất lực, hắn chỉ có thể nhìn không thể làm gì được và cuối cùng bừng tỉnh.
Hắn không thể ngủ được, thậm chí còn muốn đáp chuyến bay về nhà ngay lập tức, nên đã gọi cho An Cảnh và hỏi thăm tình trạng của Lâm Thanh Yến, An Cảnh lại nói Lâm Thanh Yến bị bệnh.
Chàng trai bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi nói: "Bây giờ em ổn rồi, vì có anh Phi." Giọng nói trong trẻo và dịu dàng, có chút khàn khàn và suy yếu của một người bệnh, nghe vào tai Cố Phi thì giống như đang làm nũng.
Mặc dù đứa nhỏ này trước nay không làm nũng với hắn, nhưng một số lời nói vô ý nói ra luôn có thể đâm vào lòng hắn.
Hầu kết của người đàn ông cuộn tròn lên xuống, làm động tác nuốt nước bọt, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ nhưng trầm hơn: “Vậy Yến Yến nên chăm sóc bản thân tốt hơn, đừng để bị bệnh.”
Cố Phi vừa nói lời này, Lâm Thanh Yến đột nhiên cảm thấy áy náy, nhỏ giọng nói: "Chỉ là bệnh nhẹ thôi, hiện tại gần như đã khỏi rồi."
Cố Phi, "An Cảnh nói em ngủ ở hành lang cả đêm."
Trong lòng Lâm Thanh Yến lộp bộp, rõ ràng cậu cảm thấy mình không làm gì sai, tuy giọng điệu của người đàn ông chỉ là câu hỏi bình thường nhưng cậu lại có cảm giác như đang bị thẩm vấn.
Đang lúc cậu do dự không biết lấy cớ gì, người bên kia lại nói: "Không muốn nói? Vậy anh sẽ hỏi Lục Vũ Kỳ." Tâm tư của Lâm Thanh Yến đã bị Cố Phi khống chế.
"..." Lâm Thanh Yến im lặng thở dài, thành thật giải thích mọi chuyện, về phần cửa là cố ý hay vô ý khóa, cậu cũng không muốn đoán.
Cố Phi nghe xong cũng không hỏi nữa, chỉ bảo Lâm Thanh Yến nghỉ ngơi thật tốt, sau đó lại bảo cậu đưa điện thoại cho An Cảnh, An Cảnh đứng ở cửa sổ cuối hành lang cầm điện thoại, nheo mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nói đùa: “Đừng lo, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho Yến Yến nhà cậu."
“Tôi thực sự không ngờ rằng Cố gia của chúng ta khi yêu vào sẽ không bình thường, còn bảo tôi đưa kẹo, chậc... Chỉ có hai viên kẹo có phải quá keo kiệt hay không?"
Cố Phi nói: "Ăn nhiều đường không tốt."
Giọng điệu của người đàn ông trở lại với giọng điệu bình tĩnh và lãnh đạm như thường lệ, dấu vết dịu dàng duy nhất mà hắn có được là dành cho Yến Yến của hắn, không có dư để chia cho người khác.
An Cảnh cười như bị đau răng, mùi chua chát của tình yêu xông thẳng vào mặt, "Cậu thực sự lo lắng y như một người cha già. Đúng rồi, hai người thành đôi rồi à?"
Cố Phi bình tĩnh khắc chế ừ một tiếng.
An Cảnh không khỏi nghe được cảm giác tự hào và khoe khoang từ tiếng "ừ" của bạn mình, cẩu lương lạnh lùng tát thật mạnh vào mặt anh.
"..."
Anh hỏi Cố Phi, "Cậu thật sự nghiêm túc?"
Cố Phi hỏi: "Nếu không thì?"
An Cảnh cảm thấy mình đang tự rước lấy nhục, lại nghĩ đến thiếu niên nằm trên lưng mình, cô đơn và cô độc nói: “Thật tốt nếu tôi có một người anh trai như anh."
Còn thiếu niên nằm trên giường bệnh trông đặc biệt yếu ớt…
“Yến Yến thật sự rất ngoan…” An Cảnh nhỏ giọng lẩm bẩm, nghiêm túc nói với Cố Phi ở đầu dây bên kia: "Cố Phi, cậu là người nghiêm túc thì hãy đối xử tốt với người ta. Đừng lúc nào cũng bày vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm như vậy. Phải dịu dàng, ân cần, chăm sóc để đứa nhỏ cảm nhận được tình yêu của cậu."
