Ra về, Kỷ Duyệt chán nản xách cặp bước đi như mọi hôm.
‘Ting’
Tiếng thông báo phát ra từ điện thoại khiến cậu chú ý, cậu tắt hết tất cả thông báo các app, game, web, săn sale gì gì đó trừ mỗi app dùng để nhắn tin nên cậu biết đó chắc chắn là tin nhắn người ta gừi đến.
Mộng Mộng: Chào cậu nhé [Gà con lém lĩnh]
Kỷ Duyệt đơ ra một lúc, không biết nên làm gì chỉ có thể gõ hai từ.
Kỷ Duyệt: Xin chào.
Ê ý là cách phòng học nhau có một phòng, học cùng trường cũng gọi là sát vách vậy mà còn nhắn tin lúc giờ ra về, không gặp thẳng mặt được hả?…
Đột nhiên cậu nhớ lại gì đó rồi phủi suy nghĩ nãy của mình, cậu không muốn Nguỵ Minh đi sau cậu ta lườm liếc cậu sát khí đầy mình, có khi còn móc dao ra đâm cậu nữa ấy chứ.
Mộng Mộng: Ngó qua bên trái đi.
Cậu khó hiểu nhưng vẫn làm theo.
Cách đó không xa chính là bóng dáng Lạc Mộng, bên cạnh là Nguỵ Minh vẫy vẫy tay với cậu, gương mặt sáng ngời khiến người ta chói mắt.
Cậu cười gượng gật đầu một cái muốn chuồng đi lẹ bên cạnh thụ chính là một con ác ma đội lốt người đó trời!!
Nhưng mà nhắc đến cũng thấy lạ, tại sao Nguỵ Minh lại chưa trả thù cậu nhỉ, nghe lúc đó hắn hùng hồn lắm mà ta, mà thôi vậy càng khoẻ, cậu là không muốn dính tới rắc rối.
Cố Diệp không biết từ đâu ra khoác vai cậu cười nói: ”Chào”
Kỷ Duyệt gật đầu cho có lệ, cả hai vừa đi vừa nói chuyện lúc này cậu mới nói.
“Cậu biết Lạc Mộng không?”
Lại đột nhiên cậu lại nhớ, Lạc Mộng và Cố Diệp ở chung một lớp mà??? Sao còn nhờ cậu làm mai?
Cố Diệp gật đầu: “Khá sôi nổi, có xã giao”
Cậu không hiểu Lạc Mộng như vậy là sao, còn có Phó An Tư ở trỏng.
Mấy ngày nay thi thoảng cậu rảnh sẽ đánh với cậu ta mấy ván game nhấn tin mấy câu rồi thôi, có nhiều lúc hắn đòi ảnh mặt, địa chỉ cậu nhưng cậu từ chối hết.
Anh nghiêng đầu tỏ ý khó hiểu.
“Chỉ là Lạc Mộng cũng rất dễ thương, omega xinh đẹp nhỏ nhắn khiến người ta rất muốn che chở” Kỷ Duyệt cảm thán, đó toàn bộ đều là những suy nghĩ thật lòng của cậu không nửa câu dối lừa, thụ chính được xây dựng hình tượng tuyệt mĩ như vậy sao cậu có thể chê được.
Anh nhướng mày: “Thế nên cậu để ý cậu ta?”
Cậu vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không…Chỉ là tôi thấy cậu có thể thân hơn với cậu ta”
Lạc Mộng khá chủ động, mỗi khi Cố Diệp chơi thể thao đều sẽ cho anh một chai nước suối lạnh mát, kèm một chiếc khăn bông mài trắng nhỏ. Cậu ta rất chịu khó chủ động làm thân với anh.
Anh nhún vai không trả lời.
_________
“Cố thiếu lại tiếp xúc với tên đó à?”
Ở trong một buổi party tại nhà vào tối, người khá đông và nhộn nhịp, có bể bơi và hiện tại bọn họ đang tổ chức BBQ.
Cố Diệp ngồi ngay ngắn, nhấp một ngụm nước khẽ nói: “Khá vui”
Buổi tiệc lần này toàn thể đều là lớp A1 và có một số bạn khác được mời đến.
Lục Sở cũng ở đấy lẫn Kỷ Hạ đều được mời đặc cách.
Gia Lâm chính là người tổ chức buổi tiệc lần này, cô ta có một ngoại hình phổ thông nhưng so sánh thì cao hơn người ta mấy phần, gia đình danh giá, thành tích tốt nhưng lại yếu thể lực, có mấy lần xém liệt môn thể dục nhưng gia đình phải đút khá nhiều tiền mới khiến cô thoát một kiếp nạn.
Phó An Tư ngồi cùng đám bạn mình vẫn chăm chú vào điện thoại mà chơi game, Lạc Mộng tiến đến đưa cho hắn một ly nước trông giống soda.
Nước mát lạnh chạm vào da thịt khiến hắn rùng mình một cái nói hai chữ: “Cảm ơn”
Lạc Mộng ngồi xuống phía bên cạnh bạn của Phó An Tư là Hà Địch cùng Gia Lan Chi trò chuyện.
“Các cậu biết Kỷ Duyệt lớp A3 không?”
Gia Lan Chi cười mỉm: “Nhắc tên thôi cũng đủ biết mà, tai tiếng nhiều vậy sao mà không biết được?”
Lạc Mộng khẽ nói: “Thật ra cậu ấy khá tốt bụng mà, không nên đồn xấu cậu ấy nhỉ”
Hà Địch lây nhẹ tay của Phó An Tư khiến hắn mất tập trung, cáu kỉnh mắng: “Mẹ nó! Làm cái gì vậy!?”
“Cậu thấy sao?”
Hắn thấy phiền, hắn nhớ không lâu trước đây bọn họ cũng đã hỏi và nói với nhau về cái này nhưng hắn chỉ im lặng, ai dè giờ lại hỏi nữa.
“Không biết, chưa tiếp xúc” Phó An Tư cọc giọng.
Hắn đột nhiên lại nhớ đến câu của anh trai có nick Thùng Gạo nên mượn lời trả lời thôi, không thì không biết bọn họ sẽ làm phiền hắn đến bao giờ.
Lục Sở nghe bọn họ nói chuyện mà bản thân có thể chen vào thế là chen vào luôn, khoác vai Lạc Mộng vui vẻ tiếp lời: “Sao lại nói đến cậu ta?”
Hà Địch trả lời: “Mộng Mộng hỏi đấy” nghĩ ngợi một chút liền nói tiếp: “Cậu thấy khá thân với cậu ta, nói chút cảm nghĩ”
Lục Sở ngẫm một chút: “Ừ cũng chỉ là xã giao, nhưng thấy cậu ta khá vui nên có thể chơi thêm một thời gian nữa, tính tình cũng không giống trong lời đồn rất ngoan cường”
Lúc này Phó An Tư khựng lại một lúc liền ngừng thao tác tay để chơi game.
Anh trai Thùng Gạo gửi tin nhắn rủ game rồi.
Phó An Tư: Đợi nốt ván cái.
Gia Lan Chi thấy Phó An Tư đứng yên bất động trong game thì hơi hoang mang quay đầu hỏi: “Mạng cậu lag hả? Hay máy lag? Hay văng rồi?”
“Đánh nhanh thẳng nhanh” Hắn cười nhạt rồi lại tiếp tục chơi.
Gia Lan Chi cùng Hà Địch nghĩ chắc nãy chỉ là lỗi thôi.
Tốc độ chơi của hắn đột nhiên đẩy nhanh như muốn giết người vậy bỗng chốc cũng khiến người ta hoảng sợ.