Sân bóng tụ tập rất nhiều người, đa phần là nữ sinh. Họ tới đây ngoài lý do đi thỏa mãn đôi mắt ra thì gần như không còn cái lý do nào khác cả.
Mỗi lần có nam sinh nào đó úp bóng vào rổ, hiện lên với dáng vẻ bản thân vừa là anh hùng, xung quanh sân bóng đều rộn lên tiếng hét đã yêu rồi.
Dĩ nhiên là nam sinh của đội lớp bên cạnh mới được như thế, nhìn đội lớp của Lạc Minh Tịch mà xem, chỉ có game là nhanh là giỏi. Còn mấy thằng tự nhận là học sinh lớp 7 đang đứng ngây ngốc ở sân, còn không biết bóng bay đi đâu rồi kia là ai thì Lạc Minh Tịch không có quen!
Lạc Minh Tịch quá chán, quả thực không muốn tiếp tục xem nữa, lấy cái tai nghe đang cất ở trong cặp ra, cắm vào điện thoại, nghe nhạc.
Vì sân bóng rất ồn, volume cô bật cũng khá to, đủ để không nghe thấy bên ngoài đang đàm tiếu cái gì, đủ để bản thân kìm giữ sự cáu bẳn bên trong.
Lạc Minh Tịch thật sự không nghe thấy cái gì, đứng ngốc lăng ở một chỗ, âm thầm theo dõi trận bóng kỹ lưỡng. Dù biết sẽ thua đậm nhưng trông chúng nó chơi vẫn vui chưa kìa. Ta lạc quan ngay giữa sân.
Sân bóng trở nên rộn ràng hơn, lại càng có nhiều nữ sinh tới vây xem hơn. Giáo thảo của trường cùng cô bạn gái nhỏ của cậu ấy tới.
Hoàng Hạo Thiên nghe nói ở sân bóng có một trận bóng rổ, cậu cũng muốn tham gia cùng. Bạch Tuyết Mai thì chỉ là đi theo để cổ vũ cho cậu thôi, hơn nữa bản thân cô cũng muốn cho toàn trường thấy được ai mới là bạn gái chân chính của Hoàng Hạo Thiên, biết đường mà nên tránh ra.
Vốn dĩ hai đội đã đủ người, nay thêm một Hoàng Hạo Thiên nữa thì lại thành lẻ. Nữ sinh đa số hiện tại tụ tập vì Hoàng Hạo Thiên, giờ không cho người ta chơi cùng cũng không có lý lắm. Để xem Hoàng Hạo Thiên định chọn bên nào để còn liệu đây.
Hoàng Hạo Thiên muốn chọn đội của lớp 6, cậu không thích lớp 7, lý do dễ hiểu là vì cậu không thích Lạc Minh Tịch, rất không thích kể từ khi biết cô đã từng đối xử với Bạch Tuyết Mai không tốt.
Cho dù lớp 7 làm kiểu gì cũng thua trận, nhưng cậu lại muốn làm lớp đó thua đậm hoàn toàn, đến nỗi đầu ngóc không dậy nổi nữa.
Mới đầu, người của lớp 6 phân vân không biết nên để cho ai ra ngoài. Có người còn lớn tiếng: "Lớp 7 thiếu một người, ai cũng được miễn là nam. Mại dô mại dô."
Lặp đi lặp lại như thế, vẫn không có thanh niên nào chịu vào thêm cho đủ đội hình của lớp 7. Lớp 6 tụm lại với nhau, bàn bạc. Cuối cùng họ quyết định sẽ bốc thăm. Xé những mẩu giấy lấy số lượng tương đương với số người trong đội ban đầu, chấm một chấm đen to tròn ở mẩu giấy bất kỳ, gấp đôi tất cả những mẩu giấy đó lại.
Một người đứng ra xắc xắc những mẩu giấy đó trên tay vài lần rồi tung lên, mỗi người trong đội của lớp 6 nhặt một mẩu, người nhặt phải mẩu có chấm tròn màu đen thì tự giác đi ra ngoài.
Thật không may, người nhặt phải mẩu giấu chấm tròn màu đen đó lại chính là quân át chủ bài của lớp 6. Nam sinh lớp 6 tiếc thì tiếc là thật, bất quá hiện tại họ vẫn còn vị giáo thảo là Hoàng Hạo Thiên, cũng là một người khá giỏi ở bộ môn bóng rổ này.
