Bé Mèo Nghịch Ngợm Của Chủ Tịch

Chương 31: Hội chợ




Vì hôm nay việc cũng ít nên Cung Thẩm đã làm xong từ lúc 6 giờ tối. Soạn lại văn kiện để trong tủ kéo xong lại nhìn qua Tề Mộc đang cuộn tròn ngủ trên sofa.

Trên tay cậu vẫn còn đang ôm con cá kiếm, cái má tròn tròn ửng hồng vì cọ tới lui. Cung Thẩm cởi áo bên ngoài ra, hắn đi tới chỗ Tề Mộc đang nằm ôm cậu lên.

Áo vest đen được đắp lên người của Tề Mộc, vì sự đụng chạm Tề Mộc có hơi khó chịu cựa quậy:

-Nằm im nào.

Giọng nói trầm trầm vang bên tai, vậy mà rất có hiệu lực. Tề Mộc dụi vào lòng ngực rộng lớn kia, đôi mắt vẫn nhắm nhưng vẫn nhìn được vẻ thỏa mãn trên mặt cậu. Cung Thẩm dịu dàng hôn lên trán thiếu niên rồi bế cậu ra ngoài.

Đi vào thang máy bấm xuống tầng, cửa vừa được mở, Cung Thẩm nhanh chóng bước ra ngoài. Nhân viên vẫn quy củ cuối đầu chào hắn.

Cung Thẩm ôm cậu ra xe, nhưng lần này không cho ngồi ở ghế phụ. Hắn ngồi vào ghế lái rồi đặt cậu lên đùi mình, Tề Mộc dựa vào người hắn, đầu nhỏ tựa vào vai.

Ổn định vị trí xong, Cung Thẩm bắt đầu khởi động cho xe chạy. Chiếc xe với vận tốc cao không đi về hướng đường quen thuộc mà quẹo trái.

Khi đến nơi, tốc độ chiếc xe dần chậm rồi dừng lại hẳn. Cung Thẩm nhìn bên đường, hội chợ đông kịt người. Mày hơi nhíu lại nhưng vẫn cuối đầu đánh thức thiếu niên trong lòng:

-Tiểu Mộc, dậy đi.

Tề Mộc cựa quậy vài cái rồi run run mở mắt, cậu nhìn xung quanh rồi mới ngước mặt nhìn hắn:

-Sao thế ạ...

-Chẳng phải em nói muốn đi mua gấu bông sao?

Lúc này cậu mới hiểu, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn ra ngoài cửa xe. Nhiều ánh đèn lấp lánh chiếu sáng cả một khu, người người vào vào ra ra hết sức náo nhiệt.

Tề Mộc hưng phấn muốn ngồi dậy lại bị Cung Thẩm kéo trở về:

-Đeo khẩu trang đã, nhiều người như vậy.

Tề Mộc ngoan ngoãn ngồi đợi hắn đeo khẩu trang cho mình rồi vui vẻ mở cửa xe đi ra ngoài. Cung Thẩm đeo lên khẩu trang màu đen rồi cầm áo vest theo sau.

Nhìn cậu vui vẻ nắm tay mình lon ton muốn chạy tới phía trước hắn chỉ bất lực đi theo sau, xung quanh khá nhiều quầy bán đồ ăn và đồ lưu niệm. Có mấy chỗ còn có ném phi tiêu thưởng gấu bông.

Tề Mộc nắm tay hắn kéo tới một quầy chưng bày nhiều gấu bông nhất, cậu chỉ vào cá sấu màu xanh nũng nịu nói với hắn:

-A Thẩm mua cho em con kia.

Ông chủ bước ra, thấy cậu nằng nặc đòi cá sấu xanh trên kệ liền mỉm cười giải thích:

-Cậu bạn đây có vẻ không hiểu luật chơi rồi, bây giờ cậu muốn cá sấu nhỏ kia thì cậu phải mua phi tiêu từ chỗ tôi, ném nổ được 7 quả bóng thì được gấu bông vừa, được 10 quả thì gấu bông to.

