Đã quá sáu giờ chiều, hoàng hôn với nắng chiều đỏ rực lớn treo trên bầu trời, khiến bầu trời trở nên rực rỡ sắc màu, giống như một màu rực rỡ trên tranh sơn dầu.
Buổi tối mùa hè vẫn oi bức, thỉnh thoảng có những cơn gió mát thổi qua.
Cố Phi xuống xe đi trên đường một lúc, đối diện là một quảng trường sôi động, người đi bộ đi lại, trẻ con rượt đuổi chơi đùa, còn có một số người dựng quầy hàng, chủ yếu bán đồ chơi nhỏ và các loại trang sức nhỏ.
Cố Phi đứng ở nơi đó, ánh mắt sâu như biển xuyên qua đám người, nhìn chằm chằm một người mặc bộ đồ gấu cồng kềnh, con gấu này cầm trong tay một xấp tờ rơi đang phát cho người qua đường.
Đột nhiên có vài cậu bé nghịch ngợm chạy tới đuổi theo, tất cả đều vây quanh con gấu nhỏ và bắt đầu rượt đuổi và đánh nhau, cuối cùng mục tiêu chuyển sang con gấu nhỏ, xô đẩy và bóp chặt nó.
Làm việc hồi lâu, Lâm Thanh Yến cũng cảm thấy mệt mỏi, nóng bức, chuẩn bị tan làm lại bị một đám trẻ con nghịch ngợm bắt nạt, tuy nhỏ nhưng rất khỏe mạnh, đẩy cậu lui thẳng về sau.
Lâm Thanh Yến có chút bất đắc dĩ, “Các bạn nhỏ đừng đẩy nữa, anh còn phải làm việc.”
“Ha ha ha, con gấu ngốc mở miệng nói chuyện kìa!”
“Buồn cười quá...”
Mấy đứa nhỏ một khi đã nghịch ngợm thì bất chấp, tiếp tục vui vẻ đẩy con gấu lớn ngu ngốc, con gấu lớn ngu ngốc Lâm Thanh Yến cuối cùng vấp ngã xuống đất.
Những đứa trẻ nghịch ngợm đều lao về phía cậu, bên tai tràn ngập tiếng cười ồn ào khiến người ta đau đầu, Lâm Thanh Yến tính tình tốt, nếu là người khác sẽ lập tức đẩy mấy đứa nhóc nghịch ngợm không nghe lời này ra.
“Này, xuống nhanh lên...”
“Đừng ngã...”
Ngay khi những đứa trẻ nghịch ngợm đang vui đùa trên con gấu to lớn ngu ngốc, một ông chú với đôi chân dài và cao lớn đột nhiên đứng ở trước mặt bọn chúng, khuôn mặt vô cảm trông rất khó chịu, hắn hơi cau mày nhìn bọn chúng, ánh mắt lạnh lùng, người sống chớ gần.
Mấy đứa trẻ lập tức ngây ngẩn cả người, một đứa nhát gan òa lên khóc, sau đó cả đám bỏ chạy tán loạn, sợ chạy chậm sẽ bị chú hung dữ bắt được.
“Oa... Chú đó thật đáng sợ!”
“Đừng khóc nữa, đồ nhát gan, chạy nhanh lên!”
“Nếu bị bắt sẽ bị ăn thịt!”
Cố Phi: “...”
Tai cuối cùng cũng yên tĩnh, Lâm Thanh Yến cũng thả lỏng thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng cởi cái đầu lớn ra, thứ cậu nhìn thấy là một đôi giày da sạch sẽ, ngước lên, nhìn thấy một đôi chân dài và một người đàn ông anh tuấn đang đứng trước mặt.
Hmm... sắc mặt có hơi u ám.
“Cố tiên sinh...” Cậu mới vừa mở miệng, sắc mặt Cố Phi lại tối sầm.
Lâm Thanh Yến lập tức sửa miệng, lại quên vừa rồi mình định nói cái gì, vội vàng nói ra lời trong lòng: “Anh Phi, anh thật là lợi hại đứng ở đó đã dọa được mấy đứa nhóc nghịch ngợm bỏ chạy.”
Nhưng mà sắc mặt của Cố Phi cũng không tốt hơn.
“Không phải, tôi không có ý đó...”
“Ý tôi là...”
Lâm Thanh Yến lại sắp lắp bắp.
“Đứng lên trước.” Lông mày Cố Phi vẫn hơi nhíu lại, cúi người đưa tay ra trước mặt thiếu niên, thiếu niên nắm lấy tay hắn đứng dậy, có chút lo lắng nhìn sắc mặt của người đàn ông, hình như người này đang tức giận?
“Mấy đứa nhỏ đó ức hiếp cậu, sao cậu không đánh trả?”
Cố Phi nhìn người trước mặt, trong ngày nóng nực cậu mặc một bộ đồ thú bông nặng nề, khuôn mặt cậu bé đỏ bừng vì nóng. Tóc ngắn ẩm ướt dán vào trán, mồ hôi ướt đẫm, chảy dài xuống gò má, ngay cả đôi mắt trong veo đen láy cũng ướt đẫm.
