Bệnh Chiếm Hữu

Chương 55: Anh còn yêu em không?




Editor: Mary

Beta-er: Sel

Vừa vặn lọt vào tầm mắt.

Người một tuần nay không thấy đâu, giờ phút này lại xuất hiện ở chỗ không nên xuất hiện nhất.

Thời Ôn không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt, thời điểm chân vừa có cảm giác, việc đầu tiên cô làm chính là chạy đi mất.

Trần Trì cũng cảm thấy bất ngờ.

Sao lại xui xẻo như vậy, đúng lúc gặp được Thời Ôn, lại là là lúc cậu từ bên trong bước ra......

Cậu thấy cô xoay người chạy đi, phản ứng đầu tiên chính là đuổi theo. Nhưng bước chân cậu vừa chạy đi một nửa đã cố chấp dừng lại.

Thời Ôn chạy ra cửa lớn, cũng không quay đầu lại, thoắt một cái biến mất trong tầm mắt mấy nam sinh.

Lưu Cánh nhìn mà trợn tròn mắt, "Sinh ca, anh với chị dâu lần này cãi nhau lớn thật đâty, chị ấy nhìn thấy anh như gặp lưu manh liền chạy biến."

Trương Diệu dương dương mi, để tay lên vai Trần Trì, "Nhìn đi nhìn đi Sinh ca, chị dâu thật sự giận anh rồi. Em nói cho anh nghe một phương pháp để làm lành. Chờ em đem ảnh của Đinh Tư Thanh đưa cho chị dâu, dặm thêm chút mắm muối nói Đinh Tư Thanh theo đuổi anh, anh là bị ép buộc, chị dâu khẳng định sẽ ghen, không muốn cùng anh cãi cọ, nói không chừng còn chủ động làm hoà. Đến lúc đó Sinh ca, anh nhất định phải xin lỗi em, vừa mới nãy còn phát hỏa chửi em lừa anh đến chỗ này...... Nhưng mà, không nghĩ chị dâu nhìn nhu nhu nhược nhược như vậy, mà lại không dễ tính, còn tuyệt tình như vậy, không muốn cùng anh nói lời nào, quay đầu liền chạy......"

Trương Diệu lắc đầu thổn thức, bị người đẩy vai một cái, hắn nhíu nhíu mi, "Mày đụng tao làm con mẹ gì?"

Lưu Cánh bĩu môi, ý bảo hắn câm miệng chạy qua xem Trần Trì.

Trương Diệu đi qua, liền thấy Trần Trì âm u nhìn mình, khi ánh mắt gặp nhau, hắn cảm thấy mình đã trải qua một hồi trời long lở đất.

Mấy nam sinh hi hi ha ha tới, an an tĩnh tĩnh đi. Trở lại K, từng người liền tản ra, Trương Diệu và Lưu Cánh cũng không dám đi theo Trần Trì. Hai người ngồi ở cách đó không xa, xem Trần Trì giống như mấy ngày trước không ngại chết chuốc rượu chính mình.

Trương Diệu nhìn đến buồn bực, "Sinh ca hà tất phải như vậy, tuy rằng chị dâu không nhẹ nhàng, rất hơn thua, nhưng khẳng định đàn ông chúng ta còn hơn thua hơn, trực tiếp dùng sức mạnh là được."

Lưu Cánh đạp hắn một chân, "Đừng có đưa mấy cái ý kiến ngu như bò!"

Trương Diệu nhăn mũi, "Cái này đâu phải ngu như bò, chị dâu cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, tao thông minh như vậy ở cửa quán bar lại có thể bị chị ấy hố một phen. Sinh ca cãi không lại chị ấy, chỉ có thể dùng kế sách kia!"

Lưu Cánh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Tao cảm thấy chuyện tình cảm của hai người bọn họ chúng ta tốt nhất đừng nhúng tay vào, mấy cái ý kiến tào lao của mày có ngày bị Sinh ca đánh cho bốc hơi."

Trương Diệu hừ lạnh, cầm hạt dưa trên bàn, cắn mấy cái, lại nói: "Nếu không chúng ta thử xem, đem ảnh Đinh Tư Thanh đưa cho chị dâu, chị dâu nói không chừng liền cảm thấy ghen tuông?"

