Giang Tử Quy chỉ chào hỏi vài câu rồi bảo mình còn nhiệm vụ phải làm, sau đó đi mất, không buồn ngó tới Trương Tiểu Ngọc dù chỉ một chút. Trương Tiểu Ngọc thả lỏng cả người, kéo Lạc Minh Tịch đi chơi chỗ khác.
Đến chiều muộn, khách tới công viên không giảm đi chút nào, thậm chí còn có dấu hiệu tăng lên. Nghe nhân viên giải thích, tối nay lúc tám giờ sẽ có đêm hội Pháo Hoa Cổ Tích, một đêm hội mới xuất hiện nhưng rất được chào đón ở công viên giải trí.
Lạc Minh Tịch chợt cảm thấy hứng thú, lập tức nhắn tin hẹn Tề Hàn Vũ đến xem. Trương Tiếu Ngọc bên cạnh đơ mặt nhìn, phụng phịu nói: "Chúng ta còn phải đi đàm phán với Lý Minh Triết đó."
Lạc Minh Tịch nhún vai, bảo: "Có gì đâu. Đằng nào thì Bạch Tuyết Mai cũng sẽ không hẹn Lý Minh Triết đi xem cái đó đâu, nếu để Hoàng Hạo Thiên biết, cô ta sẽ bị quy là ngoại tình đấy."
Cũng đúng. Trương Tiểu Ngọc không nói lại, lại tự dỗi một mình. Có một đứa bạn đã có người yêu, bản thân mình lại FA, đúng là không phải điều quá dễ chịu.
Hai người chán chê mê mỏi trong công viên giải trí, cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, để họ bắt gặp Lý Minh Triết tiễn Bạch Tuyết Mai ra ngoài cổng.
Đợi Bạch Tuyết Mai lên con xe sang sơn màu hồng phấn rời đi, Lạc Minh Tịch mạnh dạn vươn tay ra vỗ vai Lý Minh Triết, dùng hết can đảm nói: "Chào anh, chúng tôi có chuyện muốn nói với anh."
Lý Minh Triết nhướn mày nhìn ba vệ sĩ, cười cười đáp lại: "Tôi không có lựa chọn nào khác thì phải."
Nói thì nói vậy, gã vẫn lách khỏi tay Lạc Minh Tịch, dẫn nhóm người đến một quán cà phê vắng vẻ.
Lý Minh Triết oder một tách cà phê đen, Lạc Minh Tịch và Trương Tiểu Ngọc lần lượt gọi nước ép. Trong lúc đợi đồ order được đưa lên, Lý Minh Triết nhàm chán gõ gõ ngón tay lên bàn, mở lời trước: "Không biết ngọn gió nào đưa hai vị tiểu thư đến gặp tôi nhỉ?"
Lạc Minh Tịch cảm thấy trên người mình đang treo một cỗ áp lực nặng nề. Lý Minh Triết mang đến cho cô một cảm giác toàn bộ con người mình bị gã nhìn xuyên thấu, cực kỳ khó chịu.
Được biết, Lý Minh Triết rất rất rất thông minh, là kiểu thông minh một cách xảo quyệt. Gã cứ như sinh ra đã là một con cáo già, làm người xung quanh không khỏi tự thấy lạnh run.
Trong "nguyên tác", Bạch Tuyết Mai là người duy nhất thân thiết với gã. Có lẽ còn có 'sugar daddy' nữa, đằng nào thì, người ngốc cũng có phúc của người ngốc mà, không phải sao.
Lạc Minh Tịch ho nhẹ, luật sư Hồ lập tức đưa một tập giấy A4 qua. Cô đẩy tập giấy đến trước mặt Lý Minh Triết, cẩn thận nói: "Đây là một bản hợp đồng, mời anh Lý xem qua. Hai chúng tôi muốn làm một cuộc giao dịch với anh
Lý đây."
Trương Tiểu Ngọc ngồi bên cạnh gật đầu lia lịa, cô ấy đang căng thẳng đến mức túm chặt góc áo mình, chỉ lo Lạc Minh Tịch nói sai gì khiến Lý Minh Triết hiểu lầm.
