"Sáng sớm ngày đông, tung tăng tới trường, học ngày học đêm, đi thi học kỳ. Đêm tối ngày đông, rã rời về nhà, ăn uống ngủ nghỉ, đắp chăn lên tiên. La la la."
Lâm Duệ làm bài thi rất nát, nát đến độ cậu ta đã nhìn ra tương lai của chính mình sẽ sớm được tiễn bay về trời chầu ông bà, thành ra thuận miệng ngân nga một câu hát vô nghĩa.
Thi học kỳ xong, người thở phào như trút được gánh nặng, kẻ muốn vào bệnh viện nằm lì trong đó, có khi muốn bó nhà ra đi.
"Xuân này con không về."
Lâm Duệ nước mắt lưng tròng, ngậm ngùi vo nguyên tờ giấy nháp, định nhét vào miệng ăn, lại bị Vũ Huy thô bạo giật lấy tờ giấy, Ngô Vinh táng cho một phát vào đầu, đau điếng.
"Ông khóc lóc cái gì, kiểu gì nhà ông cũng tài trợ cho ông một con máy bay đi ra nước ngoài."
Lâm Duệ học không giỏi, hàng ngày chỉ biết ngồi cầm máy làm anh hùng bàn phím, gia đình cậu ta lại càng không mong cậu ta học giỏi. Trớ trêu thay, cậu ta lại muốn trở thành một học bá, làm mát mày mát mặt tổ tiên.
Thiếu niên tuổi này rất a tê ét mờ, cứ nghĩ chỉ cần game giỏi thì chắc kèo lên lớp là ngon ngay.
Nhưng không, Lâm Duệ không những học kém còn là một con gà mờ, làm gì cũng nát cho được. Nói trắng ra thì chính là phế vật, giảm bớt cái nặng nề đi thì chính là một tên vô dụng không có gì ngoài tiền.
Thực ra Lâm Duệ cũng thơm mùi tiền lắm, gia đình cậu ta làm hàng không, đã có sẵn người thừa kế rồi, là chị và anh của cậu ta, do đó Lâm Duệ chỉ việc ăn rồi ngủ, việc gì cũng sẽ có người lo cho.
Quan trọng là, cậu ta càng chứng tỏ bản thân không vô dụng, càng chứng minh cậu ta rất phế.
Tờ nháp trắng tinh bị vò cho nhàu nát, tâm trạng của Lâm Duệ cũng nát kinh hồn, bài thi của cậu ta chắc chắn còn chưa chạm ngưỡng điểm liệt.
"Lạc đại thần, bà làm sao vừa học được mông Đại số vừa chơi game được thế."
Lạc Minh Tịch chỉ muốn ngồi trên ghế đá chờ người, tay cầm điện thoại lướt một lúc, định làm dân hóng hớt, thế mà cũng bị gọi tên.
Cô nhìn vẻ mặt trông đợi của Lâm Duệ, lời định nói ra rồi lại thôi. Cô nỡ lòng nào làm tan nát cõi lòng Lâm Duệ thêm được nữa, cậu ta đã rất khổ rồi.
"Được cái gì thì mất cái khác, tôi kém môn văn lắm nên đừng hỏi gì thêm."
Lâm Duệ càng ỉu xìu, người như cọng bún thiu mà đứng. Những người còn lại thầm nghĩ, bao nhiêu người muốn có cuộc sống như cậu ta còn chẳng được. Khóc khi thi xong thì đã sao, ít nhất cậu ta vẫn có thể khóc trên máy bay tùy lúc tùy nơi.
Đám người lười chẳng muốn dỗ nữa.
Tề Hàn Vũ không nhanh không chậm, thong thả tự nhiên đến chỗ của nhóm người. Mắt vừa thấy Lạc Minh Tịch, chân bắt đầu đi lâng lâng như bay, chẳng mấy chốc đứng bên cạnh Lạc Minh Tịch.
Lạc Minh Tịch thấy cậu tới cũng rất vui, liền vội đứng lên cùng cậu rời đi. Bốn người bạn của cô thấy hơi có chút lạ, mới mấy hôm trước còn có vấn đề, thi xong cái liền còn nồng thắm hơn trước.
Lâm Duệ quên hẳn luôn mình thi tạch, trố mắt nhìn một đôi uyên ương vừa gặp nhau đã cười cười nói nói đi xa dần.
Ra khỏi cổng trường, hai người sóng vai cùng nhau đi bộ đến trung tâm thương mại của thành phố. T trung nằm ở nội thành, rất gần với những nơi như trung tâm thương mại, đi xe bus mất cũng nửa tiếng, đi bộ mất có một tiếng thôi hà.