"Khoan đã, tao chơi cho lớp 7." lúc nhóm nam sinh của lớp 6 mới vừa nhặt được những mẩu giấy xong, biết là ai phải tự đi ra ngoài rồi thì ở trong hàng người đang đứng xem, có một cậu thiếu niên giơ tay lên tiếng.
Cậu thiếu niên gương mặt tinh xảo, nhìn qua thì có vẻ gì đó hơi lười nhác. Cậu vốn là gương mặt quen thuộc của T trung, không ai khác chính là giáo bá của bọn họ.
Lớp 6 kinh ngạc, lớp 7 ngỡ ngàng, giáo bá lại đi tham gia đội hình lớp 7 thay vì lớp 6 giống như Hoàng Hạo Thiên.
Trước tới nay, đôi bạn Tề Hàn Vũ cùng Hoàng Hạo Thiên đều như là đôi bạn thân cùng tiến cùng lùi, dù rằng khác lớp nhưng lại chưa bao giờ khác phe, chơi cái gì làm cái gì cũng đều chung phe với nhau. Nay Tề Hàn Vũ lại lựa chọn đối đầu với Hoàng Hạo Thiên thì đúng là chuyện lạ trên đời. Bộ não của đám học sinh lại hoạt động, chẳng hay giữa hai người bọn họ đã diễn ra một cái drama gì đó hay sao.
Drama lớn tới mức huynh đệ tương tàn như thế này thì đúng là phù hợp để họ ngồi cắn hạt dưa uống nước trà hóng hớt.
Bản thân Lạc Minh Tịch cũng bất ngờ, hai người họ kể từ cái lần đi chơi chung cùng nhau đã là lạ lắm à nghen, giờ cô càng không rõ nguyên do gì khiến cho hai người bọn họ phải đổ vỡ mối quan hệ đến mức như thế này.
Phải chăng đó có phải là do việc tranh giành nữ chính không? Tầm này mà đã drama đến như vậy rồi ư, thảo nào. Hoàng Hạo Thiên cùng Bạch Tuyết Mai hứa hôn, Tề Hàn Vũ vẫn luôn thầm thương Bạch Tuyết Mai, bản tính một người con trai phải giữ lấy người mình thích trỗi dậy, chính thức tranh giành. Chậc, thật là một vở kịch hay nha.
Lạc Minh Tịch vẫn đang nghe nhạc, chỉ tập trung vào những gì mình suy nghĩ và những gì đang diễn ra trên sân. Cô dõi theo từng động tác di chuyển bóng của Tề Hàn Vũ, thầm cổ vũ ngưỡng mộ trong lòng. Không hổ là nam thần của cô, cứ như thế này thì nữ chính rồi cũng sẽ để mắt tới... cậu ấy thôi.
Bỏ bu, lại đau lòng nữa rồi. Tấm lòng son sắt này của cô trời xanh sẽ không bao giờ thấu. Trấn an lại bản thân, cô lại nghĩ, người mình thích hạnh phúc thì mình cũng đã vui rồi, mình không nên trông đợi vào điều không bao giờ có khả năng sẽ xảy ra cả.
Đang lúc thất thần, cánh tay cô bị ai đó chọc chọc vào. Lạc Minh Tịch quay về thực tại nhờ tiếng gọi của một người Trái Đất nào đó, bỏ tay nghe ra, quay sang nhìn.
Người vừa gọi cô là Bạch Tuyết Mai, còn đang giơ tay vẫy chào.
Lạc Minh Tịch gật đầu lịch sự đáp lại, Bạch Tuyết Mai đứng sáp lại gần: "Cảm ơn bạn vì đã giúp đỡ mình."
"Không có gì đâu, mình hứa là sẽ bù đắp cho bạn như thế mà." Lạc Minh Tịch lắc đầu từ chối nhận lời cảm ơn, nói lại sự thật.
Bạch Tuyết Mai lại nói: "Dù sao thì, vì sao bạn lại biết mình là đứa cháu Bạch gia thất lạc vậy?"
Lạc Minh Tịch sét đánh giữa trời quang, cô nên giải thích ra sao đây, nói rằng cô là một nhà tiên tree cái gì cũng biết trước rồi hả.