Lý Minh Triết lười nhác cầm xấp A4 lên đọc. Gã đọc rất nhanh, nghe đâu gã có tài nhìn qua là nhớ, từng trang giấy bị gã lật nhanh đến chóng mặt. Chỉ chừng năm phút sau, gã đặt xấp giấy về vị trí cũ, ngả người tựa vào lưng ghế.
Gã hỏi: "Hai cô đã biết những gì?"
Lạc Minh Tịch và Trương Tiểu Ngọc nhìn nhau. Lần này, đến lượt Trương Tiểu Ngọc lên tiếng: "Không nhiều lắm, biết vài thứ. Chủ yếu vì những chuyện gần đây, hẳn anh Lý đã hiểu rồi."
"A..." Lý Minh Triết kéo dài giọng nói, thong thả thừa nhận: "Đúng là tôi có nhúng tay chun chút vào chuyện của
Tập đoàn Lạc Thị, nhưng những chuyện sau đó... Ngu như vậy, tất nhiên không phải tôi rồi."
Lạc Minh Tịch âm thầm đồng tình với câu cuối cùng. Hành động ngu không thể tả, dĩ nhiên không thể nào là Lý Minh Triết chủ mưu được. Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Tôi có thể hỏi anh Lý một câu trước khi đi vào chi tiết không?"
Lý Minh Triết ra hiệu cho cô cứ tự nhiên.
Lạc Minh Tịch gật gật đầu: "Ừm, anh Lý này, anh và cái người đó đó sao lại nhằm vào hai nhà chúng tôi vậy?"
Lý Minh Triết chống cằm, điềm nhiên trả lời lại rằng: "Nhằm vào hai nhà các cô? Không hề, ông ta nhằm vào tất cả những người giàu trên nước Y này."
Lạc Minh Tịch nghĩ đến rất nhiều lý do khác nhau, chỉ duy đáp án của Lý Minh Triết là cô chưa từng nghĩ tới. 'Sug-ar daddy' không chỉ nhằm vào nhà cô, nhà họ Lâm, còn rất nhiều nhà giàu khác nữa. Hắn ta nhằm vào nhiều thế để làm gì? Ghen ghét? Tham lam?
Lý Minh Triết nhìn ra được sự thắc mắc của cô, nhưng gã không nói gì nữa. Cô nói cô chỉ hỏi một câu, gã đáp rồi, chứ cô đâu có bảo mình sẽ hỏi nhiều câu đâu.
Có vẻ như Lạc Minh Tịch cũng nhận ra lời mình từng nói có vấn đề. Việc đã thế rồi, cô bất lực, trầm mặc nhận lấy cốc nước việt quất từ tay nhân viên phục vụ.
Trương Tiểu Ngọc uống một ngụm nước, nói thay cô: "Được rồi, vậy chúng ta vào việc chính luôn vậy. Cho phép tôi nói thẳng, chúng tôi không biết người đó đó là ai, chúng tôi chỉ dám chắc anh làm việc cho người đó đó vì tiền.
Thế nên chúng tôi đề nghị ra giá gấp mười, với điều kiện anh không làm việc cho người đó đó nữa, và vài điều khoản khác anh có thể đọc trong hợp đồng."
Lý Minh Triết lật lật vài trang tượng trưng, cười nói: "Cứ tưởng hai cô phải chịu lỗ một chút, nhưng tôi lầm rồi. Khá ấn tượng đấy!"
Gã dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía luật sư Hồ. Chị ấy chỉ nghiêm chỉnh đẩy gọng kính, không lên tiếng.
"Được rồi, thành giao luôn! Việc nhẹ lương cao thế này hiếm lắm đấy, bao giờ tôi nhận việc?"
Lạc Minh Tịch bất ngờ trước sự đồng ý không chút do dự của gã, lo lắng gã có mưu đồ nào khác. Cũng không thể trách cô được, Lý Minh Triết thật sự là một con cáo già trời sinh, trời chưa chắc đã biết gã đang nghĩ gì trong đầu.
