Không ai nhường ai Nguyệt Mãn đành lên tiếng: “Ừ thôi…Hay mình đợi xuất chiếu khác”
Kỷ Duyệt nhếch môi, chọc tức đối phương: “Ừ, không chấp”
Nói xong cậu khoác vai lớp phó rời đi để lại Nguỵ Minh đang nổi gân xanh, hắn tức giận đến tột cùng như bị Lạc Mộng kéo lại nên thả cậu đi nhưng hắn thề hắn sẽ khiến cậu phải trả giá cho vụ việc hôm nay.
Nguyệt Mãn sợ hãi hỏi Kỷ Duyệt: “Sao lại chọc tức Nguỵ Minh? Cậu ta không đơn giản…gia thế cậu ta rất lớn, chúng ta không đọ nổi đâu…”
Kỷ Duyệt nhún vai không quan tâm lắm, cùng lớp phó đi bộ đến một quán takoyaki gần đó.
Cậu chọn bàn trên tầng cao nhất với thái độ mong muốn ít người một chút, vắng vẻ một chút, thông thoáng một chút. Cậu để lớp phó tự chọn món cho cậu và cả cô, bước ra phía ngoài lôi trong bọc ra một bao thuốc lá. Bình thường cậu không hay hút lắm, thậm chí cả tháng chỉ hút một điếu vì thân phận hiện tại nên thậm chí cậu còn không hút, nhưng hiện tại đầu óc cậu đang rối mù rối mịt, cậu cần bình tĩnh hơn để suy nghĩ giờ thêm chuyện của Nguỵ Minh thật sự rất phiền phức vì hắn ta sẽ không để cậu yên ổn.
Cậu khẽ thở dài, nhưng một bàn tay vương tới giật lấy điếu thuốc của cậu.
Kỷ Duyệt nhíu mày khó chịu nhìn sang.
“Nội quy trường học không cho phép hút thuốc”
À là Cố Diệp…má hết công chính này rồi đến công chính khác, phiền vãi…
Cậu nhìn hắn dựa lưng lui cáu kỉnh nói: “Ừ? Và? Ở đây không phải trường học”
Cố Diệp nhìn cậu một tia mất mát lướt qua mắt hắn, cậu trợn mắt to một chút, tưởng bản thân bị hoa mắt.
“Tôi có hình, post lên cho trường là cậu tiêu”
“Thế nên?”
“Cho cậu một cơ hội sửa sai, hoặc là mua chuộc tôi đi”
Kỷ Duyệt biết, Nguỵ Minh đang nhâm nhe trả thù cậu nếu thật sự Cố Diệp post lên cho thầy cô thì Nguỵ Minh sẽ đớp lấy thời cơ này vồ xé cậu thành trăm mảnh!
“Cậu muốn gì?”
Cố Diệp tỏ vẻ chống tay suy nghĩ: “Cậu đáp ứng ba yêu cầu của tôi, thế nào?”
Cậu hừ lạnh: “Không quá đáng, vừa sức tôi là được”
Trong mắt Cố Diệp Kỷ Duyệt hiện lên như một con mèo đang xù lông lên vậy, rất đáng yêu khiến hắn có chút muốn bắt nạt cậu.
“Đầu tiên, mỗi giờ ra chơi cậu phải sang tìm tôi đầu tiên rủ tôi đi dạo”
Kỷ Duyệt trợn tròn mắt: “Fuck, anh có bệnh hả? Mắc gì tôi phải làm vậy!?”
Cố Diệp thở dài tỏ vẻ buồn bã: “Vậy- tấm hình-“ chưa đợi hắn nói hết câu thì cậu đã gật đầu lia lịa.
“Được được, đừng doạ nữa”
Cậu nhìn sau phía Nguyệt Mãn đang ngồi lướt điện thoại đợi cậu vào, thở dài trách bản thân đáng lẽ không nên mua bao thuốc lá này để rồi giờ khổ vậy không biết.
Hắn nhìn cậu cười thầm: “Hai yêu cầu còn lại tôi chưa nghĩ ra, đợi sau khi tôi nghĩ ra tôi sẽ nói với cậu”
Cậu hậm hực xoay người định rời đi.
“Đợi đã”
Kỷ Duyệt tức giận nhưng cố kiềm nén: “Cố thiếu, có chuyện gì nữa!?”
“Add wechat với tôi”
“Tại sao tôi lại phải làm vậy?”
“Tại nếu tôi không phổ cập yêu cầu sớm, lỡ cậu vi phạm thì…” Hắn nhìn cậu cười nham hiểm.
Ahhhhh cậu là bị hắn bức chết mà!
Add wechat xong xuôi hắn về bàn hắn cậu về bàn cậu, cậu hậm hực ngồi phịch xuống không kiềm được mà liếc qua chỗ hắn. Sao cậu lại không biết hắn mưu mô không thua gì Nguỵ Minh nhỉ? Sảo trá!!!
Ở phía bên Cố Diệp, Niệm Tan hỏi hắn: “Mày đi đâu mà rề rà vậy, tao ăn sắp hết mới vào?”
Hắn cười nhẹ, ẩn ý trả lời: “Bắt gặp một bạn học sinh không ngoan” rồi dùng xăm tako bỏ vào miệng mình mặc cho đối phương không hiểu méo gì hết.
.
“Cậu ăn đi” Nguyệt Mãn nhìn cậu.
Kỷ Duyệt nhìn cô bạn lớp phó nãy giờ chưa động đũa, thở hắc một hơi điềm đạm nói: “Cậu ăn trước đi, tớ uống miếng nước”
Nguyệt Mãn cho miếng tako vào miệng, khuôn mặt sung sướng thiếu điều mọc cái cánh bay lên trời, cậu nhìn cô tay cầm ly trà chanh thái xanh thầm nghĩ: vì sao mới gặp một chút lại đối xử với cậu như thế? Đúng là một cô bạn dễ thương mà.
Ăn uống xong xuôi, Nguyệt Mãn rụt rè đưa ra đề nghị: “Chúng ta đi mua ít đồ được không? Tớ muốn mua ít quà tặng cho bạn”
Kỷ Duyệt gật đầu không phản đối: “Tớ cũng muốn mua một bó nhan, tự thắp cho bản thân ba cây”
Nguyệt Mãn có chút không hiểu ý của cậu, cậu cũng không giải thích kêu cô chỉ đường.
Toàn bộ hành trình bọn họ đều đi bộ, cậu để ý cô bạn lớp phó có chút khó chịu nhưng cậu cũng chả phải boy tinh tế gì, cố ý mặc kệ một chút…Cuối cùng vẫn lại không kiềm được mà hỏi: “Sao vây?”
Cô nhìn cậu lắc đầu.
Kỷ Duyệt trầm ngâm một lát rồi cũng im thinh thít không nói gì nữa.
Trước mặt bọn họ là một shop đồ không quá to, cũng không quá nhỏ, muốn vào trước hết phải bỏ giày dép ra ngoài để vào hộc tủ sắt.
Khuôn mặt của bạn lớp phó niềm nở hơn, thích thú nhìn xung quanh, có một nhân viên tiến tới hỏi bọn họ muốn tư vấn cái gì.
“Bên chị có set quà nào không? Em muốn mua tặng sinh nhật”
Chị nhân viên rạng rỡ giới thiệu cho cô, nhìn sang Kỷ Duyệt lại hỏi. Cậu híp mắt: “Chỗ chị có bán nhan không, lấy em vài bó”
Chị nhân viên không hiểu ý của cậu, cười gượng không biết nên đáp thế nào.
“Em đùa thôi”