Nhớ lại cái kịch bản bản thân đã viết sẵn khi đi gặp mặt hai người nhà họ Bạch, Lạc Minh Tịch bình thản: "Mình đã điều tra lúc bạn vào cô nhi viện, sau đó điều tra xem trong khoảng thời gian đó nhà nào bị lạc mất con, tình cờ thấy được bức ảnh của mẹ bạn, thấy rất giống bạn nên mới suy đoán thôi."
Hợp tình hợp lý, không chối cãi được. Hoàn hảo không kẽ hở.
Bạch Tuyết Mai gật đầu như đã hiểu, quay lại chuyên chú xem trận bóng. Lạc Minh Tịch tính đeo lại tai nghe để nghe nhạc, bất chợt Bạch Tuyết Mai lại hỏi: "Bạn thấy thế nào về Hoàng Hạo Thiên?"
Lạc Minh Tịch ngớ người, tự dưng hỏi cái câu dở hơi gì đây. Cô thấy nam chính như thế nào, perfect mọi chỗ trừ vài điểm này, hoàn hảo bước ra từ trang sách ngôn tình, đúng chuẩn là nam chính. Cô còn thấy thế nào nữa, tim cô đâu có rộn ràng xốn xang vì cậu ta đâu cơ chứ. Lúc đọc truyện cô còn thấy cậu ta có chút tra cơ. Lúc hiểu lầm nữ chính liền tìm một đứa con gái khác để cùng chơi cùng giải khuây, còn làm cái chuyện "ba chấm" đó với những cô ả đào ngoài đường nữa. Nhưng đó là sự kiện sau khi đã hơn mười tám tuổi rồi mới diễn ra. Tức là còn phải hơn trăm cái chương nữa mới tới.
Lạc Minh Tịch âm thầm thả một cái emoji mặt cười ở trong lòng, cô lo cho thân cô ở hiện tại xong rồi, tương lai nên né tránh hai người này thật xa thật tốt mới được.
"Đợt trước thích cậu ta vì cậu ta là giáo thảo, bây giờ và tương lai, mình và cậu ta chỉ là người qua đường mà thôi, không liên quan gì nữa."
Bạch Tuyết Mai không nói gì, không có nghĩa trong lòng cô đã biết trước Lạc Minh Tịch sẽ trả lời như vậy.
Lạc Minh Tịch vẫn theo dõi trận đấu, chỉ là không hiểu, Tề Hàn Vũ hôm nay xuất hiện ở trường để thi thố thì thôi đi, lại còn cần phải đối đầu với bạn tốt như thế không. Nguyên do biết được thì đã sớm đầu thai rồi.
"Sao Tề Hàn Vũ cùng Hoàng Hạo Thiên hai người họ... dạo gần đây lạ vậy, không phải lúc trước rất thân sao?"
"Bạn không biết sao?" Bạch Tuyết Mai hỏi ngược lại. Lạc Minh Tịch chầm chậm lắc đầu, biết thì cần gì nói đến nữa.
Bạch Tuyết Mai nhận được cái lắc như vậy, chỉ nhàn nhạt nói: "Mình cũng không biết nữa."
Đó là nói dối, thực ra cô biết rất rõ. Nhớ ngày ấy, sau khi đưa Lạc Minh Tịch đến trạm xe bus, Tề Hàn Vũ đã quay trở lại tụ hội với hai người Hoàng Hạo Thiên và Bạch Tuyết Mai. Hoàng Hạo Thiên biết yêu cầu của mình, như vậy là để cho Lạc Minh Tịch phải gặp khó, còn phải đi điều tra sâu về một cá nhân nữa, không khác gì việc gây khó dễ cả, ý thù địch lại là rõ ràng. Bản thân Bạch Tuyết Mai cũng mặc kệ, Lạc Minh Tịch một ngày chưa hoàn thiện, ngày đấy chắc hẳn vẫn sẽ còn ăn năn trong lòng. Trước đó cô muốn kết bạn với Lạc Minh Tịch, sau thấy cảnh Lạc Minh Tịch quỳ xuống dưới chân mình, sợ cũng là có cảm thấy nhiều, bên cạnh đó còn nhen nhóm một thứ khoái cảm nữa. Nếu như thấy Lạc Minh Tịch ngày nào cũng bận rộn và ăn năn, theo một cách nào đó cô lại thấy nhẹ nhõm.