Lý Minh Triết nhận bút từ tay anh vệ sĩ, dứt khoát ký tên mình vào phía cuối bản hợp đồng, đồng thời ký nốt một bản khác trong tay luật sư Hồ. Gã ký xong, dường như rất vội vàng cầm lấy tấm séc đã được ký sẵn tên của Lạc Minh Tường, chỉ chờ điền nốt số vào thôi.
"Nhân tiện thì tôi có thể cho các sếp biết một thông tin. Tôi được thuê để chăm sóc cho Bạch Tuyết Mai, kiêm việc hỗ trợ sếp lớn. Bây giờ tôi bỏ việc, có lẽ bên đó sẽ trực tiếp gây khó dễ cho hai người đó."
Lạc Minh Tịch chính tay viết con số Lý Minh Triết yêu cầu lên tấm séc. Nghe được lời của gã, cô tỏ ý mình đã biết, còn nói: "Chúng tôi không sao, không phải còn có anh đó à."
Lý Minh Triết vui vẻ nhận tấm séc có giá trị hàng trăm triệu kia, không tiếc lời khen nói: "Đúng ha, tôi còn bị trói buộc vào một bản hợp đồng có hiệu lực pháp lý rồi còn gì."
Vi phạm hợp đồng là phải trả tiền, đúng là chọt trúng điểm yếu của gã luôn còn gì. Mà cũng không thành vấn đề, nhà họ Lạc siêu giàu đã đưa ra điều kiện cực ưu đãi rồi, gã thật chẳng mong gì hơn.
Nhớ đến tên sếp cũ vừa béo vừa không giàu lắm, suốt ngày nợ lương, Lý Minh Triết lại lần nữa cảm thấy "vốn tự có" của mình không xứng với hắn ta.
Sau khi Lý Minh Triết rời khỏi, Lạc Minh Tịch và Trương Tiểu Ngọc đồng thời thở phào một hơi. Nguy cơ lớn nhất đã được giải quyết, giờ chỉ phải xem 'sugar daddy' định làm gì tiếp theo.
"Anh trai cậu hào phóng thật đấy, hẳn một tờ séc thích ghi bao nhiêu thì ghi, đúng theo câu nhà không có gì ngoài điều kiện."
Trương Tiểu Ngọc thuận miệng cảm thán một câu. Lạc Minh Tịch nghe vậy, cũng nhớ lại chuyện buổi tối mấy hôm trước, lòng chợt man mác buồn.
Lạc Minh Tường chiều cô em gái này hết mực, chưa bao giờ từ chối cô điều gì cả.
Hôm đó, Lạc Minh Tịch chỉ vẩn vơ nói cô đang cần một luật sư. Lạc Minh Tường chỉ hỏi cô cần để làm gì, cô bèn chọn vài thứ có thể nói thì nói hết, ít nhất cũng để anh ấy yên tâm.
Dường như Lạc Minh Tường biết nguyên nhân là đủ rồi, không ý kiến gì mà cho cô số liên lạc của luật sư Hồ.
Chẳng qua cô cái gì cũng chưa kịp làm, luật sư Hồ đã cầm hợp đồng, kèm theo một tấm séc đến cho cô rồi. Cả hai đều được ký tên Lạc Minh Tường, khi ấy, Lạc Minh Tịch đã ngầm hiểu rằng anh trai mình biết nhiều thứ hơn mình nghi.
Nhưng anh ấy chẳng nói chẳng rằng, chỉ âm thầm cung cấp tất cả hỗ trợ thế thôi.
Điều này làm Lạc Minh Tịch nhói lòng.
Anh ấy luôn âm thầm che chở Lạc Minh Tịch như vậy, kết cục thì thế nào, cứ thế ra đi trong "nguyên tác".
Lạc Minh Tịch uống hết cốc nước, thầm hạ quyết tâm, đời này cô nhất định phải đối tốt với anh trai. Nếu họ vẫn bất hạnh phá sản, cô không thể chỉ để anh bảo vệ mình nữa, cô cũng sẽ bảo vệ anh ngược lại.
