Khi Cam Điềm lấy được đơn đặt hàng lớn, hội con buôn trong phòng marketing nhao nhao nịnh hót chúc mừng cô.
Con buôn Đại Diễm: không hổ là tiểu Điềm Điềm của chúng ta! (hôn gió)
Con buôn Tam Nhạc: Cẩm Điềm, một mình em hoàn thành chỉ tiêu cả năm của phòng rồi đó. Trở về nhất định sẽ mời em ăn mì lạnh, suất có hai quả trứng và thêm xúc xích.
Con buôn Tứ Hỉ: Ô ô ô, Nhị Điềm, nhớ mày quá, về thì nhớ mua quà cho bạn nhé~~~~
Con buôn Ngũ Phúc: Tao hôm nay đi quán bar dụ dỗ được một anh trai quân nhân xuất ngũ. Về đây rồi tao gửi Wechat cho. Thế nào, nghĩa khí không? (khuôn mặt cầu được khen ngợi)
…
Không biết có phải do cô giúp công ty ký được đơn hàng lớn hay không mà đến cả quản lý chi nhánh cũng tự gọi điện thoại qua và nói rằng, ngày mai công ty nhỏ ở thành phố K sẽ mang một ít vật tư đến chỗ cô cách ly.
Oa, gần đây vận mệnh xoay vần chóng mặt. Chắc có lẽ do ông trời không thể nhìn cảnh cô và Giang Dĩ Hằng sớm chiều chạm mặt nhau nên đã sắp xếp đền bù cho cô đây mà.
Sáng ngày hôm sau vật tư liền tới. Cam Điềm lập tức vội vàng phi xuống cửa tiểu khu để nhận.
Em trai tình nguyện viên mặc áo đỏ tận tình tốt bụng giao cho cô một thùng lớn.
Tay nhỏ của Cam Điềm định bê nhưng nặng quá, chẳng biết cô có khiêng về nổi không nữa.
“Chị cần xe đẩy không?” Em trai tình nguyện viên mở miệng, Cam Điềm bỗng như bị đắm chìm trong giọng nói ấy.
So với giọng nói của thiếu niên thì trong hơn, còn so với cái giọng âm tám độ giả vờ thâm trầm của Giang Dĩ Hằng thì dễ nghe hơn nhiều.
Cam Điềm gật đầu như giã tỏi, còn nhân thể nói vài câu cảm ơn đầy ngọt ngào,
“Không có việc gì, tiện tay mà thôi.”
Cậu em trai thấy Cam Điềm cứ nhìn chằm chằm mình nên đành phải cười giải thích, ” Em mới vừa tham gia kỳ thi mùa xuân, cho nên muốn làm tình nguyện viên giúp đỡ mọi người, cũng coi như bước đầu hòa nhập xã hội.”
Cam Điềm lấy điện thoại ra, trong lúc đang lưỡng lự phân vân có nên xin wechat người ta không, thì cô chợt cảm thấy có một ánh mắt cực lạnh bắn tới chỗ mình.
“Em xuống đây làm gì.” Giang Dĩ Hằng đi đến đứng trước mặt cô, âm trầm hỏi.
Cam Điềm cực kiêu ngạo đáp, “Lấy vật tư, công ty gửi cho tôi!”
“Tối tôi sẽ bê lên cho em.”
Trước lời đề nghị của Giang Dĩ Hằng, Cam Điềm lập tức cự tuyệt, “Không cần, em trai này đang có ý cho tôi mượn xe đẩy rồi.”
Cậu em trai tình nguyện viên cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, đặc biệt là ánh mắt của anh Giang, thật sự đáng sợ như muốn giết người ấy. Haiz, tình huống gì đây, cậu ta còn định nhờ vả để đợt nghỉ đông này xin vào công ty anh ấy thực tập đó
Giang Dĩ Hằng khẽ mím môi, định nói gì ấy thì từ đằng xa có tiếng gọi mềm mỏng
“Dĩ Hằng, Dĩ Hằng…”
Bác gái ủy viên quản lý khu chung cư dùng giọng điệu thời thiếu nữ lúc dụ dỗ con trai trưởng làng, đỏ mặt gọi Giang Dĩ Hằng qua.
“Dĩ Hằng này, bác vừa đi họp về thấy các khu khác đều muốn dùng ứng dụng mà cháu nghiên cứu ấy. Cháu biết không, khu khác cũng có nhiều người già nên việc cấp phát thuốc thực sự cũng gặp nhiều khó khăn.”
Hiện giờ bà càng nhìn anh càng thấy vừa lòng, dù vài ngày trước tỏ vẻ là người ích kỷ chỉ biết đến mình còn không đồng ý thu lưu cô gái nhỏ.
Vậy mà bây giờ có thể phát minh nghiên cứu ra ứng dụng hỗ trợ việc phân phối thuốc cho khu chung cư, đã thế còn đóng góp khá nhiều vật tư. Điều đó đủ chứng minh việc tận tình giáo dục khuyên bảo của bà đã thành công rực rỡ và tầm ảnh hưởng đến nhường nào.
Giang Dĩ Hằng hờ hững gật đầu, ánh mắt lại như dính vào Cam Điềm đang nhảy nhót tưng bừng cách đó không xa.
Cô cười nói trò chuyện vui vẻ với người đàn ông khác, tưởng chừng tất cả chỗ này đều tràn ngập tiếng cười của cô.
Anh cản thấy khó thở, ngực nhoi nhói, cánh tay buông thõng bên mép quần cũng mạnh mẽ nắm chặt thành quyền.
Lời của tác giả: Chương sau lại có thịt nha. thịt nhúng dấm chua.