Lưu Cánh nhảy xuống ghế cao, "Mày tự tìm chết đi, đừng lôi tao theo."

......

Thời Ôn mở máy tính ra, lướt vào trình duyệt tìm kiếm. Gõ vào ba chữ "Đinh Tư Thanh", hoàn toàn là hành động vô ý thức.

Chờ ánh mắt cô có tiêu cự, lọt vào trong tầm mắt chính là ảnh Đinh Tư Thanh mặc váy dài đang khiêu vũ.

Chán ghét từ đáy lòng thoáng dâng lên, cô lướt xuống, lại nhìn đến một video khác —— là trước khi buổi diễn bắt đầu, Đinh Tư Thanh được phỏng vấn ở phòng hóa trang.

Thời Ôn do dự vài giây, click mở.

Đập vào mắt, chính là gương mặt tươi cười bắt mắt của Đinh Tư Thanh.

Xinh đẹp không?

Xinh đẹp.

Khiêu vũ tốt không?

Rất tốt.

Cho nên Trần Trì thích cô ấy?

Thời Ôn ấn tạm dừng, lạnh lùng đánh giá.

Còn không phải là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa sao?

Như thế nào lại thích Đinh Tư Thanh......

Rõ ràng lúc trước thích cô như vậy, sao có thể thích người khác, còn cố tình là Đinh Tư Thanh.

Thời Ôn ngã lên trên giường, cánh tay không cẩn thận đụng đến máy tính, video một lần nữa phát lên. Cô không suy nghĩ liền ấn tạm dừng, nhìn trần nhà đến xuất thần.

Có lẽ là vì làm cô ghen, muốn cô tức giận sao?

Nhưng vì sao lại phải là Đinh Tư Thanh, cô luôn nói mình ghét Đinh Tư Thanh.

Khả năng lớn nhất chính là cậu thật sự thích Đinh Tư Thanh......

Nhưng không phải cậu rất thích cô sao? Rõ ràng thích cô như vậy, gắt gao ôm lấy cô, sợ cô vài giây tiếp theo liền biến mất, dính lấy cô, cậu không thấy cô ở trong tầm mắt liền trở nên sốt ruột, ngoại trừ những chuyện liên quan đến nam sinh khác, mọi chuyện ở mặt khác cậu đều nhường nhịn cô.

Sao lại biến thành như vậy......

Thời Ôn cuộn người lại, quơ tay bắt lấy gối ôm che khuất mặt.

Cảm xúc bi thương ở đáy lòng liền toát ra như đêm mưa tầm tã, quang cảnh trong quá khứ nhảy lên trước mắt, thoáng hiện lại biến mất, gợi lên tầng tầng gợn sóng, ẩm ướt toàn bộ phòng.

"Nếu vậy, sang năm có " Đại hội khiêu vũ cổ điển " ba năm mới xuất hiện một lần, cô sẽ tham gia sao?"

"Tôi rất có hứng thú, thật ra khi tôi ở nước ngoài......"

Thời Ôn đỏ mắt bỏ gối ra, ánh sáng chui vào mắt, nước mắt trong suốt.

Cô lấy giấy xoa xoa mắt.

Đại hội khiêu vũ cổ điển.

Sinh viên đại học thuộc khóa khiêu vũ đều dựa theo thứ tự đoạt giải, giải càng cao khả năng được nhận vào học viện vũ đạo Nam Đều càng cao.

Tư chất bất phàm, nếu may mắn được lão sư ở học viện Nam Đều coi trọng thì sẽ được thu làm đệ tử. Cứ ba năm vừa vặn sẽ tổ chức một lần.

Đời trước, Thời Ôn bởi vì hai điều này, cuối cùng quyết định báo danh thi đấu.

Cũng chính vì tham gia thi đấu, mới xảy ra loạt chuyện sâu xa giữa cô và Đinh Tư Thanh.