Nhưng không biết vì cái gì, Tề Hàn Vũ ngày thường cũng đều không quan tâm họ làm cái gì mà cứ thế hùa theo, đến ngày hôm đó thì lại khác. Đột nhiên cậu ta có ý kiến trái chiều, dẫn đến tranh cãi. Hoàng Hạo Thiên thì tích cực muốn làm khó Lạc Minh Tịch, cho rằng đó là những gì cô ấy nên nhận. Còn Tề Hàn Vũ lại cho rằng như thế là đủ rồi, nên để cô ấy tiếp tục sống cuộc sống của bản thân thật tốt, cũng nói nên cẩn thận với những gì có lẽ sẽ diễn ra.
Bất đồng quan điểm đến như vậy, hai người chính thức trở mặt, gần như không liên quan tới nhau nữa. Hễ gặp là sẽ xảy ra chuyện. Vụ gặp nhau ở công viên giải trí cũng là tình cờ mà thôi, Bạch Tuyết Mai cũng không có ngờ được.
Chuyện như vậy cũng là nên càng ít người biết thì càng tốt, nếu như Lạc Minh Tịch biết rồi thì sẽ như thế nào? Bạch Tuyết Mai nghĩ, dựa theo bản chất của "Lạc Minh Tịch" thì sẽ rất ảo tưởng.
Lạc Minh Tịch lại ngẫm, nếu như đến cả nữ chính còn không biết thì cô cũng đành thôi, chuyện dù thắc mắc nhưng tò mò lại không được tốt cho cái mạng này lắm. Đeo tai nghe lên, tiếp tục hưởng thụ âm nhạc của cuộc sống.
Mắt thấy bọn người hẳn cũng sắp chơi xong rồi, Lạc Minh Tịch lẳng lặng rút khỏi đám đông, đi mua nước. Cô thừa nhận mình tâm lý, quan tâm tới người khác quá chừng, ngược lại thì có mấy người quan tâm đến cô đâu, lại đau lòng.
Trái tim nữ phụ cũng là trái tim con người mà, nhân vật phụ cũng là một nhân vật trong sách, sống cuộc sống bất công, không chỉ chính người trong thế giới không thích, người ngoài thế giới đọc vào cũng ghét theo. Công bằng với nhân vật phụ ở đâu rồi. Đúng là phải đặt bản thân vào vị trí của người khác rồi mới biết được người đó vốn dĩ phải sống ra sao. Cơ mà, sao tự dưng cô deep vậy.
Lạc Minh Tịch đứng ở máy bán nước tự động, tay lấy ra mấy tờ tiền nhét vào khe nhận tiền, bấm chọn mấy chai nước khoáng. Giải khát bằng nước khoáng mới là tốt nhất này.
Kiếm được một cái túi bóng, để mấy chai nước vào, riêng cô cầm tự mở một chai, uống liền hết một phần tư.
Quay lại bắt gặp một con mèo hoang, trêu trêu nó một chút. Bất giác cảm thấy cuộc sống nhàn nhã này cũng không tồi mấy, con người có thể sống được thoải mái.
Mèo hoang có vẻ cảm thấy thoải mái, kêu rù rù, lật cái bụng lên cho cô xoa. Lạc Minh Tịch lại ở thêm chơi cùng con mèo một lúc nữa.
Khi cô về đến sân bóng, trận đấu có vẻ như vừa kết thúc. Kết quả lại là hòa, mà dù trước đó lớp 6 dẫn đi một đoạn khá xa, hẳn là do có thêm Tề Hàn Vũ vào tham gia cùng. Quả nhiên là nam thần không làm cô thất vọng mà.
Đám nam sinh lớp 7 trong đội hình kéo nhau qua chỗ để mấy cái cặp mà ngồi thở, trời dù mùa đông nhưng họ vẫn mồ hôi đầm đìa, cứ để thế lâu thì sẽ bị cảm mất. Lạc Minh Tịch đi ra, giơ lên cho họ xem túi đựng những chai nước.
Cả nhóm mừng rơn: "Lạc đại thần tâm lý quá nha." rồi mỗi người nhanh tay lấy một chai, chẳng mấy chốc mà cái túi nhẹ bỗng.
"Chuyện, ai bảo mấy ông làm bạn cùng lớp của tôi làm gì."
Nhóm người cười nói rôm rả, làm cho lớp 6 bên cạnh tức gần chết. Còn vì cái gì nữa đây, lớp bên đó có rich kid mua cho cả đám mỗi đứa cái chai nước, đã thế còn là nữ tự tay mua tự tay đưa, họ thì làm sao, đến cả ánh mắt nữ sinh nhìn cũng không có dành cho họ. Bảo sao lại không tức tới chết cho được.
