Nhan Dung vừa muốn phô bày một chút tài nhanh mồm nhanh miệng của mình, mắt sắc bỗng nhiên chú ý tới Nhan Hi, trang phục không giống bình thường rất dày nặng, còn có Đào Tiểu Vi một thân hồ cừu lỗi thời, lập tức biết cái gì, xoay người vui vẻ chạy về phòng, không bao lâu, cũng đã thay đổi trang phục mùa đông so với khi nhập cốc.
"Nhị ca, ngươi rất thông tuệ." Biết bị hắn nhìn ra mánh khóe, Nhan Hi cũng không thèm để ý, khen một câu.
"Nga, tự nhiên là vậy, nói nhảm, ta đã sớm nghi ngờ tới, ngươi đã dũng cảm mang theo « không đáng yêu » tới cái địa phương này thoải mái làm hôn lễ, tự nhiên là đã nghĩ ra đối sách, thất đệ ta không có thể chỉ là loại người chỉ vì một chút tâm huyết dâng trào mà làm bậy."
Cửu Đĩnh thán phục cười cười, "Điện hạ, Cửu Đĩnh bái phục ngài."
. . . .
Lưu lại mười người nội thị, chia làm hai bên canh giữ ở cửa chính Hoa cốc, làm ra bộ dáng đang nghiêm túc đề phòng. Những người còn lại từ trong động Hoa cốc, ngồi thuyền dọc theo mạch nước ngầm, hướng chỗ sâu nhất trong núi đi.
Nhan Dung cùng Nhan Hi ngồi ở một thuyền, từ sau khi tiến vào động, hắn vẫn hiếu kỳ quan sát, ngoài miệng tự nhiên là chiêu bài lải nhải,
"Lão Thất, loại địa phương này ngươi cũng có thể phát hiện sao, ca ca ta thực sự thán phục, thật là không tầm thường, đổi thành người khác, nhất định sẽ không nghĩ tại đây, trong sơn động tối om này còn có một chiếc thuyền phiêu lưu thám hiểm a. Khung cảnh tối như mực, cùng gió lạnh tuyệt đối an tĩnh yểm hộ, thủy đạo lại rất khó vào, thậm chí vài người phải nghiêng thân mới có thể đi qua, người có khả năng phát hiện nơi này đích xác không phải nhân vật bình thường. Bất quá Hoa cốc thật là một nơi rất tốt, cửa vào hiểm yếu, cửa sau còn có thể trốn thoát, để tên hoàng tử ngu ngốc kia tại cửa cốc thủ chờ, đến khi chúng ta về tới Yến quốc, vừa lúc đánh hắn trở tay không kịp, ta nhịn không được mà nghĩ đến, khi hắn nghe nói sát thần Nhan Hi xuất hiện ở nơi khác thì trên mặt hắn sẽ có biểu tình buồn cười như thế nào."
Nhan Hi ngồi ở đuôi thuyền, không thèm nhìn đôi mắt hưng phấn kia, trong lòng ôm chặt thê tử, cũng lười tiếp chuyện.
"Cửu Đĩnh, người này không thể mở miệng à?" Nhan Dung từ trong lòng móc ra bầu rượu, ngồi chồm hổm ở đầu thuyền, nương theo ánh sáng yếu ớt của cây đuốc mà quan sát con đường phía trước, đáng tiếc, đập vào mắt hắn đều là gió lạnh cùng quang cảnh tối tăm, cảnh vật khô khan, không có nửa điểm lạc thú.