"Tháng tư năm sau cô cũng chỉ mới mười chín tuổi, sẽ cùng đông đảo học sinh đại học thể hiện tài năng, nhưng cô đã là học sinh ở học viện Nam Đều. Tư Thanh, cô không lo lắng sẽ có tuyển thủ nói cô đoạt cơ hội của người khác sao?"

"Tôi không xem trọng thứ hạng, chỉ tham gia thi đấu với tinh thần hữu nghị. Hơn nữa, tôi cảm thấy mọi người trong nước đều thật sự rất ưu tú, nhất định sẽ không kém hơn tôi."

"Không xem trọng thứ hạng? Tư Thanh thật sự rất hào phóng như trong lời đồn, tôi liền chúc cô cuối tháng tư năm sau có thể thi đấu với trình độ được kỳ vọng."

Thời Ôn hít hít mũi, nghe một đoạn đối thoại như thế, nhịn không được cười nhạo thành tiếng.

Từ từ...... Cuối tháng tư?

Thời Ôn vội vàng kéo video lên, xác nhận phóng viên thật sự nói tháng tư.

Thi đấu sao có thể tổ chức vào cuối tháng tư?

Tim Thời Ôn đập như sấm, cô nôn nóng search "Đại hội khiêu vũ cổ điển".

Nhảy ra official website.

Cô rê chuột đi vào, trang web cổ phong, chính giữa có mấy hàng tin tức ——

Thời gian báo danh: năm 20XX tháng 11 ngày 1 — năm 20XX tháng 12 ngày 30

Thời gian thi đấu: năm 20XX tháng 4 ngày 25 — năm 20XX tháng 4 ngày 27

Địa điểm: Đang quyết định.

Ngón tay Thời Ôn run lên.

Không có khả năng.

Thi đấu ở đời trước rõ ràng là vào ngày mùng 10 tháng 4.

Sau đó phát sinh sự việc Trần Trì làm nổ trường, là tháng 4 ngày 16.

...... Chẳng lẽ một đời này được sửa lại?

Rất nhiều sự tình đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cho nên thời gian thi đấu và sự việc oanh tạc phía sau cũng thay đổi?

Thời Ôn chà xát đôi tay đang lạnh dần.

Có lẽ mốc thời gian của sự kiện kia cũng bị ảnh hưởng?

Thời Ôn nghiêng nghiêng đầu, mê mang mà nhìn thời gian ở góc phải màn hình máy tính.

Năm 2018 tháng 11 ngày 2.

Thời gian đều bị xoay chuyển, đình chỉ giống nhau.

Chờ một chút!

Thời gian nổ trường có thể xảy ra trước không?

Thời Ôn xém chút quên cả hô hấp.

Có khả năng...... có khả năng xảy ra trước, nói không chừng chính là ngày mai.

Trần Trì......

Trần Trì!

Thời Ôn luống cuống tay chân từ trên giường bò dậy, sờ đến di động, lập tức gọi cho Trần Trì.

Trong lúc sợ hãi, cô chạy ra cửa phòng, gặp mẹ Thời bưng trái cây đang muốn đưa đến phòng cô, cô chưa kịp giải thích một câu, hoảng hoảng loạn loạn chạy ra cửa nhà.

Điện thoại không gọi được.

Thời Ôn ngồi trên xe taxi, gọi tới gọi lui đến tám cuộc.

Ở K, Trần Trì nằm ở trên sô pha vừa uống vừa rót. Nhậm Xích nhìn không nổi, gọi người dọn cái bàn trước mặt cậu.

Nhậm Xích: "Mẹ nó, nó uống cỡ này không biết tao uống tới nghèo trước hay nó uống tới chết trước."

Trần Trì uống đến ý thức mơ hồ, sờ không thấy rượu cũng không sờ soạng nữa.

Trương Diệu đứng bên cạnh Trần Trì, đánh giá lên xuống, "Em cảm thấy là Sinh ca uống tới chết trước, thật đúng là không nhìn ra anh ấy là một tên si tình."

Khi bọn họ nói chuyện, Trần Trì nấc lên nỉ non một tiếng "Ôn Ôn", rồi ngủ mất.