Tề Mộc ngốc ngốc nhìn ông chủ rồi quay sang nhìn Cung Thẩm:

-A Thẩm.

Cung Thẩm nhìn cậu làm nũng với mình cũng chịu thua bước tới hàng rào cao ngang bụng:

-Ông chủ, phi tiêu tính thế nào.

-200 000 nghìn 10 cây.

Cung Thẩm lấy ví tiền, lúc mở ra thì có hơi do dự. Bên trong toàn thẻ đen có nhiều số 0 bên trong:

-Ở đây có quẹt thẻ không?

-Trời ạ, quầy tôi thế này thì quẹt kiểu nào.

-Vậy chuyển khoản.

Ông chủ móc điện thoại cho số tài khoản cùng ngân hàng rồi đợi một lúc, tiền được chuyển qua liền nghe:

-Ting.

Một tiếng, cầm 10 cây phi tiêu. Tề Mộc ngốc ngốc ném vào bong bóng trên lỗ kệ. Nhưng lực quá yếu khiến nó chưa chạm vào bóng bay đã rớt xuống đất.

Ông chủ kế bên đứng nhìn mấy cây phi tiêu cứ hết cấm trên kệ gỗ rồi bây vù vù rớt xuống đất, lòng có chút vui vẻ.

Chơi nãy giờ cũng phải hơn 20 phi tiêu, Tề Mộc bậm môi vứt phi tiêu lên bàn rồi oaoa khóc ôm Cung Thẩm:

-Huhuhu A Thẩm, nó không bay tới bóng. Huhu đồ lừa đảo.

Cung Thẩm hết cách đành bế cậu bằng một tay rồi mua thêm 10 phi tiêu nữa:

-Bé ngoan đừng khóc, tôi lấy gấu bông cho em.

Tề Mộc cắn cắn vai hắn cũng dừng lại, như được sự đồng ý. Từng cây phi tiêu được ném với lực vừa đủ chạm tới bong bóng, tiếng nổ lớn vang lên thu hút sự chú ý của cậu.

Không bao lâu, 10 quả bóng bay đã bị ném bể, hắn mua thêm 10 phi tiêu nữa để ném. Hiện tại, Cung Thẩm liền có được hai chú gấu bông lớn và nhỏ. Một con là cá sấu xanh, còn con lớn là gấu trúc đang ăn tre.

Cậu vui vẻ để con nhỏ cho hắn cầm, còn mình lon ton đi phía trước ôm gấu lớn. Tề Mộc đang đi dạo liền phát hiện một quầy bán dâu tắm đường sáng bóng.

Mắt lấp lánh nhìn hắn, Cung Thẩm chỉ có thể chuyển khoản cho chủ tiệm lấy một cây là nho xanh và một cây là dâu đỏ bọc đường. Vừa đi vừa ăn, Tề Mộc không cẩn thận liền đụng trúng một cô gái.

Cậu hơi hoảng vội cuối đầu xin lỗi rồi đi tới ý muốn đỡ cô ta lên, không hiểu vì sao cảm thấy té ngã có chút nhụt nhã. Ả liền đập vào tay cậu rồi tự đứng lên. Tề Mộc có hơi không vui nhìn cô ả đang khó chịu với mình:

-Mù à, đi đường còn đụng trúng người thì ở nhà đi, ra đây làm gì!

Giọng ả có hơi lớn lên thu hút nhiều sự chú ý từ người khác, Tề Mộc bị nhiều người nhìn liền sợ hãi hơi lùi lại.

Tai và đuôi mèo có ý định xuất hiện, Cung Thẩm liền đi tới lấy áo vest úp lên người cậu:

Hắn dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn ả, thân hình cao lớn cùng giọng nói trầm thấp vang lên khiến người khác đứng xem cũng đều run rẩy:

-Mày...muốn chết?

____________