Lúc này, đôi mắt cậu hơi cong, vẻ mặt không hề tức giận hay than phiền khi bị bắt nạt, “Bọn chúng đều là trẻ con, tôi không so đo với bọn trẻ.”
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của thiếu niên, sắc mặt Cố Phi mới dịu đi, một lúc sau, hắn mở nắp chai nước khoáng trong tay, đưa cho Lâm Thanh Yến.
Cố Phi khó có thể tưởng tượng Lâm Thanh Yến lại kiên trì mặc quần áo dày như vậy đi phát tờ rơi trong ngày nắng nóng, có lẽ đây là cuộc sống thường ngày của cậu bé vào những tháng ngày mà hắn không biết.
Lâm Thanh Yến có chút xấu hổ nhìn hai tay mình, năm ngón tay của bộ đồ búp bê này không tách rời nên một tay không thể cầm chai nước được.
Lúc cậu đang định đặt tờ rơi trong tay xuống, dùng hai tay cầm thì chai nước trực tiếp đưa tới miệng: “Há miệng ra.” Người đàn ông trầm giọng nhắc nhở, cậu vô thức mở miệng.
Cố Phi đút cho cậu mấy ngụm, “Còn muốn uống không?”
Lâm Thanh Yến nhỏ giọng nói: “Không, không cần.” Sau đó cậu bắt đầu xấu hổ, vừa rồi người đàn ông kia còn đích thân đút nước cho. May mà mặt cậu vốn đã đỏ lên vì nóng, nếu không lúc này nhất định sẽ nhìn ra cậu đỏ mặt.
Cố Phi vặn nắp chai, lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, không nói một lời, giơ tay cẩn thận lau mồ hôi trên mặt thiếu niên, “Khi nào thì công việc kết thúc?”
Lâm Thanh Yến sửng sốt, toàn thân cứng đờ. Ngay cả Cố Phi vừa nói cái gì cậu cũng không biết, cậu chỉ có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông, đầu ngón tay ấm áp thỉnh thoảng chạm vào gò má.
Cố Phi lặp lại lời vừa nói, ánh mắt rơi vào đôi tai đỏ hồng của chàng trai trẻ, cảm giác khi chạm vào sẽ rất đã tay.
“Hiện tại là có thể kết thúc.” Lâm Thanh Yến có chút không được tự nhiên dời mặt đi, nói không cần phiền phức, cậu có thể tự mình lau.
Cố Phi nói: “Đừng cử động.”
Lâm Thanh Yến không dám cử động, nhưng tim đập nhanh hơn bình thường, không khỏi lén lút giương mắt nhìn khuôn mặt gần như vậy, lại sợ bị phát hiện, giống như có tật giật mình rũ mắt xuống.
Tay khẩn trương đến mức không biết nên đặt ở đâu.
Lại không biết rằng mọi cử động nhỏ của mình đều bị Cố Phi nhìn thấy, trong mắt người đàn ông hiện lên ý cười, động tác trên tay cũng trở nên chậm rãi và dịu dàng hơn, không biết là cố ý hay vô tình, nhưng lau mồ hôi đến gần hai phút.
Cuối cùng, mặt Lâm Thanh Yến đỏ như hoàng hôn nơi chân trời.
Công việc bán thời gian của Lâm Thanh Yến ở gần quảng trường, cậu quay lại trước để trả lại quần áo thú bông và nhận được mức lương hôm nay là hai trăm nhân dân tệ.
Số tiền này lớn hơn gấp đôi toàn bộ tài sản trong tay cậu, nhìn hai tờ tiền đỏ trong tay, Lâm Thanh Yến chỉ muốn bật khóc.
Ban đầu, cậu đang nghĩ cách kiếm tiền vào buổi sáng thì cửa hàng nơi cậu làm việc bán thời gian gọi tới hỏi cậu có muốn tiếp tục phát tờ rơi không.
Dù sao rảnh rỗi nên cậu đồng ý.
Lâm Thanh Yến cẩn thận đút hai trăm tệ vào túi, ông chủ trẻ tuổi thấy đứa nhỏ này ngoan ngoãn, đẹp trai lại lễ phép, liền cho cậu một ly trà sữa lạnh.
“Trời nóng quá. Cảm ơn cậu đã vất vả, Tiểu Yến.”
“Cảm ơn ông chủ. Tôi đi đây. Tạm biệt.”
“Ừm, trên đường cẩn thận.”
Cố Phi đứng ở cửa của cửa hàng, nhìn vào mọi thứ bên trong, đôi môi mỏng khẽ mím lại, nhìn chàng trai trẻ tâm trạng vui vẻ đi ra khỏi nhà hàng, tay cầm trà sữa.
“Xin lỗi đã để anh đợi. Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Hai người sóng vai nhau đi dạo trên đường, Lâm Thanh Yến cúi đầu thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà sữa. Đột nhiên, cậu nghe thấy giọng nói bình tĩnh của người đàn ông vang lên bên tai: “Uống ngon lắm sao?”
“Hả?”
Cố Phi nói: “Trà sữa, có ngon không?”
Lâm Thanh Yến gật đầu, “Ngon lắm.”
Vừa dứt lời, khuôn mặt vô cảm của Cố Phi càng thêm căng chặt.
Lâm Thanh Yến:?