Lưu Cánh đứng ở trên bàn, "Cái này gọi là sống mơ mơ màng màng đúng không?"

Bên chân rung lên, Lưu Cánh bị dọa nhảy dựng, ngã xuống, khó khăn lắm mới đứng vững.

Trương Diệu cầm lấy di động của Trần Trì trên bàn, "Duma, điện thoại của chị dâu!"

Lưu Cánh: "Mau bật lên!"

Trương Diệu: "Bật cái rắm, Sinh ca uống say đến không biết trời đất, chị dâu biết anh ấy uống nhiều như vậy không phải càng tức giận hơn sao?"

Lưu Cánh: "Vậy thì từ chối?"

Trương Diệu để điện thoại lại trên bàn, "Coi như không ai nghe thấy đi."

Lưu Cánh: "Chị dâu sẽ không suy nghĩ không thông, chạy tới đây chứ?"

Trương Diệu xuy nói: "Hết một tuần không tới, hôm nay khẳng định cũng không tới."

Nửa giờ sau, Trương Diệu nhìn đến Thời Ôn đột nhiên xuất hiện ở quán bar, sợ tới mức trên từ ghế cao ngã xuống.

Hắn căn bản không kịp cản, Thời Ôn liền chạy đến trước người Trần Trì.

Thời Ôn quét mắt đến di động ở trên bàn và Trần Trì nằm trên sô pha, nhẹ nhàng thở ra.

"Trần Trì......"

Cô đi qua, đẩy đẩy vai cậu.

Người trên sô pha giật giật, chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng tiến vào đôi mắt, Trần Trì đem người trước mặt nhìn rõ ràng.

Cậu cười nhạo một tiếng, biết chính mình vẫn còn ở trong mộng.

Cô sẽ không đến đây, một tuần nay cô cũng chưa từng đi tìm cậu, chắc đã vui vẻ ném người biến thái như cậu đi, xảy ra chuyện hôm nay, cô càng không muốn nhìn thấy cậu...... Cô trước nay chưa từng tin cậu, cô chắc chắn cho rằng cậu cố ý đi xem người kia biểu diễn, cô chắc chắn cho rằng hai người bọn họ có gì đó.

Trần Trì ngồi dậy muốn đi lấy rượu, người trước mặt cũng đi theo sau, cách xa vài phân.

Ở trong mộng còn trốn cậu?

Cậu duỗi tay bắt lấy tay cô, đem cô ôm vào trong lòng ngực.

Thời Ôn trở tay không kịp, cùng với một tiếng hô nhỏ rồi ngã trên người cậu.

Một khắc cơ thể chạm vào nhau, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Trần Trì cúi đầu, nhìn về phía người trong lòng ngực.

Là cô?

Cậu đang nghĩ ngợi, người trong lòng ngực bò lên, đứng ở kế sô pha.

Thời Ôn vuốt vuốt tóc, liếm liếm môi có chút khô ráo.

"Cái kia......"

Cô có rất nhiều lời nói muốn hỏi cậu.

Cô muốn hỏi, cậu vì sao lại đi xem Đinh Tư Thanh biểu diễn? Cậu thích Đinh Tư Thanh sao?

Hay là đi xem biểu diễn chỉ vì muốn chọc giận cô? Vì sao cố tình chọn Đinh Tư Thanh, không sợ cô không bao giờ gặp lại cậu?

Nhưng giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy những cái đó đều không quan trọng, cô chỉ cần một đáp án.

"Trần Trì, anh còn thích em không?"

Trần Trì giương mắt, biểu tình phức tạp.

Cậu nhìn đến Trương Diệu cách đó không xa, khoe khoang mà tung tăng nhảy nhót.

Là kế sách của Trương Diệu.

Qua hết một tuần cô cũng chưa tới tìm cậu, mà hôm nay, cô biết cậu đi nhìn người kia biểu diễn, cố ý tới này tìm cậu...... Là cảm thấy ghen tuông, sợ cậu bị cướp đi cố ý tới giành lại sao?