Cái cần biết không phải là bao xa, mà là đôi này thích đi bộ cạnh nhau, như vậy có bầu không khí hơn nhiều, hơn thế còn có thời gian ở cạnh nhau hơn nữa.
Sắp tới Giáng sinh, những cửa hàng bên đường đều treo đèn lấp la lấp lánh, rực rỡ lung linh nhiều màu. Có người còn mặc bộ đồ ông già Noel, đứng ngoài cửa vẫy gọi khách tới xem. Có nơi còn mở những bài nhạc Giáng sinh, nghe rất vui tai.
Hai người thi xong ờ trường liền không nhịn được nữa mà hẹn nhau đi chơi ngay, dù sao một bên thì ở nhà một mình, bên còn lại người nhà không quan tâm đi đâu lượn.
Lạc Minh Tường có vụ làm ăn lớn ở nước ngoài, mới hôm qua đã phải đi công tác sang nước đó gặp đối tác rồi.
Trong nguyên tác gốc không có nhắc tới việc này, nhưng mà chỗ khuyết nào thế giới này cũng tự bổ sung, chẳng trách được đầu.
Vần còn mặc trên người bộ đồng phục học sinh của T trung, mang trên vai cái ba lô đi học, người đi đường nhìn thôi cũng biết là một cặp yêu sớm.
Lạc Minh Tịch còn đội trên đầu một cái mũ len màu đỏ, trên đỉnh có một cục bông lông lông mềm mềm máu trắng. Tề Hàn Vũ rất thích sờ sờ vuốt vuốt cục bông ấy, vì nó rất rất rất mềm, sờ trên tay cảm giác rất thích.
Ban đầu đi vẫn còn rất ngại, giữa vai hai người vẫn còn khoảng cách. Khi đã tự tin hơn và có dũng khí, khoảng cách đó ngắn lại, cho tới khi hai bàn tay chạm vào nhau.
cách đó ngắn lại, cho tới khi hai bàn tay chạm vào nhau.
Tay thì không đeo găng, chạm vào sẽ rất lạnh. Vậy mà trong mắt hai người, tay đối phương rất ấm, là cái ấm như vừa đi đường về vào được nhà ấy.
Tới trung tâm thương mại, hai người dắt nhau đi ăn cơm trước đã, muốn chơi đùa thì phải no bụng trước đã rồi tính.
Tề Hàn Vũ vừa phát hiện, Lạc Minh Tịch rất nghiện Coca, cô vừa uống hết một lon đã gọi sang lon thứ hai.
"Uống vừa thôi, cái đó không tốt đâu."
Lạc Minh Tịch hôm nay vui quá độ, quên mất chút nữa mình sẽ uống Coca quá liều. Nhưng đồ đã lỡ gọi rồi, đành cất đi để dành hôm khác trước khi nó hết hạn thì uống.
Ăn uống no nê, không như những cặp tình nhân là sẽ kéo nhau đi xem phim tình cảm nhảm nhí hay phim kinh dị máu me, hai người lại tay trong tay đi tới khu trò chơi mua xèng.
Chơi trò chơi nhiều đã thành chuyên rồi, hai người cùng nhau phá đảo bao nhiêu trò chơi, khiến nhân viên phải chạy ra lịch sự mời đi nơi khác.
Thời gian vẫn còn đó, bốn mắt nhìn nhau phì cười. Lại quên không tiết chế, người này muốn cho người kia thấy mình giỏi hơn, người kia cũng như thế, thành ra tích được bao nhiêu thẻ, đổi vừa đủ được hai cái con gấu bông.
Không còn trò nào khác, Lạc Minh Tịch lại không phải kiểu thích đi mua sắm, hai người quyết định xem phim tạm vậy.
Phim thì là phim kinh dị, nội dung khá chán, kỹ xảo lại đẹp, dọa mất hồn mất vía bao nhiêu cặp đôi liền. Ở một góc nào đó trong rạp phim, một đôi nào đó xem phim với vẻ mặt săm soi đầy chán ngắt, nhỏ giọng thảo luận.
"Phim này làm kỹ xảo rất tốt, lại lạm dụng nó nhiều như thế, vừa giây này dọa xong, giây sau ma lại xuất hiện rồi, xem nhiều cũng thấy nhàm."
"Nhân vật đó vô dụng quá, trong cảnh này xuất hiện cũng được mà không có cũng chẳng sao, không biết ở đây có vai trò gì không."
"Lời thoại gây mâu thuẫn, người xem lại rất khó hiểu."
"Nguồn gốc con ma chẳng rõ ràng, đâu phải cứ chết trẻ là chết oan đâu."