Anh em như thể tay chân mà.
Và phải kiếm cho anh một cô vợ hiền nữa, hoặc chồng hiền cũng không sao, cô em gái cô đây có thể gánh phần sinh con nối dõi.
Thấy sắp đến giờ diễn ra hội Pháo Hoa, Lạc Minh Tịch vội vã tạm biệt Trương Tiểu Ngọc, nhờ cô ấy đưa luật sư
Hồ về. Còn mình thì chạy tới cổng đón Tề Hàn Vũ, bỏ mặc Trương Tiểu Ngọc ôm cốc nước xị mặt bên trong quán cà phê.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến tháng 5, sắp sửa hết học kỳ.
Sau kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, Lạc Minh Tịch phấn khởi cắp sách quay lại trường học. Cô nhận được thông báo từ
PNG, răng sau khi thi học kỳ xong, anh sẽ đến đón cô tới trại huấn luyện hè luôn.
Trông anh ấy rất gấp, chắc vì "chiến đội phong kiến" TOO lại một lần nữa ằm chức vô địch INSC. Trong bài phỏng vấn nhà vô địch, đội phó Elf quên kịch bản được cho trước, không biết nên nói gì, đành lôi một loạt các tuyển thủ khác ra khịa, bao gồm cả PNG.
Dạo trước giới Esport hơi chao đảo vì tuyên bố đã nhận đồ đệ của PNG, dân tình thi nhau đoán xem nhân tài này là ai, riêng Elf thì thẳng thắn mời chào người này vào luôn.
PNG lúc đó kiểu:=)) =)) =))
Anh ấy rất mong đợi vẻ mặt của Elf khi biết tin Lạc Minh Tịch là nữ, còn là một nữ gamer đầy tài năng và triển vọng.
PNG hi vọng Lạc Minh Tịch tiến bộ càng nhanh càng tốt, chí ít cũng phải có một màn ra sân lần đầu thật tuyệt vời, khiến cả thiên hạ trầm trồ thán phục.
Lạc Minh Tịch vui lòng đồng ý rồi.
Cô thích chí bước vào lớp, đặt bánh kem nhỏ và hộp quà lên bàn Tề Hàn Vũ, mở điện thoại chơi nốt game giải đố.
Hôm nay là 2 tháng 5, sinh nhật Tề Hàn Vũ. Cô đếm từng ngày, cẩn thận chuẩn bị quà. Ấy là một chiếc khuy măng sét có đính đá quý, match với chiếc vòng tay của Lạc Minh Tịch.
Lạc Minh Tịch hào hứng chờ đợi phản ứng của Tề Hàn Vũ trước món quà này.
Nhưng đợi cả ngày, vẫn không thấy Tề Hàn Vũ đi học. Lạc Minh Tịch tranh thủ nhắn tin, gọi điện thoại cho cậu, mà không nhận được câu trả lời nào.
Ngày hôm sau, tình huống không chút thay đổi.
Hôm sau nữa, Tề Hàn Vũ chỉ nhắn bảo cậu đang bận, tạm thời không cần liên lạc cho cậu.
Lạc Minh Tịch buồn rầu, chẳng còn hứng làm gì, đến tiết thì nằm vật ra bàn ngủ.
Tới tận hôm thi, Tề Hàn Vũ mới chịu xuất hiện, cạnh cậu còn có La Quảng và Đinh Tiểu Hùng. Người gãy tay, kẻ què chân, vừa nhìn đã biết chuyện gì đã xảy ra.
Lạc Minh Tịch sốt sắng kéo Tề Hàn Vũ ra một góc, cẩn thận quan sát cậu từ trên xuống dưới. Cô hỏi thật cặn kẽ,
Tề Hàn Vũ ấp úng giải thích nguồn gốc của từng vết thương trên người.