Bởi vì người kia là người cô ghét, cô không cam lòng cậu bị người như vậy cướp đi, cho nên mới tới. Có lẽ, đổi một đối tượng khác, cô liếc mắt cũng sẽ không thèm để ý......

Thời Ôn lo âu chờ cậu trả lời, thấy cậu nãy giờ không nói gì, tâm lạnh đi một nửa. Nghiêng phía sau đi qua một người, cô nhìn lại, là một nam sinh, cũng mặc kệ, đi qua trực tiếp bắt được cánh tay của nam sinh kia.

Trong chớp nhoáng, cô giữ lấy tay của nam sinh kia đáy mắt cậu liền dâng lên hàn khí không hề che dấu.

Như vậy là đủ rồi.

"Trần Trì, anh còn thích em."

Thời Ôn nói, trái tim cùng với tay chân chậm rãi ấm lại.

Cô tiến về hướng cậu, giữ chặt tay cậu, nhìn đến biểu tình kinh ngạc của cậu, ôn nhu nói: "Em không chê anh, cũng không sợ anh."

"Trần Trì, em cũng thích anh."

Nếu nói ra, là cô dụ dỗ cậu trước.

Cô quyết định dụ dỗ đến cùng.

Tình cảm của bọn họ là chuyện của bọn họ, tuyệt đối không thể kéo người vô tội vào, một đời này cậu sẽ không làm nổ trường, cô sẽ yêu thương cậu.

Cô không chỉ muốn cậu không trở thành người xấu, cô còn muốn chữa khỏi cho cậu, làm cậu trở thành người tốt.

Thời Ôn: "Không có chuyện "cứ như vậy đi" đâu, em không đồng ý, em tuyệt đối không chia tay với anh."

Trần Trì chớp chớp mi, đem lời nói đầy tính chiếm hữu của cô đảo trong đầu một vòng, cậu trào phúng nhấc nhấc môi, "Không chia tay? Em thật sự muốn cùng một con quái vật ở bên nhau?"

Cậu cười đến rõ ràng, đậm ý vị trào phúng.

Cô lại nhìn đến ánh sáng đang yếu dần ở đáy mắt cậu, "Ở trong mắt em anh trước nay không phải là quái vật, em không cho phép anh nói chính mình như vậy."

Ý cười của cậu khựng lại, cổ họng khô khốc.

Rõ ràng cô sợ cậu, vẫn luôn lấy lòng cậu, sợ cậu tức giận sợ cậu không vui, vẫn luôn nơm nớp lo sợ, cô để ý người kia như vậy sao? Bởi vì người kia, nguyện ý lưu tại bên người cậu.

Cậu nằm lên trên sô pha, "Đừng miễn cưỡng chính mình."

Thời Ôn có chút bất đắc dĩ, "Em không miễn cưỡng chính mình."

Cậu nhìn thẳng cô, tầm mắt vẫn luôn cố định, thật lâu sau, cậu mở miệng: "Em thật sự không sợ?"

Thời Ôn chớp mắt, "Vốn dĩ không sợ."

Nếu sợ thì trước giờ sẽ không ở bên cậu.

Trần Trì giật nhẹ khóe miệng, "Anh đã cho em cơ hội rời đi, mặc kệ em bởi vì cái gì mà ở lại, anh đều sẽ không buông tay."

"Em sẽ hối hận, em căn bản không biết đâu mới là anh chân chính."

Thời Ôn nhấp môi.

Như thế nào là cậu chân chính?

Còn cần bao nhiêu chân thật?

"Em không hối hận."

Trần Trì mặt mày bất động, nhàn nhạt nói: "Vậy em hôn anh."

Thời Ôn: "......"

Như thế nào lại đòi hôn.

Dù sao không phải lần đầu tiên hôn.

Cô khom lưng, nhắm mắt lại nhanh chóng hôn vào miệng cậu một cái.

Mới vừa đứng dậy, liền nghe được âm thanh của cậu, "Đầu lưỡi cũng không đưa vào, không có thành ý."

Vành tai Thời Ôn nóng lên, cổ ửng đỏ.

Cậu đem phản ứng của cô thu vào đáy mắt, hầu kết lăn lăn, thanh âm áp bức, "Hối hận?"

