Bệnh Chiếm Hữu

Chương 44: Không được gặp em, anh sẽ chết




Editor + beta: Sel

Hai người có lẽ cũng đã nói xong, xoay người đi tới chỗ Thời Ôn.

Trần Trì nhìn thấy biểu tình của cô cứng đờ thì nhẹ nhàng hỏi:

"Sao em lại ở đây?"

Tay chân của Thời Ôn lạnh lẽo, ánh mắt từ trên người cậu chuyển sang Đinh Tư Thanh.

Đinh Tư Thanh thấy cô nhìn mình thì cong môi, lộ ra nụ cười vừa xinh đẹp vừa hào phóng:

"Chào cậu."

Thời Ôn không hé răng.

Cô sợ vừa nói một câu liền bại lộ cảm xúc của chính mình.

Vẫn là nụ cười ấy.

Đời trước, lần đầu tiên Thời Ôn gặp cô ta, Đinh Tư Thanh cũng cười như vậy cùng cô chào hỏi.

Từ bé đã sống trong sự cưng chiều cùng hâm mộ, tất nhiên khí tức cũng là hào phóng, khiêm tốn lại thân thiện. Không vì gia cảnh tốt mà kiêu ngạo, không vì địa vị của mẹ kế ở giới giải trí mà ăn chơi sa đọa, mà là người không chỉ có thiên phú, mà còn chăm chỉ hiếu học.

Đời trước cô cùng Đinh Tư Thanh không có quá nhiều tiếp xúc, nhưng chỉ cần một hai lần tiếp xúc kia cũng làm cô nhớ cả đời.

Thời Ôn không muốn nhớ lại những chuyện đó lại càng không muốn nhìn thấy cô ta, liền vòng qua bọn họ mà chạy đi.

Trần Trì nhíu mày muốn đuổi theo.

Đinh Tư Thanh đi lên phía trước vài bước chặn lại cậu, cười khẽ:

"Trao đổi phương thức liên lạc được không? Không tốn thời gian của cậu đâu."

...

Thời Ôn ngồi xổm ở hành lang của khu dạy học, nhớ lại gương mặt tươi cười đầy dối trá kia, thân thể không khống chế được mà run lên.

Có người nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Thời Ôn ngửi được mùi hương quen thuộc, rúc vào trong lồng ngực của cậu, buồn bã hỏi:

"Anh cùng với người kia..."

Trần Trì nhắm mắt, ôm cô chặt thêm một chút: "Không có gì, cô ta chỉ hỏi đường tới lễ đường thôi."

Kiến Thâm...

Xem ra Đinh Tư Thanh chính là bạn nhảy của hắn.

Thời Ôn rũ mắt: "Chúng ta không đi xem biểu diễn có được hay không?"

Cậu buộc chặt cánh tay, gắt gao ghì cô vào lòng: "Được."

...

Khảo thí cuối kì kết thúc, trường học thông báo học sinh được nghỉ.

Phòng học rất nhanh liền vắng vẻ, học sinh đều đã về trước, không ai muốn ở lại thêm một chút nào cả.

Thời Ôn bị Trần Trì lôi kéo, mặt câu chôn ở cổ của cô, muộn thanh nói:

"Mỗi ngày."

Thời Ôn: "Năm ngày?"

Cậu kiên trì: "Mỗi ngày. Ngày nào cũng phải gặp em, nếu không anh chết mất."

Cô nhíu mày, bất mãn nói: "Đừng động một chút là lại nói cái chữ kia."

Cậu vẫn ở bên cổ của cô cọ cọ: "Sẽ chết."

Lại thấp giọng bồi thêm một câu: "Tốt nhất là nên buộc em lại bên người, em có muốn trốn cũng không trốn được."

Sau cổ Thời Ôn chợt lạnh.

Bởi vì những lời này của Trần Trì mà tới khi Thời gia muốn đến nơi khác nghỉ ngơi, Thời Ôn liền rối rắm cả buổi trưa cũng không dám nói cho cậu biết.

Làm sao bây giờ?

Cuối cùng cô đành nhờ Thời Noãn giúp đỡ.

Thời Noãn không thể hiểu nổi: "Mày hỏi tao thì tao biết hỏi ai?"

Thời Ôn rầu rĩ nhíu mày.

Thời Noãn: "Tao cảm thấy nếu cậu ta biết hơn một tháng không thể gặp mày, chắc chắn sẽ rất rất rất tức giận."

