Bé Mèo Nghịch Ngợm Của Chủ Tịch

Chương 14: Bị phát Hiện!




Tề Mộc dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Cung Thẩm khiến hắn ấy náy vô cùng. Nhưng mà khoan đã, cậu là người làm sai mà? Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn. Hắn còn cảm thấy mình thật khốn nạn nữa đó chứ:

-Đừng khóc.

Cung Thẩm hắn không biết dỗ trẻ con. Mỗi lần muốn dỗ ai đó hắn cảm thấy rất khó đi, nhìn Tề Mộc ụ mặt nằm trên bàn cũng chỉ thở dài bất lực:

-Không nhổ lông mày nữa được không?

Tề Mộc đang ủ rũ nghe hắn nói vậy liền thay đổi sắc mặt nhanh chóng meo một tiếng thật dài rồi nũng nịu dụi dụi vào ngực hắn. Haizz hết cách với con mèo nhỏ này rồi đúng là muốn mạng của hắn mà.

Tề Mộc ngoan ngoãn nằm trên đùi của hắn chơi với chú chuột bằng bông. Nhìn vào chỉ muốn nhéo nhéo mấy cái thôi đúng là đáng yêu chết người mà.

Nhìn đồng hồ trên tay đã gần 2 giờ lúc này hắn cũng có chút mệt vì lúc sáng thức sớm. Nhìn cậu đang chơi với chuột nhỏ hắn cuối xuống khẽ nói:

-Tao ngủ một chút nhé.

Tề Mộc nâng mắt nhìn hắn rồi meo một tiếng như đồng ý. Hắn ôm Tề Mộc lên đi lại giường rồi đặt cậu xuống. Đôi dép bông được đặt ngay ngắn dưới giường hắn mới leo lên bật điều hoà.

Căn phòng dần trở nên mát lạnh cũng khiến cơn mệt mỏi nhanh chóng kéo tới đánh đổ hắn. Đôi mắt dần khép lại không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Tề Mộc đang chơi một mình trên giường khẽ liếc mắt nhìn hắn. Thấy hắn đã chắc chắn ngủ say cậu mới ngồi dậy biến thành người.

Cơ thể trắng nõn đứng ngay mép đầu giường. Căn phòng lúc này được máy lạnh phà hơi cũng trở nên lạnh lẽo. Cậu nhanh chóng tiến về phía tủ quần áo muốn lấy một chiếc áo mà mặc nhưng thật sự chiếc nào cũng bự gấp 3,4 lần cậu.

Nhìn một lượt rồi mở tủ đồ kế bên kiếm kiếm lục lục cuối cùng lại được một chiếc áo sơ mi đen nhỏ. Nói là nhỏ bởi vì so với những chiếc áo khác nó là nhỏ nhất.

Tề Mộc nhanh chóng mặc lên người, bên dưới vẫn thoải mái thả rong rồi chạy nhông nhông quanh phòng, cảm thấy chán cậu lại quyết định đi ngủ!

Nhẹ nhàng trèo lên giường vì không muốn đánh thức Cung Thẩm dậy nên cậu phải thật thẩn trọng. Cánh tay nhỏ bé trắng nõn vừa cầm lấy mép chăn định đắp thì một bàn tay lớn gấp 2 lần nhanh như chớp nắm lấy cổ tay nhỏ của cậu.

Tề Mộc kinh ngạc đến đứng hình. Lúc này giọng nói trầm thấp vang lên khiến đầu cậu ong ong không suy nghĩ được gì nữa:

-Tiểu Mộc sao lại nghịch như vậy?

Tề Mộc bị Cung Thẩm phát hiện toang muốn mở cửa chạy nhưng chân chưa tiến được một bước liền bị lực đạo mạnh mẽ phía sau kéo lại khiến cậu ngã vào lòng ai đó:

-Đừng sợ. Tôi biết em không phải là một con mèo bình thường từ ngày đầu tiên tôi đưa em về rồi.