Thời Ôn bị cậu không ngừng hỏi như vậy có chút bội, cô đứng thẳng, bễ nghễ nhìn cậu nói, "Không hối hận, cũng không sợ anh. Anh đã nói em không cần cho anh mặt mũi, cho nên về sau hôn hay không hôn, hôn anh duỗi đầu lưỡi hay không duỗi đầu lưỡi, em sẽ tự quyết định."

Cô nói xong một hơi, rồi sau đó ý thức được chính mình nói cái gì, sắc mặt lại đỏ ửng.

Trần Trì bị cô nói như vậy có chút không phản ứng kịp.

Thời Ôn xấu hổ đến muốn nhảy xuống hố, nhưng cảm thấy mặt mũi vẫn ổn.

Khi mở miệng lại, thanh âm nhẹ đi không ít, "Em phải về nhà, anh là bạn trai em, anh......."

Trần Trì trực tiếp đứng lên, giữ chặt tay cô đi ra ngoài.

Cô hít sâu một hơi, đem tư thế bị cầm tay đổi thành mười ngón tay đan vào nhau.

Vậy là giải hoà đi......

Lần này cô sẽ nắm chặt.

Cùng nhau kiên cường sống sót, vô luận có chuyện gì xảy ra cũng không đáng sợ hơn cái chết.

......

Trần Trì gọi taxi, xe chạy một đường đến trước nhà Thời Ôn.

Hai người xuống xe, Thời Ôn nhìn chằm chằm mũi chân, lại ngẩng đầu nhìn cậu, "Ngày mai tới trường đi, em sẽ mang bữa sáng cho anh...... Đi ngủ sớm một chút, nhớ mơ về em."

Haha hai người này ngốc quá tui phải thúc đẩy tí chứ bản gốc là "Mơ đẹp"

Cô phải rời khỏi, Trần Trì không để cô đi. Nhớ nhung như độc dược được tẩm vào xương cốt cậu, từng chút từng chút xâm chiếm tâm trí cậu.

Cậu sẽ nhớ cô đến phát điên.

Cậu ôm lấy cô, nâng cằm cô, gia tăng nụ hôn ở quán bar.

Thời Ôn kinh hoảng thất thố.

Đây chính là dưới nhà cô!

Cha mẹ cô hoặc là Thời Noãn vừa lúc đi dạo phố trở về hoặc là xuống lầu vứt rác thì làm sao bây giờ?!

Cô tâm loạn như ma, thời điểm muốn đẩy cậu ra lại dừng tay, suy nghĩ vài giây, cuối cùng quyết định cắn cậu một ngụm, còn chưa cắn xuống, cậu liền rời đi.

Trần Trì lúc thì ôn nhu lúc thì cường ngạnh chiếm lấy môi cô, phát ra tiếng làm người ta cảm thấy thẹn thùng.

Tay cậu vẫn giữ lấy cằm cô, nhìn cô thở hồng hộc lại có bộ dạng lo lắng hãi hùng, khàn khàn mở miệng: "Đây là việc anh vẫn luôn muốn làm...... Ôn Ôn, kích thích sao?"

Thời Ôn cảm thấy toàn thân mình đỏ ửng như tôm luộc.

Trần Trì thấy cô không nói lời nào, lại hôn lấy cô, bất quá chỉ hôn miệng cô một vòng, nhanh chóng rời đi. Khi rời đi lại mút môi cô một cái thật mạnh.

"Sợ hãi cũng không kịp rồi."

Cậu sẽ không để cô đi, cậu cũng sẽ không kiêng nể gì bại lộ bản tính, hoàn toàn thuận theo bản năng làm ra những việc đầy tính chiếm hữu với cô.

Trần Trì mắt đen sâu thẳm, cậu xoa xoa môi cô, nhẹ nhàng dán sát vào.

Trên môi đau xót, cậu nhíu mày.

Thời Ôn cắn cậu một ngụm thật mạnh, "Sợ hãi sợ hãi, anh cũng không phải là quỷ."

Cô không đợi cậu phản ứng, chạy nhanh vào nhà.