Hai người cứ thì thầm to nhỏ bàn luận như thế, người ngồi gần đó cũng phát bực, càm ràm.
"Đi xem phim hay đi bình luận phim đấy. Không xem thì người khác cũng cần phải xem chứ."
Im lặng chẳng dám nói nữa, đành lặng lẽ đứng dậy rời khỏi rạp phim.
Lần này thì dù có không muốn cũng phải đi mua sắm. Đi dạo hết hàng này đến hàng khác, đồ hàng hiệu đắt đỏ đều không vào được mắt xanh của Lạc Minh Tịch và Tề Hàn Vũ, nhưng tiệm net trong trung tâm thương mại lại có đấy.
Từ khi bắt đầu quan tâm tới Lạc Minh Tịch, Tề Hàn Vũ muốn hiểu thêm về cô nên đã bắt đầu chơi Tam Giới Là Một và vài con game khác, cậu cũng đã hiểu nguyên nhân khiến nhiều người, trong đó có Lạc Minh Tịch, yêu thích đến thế.
Thật sự chơi game rất thú vị chứ đùa đâu.
Hai người hiểu ý nhìn nhau, cùng cất bước đi đến tiệm net.
Oan gia ngõ hẹp, đi được nửa đường thì bắt gặp đôi chim oanh nhân vật chính ngọt ngào mặn nồng đi tới đây.
Tề Hàn Vũ lựa chọn cách xử lý là cứ thế mà đi, còn Lạc Minh Tịch thì địch quay lưng mà chạy.
Chạm mặt nhau là thôi rồi đấy.
Nhưng Tề Hàn Vũ cứ kéo cô đi lên phía trước, cô không thế nào phản kháng nổi, đành nghiến răng che mặt mình vờ như chẳng quen biết mà đi.
Khi đi ngang qua, Lạc Minh Tịch có nghe thấy loáng thoáng hai người đó to nhỏ cái gì, rồi Hoàng Hạo Thiên đi trước, để mình Bạch Tuyết Mai trơ trọi ở một góc trong trung tâm thương mại to tổ bố của thành phố S.
Nhớ tới xem trong nguyên tác có nhắc qua chuyện này không, hình như có được gợi ý một cái gì đó.
Lúc ấy cũng là gần với Giáng sinh, Hoàng Hạo Thiên hẹn Bạch Tuyết Mai cùng nhau đi chơi. Giữa đường mẹ nam chính gặp chuyện, phải bỏ Bạch Tuyết Mai lại giữa chừng. Nữ chính thông cảm cho nam chính, tự mình đi dạo quanh rồi về.
Phân đoạn này cũng không quá đặc biệt, nó gần như chỉ dùng để tôn thêm vẻ thánh thiện của nữ chính thôi ấy, tạo sự thông cảm của người đọc đối với nhân vật này, cho họ hiểu nhiều hơn về Bạch Tuyết Mai, ngoài ra thì cũng không còn gì hơn.
Hoàng Hạo Thiên vừa đi, Bạch Tuyết Mai ngay lập tức đã mở máy gọi một cuộc gọi, Lạc Minh Tịch hoàn toàn không biết gọi cho ai.
Trong lòng nảy sinh nghi hoặc, Lạc Minh Tịch bèn ngại ngùng, bẽn lẽn nói cần đi vệ sinh, để Tề Hàn Vũ vào tiệm net giữ chỗ trước. Bản thân sau đó lại đi theo dõi Bạch Tuyết Mai.
Chẳng mấy chốc có một người con trai vẻ ngoài bình thường, trông rất thư sinh, ăn mặc giản dị tới chỗ Bạch Tuyết Mai, cùng cô nói chuyện.
Nhân vật chính chính là nhân vật vẻ ngoài dương quang sáng láng, thu hút nhiều người vây quanh. Còn đã là nữ chính ngôn tình thì chắc chắn có bánh xe dự phòng, Tề Hàn Vũ là một ví dụ chẳng hạn.
Không đâu, (Người Hầu Hào Môn) này không chỉ có một chiếc lốp xe, nó là ba cái lốp xe khác nhau, thiếu một cái là để thành cái ô tô luôn rồi.
Người kia không ai khác là một chiếc lốp xe chưa được đi đường bao giờ, sản xuất cũng đã lâu, giờ mới thấy lôi ra sử dụng. Lạc Minh Tịch thiết nghĩ không mấy liên quan đến mình, nhún vai rời đi.
Cô vừa đi, Bạch Tuyết Mai đã quay ra đây nhìn một lúc, trong lòng thầm có tính toán riêng.