Giọng nói như đập vỡ lí trí của cậu khiến cậu trầm mặt giây lát. Như hiểu được nổi sợ của cậu cánh tay đang ôm eo nhỏ cũng được nới lỏng nhưng cậu vẫn chẳng thể thoát ra được:

-Sau này tôi nuôi em, em không cần biến về thành mèo nữa.

Nghe được lời này Tề Mộc mới từ từ quay đầu lại. Miệng nhỏ khẽ mở rồi khép lại cuối cùng chỉ nói một câu:

-Chủ nhân sẽ không chán ghét Tề Mộc chứ...

Cung Thẩm nghe vậy ngay lập tức nói không. Vì lời này do chính miệng hắn nói ra nên cậu mới yên tâm quay người lại đối mặt với hắn:

-Em sau này cũng không cần biến thành mèo nữa. Cứ như vậy là được, ngoan ngoãn ở cạnh tôi rõ chứ?

Tề Mộc gật đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn lại xinh đẹp đến điên lòng người bây giờ hắn mới thấy rõ. Ngũ quan tinh xảo, dưới mí mắt phải còn có nốt ruồi son đỏ tươi trông quyến rũ nhưng cũng rất ngây thơ và xinh đẹp.

Hắn như bị hút hồn nhẹ nhàng cuối đầu hôn lên nốt ruồi nhỏ ấy. Tề Mộc bị hắn hôn cũng không phản kháng trái lại rất ngoan ngoãn để yên cho hắn hôn. Chỉ là có chút ngứa nên cậu khẽ nhắm mắt phải lại.

Nhìn bé con đáng yêu trong lòng mình hắn thật sự muốn đem cậu giấu dưới hầm, đặt trong chiếc lồng bằng vàng mỗi ngày đều ngoan ngoãn ngồi đó đợi hắn yêu thương.

Vừa nghĩ, cơn hưng phấn như nước lũ dâng lên khiến hắn không khỏi nhíu mày. Nếu làm vậy con mèo nhỏ này sẽ sợ có khi còn trốn luôn cả hắn, không được cứ từ từ mà để cậu sập bẫy mới là cách tốt nhất.

Tề Mộc thấy hắn trầm mặt nhìn mình cậu cũng chẳng thấy ngượng ngùng còn mạnh dạn ngước đầu hôn lên má trái của hắn một một cái:

-Tiểu Mộc em sao lại nghịch như vậy.

Tề Mộc bị nói liền bĩu môi không vui quay đầu, thấy cậu có vẻ giận hắn ôm lấy eo nhỏ của cậu kéo cơ thể nhỏ ấy sát vào lòng mơ hồ chỉ muốn cả hai hoà lại với nhau không thể tách rời:

-Ngoan đừng giận, chiều nay mua nhiều gấu bông cho em nhé.

Nuôi Tề Mộc vài ngày hắn cũng biết chút ít cậu thích vài món mềm mại như gấu bông hoặc ghế sofa đi. Lấy cớ này có thể dỗ cậu hết giận rồi:

-Chủ nhân hứa nhé, mua nhiều gấu bông cho Tề Mộc.

Cậu phấn khích quay đầu mỉm cười nhìn hắn, đôi môi như màu của rượu vang đỏ khiến hắn say mê nhìn ngắm:

-Tất nhiên, nhưng bây giờ Tiểu Mộc phải ngoan. Phải nghe lời của tôi đã hiểu chưa bé ngoan?

-Vâng Tiểu Mộc hiểu rồi~.

Tề Mộc nhìn hắn vui vẻ gật đầu. Bàn tay to lớn áp lên má phải của cậu xoa nhẹ như xoa lấy một thứ quý giá sợ đụng sẽ vỡ sợ ngậm sẽ tan. Chân quý tới mức nếu cậu muốn mạng hắn, hắn cũng sẵn sàng hiến dâng cho cậu.

__________