Mà bên kia, phía những nữ sinh xem trận bóng cũng có người tay cầm chai nước, đối tượng mà họ muốn đưa bao gồm Hoàng Hạo Thiên và Tề Hàn Vũ. Một nữ sinh bên cạnh Bạch Tuyết Mai cũng như vậy, trên tay cô cầm theo một chai nước, mắt vẫn cứ dừng trên người Hoàng Hạo Thiên.
Bạch Tuyết Mai cái hành động gì của cô cũng đều nhìn ra, trong lòng không cam tâm. Hết người này lại tới người khác có ý đồ với Hoàng Hạo Thiên. Chuyện cô và Hoàng Hạo Thiên đã đính hôn này ai cũng đã biết rồi, sao vẫn còn kẻ ngu ngơ vẫn luôn mong muốn Hoàng Hạo Thiên đến như thế.
Bạch Tuyết Mai không nói không rằng, tự tiện giật lấy chai nước trên tay nữ sinh, cầm trên tay chờ Hoàng Hạo Thiên tới, khiến cô nàng bên cạnh phải ngỡ ngàng, chỉ kém một điều là chưa rơi nước mắt. Đúng là cô luôn muốn hướng Hoàng Hạo Thiên mà thổ lộ, nhưng cho dù người ta chưa chắc đã đáp lại cô nhưng cô không thể nào bày tỏ sự quan tâm của mình một chút sao.
Cô bạn của nữ sinh đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, không cam lòng vẫn phải an ủi bạn của mình, nhìn Bạch Tuyết Mai với ánh mắt không mấy thiện ý. Cứ làm như đã ở trên cao rồi thì muốn sao thì làm.
Hoàng Hạo Thiên chơi bóng xong, theo bản năng mà tới chỗ đứng của Bạch Tuyết Mai. Cô nở nụ cười tươi, hai tay đưa cho cậu chai nước vừa giật được. Hoàng Hạo Thiên còn tưởng là do Bạch Tuyết Mai đặc biệt chuẩn bị cho mình, còn vui mừng nhận lấy, tùy tiện để cô lấy khăn lau mồ hôi cho mình. Nhìn qua thì tưởng chừng như là cảnh ân ái bình thường của đôi nam nữ yêu nhau, còn đối với hai cô bạn nữ sinh kia thì không khác nào đôi cẩu nam nữ cả.
Sang bên phía của Tề Hàn Vũ, cậu đã giúp đỡ lớp 7 hết mình, ngăn chặn âm mưu của Hoàng Hạo Thiên, giữ vững được tỷ số hòa của cả hai lớp. Chí ít như vậy kế hoạch làm Lạc Minh Tịch phải buồn bã của Hoàng Hạo Thiên cứ thế đổ bể.
Thi thoảng trong lúc ném bóng, cậu có nhìn ra vị trí của Lạc Minh Tịch, thấy cô cũng đang nhìn mình, chắc hẳn cô cũng đang chờ mong cậu làm được gì đó. Bình thường thì cậu sẽ không bao giờ đi thi cả, nhưng mà kỳ thi đợt này nhân tiện cũng chia lại lớp, cậu lại muốn đường đường chính chính chuyển sang lớp 7 học cùng Lạc Minh Tịch, vậy nên hiện nay mới xuất hiện tại trường đây này. Thi xong môn cuối cùng cũng muốn gặp Lạc Minh Tịch, đi tìm cô, sau đó biết được lớp 6 và lớp 7 đấu bóng với nhau, cô cũng ở đó. Sau lại thấy được Hoàng Hạo Thiên đứng ở phía lớp 6, ván cờ có mất cân bằng, sau đó như thế nào thì cũng đã rõ rồi đó.
Chơi bóng xong, Tề Hàn Vũ hiển nhiên là được một vài nữ sinh chủ động chạy tới đưa nước cho. Với cậu thì nên dùng chữ "bị" đưa cho nước đi thì hơn, cậu không mong bản thân được đối đãi như vậy, Lạc Minh Tịch rồi sẽ nghĩ sao đây.
Lạc Minh Tịch hiển nhiên nghĩ đây là điều bình thường, không có gì đáng quan ngại cả. Nam thần của cô, cũng là nam thần của bao nhiêu người liền.