Tuy nhiên, Cố gia vẫn bất động, lạnh lùng nói: "Dù em ấy có ngoan đến đâu, cũng là của tôi."
"..." Khóe miệng An Cảnh giật giật, chửi thầm trong bụng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm ơn đi, tôi không giành với cậu đâu! Chứng minh quyền sở hữu cái gì, Lâm Thanh Yến là của cậu, của của cả đời, được chưa?"
Cố Phi nói, "Ừ."
An Cảnh âm thầm nghiến răng nghiến lợi, Lục Vũ Kỳ và Cố Phi quả thực là anh em họ, hơn nữa rất giỏi khiến người ta bực. Anh tỏ vẻ mấy ngày nay không muốn nghe giọng nói lạnh lùng của Cố Phi, "Nếu không có gì thì cúp máy trước đi!" "
"Có việc." Cố Phi bắt đầu nói chuyện chính: "Tại sao cửa phòng ngủ lại khóa? Tại sao lại là Lâm Thanh Yến? Mong cậu có thể tìm ra câu trả lời cho tôi."
"Sao vậy? Cậu nghi ngờ có người cố tình làm như vậy?" An Cảnh cau mày, trong ký túc xá chỉ có ba người, Lục Vũ Kỳ là không thể, những người còn lại là Lưu Dương, và... em trai anh An Nam Ý.
Trong ba người, người có xích mích với Lâm Thanh Yến chính là An Nam Ý, An Cảnh không muốn nghi ngờ em trai mình nên miễn cưỡng cười nói: “Tôi nghĩ đây chỉ là tai nạn thôi, trong ký túc xá có camera. Ai dám làm những việc này."
Anh là người chứng kiến em trai mình lớn lên. Từ nhỏ đứa nhỏ đó đã ngoan ngoãn và hiểu chuyện, không có tật xấu gì khác ngoại trừ có chút tranh đua... Tuy nhiên, An Cảnh không thể không nghĩ đến lần đánh giá bài hát chủ đề, anh cảm thấy mình dường như chưa bao giờ thực sự biết người em trai này.
"Nếu cậu không điều tra, tôi sẽ nhờ người khác điều tra." Giọng điệu Cố Phi càng lúc càng lạnh lùng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền đến tai An Cảnh qua microphone, "Tôi không cho phép bất cứ ai làm tổn thương em ấy."
An Cảnh ngẩn người, sau đó miễn cưỡng thỏa hiệp: “Được, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích.”
Cúp điện thoại, An Cảnh quay người trở lại phòng bệnh, chỉ thấy người thiếu niên đã đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề đứng bên cửa sổ nhìn ra thứ gì đó, ánh nắng ban mai rải rác trên một bên mặt, khuôn mặt vắng vẻ tái nhợt, lộ ra một cảm giác yếu ớt khó tả.
An Cảnh không khỏi dừng lại, ánh mắt anh dừng lại trên người cậu, tình cờ chạm phải ánh mắt của chàng trai trẻ.
Lâm Thanh Yến mím môi và mỉm cười lịch sự, "Thầy An, em gần như thấy khỏe hơn rồi. Em không muốn trì hoãn việc tập luyện. Bây giờ em quay lại được không?"
"Có thể, nếu thấy chỗ nào không khỏe phải báo lại với tôi." An Cảnh đột nhiên muốn chạm vào đầu chàng trai trẻ, nhưng anh lại dừng lại, mỉm cười dịu dàng, “Đi thôi.”
“Ừm.”
-
Bệnh viện ở gần địa điểm ghi hình, cách đó mười phút lái xe. Vài phút sau, An Cảnh trở về lại phát hiện lại xảy ra chuyện, Lục Vũ Kỳ và Lưu Dương lại xảy ra cãi vã, nếu không phải kinh động đến tuyển quản, bọn họ chạy đến ngăn cản nếu không thì người hiện đang nằm trong bệnh viện là Lưu Dương.
Lục thiếu gia chính là hổ thật, khi đánh nhau không khách khí chút nào, lại dùng ám chiêu, bề ngoài Lưu Dương thoạt nhìn có vẻ không sao, nhưng đau đến nhe răng.