Thì ra những hôm trước cậu không đi học được, là vì đánh nhau với người ta đến mức phải vào viện. Tề Hàn Vũ không muốn cô lo lắng, vụng về nói dối để lấp liếm được ngày nào hay ngày nấy.
Lạc Minh Tịch bực mình, kéo cổ áo cậu mắng sa sả, đã mười tám tuổi đầu rồi còn rõ là trẻ con thế làm gì, nghĩ mình xịn lắm chắc mà đòi đánh nhau để giải quyết vấn đề. Cô nhất quyết phải biết nguyên nhân cậu đánh nhau, không chính đáng thì cô sẽ cho cậu biết mùi!
"Thì... Bọn Lưu Kì ăn nói chẳng ra thể thống cống rãnh gì... Tôi giận quá, lỡ tay đấm nó một cái, sau đó... Hai bên lao vào đánh nhau thôi..."
Lạc Minh Tịch híp mắt nhìn cậu, cô không tin. Thằng Lưu Kì đó có bao giờ nhả ra lời hay ý đẹp đâu, không thể chỉ dùng một câu mà chọc điên Tề Hàn Vũ được.
"Anh mà không nói thật cho em biết, em sẽ đi hỏi La Quảng hoặc Đinh Tiểu Hùng. Không thì em cũng không ngại vào đồn viết tường trình lần nữa đâu đấy!"
Cô nghiêm mặt đe doạ, thật sự dọa được Tề Hàn Vũ rồi. Cậu xanh mặt, lắp bắp giải thích lại một lần nữa. La Quảng và Đinh Tiểu Hùng đứng từ xa nhìn, lòng thầm nghĩ, quả nhiên đại ca không sợ trời không sợ đất của chúng nó chí sợ vợ mà thôi.
Chị dâu uy vũ!
Tề Hàn Vũ kể lại, hôm đó là hôm sinh nhật cậu, cậu đang vui vẻ đi trên đường thì nghe được lời của Lưu Kì cùng đám đàn em của hắn.
Đầu tiên hắn nhắc đến Bạch Tuyết Mai, nói mấy lời tục tĩu về việc một đứa con gái có dáng vẻ ngây thơ lên giường sẽ biến thành bộ dáng gì. Dù chủ đề này thật đáng khinh, song Tề Hàn Vũ lại không rảnh để ý tới chúng nó, cũng không quan tâm chúng nó nghĩ Bạch Tuyết Mai như thế nào. Đằng nào thì cậu cũng đâu còn cảm tình với Bạch Tuyết Mai nữa, chưa kể cô ta không ưa bạn gái cậu, đừng tưởng cậu không biết.
Có điều, sau đó Lưu Kì nhắc tới Lạc Minh Tịch, giọng điệu mang theo chút thích thú: "Tao nhớ con nhỏ ở quán net đợt trước. Vòng một vòng ba hơi nhỏ, vòng hai của nó ngon đấy. Tính cách hơi cộc, được cái rất thu hút đàn ông.
Không biết nếu thu phục được nó lên giường, nhìn bộ mặt bị khuất phục của nó, tao phải hứng lên mấy lần trong đêm đây."
Hắn vừa nói xong, Tề Hàn Vũ lao vào, không vòng vo đấm thẳng vào mặt. Một cuộc ẩu đả cứ thế diễn ra, nghe tin, La Quảng dẫn Đinh Tiểu Hùng cùng nhóm đệ tham gia cùng, dẫn tới việc thằng nào thằng nấy phải vào viện ở mấy hôm.
Lạc Minh Tịch nghe xong lời giải thích của Tề Hàn Vũ, trầm ngâm một lát, rồi hôn cái chóc lên mặt cậu.
Cô nói: "Mắng anh là để anh tỉnh ra, anh lo em đánh nhau bị thương, em cũng thế mà. Anh phải biết chăm sóc cho mình hơn chứ. Còn cái hôn này... Cảm ơn anh đã bảo vệ em nha!"
Nhìn gương mặt tươi cười dưới nắng tháng 5 của cô, tim Tề Hàn Vũ đập loạn. Cậu ngượng ngùng "ừm" một tiếng, hôn trả lại cô một cái.
