Bé Mèo Nghịch Ngợm Của Chủ Tịch

Chương 17: A Thẩm




Khi Cung Thẩm lái xe chở cậu về tới nhà trời đã hoàn toàn sụp tối. Tề Mộc từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ khi ngồi trên xe, hắn nhẹ nhàng ôm cậu lên từng bước đi vào nhà.

Quản gia đứng ở cửa nhanh chóng đi lại cất áo vest bên ngoài cho hắn. Cung Thẩm một tay nâng Tề Mộc trong lòng, tay kia lại đặt sau gáy cậu xoa nhẹ:

-Ưm~.

Đáng yêu chết đi được, rõ ràng con mèo nhỏ này đang dụ dỗ hắn. Tề Mộc vẫn ngoan ngoan dựa vào người hắn ngủ đến không biết trời trăng mây gió gì cả:

-Ông chủ, nước ấm pha xong rồi đồ ăn cũng đã chuẩn bị.

Cung Thẩm gật nhẹ đầu bước vào thang máy bấm nút lên tầng. Cửa thang máy dần khép lại, thang máy nhẹ nhàng di chuyển lên tầng 5:

-Ting.

Cung Thẩm đi ra khỏi thang máy, từng bước chân chạm đất rất nhẹ nhàng mơ hồ chính là sợ đánh thức đứa nhỏ nào đó dậy.

Đi tới trước cửa phòng, hắn nhận diện dấu vân tay rồi mở cửa bước vào. Đêm trong phòng được bật sáng, ánh sáng nhìn có vẻ ấm áp đang lan toả hết ngóc ngách.

Hắn đi tới giường rồi nhẹ nhàng đặt Tề Mộc xuống, hơi ấm dần mất đi khiến cậu có chút khó chịu ưm a vài tiếng. Cung Thẩm chỉ dịu dàng để cậu níu lấy cánh tay mình mà ngồi xuống:

-Ngoan, giờ tôi bận chút việc lát sẽ chơi với em.

Đứa nhỏ nằm trên giường dường như nghe hiểu được, cánh tay nhỏ cũng nới lỏng rồi từ từ rớt xuống nệm. Cung Thẩm cuối xuống hôn lên chóp mũi nhỏ nhỏ của cậu một cái thật nhẹ rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tề Mộc lẽ loi một mình nằm trên giường, hơi lạnh bao trùm cả thân thể cậu khiến cậu co người lại. Đợi Cung Thẩm tắm xong bước ra hắn liền kinh ngạc nhìn con mèo trắng trên giường, quần áo bởi vì mặc không vừa mà chùm lên cả người cậu.

Sao lại biến về thành mèo rồi. Hắn cảm nhận hơi lạnh xung quanh chợt hiểu ra có chút buồn bực tắt máy lạnh đi. Khí lạnh nhanh chóng biến mất, hơi nước nóng từ nhà tắm bóc ra khiến căn phòng có chút ấm áp.

Hắn từng bước đi lại giường kéo cái chăn ra ôm con mèo nhỏ màu trắng lông xù xù kia lên, lớp dây băng bên ngoài vẫn như lần trước được cột một cái nơ nằm im trên da:

-Tiểu Mộc.

Tề Mộc nghe ai đó gọi tên mình chỉ có thể lờ đờ mở mắt nhìn quanh. Khuôn mặt Cung Thẩm rất không vui đập vào mắt cậu khiến con mèo cậu có chút giật mình:

-Mau biến lại thành người cho tôi.

Tề Mộc lúc này mới hiểu ra nhanh chóng biến lại thành người, làn khói trắng ve vãn xung quanh hắn tới khi nhìn rõ mọi thứ hắn mới thấy thiếu niên xinh đẹp như hoa có mái tóc trắng đang chớp đôi mắt nhìn mình.

Điều quan trọng là hiện tại cậu không mặc đồ, Cung Thẩm có chút ngại ngùng ôm lấy cơ thể cậu vào lòng rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Tề Mộc ngốc ngốc bị hắn mang đi tẩy rửa một phen sau đó lại bị hắn cưỡng chế thoa thuốc rồi quấn băng lại những chỗ bị thương:

-Sau này không cho em biến về thành mèo khi ở cạnh tôi nữa hiểu chứ?

Tề Mộc ngoan ngoãn gật đầu rồi dụi dụi mặt vào ngực hắn. Cơn giận bị mấy cái cọ cọ của cậu làm tan đi cuối cùng hắn chỉ đành thở dài mặc quần áo lại cho cậu rồi mang cậu đi ra ngoài.

Tề Mộc mặc trên người là chiếc áo phông màu đen hình 4 con thỏ, phía dưới là quần đùi cùng màu hơi ngắn chỉ qua mông một chút. Nhìn cơ thể trắng nõn của cậu người ta chỉ có thể hít ngụm khí lạnh vì lửa dục bên trong người đang tăng lên.

Cung Thẩm hắn không ngoại lệ, Tiểu Mộc của hắn quá xinh đẹp thật khó chịu khi người khác cứ nhìn cậu chằm chằm. Hắn thề nếu ai đó có ý đồ xấu với cậu hắn sẽ tức khắc giết chết kẻ đó:

-Chủ nhân, Tề Mộc đói.

-Em chỉ biết ăn thôi sao, sắp lăn tròn được rồi đấy.

-Em không có, em còn biết nói, em còn biết biến thành mèo anh xem.

-Bùm.

Đôi tai và cái đuôi màu trắng bỗng xuất hiện, dù Tề Mộc không biến lại thành mèo, người cậu vẫn có thể mọc tai và đuôi ra được đó:

-E..em.

Cung Thẩm lắp bắp trợn mắt nhìn cậu. Hừ có phải là cậu có phép thuật rất mạnh không, haha chắc chắn sẽ không có ai làm được như cậu đâu.

Tề Mộc còn đang tự khen bản thân thì cảm thấy cái cái gì ướt ướt dán lên má mình, Cung Thẩm hắn thật sự không thể chịu đựng được cái bộ dạng này của cậu... Nó quá con mẹ nó d*m rồi.

Tề Mộc ngơ ngác bị hắn ôm hôn đến hai cái má đỏ như đánh phấn mới hồi thần:

-Chủ nhân, đau.

-Được được tôi sai, Tiểu Mộc nghe tôi nói đây. Hình dạng này chỉ có thể để một mình tôi thấy, không được để người khác thấy rõ chưa?

-Dạ Tề Mộc biết rồi.

-Ngoan, sau này cứ gọi tôi là A Thẩm xưng hô cũng phải gọi là em rõ chưa.

Tề Mộc gật gật đầu nhìn hắn rồi nhanh nhảu hôn lên má hắn, cái hôn này khiến hắn sửng sốt không thôi:

-Cả hành động này nữa, chỉ có thể làm với tôi thôi nghe chưa.

Cung Thẩm vừa nói vừa cưng chiều hôn lên cái môi nhỏ nhỏ hồng hào của cậu, thật muốn cắn nát nó mà, sao cậu có thể yêu nghiệt tới mức đó chứ:

- A Thẩm em đói~.

Chết tiệt, Tiểu Mộc của hắn sao lại đáng yêu như vậy chứ thật muốn nhốt cậu lại chỉ muốn mỗi một mình hắn ngắm thôi.

______________

TG : Chương này hơi ngọt nhỉ, Habibi đã dồn hết tâm huyết vào nó đấy (⁠ ⁠/⁠^⁠ω⁠^⁠)⁠/⁠♪⁠♪.

TG : Gọi A Thẩm có vẻ hơi giống con gái nhưng Habibi thích cách xưng hô như này ^^.