An Cảnh chỉ cảm thấy nhức đầu, vẻ mặt lạnh lùng mắng các thực tập sinh đang hóng chuyện bên ngoài, sau khi mọi người rời đi, anh đóng cửa ký túc xá lại, nhìn bốn người đang đứng trước mặt:
Lục Vũ Kỳ khoanh tay trước ngực dựa vào tường nhàn nhã nói chuyện với Lâm Thanh Yến, Lưu Dương với ánh mắt oán hận nhìn Lục Vũ Kỳ, sau đó bị ánh mắt của đối phương dọa sợ cúi đầu, trong khi An Nam Ý lại cúi đầu với vẻ mặt hoảng loạn và đáng thương.
An Cảnh sắc mặt lạnh lùng nói: “Đứng yên.”
"Yến Yến, cậu không cần đứng, ngồi xuống đi."
Thẩm vấn xong, tình huống giống như anh tưởng tượng, Lục Vũ Kỳ hoài nghi An Nam Ý cố tình khóa cửa.
Còn An Nam Ý lại nói, tối hôm qua cậu ta đứng dậy đi vệ sinh phát hiện cửa không đóng nên tiện tay đóng lại, lúc đó cậu ta buồn ngủ đến mức không biết Lâm Thanh Yến còn chưa về.
Lục Vũ Kỳ đương nhiên không tin.
Lưu Dương cũng không phục, sau vài lần cãi vã, hai người bắt đầu đánh nhau, đều là người trẻ tuổi ở độ đôi mươi lại có xu hướng hành động bốc đồng, cho rằng đánh nhau là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề.
"Anh cả, đều là lỗi của em, muốn trách thì trách em đi Lưu Dương làm vậy là để giúp em." An Nam Ý hai mắt đỏ hoe, cụp mắt nhỏ giọng nói.
Lục Vũ Kỳ liếc mắt nhìn cậu, cười lạnh nói: “Đúng là tự mình hiểu lấy mình."
An Cảnh nhìn Lục Vũ Kỳ, căng mặt nói: “Phạt quét dọn phòng tập chưa đủ sao? Muốn quét dọn nhà vệ sinh?"
Lục thiếu gia bĩu môi, không nói chuyện.
Những người này dù mâu thuẫn có lớn đến đâu, việc huấn luyện dù thế nào cũng không thể trì hoãn, nếu không phục thì chỉ có thể nhịn. Sau khi An Cảnh dạy dỗ bọn họ vài câu, liền thả họ đến phòng tập để tiếp tục luyện tập.
Tống được đám người đi, An Cảnh yên lặng thở dài, tìm nhân viên giám sát, tình huống tương tự An Nam Ý nói, nhưng lại có chỗ khác.
Khoảng hai giờ sáng, Lâm Thanh Yến chưa về, An Nam Ý đã đứng dậy đi vệ sinh, khi đi ra, hình như đã vô tình liếc nhìn giường Lâm Thanh Yến rồi khóa cửa lại.
Nhưng căn phòng rất tối, không biết An Nam Ý có để ý thấy trên giường không có ai hay không, nhưng lúc đó cửa đã đóng, vậy tại sao lại cố tình khóa cửa?
Điều này trái ngược với những gì An Nam Ý vừa nói, An Nam Ý nói là thấy cửa không đóng nên đóng cửa lại, tiện tay khóa trong.
An Cảnh chăm chú xem video giám sát, trong lòng dần dần trầm xuống, không biết phải làm sao, xét về mặt tình cảm thì không nên nghi ngờ em trai mình. Xét theo lý trí, Nam Nam chính là người đáng ngờ nhất.
Anh đã hứa với Cố Phi sẽ phải đưa ra lời giải thích.
Hình ảnh đứa trẻ yếu ớt và bất lực khi bị bệnh lại hiện lên trong đầu... Sau khi do dự một lúc, An Cảnh cuối cùng quyết định gọi An Nam Ý đến.
Anh đưa video giám sát cho An Nam Ý xem, cẩn thận quan sát biểu cảm của em trai mình, An Cảnh đoạt giải ảnh đế, âm hiểu việc diễn xuất, mọi ngụy trang đều không thể thoát khỏi tầm mắt anh.