Nhan Hi nói muốn Chu Khải làm nô tỳ, nếu như không phải nữ nhân, như thế nào có thể làm “Tỳ” ?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, còn có câu “Cho nên hắn mới có thể dùng” là có ý tứ gì đây? Nội thị doanh chỉ có nam nhân, hiện nay cũng không thiếu người, nếu đưa Chu Khải tới khả năng được xếp ở bên trong quân doanh là không lớn, chẳng lẽ, Vương gia mặt lạnh nhà nàng đối với vị “Hoa Mộc Lan” nảy sinh tình ý?
Một bình dấm chua bị lật úp, Đào Tiểu Vi cọ cọ hai bước, đi tới bên cạnh Nhan Hi, tay chống nạnh, hai mắt như viên lưu ly trừng hắn, “Người xấu, Chu Khải vào Duệ vương phủ thì có ích lợi gì?”
Mắt lạnh đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn giận dỗi của Đào Tiểu Vi, biết trong đầu nàng đang bắt đầu tự cho mình là nhân vật bị ngược đãi trong một vỡ bi kịch, hắn vươn tay nắm nhẹ chóp mũi của nàng, “Chu khải là giao cho nàng, Cửu Đĩnh hầu hạ nàng không tiện lắm, có một nữ tử võ công cao cường đi cùng nàng, ta mới yên tâm.”
Nguyên lai là vì nàng?
“Nàng ấy xuất thân cao quý lại là nữ tử có khí thế hào hùng, làm sao tình nguyện đến Duệ vương phủ hầu hạ ta, làm tiểu nha hoàn, Tướng Công chàng chính là ép buộc a.” " Người xấu " tự động sửa thành " Tướng Công ", Đào Tiểu Vi cầu khẩn Nhan Hi nghìn vạn lần đừng chú ý đến nó, nàng đúng là vừa không chặn được lửa giận, thật quá mất mặt nha, gần đây chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là nàng liền trông gà hoá cuốc, càng nhìn Nhan Hi tuấn dật xuất chúng, nàng càng sợ nữ tử nhà ai cũng giống nàng để mắt đến hắn, nửa đường mà chen ngang vào Duệ vương phủ cùng nàng chia xẻ sủng ái của Nhan Hi.
Nhất là cái loại yêu cầu này của hắn, nên càng phải phòng bị.
Nàng nhất định rằng, “thà giết lầm một nghàn còn hơn bỏ sót một người”.
Nhan Hi hếch mũi, một bên lông mày nhướng cao, “Mấy ngày nay doanh trướng không được dọn dẹp à, vì sao ta lại nghe có mùi vị chua?”
Đào Tiểu Vi cũng hít hà theo, nhưng không thấy có mùi gì khó ngửi, buổi sáng nàng còn chuẩn bị lư hương, trong không khí chính là mùi vị bạc hà phát ra từ nó.
“Chẳng lẽ là mùi rượu do Cửu Đĩnh mang đến, không nghĩ qua là để lâu đến thành dấm chua rồi.” Nhan Hi lại nhéo mũi nàng, buồn cười nhìn Đào Tiểu Vi hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một mảng.
“Người xấu, ngươi nói ai ghen?” Nàng đi tới, nhe răng múa vuốt như cọp mẹ, một ngụm cắn lên vai Nhan Hi, “Người ta không ghen! ! !”