Bé Mèo Nghịch Ngợm Của Chủ Tịch

Chương 4: Tức giận




Chuyện Tề Mộc quậy phá cào rách sofa đã bị nhiều người hầu truyền đi, một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên Cung Thẩm đã biết...

Tề Mộc buồn bã nằm dưới thảm lông trên sàn, ngồi trên ghế sofa màu đỏ bị rách là Cung Thẩm, hắn bắt chéo chân nhíu mày nhìn cậu

Tề Mộc chầm chậm đi lại dưới chân Cung Thẩm sau đó lấy đầu nhỏ của mình cọ cọ lên bàn chân đang đeo dép bông đi trong nhà của hắn

“Meo...meo~” cậu há miệng kêu vài tiếng sau đó giương mắt chớp chớp vài cái nhìn hắn, 'Tề Mộc không cố ý đâu, chủ nhân đừng giận mà'

“Mày....” Cung Thẩm hắn giận cũng không được nhìn đôi mắt như chỉ cần hắn lớn tiếng một chút, con mèo nhỏ này sẽ khóc đến lụt nhà cho hắn xem

Quản gia và những người hầu đứng trong bếp ngó ra nhìn Tề Mộc như bị ác ma ghim chặt dưới sàn đáng thương vô cùng, “Tề Mộc thật tội nghiệp, dù sao chỉ là một con mèo nhỏ làm sao biết được lỡ quậy phá một chút liền làm hư đồ chứ”

Những người hầu khác cũng gật đầu đồng ý quan điểm này, quản gia thở dài rồi xoay người đi vào bếp tiếp tục làm việc

Quay lại với Tề Mộc, cậu đang ra sức lấy lòng vị chủ nhân nào đó đang tức đến nói không nên lời, “Tề Mộc, mày còn như vậy...tao sẽ vứt mày vào thùng rác” nghe câu này xong, cơ thể cậu run bần bật nhìn hắn đáng thương+1000

Lúc trước từng bị chủ nhân vất bỏ, cậu hiểu cảm giác không nơi ở, ăn đồ thiêu đồ thừa, bị bắt nạt bởi những con mèo khác khiến cậu ủy khuất vô cùng, khó khăn lắm mới có một người muốn nuôi cậu giờ lại muốn bỏ cậu vào thùng rác lần nữa

Nhìn Tề Mộc nhỏ bé cuộn tròn trên thảm lông, trái tim lạnh giá của hắn nhiều năm bây giờ đau nhói không thôi, Cung Thẩm ôm Tề Mộc đang cuộn tròn dưới đất lên đặt vào lòng



“Không có lần sau“. Nói rồi xoa nhẹ bộ lông mềm mại của cậu, “Meo meo meo” Tề Mộc vui sướng nhìn hắn, hai cái chân ngắn nhỏ phía trước của cậu quơ quơ chạm nhẹ vào mu bàn tay của Cung Thẩm

“Bác Lý” nghe thấy có người gọi tên mình ông liền nhanh chóng đi tới cuối người đợi ra lệnh, “Mang con mèo này đi cắt móng đi” vứt xong một câu hắn coi như chưa có chuyện gì tiếp tục sờ sờ tai của Tề Mộc

Nhưng cậu thì khác, sao lại đột nhiên muốn cắt móng của cậu....có phải lúc nãy cậu làm hỏng ghế sofa nên bây giờ hắn mới muốn cắt móng của cậu không

Tề Mộc muốn khóc lại chẳng khóc được chỉ có thể meo meo vài tiếng, “Mày kêu cũng vô ích” Cung Thẩm lạnh lùng quăng một câu khiến cậu muốn sụp đổ

Quản gia đứng kế bên có chút hiểu ý nhanh chóng kêu người đến cắt móng cho cậu, đi vào phòng bếp thấy đám người hầu vẫn đang nhìn trộm Tề Mộc ông liền đi tới nói khẽ

“Hình như ông chủ nói nhiều hơn thì phải”, đám người hầu nghe vậy mới chợt ngộ, lúc trước Cung Thẩm là một người ít nói, tính tình lại nắng mưa thất thường nhưng không hiểu vì sao khi mang Tề Mộc về số lần hắn tự nói chuyện một mình tăng lên chút chút

“Tôi nghĩ là do Tề Mộc meo meo làm” đám người hầu còn lại nhìn cô gái tóc vàng có chút xoăn âm thầm tán thưởng quyết định này, “Tề Mộc meo meo, biệt danh nghe có chút đáng yêu!!!”, đám người hầu còn lại nghe vậy liền bật cười khe khẽ

Thấy họ dường như không chú ý vào công việc ông khó chịu nói, “Mau mang kéo đi cắt móng cho Tề Mộc meo meo....”, có vẻ như ông cũng bị đám người vô tri này ảnh hưởng luôn rồi

Thấy ông nói muốn cắt móng, cô gái tên Dương Ngọc là người có mái tóc vàng hơi xoăn khẽ nói, “Ông chủ kêu cắt ạ?”

“Ừ, đi lẹ đi không ông chủ mắng đấy” Dương Ngọc gật đầu đi kiếm một cây kéo nhỏ rồi nhanh chóng bước tới chỗ Cung Thẩm đang ngồi, vì là đi từ phía sau nên cô có thể thấy ông chủ chục năm lạnh lẽo ít nói giờ đang vô cùng mãn nguyện chơi với Tề Mộc meo meo



Mặc dù ý vui không hiện lên hết khuôn mặt của Cung Thẩm nhưng cô làm việc cho hắn bao nhiêu năm rồi chẳng lẽ không nhận ra

Bước tới trước cuối người, Dương Ngọc khẽ nói “Ông chủ”, Cung Thẩm như không quan tâm tiếp tục chơi với Tề Mộc, mà Tề Mộc bị hắn nắm hai chân trước xoa tới mức mất hết cảm giác rồi

“Meo~” cậu khẽ kêu một tiếng như muốn hắn chú ý mình một chút, 'Chủ nhân, chân của Tề Mộc mất cảm giác rồi ngài đừng xoa nữa mà huhu' nhưng tiếng lòng của cậu đâu ai nghe thấy đâu, làm mèo thật bất tiện cậu muốn hoá thành người a

Mà khoan, nếu hoá thành người có khi chủ nhận lại tưởng cậu là quái vật thì sao, sau đó liền đem cậu vứt vào thùng rác!!!

Không được không được, phải che giấu thân phận thú nhân của cậu, không thể để chủ nhân biết được

Cung Thẩm có vẻ như thấy Tề Mộc khó chịu cũng dừng lại ôm cái đít tròn tròn ấy đặt lên đùi, vươn tay túm hai chân trước của cậu ra cho người hầu cắt móng

“Ngao-...” chưa kịp để cậu dãy dụa Cung Thẩm đã quất một câu khiến Tề Mộc cậu đứng hình, “Mày còn không nghe lời tao liền mang mày đi nhổ lông nấu canh” cậu trợn mắt ngước lên nhìn hắn

'Có vẻ như con mèo này nghe hiểu được tiếng người' Cung Thẩm nhìn biểu cảm của cậu chợt cảm thấy có chút thú vị, “Ngoan, một lát có xúc xích” đây có được cho là vừa đấm vừa xoa không

Cứ thế cậu ngoan ngoãn để Dương Ngọc cầm kéo cắt đi những cái móng của mình, cắt xong hai chân trước lại tới hai chân sau, nhìn bàn tay tròn xoe của mình Tề Mộc muốn khóc, trả móng lại đây huhu

___________________