Cậu chợt nghĩ, pha đánh đấm lần này không lỗ lắm.
Lạc Minh Tịch thi cử xong, không vội vã đi sang thành phố khác tham dự trại huấn luyện hè, mà đi đến địa bàn của đám Lưu Kì.
Đương nhiên cô không đi một mình, cô đi cùng nhóm chị em bất hảo của trường T trung.
Từ lâu Lạc Minh Tịch đã được mệnh danh là chị đại học đường, nhóm nữ sinh bất hảo này tự động coi bản thân là thành viên băng đảng của chị Tịch. Dẫu sao, cả T trung cũng có mỗi một chị đại duy nhất ngang hàng với Tề Hàn Vũ. Chỉ cần Lạc Minh Tịch lên tiếng, họ sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của cô.
Lạc Minh Tịch lại lấy ra chiếc kính râm hàng hiệu, miệng ngậm cây kẹo que, làm đủ dáng vẻ tiêu chuẩn của một chị đại xã hội.
"Chắc mấy người nghẹn lâu rồi, hôm nay cho tẹt ga đấy. Nhớ là cái chân thứ ba, nó hỏng thì rút, còn lại tao lo."
Vì Lạc Minh Tịch nghiện game, bình thường không làm tròn trách nhiệm của một chị đại. Đám đàn em không dám tranh việc, suốt ngày làm một nhóm nữ sinh chăm ngoan, mấy cô tiểu thư đài các gương mẫu, sớm đã nghẹn đến sắp nố tung.
Bây giờ Lạc Minh Tịch lôi bọn họ ra oánh nhau, tuy rằng là oánh con trai, nhưng bọn họ chẳng dám nêu ý kiến, thậm chí cảm thấy thoải mái.
Cuối cùng cũng có chỗ xả áp lực.
Họ đồng thanh, dõng dạc thưa: "Vâng, chị Tịch yên tâm!"
Nói thật, Lạc Minh Tịch không muốn dùng biện pháp "bạo lực giải quyết bạo lực" này, cô định dùng luật pháp trừng phạt Lưu Kì luôn một thể. Thời đại xã hội nhà nước pháp quyền, người dân hoàn toàn có thể dùng pháp luật đòi lại lợi ích hợp pháp chính đáng cho mình. Đến cả cáo già Lý Minh Triết cũng bị một tờ hợp đồng hạn chế được, vậy thì một thành phần bại hoại xã hội như Lưu Kì (đã đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự) càng chẳng thể thoát khỏi vài án hình sự đủ để giam hắn nửa đời.
Nhưng, lời nói của Lưu Kì chọc cô tức điên. Lời của hắn làm cô nhớ đến cơn ác mộng kinh hoàng của "Lạc Minh Tịch", cái kết của chính cô và Trương Tiểu Ngọc.
Bị một đám đàn ông xấu xa, bẩn tưởi chà đạp thân thể.
Bị coi như một con đ*, lăng mạ sỉ nhục đến không còn là một con người.
Lạc Minh Tịch hừ lạnh, cô sẽ không chỉ biến Lưu Kì thành một "công công", còn phải dúi tiền cho mấy anh em xã hội khác trong tù, lan truyền tin Lưu Kì là hoa tặc, đế xem hăn còn thoải mái tôn tại, thảnh thơi bóc lịch, ăn cơm nhà nước nối không.
Tù nhân ghét nhất loại tội phạm nào? Không phải tội phạm giết người, mà là tội phạm h**p d**, hay còn gọi là hoa tặc. Loại tội phạm đến tù nhân còn khinh, thử hỏi, nửa đời trong vòng lao lý của Lưu Kì có còn đẹp nữa không đây.
Lạc Minh Tịch hèn nhát không dám làm gì "nhân vật chính", không có nghĩa cô quên mất trên đầu bản thân có treo danh nghĩa "nhân vật phản diện" đâu đấy.
Vậy thì, hãy để cô làm "phản diện" một lần đi.