Bị Tướng Quân Nhìn Thấu Tâm Can

Chương 4: Đa nghi




Trời sẩm tối, Vu Nguyệt Cơ sải từng bước tiến về phía phủ chính Vu Gia, bàn chân đạp lên đám lá khô tạo ra âm thanh "loạt xoạt". Lúc nàng bước lên bậc tam cấp, ánh mắt đã bắt gặp bóng dáng quen mắt từ phía xa xa.

Thân ảnh khiến nàng kẽ nhíu mày, bước chân khựng lại trong chốc lát, Linh Lan từ phía sau đuổi kịp nàng, cũng ngước về phía đó.

Nam nhân cao ráo anh tuấn, bờ vai rộng rắn chắc có thể nhìn ra là người nên dựa dẫm vào, hắn đứng nghiêm nghị nắm chặt thanh kiếm trong tay, đôi mắt nam nhân vừa vặn liếc sang đây.

"Đại tiểu thư người làm sao vậy?", Linh Lan nhận thấy sắc mặt nàng tái nhợt, vội vã tiến lên sờ trán.

Vu Nguyệt Cơ khẽ lắc đầu tỏ ý không sao, nàng hỏi "Linh Lan ngươi có muốn cùng ta tiến vào trong không?"

"Nô tì có thể sao?"

"Sau đêm hôm nay, có thể ta sẽ không còn ở Vu gia nữa, ngươi nguyện ý theo ta không?", nàng vội vã bổ sung thêm một câu, "Quyết định lần này của ngươi liên can đến cả tương lai sau này!"

Linh Lan cúi đầu, "Lần dập đầu nhận nữ chủ nhân với đại tiểu thư ở tiểu viện, nô tì đã một lòng trung thành với người, xin người đừng bỏ nô tì lại Vu gia."

Vu Nguyệt Cơ nghe vậy da đầu căng cứng cuối cùng cũng thoải mái hơn, nàng liếc mắt nhìn nam nhân phía xa đang nhìn chằm chằm về phía này, mất tự nhiên đặt tay lên vai Linh Lan, "Chốc nữa, náo đến loạn cũng nhất quyết phải cùng ta vào bên trong."

Từng bước tiến đến, Vu Nguyệt Cơ tầm mắt hạ xuống nhìn thanh bảo kiếm trong tay nam nhân, ánh mắt nàng thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã ổn định tinh thần.

Nàng cúi thấp đầu, "Thị nữ Vu Nguyệt Cơ bái kiến Bất đại nhân."



Nàng húych vào tay thị nữ bên cạnh, Linh Lan vội vã cuối đầu nói theo: "Nô tì Linh Lan tham kiến Bất đại nhân".

Bất Kỷ nhìn ra sự hoảng loạn của Vu Nguyệt Cơ, nheo đôi mắt truy xét hỏi, "Đại tiểu thư biết danh tính của tại hạ từ khi nào vậy?"

Vu Nguyệt Cơ hít một hơi sâu, Bất Kỷ vốn là người đa nghi, trước đến nay đều không có tình người, chính là cánh tay phải đắc lực của Dụ Lang Tướng quân.

Nam nhân ra tay không biết gì gọi là 'thủ hạ lưu tình'!

"Thị nữ nhận ra thanh bảo kiếm này. Tên gọi 'Ảnh kiếm', mới tùy tiện suy luận, hóa ra là Bất đại nhân."

Bất Kỷ nhướn mi quan sát sắc mặt lạnh nhạt của Vu Nguyệt Cơ, khẽ quét qua người Linh Lan phía sau, mở miệng: "Xem ra 'Ảnh kiếm' danh còn vang xa hơn cả ta, đến cả một tiểu thư khuê các như Vu đại tiểu thư cũng có thể tùy tiện đoán ra được. Mời đại tiểu thư vào trong..."

Vu Nguyệt Cơ mỉm cười bước qua cánh cửa, Linh Lan cũng nhanh chóng theo sau đuôi. Đột nhiên, Bất Kỷ vung tay dùng chuôi kiếm chắn ngang lối vào, tách biệt Linh Lan ra ngoài, "Vu Đại tiểu thư có thể vào, riêng cô nương thì không thể."

Linh Lan cắn môi tức giận, "Vì sao nô tì lại không thể, nô tì là thị nữ thân cận của Đại tiểu thư, có điểm nào không thích hợp."

Bất Kỷ thu hồi vẻ mặt nghiêm nghị, môi nhếch lên thành một đường tuyệt đẹp, "Nữ nhân như cô nương có võ công không tồi, nếu đột nhiên ra tay ám sát Dụ Tướng quân, trách nhiệm này làm sao ta gánh nổi".

Vì sao Bất Kỷ lại nhìn ra Linh Lan có võ công? Sự việc bất ngờ này, khiến Vu Nguyệt Cơ đứng bên trong bán tin, bán nghi, nàng thoáng nhìn bóng lưng cao lớn của Bất Kỷ.



Với trí nhớ không tệ của nàng, nam tử đứng soát người vào phủ chính phải là Liêu Vãn. Hiện tại lại là Bất Kỷ, mọi thứ dường như đều bị đảo lộn hết thảy.

"Người biết nô tì có võ công?" Linh Lan khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng lộ ánh mắt đáng thương, "Chút võ công mèo cào sao có thể đả thương Tướng quân, Bất đại nhân đánh giá cao nô tì thật đó. Võ công cỏn con này, nô tì chỉ học phòng thân, bảo vệ Đại tiểu thư mà thôi. Bất đại nhân không thể để nô tì vào sao..."

Bất Kỷ nghe vậy liền xoay người liếc nhìn Vu Nguyệt Cơ phía sau, ánh mắt nhìn nàng cũng lập tức thay đổi, con ngươi lạnh lẽo dán thẳng vào mặt, đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Nguyệt Cơ nở nụ cười cứng đờ, "Bất đại nhân, xin người giơ cao đánh khẽ, sức khỏe tiểu nữ dạo này vốn yếu ớt, rất cần thị nữ bên cạnh chăm sóc."

"Vào trong đi."

Linh Lan bước vào, lại không chú ý, ánh mắt chằm chằm của Bất đại nhân dán lên tấm lưng của nàng, không di dời.

Qua được cửa chính, Vu Nguyệt Cơ mới thở phào nhẹ nhõm. Hệt như kiếp trước, Bất Kỷ cùng nàng, như có ba đời chướng khí nhau. Dù nàng có là Đại tiểu thư Vu gia hay Quý phi nương nương, Bất Kỷ vẫn luôn kiêu ngạo, thù hằn nàng như vậy.

"Đại tiểu thư, y phục người thế này cũng thật mờ nhạt, chi bằng lúc nãy giành thời gian thêm chút son phấn.", Linh Lan lo lắng nói.

"Không cần thiết."

Chính vì kiếp trước son phấn mỹ miều, mới dây phải vào Dụ Lang. Nếu ông trời đã ban cho nàng quyền được chọn, nàng nhất quyết không cần biết đến Dụ Tướng quân uy phong lừng lẫy kia.

Đời này kiếp này đều không muốn dính dáng đến...