Thời Ôn: "..."

Đúng vậy, cậu chắc chắn sẽ rất tức giận.

Nhưng nếu không nói gì liền đi, cô biết cậu sẽ làm ra những chuyện vô cùng kinh khủng.

Buổi tối, Thời Ôn vẫn là gửi cho cậu một tin nhắn..

[Trần Trì...ba mẹ em muốn đi nơi khác nghỉ ngơi, có lẽ phải đi hơn một tháng, gần khai giảng mới có thể trở về.]

Gửi xong cô liền đem điện thoại ném lên giường.

Một phút sau...

Nội tâm dày vò.

Nếu là trước đây cậu đã sớm trả lời lại, tin nhắn của cô cơ bản một giây sau cậu đã hồi phục.

Thời Ôn đợi thêm một lúc vẫn không thấy cậu trả lời liền dứt khoát đi tắm.

Nước ấm giúp thần kinh căng thẳng của cô được thả lỏng.

Cô nghĩ, thật ra Trần Trì cũng không phải người vô cớ gây rối. Bởi vì không phải cô không muốn gặp cậu, mà đây là quyết định của ba mẹ, cô cũng không có biện pháp từ chối, có lẽ cậu sẽ thông cảm được.

Rửa mặt xong, lại mặc tốt áo ngủ, Thời Ôn từ trong phòng tắm đi ra, nương theo ánh sáng nhìn đến bóng người kia khiến cô sợ tới mức hét chói tai.

Nhưng Thời Ôn cũng nhanh chóng che lại miệng mình, run rẩy vươn tay chỉ người đứng trước cửa sổ.

"Trần Trì...sao...sao anh lại ở đây?"

Cửa sổ mở rộng, gió ban đêm ùa vào khiến rèm cửa màu trắng kịch liệt lay động, thỉnh thoảng lại xẹt qua đầu tóc đen nhánh của Trần Trì, cậu cũng không chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cô, môi mím thành một đường thẳng.

Thời Ôn căng thẳng mà véo ngón tay.

Phải an ủi cậu thế nào đây?

Cậu mở miệng trước, thanh âm trầm thấp:

"Sao không lắp cửa sổ chống trộm?"

Thời Ôn: "Hả?"

Cô bị cậu hỏi một câu ngoài dự liệu liền trở tay không kịp.

"Ách...chỉ là em cảm thấy cửa sổ chống trộm tầm nhìn không tốt, hơn nữa phòng em ở tầng ba, cũng không cần thiết."

Trần Trì: "Còn không phải anh vẫn trèo lên được?"

Thời Ôn phình phình má: "Anh đột nhập nhà dân bất hợp pháp mà còn dám nói à?"

Trần Trì xốc xốc mắt: "Anh chỉ đứng ở cửa sổ, còn chưa có nhúc nhích."

Thời Ôn không còn gì để nói.

Lại nhìn qua, liền thấy khuôn mặt Trần Trì vững vàng, lông mày nhíu lại, âm khí dày đặc, khiến trong phòng cũng trở nên ngột ngạt.

Cô lôi kéo khăn lông trên tay, vắt óc suy nghĩ.

Làm sao bây giờ? Phải giải thích như thế nào?

Trần Trì đi tới, từng bước từng bước giống như đi trên từng sợi dây thần kinh của Thời Ôn.

"Muốn đi đâu?"

Khí tràng của cậu quá cường đại, giống như tùy thời có thể đem cô xé thành từng mảnh nhỏ.

Thời Ôn hơi lùi lại về sau một chút: "Cẩm Đều. Là ba mẹ em quyết định, em không thể không đi."

Trần Trì đứng ở trước mặt cô, giọng nói khô khốc:

"Khi nào thì đi?"

Thời Ôn chột dạ: "Sáng...ngày mai."

Ánh mắt cậu trầm xuống: "Tối hôm nay em mới nói cho anh?"

"Em không dám nói với anh..."

"Vì cái gì?"

"Em..."

Cậu một phen ôm lấy cô, giọng nói uể oải: "Không đi được không em?"

"Chính là ba mẹ em...Xin lỗi, em không biết có chuyện này."

Trần Trì nhảy cửa sổ rời đi, Thời Ôn vẫn mải nhìn theo bóng dáng của cậu, đáy lòng nổi lên áy náy cùng khổ sở.