Tề Hàn Vũ từ chối thẳng thừng những lời mời đưa nước cực ngọt của những nữ sinh, mắt cứ dán vào chỗ Lạc Minh Tịch cùng bạn cùng lớp đang đứng đang ngồi cười nói, dừng lại ở chai nước trên tay Lạc Minh Tịch.
"Ba... bạn Tề, bạn uống nước đi." một nữ sinh mới đầu còn rụt rè, được sự cổ vũ của đám bạn mà lấy hết dũng khí đưa nước cho cậu.
Tề Hàn Vũ mắt không thèm liếc lấy một cái, lạnh nhạt: "Tôi không muốn uống."
Một câu bốn chữ hệt như bốn viên đạn găm vào tin của nữ sinh, chút nữa thì làm cô bật khóc ngay tại chỗ.
Tề Hàn Vũ tránh khỏi nhóm nữ sinh, bước thẳng tới chỗ của lớp 7 đang ngồi nghỉ giải lao. Cả nhóm người còn đang lạc quan với đời, thấy Tề Hàn Vũ đang tiến lại gần thì mọi thứ tiếng đều không phát ra được, yên lặng dõi theo.
Giáo bá đi thi thì cũng lạ lắm rồi, lại còn đối đầu với bạn tốt ngàn năm nữa, còn giúp bọn họ nữa, làm bọn họ cứ tưởng trời hôm nay sắp sập tới nơi.
Tề Hàn Vũ đang đứng đối diện Lạc Minh Tịch. Lạc Minh Tịch rất không hiểu, chớp chớp mắt nhìn cậu muốn hỏi, nhưng cứ thấy ánh nhìn của Tề Hàn Vũ cô lại nuốt lại câu hỏi vào bụng.
Tề Hàn Vũ hắng giọng, khàn khàn nói: "Tôi khát rồi."
Cái lời thoại kịch bản này, cmn cậu nên nói với nữ chính chứ không phải tôi!!! Tâm Lạc Minh Tịch hốt hoảng, quay ngang quay ngửa tìm kiếm sự tồn tại của một chai nước.
Những chai nước cô mua số lượng cũng chỉ vừa đủ cho bạn cùng lớp của cô thôi, đến bây giờ cũng coi như là hết rồi. Lạc Minh Tịch ngượng ngùng: "Chúng tôi hết nước mất tiêu..."
Tề Hàn Vũ thản nhiên cầm lấy chai nước của cô, mở nắp: "Kia không cần tìm, ở trong này có nước rồi."
Vận tốc não của Lạc Minh Tịch chạy không theo kịp, lắp bắp chỉ vào chai nước: "N...N...Nhưng đó là của tôi..."
Cô còn chưa lắp bắp xong, Tề Hàn Vũ đã cứ thế ngửa cổ lên, chậm rãi uống như đang thưởng thức. Cmn nước lọc không màu không mùi không vị, thưởng thức cái gì. Điều này làm cô lí nhí nói nốt: "Đang uống dở."
Đấy, chai nước cô đang uống dở mà đã bị người ta cướp mất, còn là nam sinh cướp mất, đây cứ như, cứ như, cứ như...
Tề Hàn Vũ cầm chai nước đã uống hết trong tay, thong thả: "Ừ, tôi biết."
Biết là của cô sao còn uống, không sợ cô ảo tưởng sao. Đây conmeno khác quái gì hôn gián tiếp đâu!?
"Tôi biết đây là chai nước cô uống, tôi cũng muốn uống nó thôi." tay nâng niu chai nước, đôi mắt nhìn vào Lạc Minh Tịch ánh lên ý cười. Trong suốt cả tháng qua, cậu đều theo sát mọi hành vi của Lạc Minh Tịch, đúng là càng nhìn lại còn muốn nhìn nhiều thêm. Ban đầu có vẻ như mới chơm chớm, nhưng bây giờ thấy người cứ muốn bày tỏ hết mà thôi. Phải nhắc lại là, cậu đã để ý tới cô từ cái vụ việc trong con hẻm đó rồi.
Lạc Minh Tịch: "...." cô không biết nên đáp lại như thế nào, tay ôm mặt che đi cái xấu hổ của bản thân. Má với tai cứ nóng bừng hết lên rồi đây này, nam thần đang bị sao thế trời!?